Huyền xà Âm Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Phong sát!" Bảo kiếm trong tay bà vung lên, vòi rồng với khí thế dời núi lấp biển cuốn đến! Uy lực quá lớn, Bùa Ngự Phong của nàng cơ bản không thể chống chế, Hoàng Bắc Nguyệt khống chế Băng Linh Huyễn Điểu thình lình hạ xuống, lướt qua vòi rồng, nhưng vẫn bị nguyên khí phong sượt qua tay một chút, lập tức máu tươi chảy ròng! Đáng hận chính là vòi rồng kia giống như có mắt, thấy nàng hạ xuống cũng lập tức quay đầu đuổi theo!

Vòi rồng đột nhiên bốc ra từng trận lửa nóng dữ dội, khiến nàng dù cách rất xa cũng chảy mồ hôi đầm đìa!

"Tiểu Hổ tránh ra! Bùa phong ấn Không gian!" Hoàng Bắc Nguyệt đan chéo hai tay, một luồng ánh sáng bùa chú hiện ra, xung quanh một trận nguyên khí ngưng tụ với tốc độ cực kỳ nhanh, hình thành một không gian bao phủ vòi rồng cùng Huyền Xà Âm Hậu! Chỉ một thoáng, trong Phong ấn Không gian, vòi rồng hung mãnh va đập xung quanh, nhưng không cách nào đột phá!

Trên trán Hoàng Bắc Nguyệt toát ra từng giọt mồ hôi lớn, hít một hơi thật sâu, không dám trì hoãn, lập tức khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay xuống, nghĩ biện pháp rời khỏi hư huyễn chi cảnh này. Trận đấu với Huyền Xà Âm Hậu chỉ mấy chục giây nhưng làm cho nàng đầm đìa mồ hôi.

Bên kia, Phong Liên Dực chậm rãi đứng lên, bên khóe miệng tràn ra một vệt máu, có thể thấy vừa rồi Huyền Xà Âm Hậu đã hoàn toàn mất lý trí rồi, đối với con của mình cũng không nương tay!

Hắn vừa mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên đồng tử co rụt lại, Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy mắt của hắn, lập tức phản ứng nhanh mà tránh sang bên cạnh, nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng bảo kiếm chém rách không gian! Huyền Xà Âm Hậu không biết làm thế nào đã ra khỏi Phong ấn Không gian! Kiếm trong tay ngưng tụ nguyên khí hỏa mãnh liệt đâm về phía lưng Hoàng Bắc Nguyệt!

"Chịu chết đi!"

"Nguyệt!" Phong Liên Dực hô to một tiếng, đột nhiên cả người biến mất khỏi nơi vừa mới đứng! Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt ngưng đọng, hoàn toàn không biết hắn đã đi đâu, khi tiếng rách da rách thịt từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu nhìn, đột nhiên máu tươi nóng bỏng văng lên người và mặt của nàng! Nàng chớp mắt một cái, cảm giác sợ hãi như gặp ác mộng tức thì siết chặt lấy trái tim!

"Phong Liên Dực..." Hoàng Bắc Nguyệt thì thào một tiếng, đột nhiên vươn tay, đỡ lấy thân thể lảo đảo của hắn. Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào ngực hắn bị rút ra từng chút một, mang theo máu tươi rợn người!

Sắc mặt Phong Liên Dực tái nhợt, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, bị bảo kiếm bình thường đâm vào thân thể đã đủ tạo ra vết thương vô cùng nghiêm trọng rồi, huống chi trên bảo kiếm đó còn mang theo nguyên tố thuộc tính hỏa mãnh liệt! Diện tích vết thương do bỏng rất lớn, ngoại trừ máu tươi tuôn ra ban đầu thì không còn chảy máu nữa, nhưng lửa độc trong thân thể còn đáng sợ hơn máu tươi trực trào!

