2. Thái tử cùng lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Định Quốc tướng phủ_

Mặt trời đã cao cao nhô lên, cái nắng đầu hạ còn chưa quá gây gắt, phía xa xa dưới tàn cây nguyệt quế có hai bóng người một bạch một hồng đang ở luyện kiếm.

Hồng y thiếu niên vung kiếm cản lại trường kiếm đang tới, trở tay một gạt, một cái xoay người thanh kiếm trong tay dừng bên cổ bạch y thiếu niên.

Triệu Viễn Tu: "Ngươi thua rồi!"

Tiêu Chính Thiên liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi một chút cũng không nhường ta."

Triệu Viễn Tu bật cười: "Hảo! Lần sau liền nhường ngươi." Nói rồi thu kiếm.

Hai người đến bên bàn đá ngồi xuống.

Triệu Viễn Tu cầm lấy bình trà rót: "Nói ta không nhường ngươi còn không bằng nói là do chính ngươi."

"Ta làm sao?" Cầm ly đưa đến bên miệng.

"Ngươi phân tâm." Là câu khẳng định không phải dò hỏi.

Tay cầm ly của Tiêu Chính Thiên dừng giây lát rồi tiếp tục.

"Bình thường ngươi sẽ không dễ dàng thua như vậy. Có chuyện gì phiền lòng không thể nói với ta được sao?"

Đặt cái ly xuống bàn, Tiêu Chính Thiên vẻ mặt phiền muộn nói: "Cũng không có gì. Ta chỉ cảm thấy vị trí thái tử này có chút phiền."

"A! Ta quên mất còn chưa chúc mừng ngươi lên làm thái tử đâu!"

Nhịn không được trợn mắt nhìn người bên cạnh: "Ngươi ngốc à! Phụ hoàng chỉ có ta một nhi tử, ta không làm thái tử thì ai làm? Còn cần ngươi chúc mừng sao?"

"Ha ha ha... Cũng phải."

"Thật là!"

Như nhớ ra cái gì, Triệu Viễn Tu đứng dậy: "Đúng rồi! Ngươi chờ ta một chút."

"Ngươi đi đâu?"

"Ta rất nhanh sẽ trở lại!" Nói rồi chạy đi mất.

Ước chừng một khắc sau.

Triệu Viễn Tu cầm một bình rượu trở về, cười vui vẻ nói: "Ta mời ngươi uống rượu!"

"Ngươi lấy trộm rượu của Triệu tướng quân?"

"Hắc hắc... Bình Đào Hoa nhưỡng này của cha ta cũng mau mười năm rồi đó! Cất giữ lâu như vậy làm gì? Ta đây không phải giúp ông ấy uống đấy sao!"

"Ai không biết Triệu tướng quân yêu rượu như mạng. Ngươi thế nhưng trộm rượu quý của ông ấy không sợ bị đánh chết hay sao?"

"Ngươi cứ yên tâm đi! Không có việc gì đâu. Chẳng lẽ vì một bình rượu cha ta liền phải đánh chết ta hay sao chứ?" Một bên nói một bên rót rượu.

Tiêu Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ 'ta cảm thấy rất có khả năng'.

Một ly rượu vào bụng, liệt mà không quá cay, nhè nhẹ hương hoa đào lại không quá nồng. Hắn cảm thấy đầu mơ màng trong giây lát.

"Thế nào?"

"Hảo rượu!"

"Ha ha ha... Rượu cha ta đích thân nhưỡng làm sao có thể kém đi đâu được! Lại đến!"

Bình rượu rất nhanh vơi đi hơn nửa, Triệu Viễn Tu liền nói: "Việc ngươi lên làm thái tử vốn hẳn là. Ngươi không cần quá mức phiền muộn như vậy. 'Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng'. Hơn nữa... không phải còn có ta ở đây sao?"

