Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79

Công ty mới mở, hạng mục làm việc rất không thuận lợi, trước mắt vẫn không có lấy một xí nghiệp nào nguyện ý hợp tác. Viên Vũ Trinh ở bên kia cố gắng tranh thủ phát triển khu nhà máy, nhưng vẫn chưa thấy tin tức gì.

Buổi chiều Viên Vũ Trinh gọi điện thoại tới, nói sự tình nhà máy không sai biệt lắm có tin mới. 6 giờ tối khu trưởng Vương sẽ có khả năng mở cuộc họp, hội nghị kết thúc ông sẽ về văn phòng ký tên. Tin tức này đối với Tưởng Vân rất trọng yếu!

Mấy người ngồi ở văn phòng, một bên thương lượng tiếp tục sự nghiệp khởi công, một bên chờ đợi điện thoại từ khu trưởng Vương. Hơn 7 giờ, vẫn là không có tin tức. Viên Vũ Trinh muốn gọi điện thoại cho thư ký khu trưởng hỏi một chút tình huống, bị Tưởng Vân ngăn lại.

"Bình tĩnh. Chính phủ cũng muốn chiêu thương. Hiện tại tình hình kinh tế không tốt, hai phần ba xưởng trong khu đất đều ngừng sản xuất, khu trưởng Vương lại mới nhậm chức, ông ấy nhất định cũng hy vọng có thể mau mau có hạng mục tại khu đất. Nếu chúng ta quá vội vàng, ngược lại làm cho ông ấy chiếm càng nhiều chủ động, đến lúc đó rất có thể giá cả sẽ bị nâng lên. Huống hồ, kể cả nhà máy đã xuống đến, nhưng công trình kiến thiết vẫn là một khối đồ sộ. Phí tổn cho bộ phận này thường thường cùng quản lý khu đát có quan hệ trực tiếp, cho nên chúng ta phải bình tĩnh, từ từ sẽ đến."

Hơn 8 giờ, thư ký Vương khu trưởng gọi điện thoại tới, nói cho Viên Vũ Trinh biết khu trưởng đã phê chuẩn sự tình nhà máy, để cho nàng sáng mai tới lấy văn bản tài liệu. Cúp điện thoại, mấy người đều không nói chuyện, trong văn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông đồng hồ tích tắc treo trên tường. Sau đó, không biết là ai bật cười trước, ngay sau đó người bên cạnh cũng cười theo, về sau tiếng cười càng lúc càng lớn. Viên Vũ Trinh nhìn thấy Tưởng Vân nằm ngửa trên ghế đối diện, cô từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng lại nhếch lên thật lớn.

A Tả đi tới, vỗ vỗ bả vai Tưởng Vân, Tưởng Vân mở mắt ra nhìn về phía anh ta.

"Tưởng Vân, chúng ta hiện tại rốt cục đi được bước đầu tiên."

Tưởng Vân cười gật đầu.

"Một bước này rất gian nan, nhưng chúng ta qua được rồi. Tiếp theo, nhanh thông báo tuyển dụng một quản lý xưởng, A Tả, anh phụ trách nhà máy bên này."

"Được."

"Vũ Trinh, lần này cô đạt được chiến công!"

Tưởng Vân cười nhìn Viên Vũ Trinh nói ra. Viên Vũ Trinh nghe được Tưởng Vân nói, trong lòng lập tức tinh không vạn lý (vui sướng vô ngần). Mấy ngày gần đây nhất bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, vì để duy trì nhà máy Viên Vũ Trinh vận dụng không ít quan hệ của Tân Nguyên. Hiện tại rốt cục có tiến triển, Viên Vũ Trinh trong lòng cũng quả thực cao hứng!

Một bên Ngô Triết Hàm nhìn thấy Viên Vũ Trinh cùng Tưởng Vân nói chuyện với nhau, động tác qua lại, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng tiến lên phía trước nói:

"Tưởng Vân, vấn đề nhà máy đã được giải quyết, chúng ta cũng có thể thở phào ngủ ngon giấc. Hôm nay tất cả mọi người về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu sẽ là một trang mới!"

A Tả tự nhiên hiểu rõ dụng ý của Ngô Triết Hàm, không có phản bác, A Thành cũng nói:

"Đúng vậy a, em nhìn lại bản thân gần đây, quá mệt nhọc, hôm nay về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Tưởng Vân nghĩ nghĩ, cũng tốt. Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, mà lại hôm nay còn mở cuộc họp lâu như vậy. Về sớm một chút, cũng nhìn xem Vương Hiểu Giai ở bên kia đến cùng là có chuyện gì. Thế là, A Thành đưa Tưởng Vân về trước.

Vương Hiểu Giai đã sớm về nhà, Tưởng Vân gọi điện thoại nói về nhà ăn cơm, Vương Hiểu Giai lại vội vàng nấu ba món mặn, một tô canh. Lúc Tưởng Vân có mặt ở nhà, Vương Hiểu Giai vừa vặn nấu xong món cuối cùng.

Tưởng Vân thấy trên bàn toàn món ngon, tâm tình tốt hơn rồi. Rửa tay, ngồi vào bên cạnh bàn, hỏi:

"Em không ăn cơm sao?"

"Lúc đầu không quá đói, bất quá có thể cùng chị ăn một chút."

Tưởng Vân nghe xong cười, gắp cho Vương Hiểu Giai mấy miếng, cô cũng bắt đầu ăn.

"Hứa Phóng Nhân tìm em có chuyện gì a?"

Rốt cuộc đã đến, Vương Hiểu Giai biết Tưởng Vân nhất định sẽ hỏi. Vết xe đổ lần trước, Vương Hiểu Giai lần này sẽ không gạt Tưởng Vân nữa.

"Hứa tổng muốn em giả làm bạn gái anh ấy, cùng anh ấy tham dự cuộc họp gia đình."

Tưởng Vân nghe xong ngây ngẩn cả người, cái tình huống quái quỷ gì đây? Anh ta biết rõ Vương Hiểu Giai cùng cô có quan hệ, vậy mà còn có thể thỉnh cầu nàng làm việc này? Tưởng Vân mất hứng. Cô để đũa xuống, nghiêm túc nhìn Vương Hiểu Giai, hỏi:

"Vậy em nói thế nào?"

Vương Hiểu Giai đang dùng cơm, thấy Tưởng Vân phản ứng lớn như vậy cũng có chút ngoài dự tính. Thế là cũng để đũa xuống, nói ra:

"Em nói để em suy nghĩ một chút."

"Em muốn cân nhắc cái gì? Chuyện này cần cân nhắc a?"

Ngữ khí Tưởng Vân lập tức thay đổi. Vương Hiểu Giai hơi nhíu mày, nàng không thích Tưởng Vân dùng thái độ như vậy nói chuyện với nàng.

"Em cảm thấy cần cân nhắc, Hứa Phóng Nhân đã từng giúp em rất nhiều chuyện."

Tưởng Vân chăm chú nhìn Vương Hiểu Giai, nửa ngày, cô cầm lấy đũa ăn cơm tiếp, ăn hai miếng, nói ra:

"Kỳ thật trong lòng em đã đồng ý. Cái gọi là cân nhắc, thực ra chỉ là thông báo cho chị một tiếng, sau đó yên tâm thoải mái cùng anh ta đi họp gia đình thôi."

Thanh âm Tưởng Vân nhàn nhạt, nhưng là đang trần thuật.

Vương Hiểu Giai sững sờ nhìn thấy Tưởng Vân đối diện không chút biểu tình.

"Tưởng Vân, chị không tin em phải không?"

"Không phải không tin tưởng em, là tự bản thân hai người không đúng.Mà hai người ở dạng này, để chị ở vị trí nào đây?"

"Em chỉ giả vờ mà thôi."

Tưởng Vân cười nhạt một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Hiểu Giai, lại nhẫn nhịn, nói ra:

"Có câu nói phim giả tình thật, chẳng lẽ em không có nghe nói tới sao?"

"Chị!"

"Nhờ em giả trang làm bạn gái? Tại sao phải là em?"

"Bởi vì chúng em là bằng hữu, tối thiểu em sẽ thay anh ấy giữ bí mật."

"A, giữ bí mật? Hứa Phóng Nhân cần phải có một nữ nhân thay anh ta giữ bí mật? Người muốn gả cho anh ta không ít, tại sao phải chọn đúng em?"

Vương Hiểu Giai nổi giận, Tưởng Vân châm chọc khiêu khích làm cho nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ!

"Chị dừng ngay cái suy nghĩ vớ vẩn kia lại!"

"Vương Hiểu Giai!"

Tưởng Vân gọi cả họ tên nàng.

"Em không nên quá phận!"

"Em quá phận?"

"Trong bụng Hứa Phóng Nhân muốn làm cái gì, em không đoán được nhưng chị đã nhìn ra. Anh ta đang mượn cơ hội này để triệt để kéo em vào tầm mắt Hứa gia, về sau em muốn thoát thân, cả một nhà em sẽ giải thích như thế nào? Em cho rằng Hứa Phóng Nhân sẽ thay em nói chuyện? Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai! Qua vài ngày, mẹ anh ta ngã bệnh gọi em đến thì sao? Cha anh ta ngã bệnh lại gọi em đến thì sao? Ông bà ngã bệnh, anh chị em cả họ nhà anh ta kết hôn em không đến chắc??"