Huyền Xà Âm Hậu không ngờ đâm trúng con của mình, tức thì ngây dại, nắm kiếm nhìn hắn thì thào: "Dực, Dực..."

Phong Liên Dực hít mạnh một hơi, miễn cưỡng phát ra một ít âm thanh, nói với Hoàng Bắc Nguyệt: "Đi mau."

Hoàng Bắc Nguyệt không trì hoãn phút giây nào, nhìn thấy Huyền Xà Âm Hậu thừ người ra khiếp sợ, biết đây là cơ hội ngàn năm có một, vội vàng dìu Phong Liên Dực xoay người rời đi. Nàng không biết lối ra của hư huyễn chi cảnh, Phong Liên Dực đưa tay chỉ một cái phương hướng, nàng liền dìu hắn bước nhanh đi qua. May là nàng không phải nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu không dìu một nam nhân to lớn như vậy, làm sao có thể chạy nhanh được?

"Vương, xin đi bên này." Bên ngoài hư huyễn chi cảnh truyền tới tiếng nói nho nhỏ. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy A Ly, thiếu nữ đuôi cáo mỹ lệ kia, nơi cô ta đứng hình như có một cái vũng xoáy mỏng manh, dường như dễ dàng đột phá ra ngoài hơn những nơi khác!

Hoàng Bắc Nguyệt tay trái cầm đao, giơ tay chém xuống, khí lạnh xẹt qua, đánh vỡ vũng xoáy, sau đó nhanh chóng dìu Phong Liên Dực đi ra ngoài.

Trong tay A Ly cầm một cái đĩa tròn, trên đĩa tròn có các loại phù văn cùng ký hiệu thâm ảo phức tạp, sau khi bọn họ ra ngoài, A Ly lập tức chuyển động đĩa tròn, đóng vũng xoáy lại. Làm xong hết thảy, sắc mặt A Ly cũng tái nhợt, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại mang theo một tia hớn hở, "Vương, các người rời đi, Âm Hậu bệ hạ tạm thời không ra được."

"A Ly... ." Phong Liên Dực thấp giọng nói, "Ngươi làm như vậy..."

"A Ly không sợ, vì vương làm bất cứ chuyện gì cũng đáng!" A Ly cao hứng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hết sức kiên định nói, nói xong, len lén nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, cắn môi một cái, lại nói: "Vương chịu vì ngươi bị nhốt trong hư huyễn chi cảnh, chịu vì ngươi chống lại Âm Hậu, chịu vì ngươi từ bỏ tánh mạng, hy vọng ngươi đừng cô phụ vương của bọn ta."

Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói: "Ta cô phụ hắn, ngươi làm gì được ta?"

"Ngươi —" A Ly tức muốn bật khóc, hốc mắt đỏ bừng, "Chưa từng thấy người nào có tâm địa cứng như đá tảng giống ngươi! Sớm biết vậy vừa rồi đã không cứu ngươi, cho ngươi cả đời bị nhốt trong hư huyễn chi cảnh, nếm thử cảm giác bị dày vò ở bên trong!"

"Đá tảng?" Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt cong một chút, cười nói, "Đá tảng không chuyển dời, cỏ lau dẻo như tơ."

Trên gương mặt tái nhợt của Phong Liên Dực đột nhiên lộ ra mỉm cười tuyệt mỹ, khiến lòng người say sưa đến mức hoàn toàn thất thần. A Ly ngây người một chút, hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu!"

"Cần gì ngươi phải hiểu? Đây là chuyện của ta và hắn." Hoàng Bắc Nguyệt đỡ Phong Liên Dực lên, vẫy tay với thiếu nữ đuôi cáo ngây thơ đáng yêu kia, "Muốn đi theo bọn ta không? Nếu Âm Hậu đi ra nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ta không đi, đã phạm lỗi thì phải chịu phạt, đây là quy củ của Thành Tu La!" A Ly ngẩng đầu ưỡn ngực nói, thật khó tưởng tượng thiếu nữ non nớt như vậy lại dũng cảm đến thế.

Hoàng Bắc Nguyệt cười cười với A Ly, không miễn cưỡng thêm, trong hư huyễn chi cảnh, Âm Hậu đã phản ứng trở lại và gào ầm lên muốn xông ra! Không còn nhiều thời gian, cáo biệt A Ly một tiếng, dìu Phong Liên Dực rời đi.

"Đừng đi đường này, sẽ gặp phải Mười hai Ma thần của Thành Tu La, sang bên đây." Phong Liên Dực khụ một tiếng, chỉ một con đường càng thêm âm u nhìn không thấy cuối.

Hoàng Bắc Nguyệt mang hắn cấp tốc trốn chạy, liên tục nghe thấy hắn ho khan, mỗi lần ho đều mang theo máu tươi, hơi thở cũng càng ngày càng nặng nề. Cảm giác trái tim bị đè nén nặng nề chưa từng giảm bớt, tay nàng đã chặt càng chặt hơn, tăng nhanh bước chân, đời này chưa từng khát vọng con đường dưới chân đừng có dài đến thế. Nàng không phải người giỏi biểu đạt cảm tình, lại càng không phải người giỏi an ủi người khác, lúc này ngoại trừ đi thật nhanh để rời khỏi, thật sự không nghĩ làm cái gì khác.

"Cầm cự nổi không?" Dùng tiếng nói trầm trầm hỏi một câu, ngữ khí có chút nghiêm túc.

Phong Liên Dực cười nhẹ một tiếng, ngữ khí nghe có vẻ rất vui, "Ta là người vô dụng như vậy sao?"

"Hừ, chàng ráng mà cầm cự đấy, ta không muốn mang theo một cỗ thi thể ra ngoài đâu!" Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói, nhưng trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy bên khóe miệng nàng thoáng cười nhẹ.

Phong Liên Dực vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang dìu mình của nàng, tay nàng không mềm yếu không xương như nữ tử bình thường, mà có cốt cách mềm dẻo cùng sức mạnh, bất chợt khiến người có cảm giác an tâm. Có nàng bên cạnh, quả nhiên trong lòng rất yên ổn, cho dù một khắc sau sẽ tử vong, hắn cũng cảm thấy không hề gì.

"Nguyệt." Hắn nhẹ nhàng gọi tên của nàng, dịu dàng đến động lòng người.

"Cái gì?" Người nào đó lại rất không hiểu phong tình mà đáp lại. Nhưng mà không sao, cho dù là ngữ điệu lạnh nhạt bình thản như vậy, hắn cũng có thể nghe ra trong âm thanh của nàng có mấy phần mềm mỏng.

"Đá tảng tuyệt đối không chuyển dời." Hắn chỉ nhẹ giọng nói một câu như vậy, liền thấp giọng cười rộ lên, "Nàng có biết chuyện vui lớn nhất đời người là cái gì không? Chính là không chờ đợi vô ích."

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, ngón tay bị hắn nắm khẽ chuyển động một chút trong lòng bàn tay hắn, mới thấp giọng nói: "Phong Liên Dực, kẻ làm rối lòng ta, ta nhất định phải giết! Nhưng nghĩ đến người đó là chàng, ta lại không hạ thủ được. Chàng hãy nhớ, đời này nếu dám phụ ta, ta nhất định khiến chàng sống không bằng chết!" Âm thanh trầm thấp chậm rãi, nhưng tràn ngập khí phách!

Trong bóng tối nàng ngẩng mặt lên mỉm cười, nụ cười trong trẻo thẳng thắn, không hề giả tạo! Yêu chính là yêu, hận chính là hận, dám yêu dám hận, tính cách của nàng luôn luôn rực rỡ kịch liệt như thế. Nếu yêu, cùng trời cuối đất sống chết có nhau, cho dù trời long đất lở, nghịch thiên mà đi cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước! Nếu hận, trên trời dưới đất, tứ hải bát hoang, bất chấp tất cả mà giết, giết giết!