Tiêu Chính Thiên ngẩn ra nhìn về phía Triệu Viễn Tu, nhịn không được cong môi mỉm cười. 'Người này... từ lần đầu tiên gặp nhau cho đến hiện tại vẫn luôn như vậy. Làm trò khiến người lơi lỏng cảnh giác, rồi lại an ủi xoa dịu đối phương. Ôn nhu đến quá mức. Thật quá đáng a, Viễn Tu! Ngươi cứ như vậy, ta thật sự sẽ không nhịn được ...'

"Ta nói gì đó buồn cười lắm sao?"

"Không có! Ngươi ở có thể giúp ta thế nào?"

"Ta... Hiện tại ngươi là thái tử, tương lai chính là đương kim thiên tử nhất quốc chi quân vậy thì ta sẽ làm đại tướng quân. Như vậy không phải liền có thể theo bên người ngươi à?"

"Ngươi lúc trước không phải nói muốn xông pha giang hồ hay sao? Giang hồ cùng triều đình từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, ngươi làm đại tướng quân rồi thì không thể cùng giang hồ nhất lên quan hệ."

Triệu Viễn Tu vươn tay sờ sờ mũi: "Cũng không có gì sao. Chúng ta là trúc mã cùng nhau lớn lên, ngươi gặp khó ta làm sao có thể bỏ mặc ngươi không quản. Nói tốt bồi ngươi nhất định sẽ làm được."

Tiêu Chính Thiên nghiêng đầu đi: "Cũng không cần phải như vậy."

Nâng lên ly rượu: "Triệu Viễn Tu ta nói được thì làm được. Tương lai ngươi làm hoàng đế, ta sẽ là đại tướng quân vì ngươi chém địch diệt loạn, là thanh kiếm trong tay ngươi mặc ngươi sử dụng, luôn bên ngươi không rời không bỏ."

Nhìn ánh mắt kiên định cùng lời nói hùng hồn của Triệu Viễn Tu, Tiêu Chính Thiên bị trấn trụ. Mím môi rồi cầm ly rượu trên tay hướng Triệu Viễn Tu nói: "Hảo! Đây là ngươi chính miệng nói. Nói tốt bồi bên người ta không rời không bỏ."

"Đương nhiên!"

"Không rời không bỏ!"

"Không rời không bỏ!"

"Cạn ly!"

"Cạn ly!"

"Keng!"

Hai ly rượu chạm nhau phát ra thanh thúy tiếng vang.

Tiêu Chính Thiên nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt bởi vì uống rượu mà có hơi ửng hồng: 'Triệu Viễn Tu, là chính ngươi trêu chọc ta trước, đời này ngươi cũng đừng nghĩ rời đi ta.'

Một canh giờ sau,

Trong viện truyền đến tiếng rống giận vang trời của Triệu Minh: "Triệu Viễn Tu! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta phải đánh chết ngươi cái tên tiểu tử thúi này!"

Triệu Viễn Tu ôm đầu chạy: "Hic... Lão cha, có chuyện gì từ từ nói a!"

"Còn gì để nói! Bình rượu ta giấu đi không nỡ uống vậy mà ngươi... Tức chết ta!"

Nói nhỏ: "Không phải chỉ là một bình rượu thôi sao?"

"Ngươi..." Triệu Minh khí đến không được nắm lấy vành tai hắn hung hăng ninh.

"A! Đau! Đau! Đau!"

Tiêu Chính Thiên vội ngăn lại: "Triệu tướng quân xin bớt giận! Viễn Tu trộm rượu cũng chỉ vì muốn chúc mừng ta mà thôi. Người đừng có trách hắn, muốn trách thì trách ta đi."

Triệu Minh liếc nhìn Tiêu Chính Thiên: 'Ha hả. Hắn nào dám.' Lại trừng một cái bất hiếu tử nào đó.

Triệu Viễn Tu trốn sau lưng Tiêu Chính Thiên xoa vành tai bị ninh đỏ yên lặng thở phào nhẹ nhỏm: 'Xem như là cho qua rồi. Có một cái trúc mã là thái tử thật tốt a!'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net