Tưởng Vân giờ phút này là thật phẫn nộ! Cô hận không thể mắng chửi người! Hứa Phóng Nhân đây là rõ ràng muốn lợi dụng tạo dựng thanh thế, lúc trước có lời đồn giữa hai người ở hãng hàng không, hiện giờ lại mang người về nhà, người nhà Hứa gia có thể cho rằng đó là giả a? Huống chi lấy phong cách nhà Hứa gia, có thể khoan nhượng Hứa Phóng Nhân tùy tiện dùng bạn gái giả đi lừa gạt người nhà a! Vương Hiểu Giai thông minh như vậy, làm sao lại đoán không ra những thứ này!

Vương Hiểu Giai bị Tưởng Vân nói một câu cũng không đáp lại được. Khả năng này nàng không phải không nghĩ tới, nhưng là Hứa Phóng Nhân vừa nói anh ta có người mình thích, hơn nữa còn đang cố gắng tranh thủ. Huống hồ anh ta biết chuyện tình giữa nàng và Tưởng Vân, cho nên không nghĩ đến vấn đề phức tạp như vậy.

Nhưng là làm vậy quả thực không tốt, mà đối với Tưởng Vân, đây không thể nghi ngờ là chạm đến ranh giới cuối cùng của cô. Hiện tại Tưởng Vân, toàn thân bốc lên hàn khí, lại lấy thái độ ngạo nghễ nhìn về phía Vương Hiểu Giai, cái này khiến đáy lòng Vương Hiểu Giai khó chịu. Nhưng là nàng cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng, nói ra:

"Tưởng Vân, chị không nên đem Hứa Phóng Nhân nghĩ đến phức tạp như vậy. Người khác em không biết, mà em với anh ấy đã sớm nhận biết, những năm này anh ấy giúp em không ít. Em nghĩ lần này cũng là anh ấy thực sự không tránh khỏi mới tìm đến em, coi như trả cho anh ấy một cái nhân tình."

"Chỉ sợ nhân tình này sẽ còn theo em đến tận khi em bị ép cùng hắn đăng ký kết hôn!"

"Không biết. Em sẽ không gả cho người khác."

Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, trong ánh mắt của nàng lộ ra một cỗ kiên định, loại này kiên định phảng phất gió nhẹ lướt qua trái tim Tưởng Vân. Hòa hoãn xuống cảm xúc tức giận, Tưởng Vân hít thở sâu mấy lần.

"Thiên Thảo, Hứa Phóng Nhân thích em, em có biết không?"

Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Tưởng Vân, Tưởng Vân xem xét nét mặt của nàng liền biết nàng thật sự không biết. Tưởng Vân thở dài, cô kéo Vương Hiểu Giai ngồi xuống bên người.

"Hứa Phóng Nhân lần này rõ ràng là cố ý. Nếu như nhà anh ta thật sự thúc ép vội vã như vậy, Hứa Phóng Nhân đã sớm thỏa hiệp rồi. Đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa kết hôn, đã chứng tỏ anh ta vẫn chịu được."

"Sao chị lại nghĩ anh ấy thích em?"

Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai, nói ra:

"Có lẽ chỉ có mình em là không biết."

Tưởng Vân nói làm Vương Hiểu Giai căng thẳng trong lòng.

"Thiên Thảo, chị để ý đến Hứa Phóng Nhân em nhất định đã nhìn ra, chị ăn dấm chua không phải không có lí do. Hơn nữa, điều kiện và hình tượng của Hứa Phóng Nhân rất phù hợp với em trong suy nghĩ của mọi người."

"Chị cảm thấy em có thể sẽ bị áp lực mà lựa chọn Hứa Phóng Nhân?"

Tưởng Vân không nói gì.

Vương Hiểu Giai cười khổ một tiếng, rời tay bị Tưởng Vân nắm.

"Tưởng Vân, chị không phải không tin tưởng em, cũng không phải bởi vì Hứa Phóng Nhân phù hợp với Tư chuẩn người khác, mà là bởi vì chị không tin vào bản thân, không tin vào tương lai chúng ta."

"Nếu chị không tin tưởng, vậy hết thảy những việc chị đang làm là gì đây?"

Vương Hiểu Giai lắc đầu, nàng không nghĩ tới lại ở dưới tình huống như vậy cùng Tưởng Vân phát sinh cãi nhau, tiếp theo lôi ra chuyện mà nội tâm sợ nhất cứ như vậy mở ra mà nói. Vương Hiểu Giai trong lòng có chút hoảng, nhưng là so với hoảng, trong khoảng thời gian này bất an, ủy khuất đã tích lũy trước kia tất cả đều dâng lên, lúc này nàng có chút tuyệt vọng.