Phong Liên Dực khẽ cười ra tiếng: "Thật đáng sợ."

"Sợ thì cút, trên thế gian này không phải chỉ có mình ngươi là nam nhân!" Hoàng Bắc Nguyệt khẽ giọng một tiếng, trái lại có chút hờn dỗi.

"Sợ quá, không dám cút."

Hoàng Bắc Nguyệt bật cười một tiếng, vẻ lo lắng cho vết thương của hắn tựa hồ tiêu tán không ít, không khí dần trở nên dễ dàng hơn. Vào thời điểm này, hai người tâm ý tương thông, không cần nhiều lời làm gì, ăn ý một cách tự nhiên, căn bản không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Thấy đường trước mặt còn rất dài, đi mãi vẫn không nhìn thấy điểm cuối, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi cau mày nói: "Có còn xa lắm không ?"

Phong Liên Dực thở hổn hển có chút yếu ớt: "Rất xa." Không cần phải lừa nàng, nghe tiếng bước chân vọng lại là có thể đoán được quãng đường trước mặt trước mặt còn rất xa, người thông minh như nàng không thể không hiểu.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày trầm tư một chút rồi nói: " Tạm thời Âm Hậu sẽ không đuổi theo, ta giúp chàng trị thương trước, không thể để lửa độc tiến sâu vào tận xương tủy".

Vừa nói vừa đỡ Phong Liên Dực ngồi xuống một góc nhỏ, lấy ra mấy bình thuốc chữa thương từ nạp giới hòa thành nước cùng vải băng và các loại đồ. Cởi trường bào của hắn ra, nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên ngực của hắn, bởi vì nguyên khí hỏa mãnh liệt, vết thương không chảy máu mà kết thành những giọt máu màu nâu đọng lại trên cơ thể, từng tia máu đen nóng bỏng thấm ra.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cau mày, nói: "Lửa độc ăn sâu tận xương tủy, chàng hãy kiên nhẫn một chút." Lấy ra dao găm màu đen làm dấu chữ thập ở trên vết thương đã kết vảy, dao găm của Tiêu Khải Nguyên đưa cho thật hữu ích, sắc bén dị thường, chém sắt như chém bùn, hai đao chém xuống không gây ra cảm giác quá đau đớn. Hoàng Bắc Nguyệt lập tức liền đè vết thương lại, để máu đen nóng bỏng chảy xuống, dùng sức ép, loại đau đớn này tuyệt đối không thua gì bị đâm một đao, trên người hắn tất cả đều là mồ hôi, từng hạt to lớn từ trên ngực lăn xuống, Hoàng Bắc Nguyệt cũng giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán.

"Nguyệt, nàng là truyền nhân của Vạn Thú Vô Cương phải không?" Phong Liên Dực nhịn đau, còn có thể mở miệng nói chuyện, tâm tính mạnh mẽ, quả nhiên không thể cùng người bình thường so sánh.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, từ lúc nàng dùng bùa thuật chiến đấu với Huyền Xà Âm Hậu, đã biết không lừa dối được, hơn nữa, nếu cùng hắn đối đãi thẳng thắn, nàng sẽ không gạt hắn. Là truyền nhân của Vạn Thú Vô Cương, khối hắc ngọc mà Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu muốn tranh đoạt!

Phong Liên Dực tựa hồ không hề kinh ngạc, hắn không cảm thấy lạ với bất cứ chuyện gì kỳ dị phát sinh ở trên người nàng, bản thân nàng không phải là một thiếu nữ tầm thường. Chẳng qua không nghĩ Vạn Thú Vô Cương đã thất truyền nhiều năm, biệt tích trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp mà lần xuất hiện này lại ở trên người một thiếu nữ.

