ÁO KHOÁC CHO TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Xoẹt' 'Roạt'
Cô cắt đi mái tóc, nước mắt đã cạn khô không thể khóc được nữa. Trước gương cô chẳng nhận ra bản thân nữa rồi: độc ác, toan tính, già úa. Những gì cô trải qua được gọi là cực điểm của nỗi đau. Bấy lâu nay cô cứ nghĩ bản thân vẫn rất đúng, rất đẹp và cao thượng.
- Đừng gặp lại cha con, ông ấy đi với người phụ nữ kia rồi!

Đừng tìm chị con, đó chỉ là tưởng tượng của con. Càng đừng tìm bác của con bác ấy quá xa vời cao sang quyền quý. Con chỉ làm hại người khác mà thôi!
Những lời nói muốn đánh mạnh vào tâm trí cô, thức tỉnh cô về một bản thân đã quá xa xỉ tầm thường. Chỉ một chốn cô có thể tìm về chốn cô đơn, cô không nhà, không cửa, bị bỏ mặc dưới cái nắng gắt mùa hạ dưới một gốc cây táo làng Juy.Còn chưa đủ tháng đã bị phá bỏ bị vất dưới gốc cây táo xanh trước ngõ nhà bà Trinh. Bà Trinh thương cô nên không hề muốn cô nghĩ về quá khứ đáng thương ấy. Giờ thì bà Trinh đã mất bà có để lại một bức thư. Tay cô cầm lá thư ấy mà lòng run run, đây là những gì bà ấy viết:
" Con gái , bà biết những lời bà viết sẽ làm con đau khổ nhưng dẫu sao sớm muộn con cũng cần biết về gốc gác của mình có như vậy bà cũng không day dứt. Bà nhặt con nơi gốc cây táo xanh làng Juy dưới cái nắng như thiêu làm con người ta cũng thật khó hiểu. Trong chuyến đi công tác cuối cùng của mình, bà đã nhặt được con ở đó, con hay gọi bà là mẹ làm bà cảm thấy thiêng liêng ấm áp biết bao. Nhưng con gái, bà đã tìm ra thân thế của con, hỏi những người dân xung quanh họ nói bố mẹ con là một gia tộc giàu có nhưng mẹ con lại là một người vợ lẽ không thân phận, dù đã có con nhưng cha con, ông ấy không hề quan tâm lại chạy theo nhiều cô gái khác, bỏ mặc mẹ con. Cha con vẫn ham mê gái sắc, ham mê chức sắc mà thôi. Đến gia đình mẹ con cũng không cho bà ấy về nương thân. Không chịu nổi sự phũ phàng tàn nhẫn của gia đình nên mẹ con, bà ấy đã phá con theo cách nguy hiểm nhất dùng thuốc phá bỏ. Người ta thấy con ở dưới gốc cây trơ trụi, còn mẹ con bà ấy lại gieo mình xuống sông tự tử không ai ngăn cản, xã hội này thật... Đừng gặp lại cha con, ông ấy đi với người phụ nữ kia rồi! Cũng đừng tìm chị con, con không có người chị nào cả đó chỉ là bà kể để con không buồn thôi. Càng đừng tìm bác của con bác ấy quá xa vời cao sang quyền quý. Người xung quanh nói với bà rằng 'Con chỉ làm hại người khác mà thôi đừng rước con về' nhưng bà không tin như vậy cho đến khi con lớn dưới sự nuôi dưỡng của bà mà lòng thì kiêu ngạo sa ngã. Bà viết điều này vào những tháng ngày bị căn bệnh nan y hành hạ và khi thấy con đã quá đỗi thay đổi chẳng còn sự ngây thơ đáng mến lúc xưa nữa rồi.Hận thù đã làm con mù mắt rồi con gái à!
Mong con thấu hiểu!Đừng đi quá xa!"
Ngày cô gặp hắn, cô yêu hắn, chẳng còn là cô như xưa nữa rồi, chẳng ai cần cô. Cô đã làm hại nhiều người, khiến họ lao đao. Giờ cô soi bản thân trước gương, những ánh nhìn sắc lẹm như đang xuyên thấu trái tim cô. Bà Trinh muốn cô nên người, lo lắng cho cô nhưng cô lại ...xa vời.Khoác trên mình chiếc áo mới cô quyết tâm tìm lại công bằng cho chính mình hơn cả cho mẹ Trinh - người thương cô trong thế giới tối tăm này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC