Chương 26: Một tiếng mời cũng không được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thương Hà viện trưởng là viện trưởng của Linh Ương Học Viện, là một triệu hoán sư cửu tinh thuộc tính phong, ở Nam Dực quốc đức cao vọng trọng, có địa vị không bình thường. Coi như là đặt ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Thương Hà viện trưởng cũng có địa vị phi phàm, không ai biết ông đã sống bao nhiêu tuổi, mỗi một năm ông xuất hiện, hết lần này tới lần khác đều là tóc trắng xoá, áo bào tro, tựa hồ không thấy ông già đi.

Hoàng thất Nam Dực quốc đối với ông vô cùng kính trọng, sắc phong Quốc Sư, ông cũng là sư phụ của thái tử Chiến Dã, tộc trưởng của các đại gia tộc nhìn thấy ông đều phải lễ nhượng ba phần.

Một vị lão giả tài giỏi như vậy mà còn phải cầu tình với một linh thú như vậy, thật là khiến cho những đệ tử trong Linh Ương Học Viện đem Thương Hà viện trượng cúng bái như thần linh không thể tin được.

Cự long này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào? Trước kia chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện, nhưng mà nó có thể phun ra 'trừng phạt chi hỏa' trong truyền thuyết, ngay cả Thương Hà viện trưởng đều phải gọi nó là 'Linh Tôn'!

Chúng đệ tử chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ai cũng chỉ dám bàn tán nhỏ nhẹ, căn bản dưới áp lực này đã không dám thở nổi

"Hừ." Linh Tôn miễn cưỡng hừ một tiếng, nể mặt mũi của Thương Hà lão nhân mà thu hồi trừng phạt chi hỏa.

Tiếng kêu thảm thiết dừng lại, thân thể thật lớn của Hồng Chu ầm ầm té trên mặt đất, vỏ cứng màu đỏ trên người cũng hoàn toàn mất di ánh sáng, tám chân yếu ớt giãy dụa hai cái liền không động đậy được nữa.  

Tiết Triệt ngã lăn ra đất, nàng coi hai lần rồi mà vẫn phải díu mày. Cái thứ này, rốt cuộc còn sống mấy năm nữa mà nàng thấy chướng mắt cực kỳ

  "Đa tạ Linh Tôn!" Thương Hà viện trưởng cung kính nói một tiếng tạ ơn, vội vàng từ trên Tiên Hạc nhảy xuống, xem xét thương thế của Tiết Triệt.

Trên tòa tháp thứ bảy thân thể của Linh Tôn chậm rãi theo thân tháp cao lớn xoay quanh xuống, tựa hồ nhanh quay trở về. Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên Vạn Thú Vô Cương như là bị tác động gì đó, tỏ ra hưng phấn vô cùng. Con ngươi trong trẻo ánh lên một tia sáng lạnh lùng, liếc qua phía Linh Tôn với vẻ vô cùng lười biếng

Vẫn tinh như vậy? Ai dám nói lão đã già rồi? Nàng đã cố ý đổi chỗ khuất mà cuối cùng vẫn bị lão mò được. Nàng ngước lên nhìn thẳng vào đồng tử đen láy rồi khẽ nhếch môi cười. Ngươi nghĩ mắt to trừng ta thì ta sẽ sợ ngươi? Nực cười

 Linh Tôn chậm rãi thở một tiếng, giống như một cơn lốc thổi qua, một mảnh rừng rậm bị thổi ào ào lay động, nó dời ánh mắt đi chỗ khác, chậm rãi dọc theo tháp cao xoay quanh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.  

Nàng chợt ngừng lại vài giây, ngẫm nghĩ điều gì đó. Ha, quả thật chuyện thu phục lão già đó khồng hề có khả năng. Nhưng nếu nàng mặt dày đến tìm hắn sớm hơn thì nàng chắc chắn sẽ mạnh lên rất nhiều

Trong đầu nàng vừa hiện lên ý nghĩ như vậy thì thanh âm của Yểm đã vang lên: "Nghĩ không ra lão già kia còn sống!"

"Yểm, ngươi biết hắn?"  - Thanh âm nhẹ nhàng vang lên nhỏ nhẹ có vẻ quan trọng, nhưng ngữ khí thì vô cùng nhạt nhẽo

"Nghĩ không ra hắn luyện hóa trừng phạt chi hỏa phía dưới tòa tháp thứ bảy, hừ, thực lực so với trước kia mạnh lên không ít rồi."  

" Ha, mạnh lên không ít? " - Nàng cười đểu tỏ ý châm chọc tên tự cao này - " Vậy Yểm thiếu gia nhà chúng ta chắc yếu đi không ít nhỉ? "

 "Hoàng Bắc Nguyệt, giai đoạn Băng Linh Huyễn Điểu của ngươi cùng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của thái tử Chiến Dã hiện tại ở trước mặt hắn giống như tiểu hài tử mới được sinh ra, hiện nay trên đời sợ rằng chỉ có ta có thể cùng hắn đánh một trận."

Yểm vô cùng tự phụ nói, trong khẩu khí có cuồng vọng, ai cũng không để vào mắt. Hắn lần này tức rồi a, đang nói chuyện quan trọng mà nha đầu này còn dám khích hắn

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hừ lạnh: "Nói nhiều như là muốn ta thả ngươi ra? Không có cửa đâu!"  - Nàng đang yên đang lành như vậy mà đi chọc hắn quả thật vô lý, nhưng chắc phải hắn dám nói Băng nhà nàng như vậy sao? Rốt cuộc cũng chỉ là một ông già xinh đẹp mà thôi, không đấu miệng với nàng được

  "Hoàng Bắc Nguyệt! Nếu mà ngươi chọc hắn, chỉ ta mới có thể cứu ngươi!" - Yểm nổi giận đùng đùng nói -  "Ngươi cùng ta giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối có thể vô địch khắp thiên hạ!"

Nàng không thèm so đo với hắn, cũng chả thèm trả lời. Nhỡ về sau lợi dụng được thì quá tốt

 "Tiểu thư, đại thiếu gia được người nâng đi ra, hình như bị trọng thương." - Đông Lăng kéo y phục của nàng.  

" Sao không chết luôn đi " - Thanh âm của nàng chỉ đủ để Đông Lăng nghe thấy. Nhưng Yểm lại cười ha hả rồi tự bảo rằng nàng giống hắn - cực kỳ ác độc. Đánh chết nàng cũng không nhận, ai dám giống với lão già biến thái này

 "Tên khốn!" Nhìn đến Tiết Triệt, Tiêu Trọng Kỳ chỉ muốn xông lên phanh hắn làm tám khúc!

Thương Hà viện trưởng ngẩng đầu, trong ánh mắt già nua tràn ngập uy nghiêm cùng cảm giác áp bách của trưởng giả, nhìn hắn một cái, Tiêu Trọng Kỳ lập tức im lặng không dám động thủ.

"Chuyện hôm nay nhất định phải có lời xin lỗi với Linh Tôn, hai người các ngươi, sau khi thương thế lành lại, mỗi ngày đến sám hối đường quỳ hai canh giờ, nếu là sau này còn đánh nhau trong học viện, lập tức khai trừ!"

Thương Hà viện trưởng vừa nói xong, Tiêu Trọng Kỳ lập tức khom người đáp ứng, không dám phản bác.

 Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, trầm ngâm một lát, đột nhiên cong khóe môi mỉm cười, lãnh ngạo, tự tin, không ai bì được.  

Sau này có lẽ nàng phải đi một chuyến rồi

Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ rời đi mà không hề hay biết khuôn mặt vừa rồi của nàng đủ giết chết Đông Lăng. Tiểu thư nhà cô sao có thể che giấu vẻ đẹp này chứ

================================

Hôm nay sinh nhật Hồng Lăng quận chúa, Thừa tướng đối với cháu gái sắp trở thành Tam hoàng tử phi đặc biệt yêu thích, bởi vậy mở rộng tiệc rượu ở trong phủ, gia tộc thân thiết với phủ Thừa tướng, cũng được mời.  

 Hoàng Bắc Nguyệt vốn là không định đi, tuy nhiên gần đây Cầm di nương vì chuyện của Tiêu Trọng Kỳ đặc biệt mượn sức nàng, hơn nữa gần đang lúc rãnh rỗi, liền đi theo nhìn một cái. Nàng không nhận ra người nào, càng không có hứng thú làm quen với ai, bèn an nhàn cùng Đông Lăng ngồi ở trong lương đình uống trà 

" Ây da, cái đám người kia cũng chỉ biết diễn đi diễn lại một trò. Chi bằng ngồi đây thưởng trà còn hơn ra nghe ngóng " - Nàng nhấp nhẹ ngụm trà xanh rồi vô ưu nói

Đông Lăng thấy vậy liền khẽ liếc qua, rồi bình thản nói: " Tiểu thư nói đúng, Tiêu Vận đã tìm cách dìm được Tiêu Nhu rồi cơ đấy. Quả nhiên cơ trí "

Tiêu Nhu không hiểu tại sao tự nhiên bị chọc giận như vậy, đi tới lương đình nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt mỉm cười ngồi ở trong đó liền lại cảm thấy giận dữ.

Nếu như nàng không phải thứ nữ thì ai dám chế nhạo nàng như vậy?

Đông Lăng là một nha đầu cơ trí, nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt rồi vội cười đi tới nói: "Tứ cô nương, tức giận cái gì vậy? Nhị tiểu thư lại ngang ngược rồi, nàng cũng là do một một thôn phụ hương dã, Tứ cô nương ngàn vạn lần đừng vì những người như vậy mà tức giận, không nên hạ thấp thân phận của mình."  

 Nàng tự tâm đắc một chút được rồi, nữ nhân của nàng quả nhiên rất thông minh  

Tiêu Nhu ngồi xuống, tiếp nhận nước trà mà Đông Lăng đưa tới, sâu kín nói: "Tam tỷ tỷ, ngươi cũng thấy hành động vừa rồi của nhị tỷ đấy, làm bại hoại danh dự của mẫu thân ta, đối với phủ trưởng công chúa có chỗ gì tốt?"

"Thật ra phủ trưởng công chúa thì không sao, chính là muội muội ngươi phải chịu ủy khuất." Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nói.

Đông Lăng lập tức tiếp lời nói: "Tứ cô nương lớn lên so với nhị cô nương còn đẹp hơn, thiên phú võ đạo cũng rất mạnh, Nam Dực quốc chúng ta tôn trọng nhất là võ đạo, thành tựu tương lai của tứ cô nương chắc chắn sẽ không kém hơn so với nhị cô nương, chỉ cần danh tiếng không xấu, hôn sự sau này của nhị cô nương hãy để cho cô nương của chúng ta đi cầu xin ý chỉ của Hoàng thượng, chỉ sợ cũng không kém hơn so với Hồng Lăng quận chúa."  

 "Tam tỷ tỷ, ta sinh ra chỉ là thứ nữ, nào dám nghĩ nhiều như vậy?" Tích cách Tiêu Nhu dễ xúc động, trên mặt đã biểu hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, chỉ là trên miệng vẫn có vài phần khiêm nhường.

"Thứ nữ thì làm sao? Nam Dực quốc này là nơi cường giả vi tôn, tứ muội muội không tin thực lực của chính mình sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói, rồi trong lòng cũng tự sinh ra chán ghét

Tiêu Nhu nhẹ nhàng mím môi, trong lòng lại âm thầm nghĩ: nếu như năm đó mẫu thân của mình không có làm loại chuyện tình bại hoại đạo đức, dựa vào sự hùng mạnh của phủ Thừa tướng, hơn nữa với thực lực của nàng cho dù sinh ra là thứ nữ, nàng cũng sẽ trở nên nổi bật.

Đông Lăng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng đã có vẻ dao động, cùng Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt một cái, Đông Lăng nói: "Tứ cô nương, mới vừa rồi ngươi khóc, trên mặt có chút bẩn rồi, không bằng để nô tỳ đưa người đi rửa mặt đi."

 "Đi đi." Nàng nhìn thoáng qua Đông Lăng, Đông Lăng tự nhiên hiểu ý, biết nên làm như thế nào.  

 Hoàng Bắc Nguyệt không thích nơi có nhiều người, từ nhỏ nàng đã thích yên tĩnh, nếu có nhiều người thì luôn đi đến chỗ ít người hơn. Bước chân của nàng giống y như mèo, dù chút động tĩnh nhỏ cũng không gây ra, đi trong chốc lát không biết đến nơi nào, đang muốn quay lại theo đường cũ thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm được đè thấp.

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, nàng nghe ra được thanh âm này là của Tề Thừa tướng đương triều, vừa rồi hắn có nói mấy câu cùng Hồng Lăng quận chúa, nàng còn chút ấn tượng thanh âm này.

"Tề tướng, còn có đại hoàng tử của Nghi phi."

"Kính vương?" - Có người cười lạnh một tiếng - "Hồ lão, ngài đúng là càng già càng hồ đồ, Nghi phi là thân muội muội của An Quốc công, Kính vương cùng An Quốc công cũng là người một phe, An Quốc công là một lão hồ li, cùng hợp tác căn bản là giống như bảo hổ lột da!"

Tề Thừa tướng thở dài nói: "Trong số đông đảo hoàng tử, cũng chỉ có tam hoàng tử còn có thể khiến cho chúng ta ôm một tia hy vọng."

Hồ lão nói: "Thái tử được dân chúng yêu quý, muốn lật đổ hắn thì bước đầu tiên là phải khiến cho dân chúng thất vọng về hắn!"

"Nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy?"  

 "Hừ! Muốn vu oan cho người khác chẳng lẽ lại thiếu cách? Có chuyện gì là không làm được?"

"Được rồi, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, ngoài kia còn có nhiều tân khách, chúng ta vẫn nên đi trước." - Tề Thừa tướng nghiêm túc nói.

Tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng vọt sang một bên khác của núi giả, giống như một chú mèo nhỏ không để cho bất cứ kẻ nào phát hiện.

Thái tử Chiến Dã được dân chúng yêu quý như vậy, cả Nam Dực quốc cũng ủng hộ hắn, nhưng mà vẫn có người muốn kéo hắn từ trên địa vị cao xuống.

Kính vương cùng An Quốc công có dính dáng, còn có tam hoàng tử vừa nhìn đã biết là kẻ không làm được đại sự, hai người kia cộng lại cũng kém so với một đầu ngón tay của Dã nhà nàng a!

An Quốc công chọc giận nàng, tự nhiên nàng sẽ không thể để cho mộng đẹp của hắn trở thành sự thật.

Về phần Tề Thừa tướng này, nuôi dưỡng ra cực phẩm như Cầm di nương, ép chết Hoàng Bắc Nguyệt, theo lẽ thường nàng cũng sẽ không để cho hắn được như ý nguyện!

Mà chưa kể, Chiến Dã đối với nàng phải gọi là cực kỳ tốt, cũng tính là người một nhà. Lần này có lẽ nàng phải lo bao đồng nhiều hơn trước rồi. Quả nhiên rất mệt à nha? Động vào người bên nàng? Đâu có dễ!

Khóe miệng khẽ nhếch một cái, nàng dọc theo đường cũ mà trở lại.  

==========================

Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, ngẩng đầu nhìn thấy Thấp Tháp cao vút đến tận mây trong Linh Ương Học Viện, trong lòng khẽ động một cái.

"Đông Lăng, em đi về trước, ta có chút việc."

"Dạ, tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút." Đông Lăng gật đầu, gần đây Hoàng Bắc Nguyệt thường xuyên đi ra ngoài, đối với thực lực của nàng Đông Lăng đã vô cùng tin tưởng, không còn đối đãi như tiểu thư nhu nhược trước kia nữa.

Sau khi cùng Đông Lăng chia ra, Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra áo choàng màu đen phủ lên người, thân ảnh nhanh chóng ẩn vào trong bóng tối.

"Ngươi đi trêu chọc Linh Tôn coi chừng khó giữ được cái mạng nhỏ này!" - Yểm lười biếng cảnh cáo nàng.

"Ngươi sợ?" - Nàng cơ hồ như muốn gây sự

"Bản thể ta không có khả năng sợ hắn! Tuy nhiên ngươi là vật chứa phong ấn ta, ngươi chết ta cũng sẽ chết theo thôi."

"Hừ, yên tâm, mạng ta rất lớn!" Sau khi nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt không dự định tiếp tục quan tâm Yểm, bay nhanh xuyên qua đêm tối, đi tới bên ngoài Linh Ương Học Viện.

Nàng lặng lẽ đến phía sau Thất Tháp, diện tích trong Thất Tháp có rừng cây vô cùng rộng lớn tạo thành những bức tường, bởi vậy có thể đi vào từ sau núi.  

"Băng!" Thấp giọng gọi một tiếng, độ ấm của không khí bốn phía chợt hạ thấp, thủy sắc trong suốt chợt lóe, thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện.

Nàng nhảy lên trên lưng nó, thấp giọng nói: "Chậm rãi bay vòng quanh tháp."  

Nó bay vòng quanh toà tháp lớn rồi chậm rãi lên cao, sau khi bay quanh một vòng thì phát hiện có một cánh cửa sổ được mở ra. Bên trên cánh cửa có nguyên khí lưu động, điều này chứng tỏ lúc nãy ở trên này có cấm chế nguyên khí nhưng mà bị cái gì đó phá hủy.  

Quả nhiên mà - Nàng khẽ cười - Vẫn là nàng tính tốt, Thái Tử vẫn ở đúng chỗ này

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, nắm lấy song cửa sổ, nhanh chóng vươn người dò xét bên trong. Ngay khí nàng vừa mới nghiêng người vào, một trận kình phong sắc bén đột nhiên đập thẳng vào mặt.

Hoàng Bắc Nguyệt này phản ứng linh hoạt cỡ nào chứ? Thân thể ngửa ra sau, nhanh nhẹn nhảy lên trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cùng lúc đó, Băng Linh Huyễn Điểu cũng há miệng bắn một thanh băng tiễn vào trong.

Nhưng băng tiễn vừa mới bắn vào thì một luồng hoả diễm màu tím nóng rực vừa sắc bén, lại vừa hung mãnh cũng vừa lúc phun ra, Băng Linh Huyễn Điểu thấy vậy vội vỗ cặp băng dực bay nhanh về phía trước. Mà luồng hoả diễm màu tím kia phun ra ở dưới lòng bàn chân, ở trong bóng đêm chợt loé rồi nhanh chóng biến mất!

" Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!" - Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.

Một thân ảnh thiếu niên lãnh khốc xuất hiện trên song cửa sổ, y bào màu đen bay lên, trong tay hắn còn cầm một thanh bảo kiếm đang được thiêu đốt bởi ngọn lửa tím. Hắn lạnh lùng ngước mắt, khi nhìn thấy nàng cũng có chút kinh ngạc.  

 "Hí Thiên các hạ." - Hắn lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm không có chút gợn sóng.

"Thái tử điện hạ." 

Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi hạ xuống, mà nàng đứng ở trên lưng nó cũng ngang hàng với thái tử Chiến Dã đứng bên song cửa sổ.

Ánh mắt của hai người gặp nhau trong đêm đen, liền hiểu ý đồ của đối phương đến đây.  À không, nàng... đến đây để trục lợi

 " Nếu đã đến, chắc thái tử điện hạ sẽ không để ta không công trở về chứ?" - Hoàng Bắc Nguyệt ôm hai tay, khẩu khí không mặn không nhạt mà trong tâm rõ ràng đanh dò xét đối phương.

Chiến Dã liếc nhìn nàng một cái, biết là không thể ngăn cản nàng tiến vào trong tòa tháp này, nếu hai siêu cấp Linh thú đánh nhau ở chỗ này, khẳng định sẽ tạo ra oanh động không nhỏ.

Hắn không nói cái gì, xoay người nhảy vào trong tháp, xem ra là ngầm đồng ý.  

Cái này gọi là gì đây? Ngoài lạnh trong nóng chắc? Nàng chẳng tạo ra hiểu lầm như trước, vậy thì mở miệng nói câu mời cũng khó lắm sao? Chiến Dã a, về sau ngươi cũng khó chọn thiếp lắm đây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net