Hoàng Bắc Nguyệt chuyên tâm giúp hắn đem lửa độc trong thân thể tống ra, sau đó bôi thuốc, nhìn chằm chằm vết thương của hắn, lại hỏi: "Ban đầu Thành Tu La cũng muốn lấy Vạn Thú Vô Cương phải không?".

"Không sai, đây chính là chấp niệm cả đời của mẫu hậu ta, bà ấy một lòng muốn tìm Vạn Thú Vô Cương."

"Bà ta lấy được Vạn Thú Vô Cương cũng vô dụng, Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ, một khi nhận định sẽ không thay đổi."

Phong Liên Dực nghi ngờ hỏi: "Nhưng nếu người nọ qua đời, nhỏ máu nhận chủ còn có tác dụng sao? Hơn nữa, bất luận kẻ nào cũng có thể làm Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ ư?".

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vấn đề này nàng cũng nghĩ tới, lúc mình và Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ vô cùng thuận lợi, không hề có chút trở ngại nào, nhưng nghe nói 'người kia' trước đây cũng là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương. Nói như vậy, chỉ cần chủ nhân cũ qua đời, Vạn Thú Vô Cương liền có thể nhỏ máu nhận chủ một lần nữa. Nhưng tại sao lúc ấy Linh Tôn lại không nhỏ máu nhận chủ? Hắn một lòng một dạ muốn giúp nàng tìm ra bí mật của Vạn Thú Vô Cương sao?

Lúc nàng nhỏ máu nhận chủ thành công, Linh Tôn lộ ra nụ cười đầy thâm ý là có nghĩa gì? Những vấn đề này từ lâu không có lời giải, bây giờ giống như bắt được một chút xíu mấu chốt, có phải là cần máu đặc biệt mới có thể cùng Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ hay không? Máu người có rất nhiều loại hình, mặc dù khái niệm về các loại máu ở thời đại này vô cùng mơ hồ, nhưng huyết dịch giữa người và người bất đồng, nàng tin cũng sẽ có người phát hiện, năm đó người kia là thiên tài kinh thế tuyệt diễm, nhất định cũng sẽ phát hiện điểm này, cho nên lúc hắn sáng lập ra Vạn Thú Vô Cương có lẽ cũng lợi dụng khái niệm này? Nàng phỏng đoán như vậy nên không khó ngẫm ra lý do Linh Tôn chọn trúng nàng.

"Không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể nhỏ máu nhận chủ, cho nên nếu Vạn Thú Vô Cương bị người khác đoạt mất cũng chẳng được ích gì. " Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói, băng bó kỹ miệng vết thương trên người hắn, hai người uống một ít nước, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

Vừa mới đỡ Phong Liên Dực đứng lên thì từng tiếng hô tê tâm liệt phế vang lên! Chín con rắn tức giận gào thét, xen lẫn tiếng điên cuồng của Huyền Xà Âm Hậu, ngay sau đó, toàn bộ Thành Tu La đều giống như bị lay động, không biết bị thứ gì đụng phải, tiếng nói nặng nề kia đã đuổi tới hướng bọn họ!

Phong Liên Dực khổ sở cười: " Có phải bà ấy rất kinh khủng hay không?"

Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nữ nhân nổi điên này chính là mẫu thân của Phong Liên Dực, coi như mình là vãn bối, thế nào đi nữa cũng không thể không tôn trọng bà ta, liền nói : "Ân nghĩa sinh ra nặng như núi, có kinh khủng hơn nữa thì ta cũng cảm tạ bà ấy sinh chàng ra đời."

"Nguyệt? " Ánh mắt Phong Liên Dực hơi chớp động, tựa hồ không tin có thể nghe những lời như vậy từ miệng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt sờ mũi, nói: " Bây giờ chạy trốn quan trọng hơn, đi thôi! "

Bước chân đuổi theo phía sau của Huyền xà Âm Hậu ngày càng lớn, động tĩnh khổng lồ như muốn đem cả tòa Thành Tu La phá hủy, khiến mọi nơi trong Thành Tu La cũng vang lên tiếng các loại thú bị kinh động thức tỉnh! Vốn yên tĩnh giống như một tòa thành tử vong, giờ lại giống như có vô số ác quỷ từ địa ngục bò lên!