Vương Hiểu Giai đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, Tưởng Vân đứng tại chỗ không nhúc nhích. Vương Hiểu Giai cùng thái độ hiện tại của nàng, khiến Tưởng Vân mơ hồ cảm thấy có một số việc cần phải thay đổi.

"Tưởng Vân, chúng ta nói chuyện đi."

"Để hôm khác. Đêm nay chị còn có việc, sự tình nhà máy đã được phê duyệt, chị muốn chuẩn bị một chút."

Nói xong, Tưởng Vân bắt đầu thu dọn bàn ăn. Nghe thấy thanh âm từ phòng bếp truyền ra, Vương Hiểu Giai có chút mờ mịt.

"Tưởng Vân, có một số việc, chúng ta không nói rõ ràng, chẳng lẽ cứ như vậy tiếp tục tình trạng như thế a?"

Tưởng Vân lau khô tay, cô không muốn cùng Vương Hiểu Giai nói chuyện gì, nhất là tình hình hiện tại.

"Sự tình Hứa Phóng Nhân em tốt nhất nói với anh ta rõ ràng, chị không hy vọng hai chúng ta lại bởi vì anh ta mà sinh ra mâu thuẫn gì."

"Tưởng Vân, chị làm cho em cảm thấy chị vẫn luôn cho rằng em cùng Hứa Phóng Nhân có vấn đề."

"Trước kia không, hiện tại không, vì để cho về sau cũng không có, cho nên chị nhắc nhở em mau chóng giải quyết chuyện này."

"Hứa Phóng Nhân là bằng hữu của em, em nhắc lại lần nữa. Em tự có phương pháp, chị tiếp nhận cũng tốt, không tiếp thụ cũng được, nhưng đây là chuyện của cá nhân em."

Tưởng Vân không nói gì, trực tiếp trở về phòng. Vương Hiểu Giai lâu rồi chưa hung hăng với cô, lại là vì Hứa Phóng Nhân.

Chuông điện thoại vang lên, là Peter, Cao Lam đã tỉnh lại!

Tưởng Vân sửng sốt một chút, lập tức lòng tràn đầy vui sướng. Có lẽ trước kia một mực đè nén nội tâm, giờ phút này nghe được Peter nói Cao Lam đã thoát khỏi nguy hiểm, nhãn tình Tưởng Vân kích động đến đỏ lên.

Bác sĩ kiểm tra toàn diện Cao Lam, Cao Lam hiện tại đã có thể nói chuyện. Nhưng là Peter cũng nói, Cao Lam sau khi tỉnh lại liền hỏi Tưởng Vân tình huống tranh cử, vì sợ kích thích nàng, nên không có nói tình hình thực tế. Muốn Tưởng Vân tự mình nói, cho nên gọi Tưởng Vân nhanh chóng mua vé máy bay đến Đài Bắc.

Tưởng Vân tắt điện thoại liền tranh thủ thời gian đặt mua vé máy bay, Vương Hiểu Giai biết Cao Lam tỉnh lại, cũng thật cao hứng. Nghe được Tưởng Vân nói trong điện thoại định sáng sớm mai sẽ bay, nàng lập tức mở tủ quần áo giúp Tưởng Vân chỉnh lý hành lý. Tưởng Vân nhìn thấy động tác Vương Hiểu Giai thuần thục, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Muốn đến phụ nàng, nhưng lại có chút lo lắng, trong lúc nhất thời chỉ có thể đứng tại chỗ.

Vương Hiểu Giai nhìn thoáng qua Tưởng Vân, thấy cô thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, cảm thấy hiểu rõ. Ngừng động tác trong tay, Vương Hiểu Giai nói ra:

"Hứa Phóng Nhân bên này em sẽ từ chối, chị cứ yên tâm đi Đài Bắc đi."

Tưởng Vân cúi đầu xuống, không nói gì. Vương Hiểu Giai khe khẽ thở dài, trong lòng nàng cũng có nhiều tâm tình như vậy rất phức tạp phát tiết không được, nhưng là trước mắt, sự tình Cao Lam trọng yếu nhất.

"Chị một mình đi Đài Bắc?"

"Có Amy đi cùng chị."

"Được."

Thu thập xong đồ đạc, Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai trầm mặc ngồi ở giường bên cạnh. Vương Hiểu Giai biết Tưởng Vân khó chịu, sáng mai Tưởng Vân phải đi Đài Bắc, hai người lại chịu thật nhiều ngày không thấy nhau. Vương Hiểu Giai nghĩ nghĩ, vẫn là chủ động dựa người vào Tưởng Vân, Tưởng Vân thuận thế ôm Vương Hiểu Giai. Hai người chăm chú ôm nhau, giờ phút này hết thảy ngôn ngữ đều dư thừa, chỉ có giờ phút này không muốn xa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net