Từng tiếng gào thét gầm rú thê lương làm sống lưng người khác tê dại, Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: "Đó là thứ gì?"

"Ma thú bảo vệ trong Thành Tu La, cùng với sự thức tỉnh của Mười hai Ma thần!" Phong Liên Dực trầm giọng giải thích, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nếu như mười hai Ma thần cũng thức tỉnh, chuyện này náo động lớn rồi! Hắn cũng không hiểu tại sao Âm Hậu lại tức giận muốn đưa Hoàng Bắc Nguyệt vào chỗ chết?

"Ma thú? " Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thì thầm, từ trước đến giờ, nàng mới gặp qua linh thú, thần thú, nhưng chưa từng thấy qua ma thú, Yểm bị phong ấn trong thân thể nàng chính là ma thú, nhưng nàng vẫn chưa chân chính nhìn thấy. Ma thú cùng thần thú đều cường đại giống nhau, hơn nữa ma thú sau khi tiến hóa thực lực vô cùng kinh khủng, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp rất thưa thớt, so với thần thú còn ít hơn, trong Rừng rậm Phù Quang có một ít thần thú, năm năm tu luyện nàng cũng thường xuyên gặp, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ma thú!

Ma thú hình thành từ nguyên khí tà ác trong thiên địa, hung mãnh dị thường, có lời đồn kể rằng chỉ cần ma thú xuất hiện, tất sẽ gây nên một cuộc kiếp nạn của nhân gian, sinh linh đồ thán.

Năm đó Yểm gieo họa nhân gian nên mới bị phong ấn.

"Ma thú bảo vệ của Thành Tu La đã trưởng thành, hơn nữa đã tiến hóa đến cấp bảy, thực lực vô cùng kinh khủng." Phong Liên Dực vừa đi vừa hướng nàng giải thích, "Thành Tu La tổng cộng có bốn con ma thú, trừ ma thú bảo vệ, còn có Địa ngục ma thú, Vương tộc ma thú, cùng trừng phạt ma thú - Minh! Nếu có cường địch tiến công Thành Tu La, ma thú bảo vệ sẽ xuất hiện, còn Địa ngục ma thú lại ở trạng thái ngủ say, không phải đại nạn sẽ không thức tỉnh, mà Vương tộc ma thú là thủ hộ của vương tộc Thành Tu La, nếu vương tộc gặp nạn sẽ xuất hiện, còn trừng phạt ma thú Minh lấy thất tình lục dục của loài người làm thức ăn, chỉ cần nó cảm giác trong Tu La có người động tình, sẽ lập tức xuất hiện mà cắn nuốt."

Bởi vì Phong Liên Dực là vương tộc, có sự bảo vệ của Vương tộc ma thú, cho nên Minh sẽ không tùy tiện cắn nuốt hắn, nếu không, bây giờ hắn đã sớm biến thành quái vật nửa người nửa thú!

"Vậy nếu như chàng cùng Âm Hậu đánh nhau, Vương tộc ma thú sẽ giúp chàng chứ không phải Âm Hậu?" Hoàng Bắc Nguyệt gấp gáp hỏi, nàng cũng không muốn đối mặt với thêm một con ma thú, một Âm Hậu đã khiến nàng chật vật lắm rồi!

Phong Liên Dực ôn nhã cười, ngữ điệu thong thả, tựa hồ đang an ủi nàng: "Dĩ nhiên là giúp ta, huyết thống Vương tộc của Thành Tu La là ta, mặc dù bà ấy là Âm Hậu, cũng không phải là huyết mạch của Thành Tu La."

Hoàng Bắc Nguyệt yên tâm, cái này cũng giống như người bình thường cưới vợ, chồng chết, vợ thay đương gia làm chủ, nhưng dù gì thì trên người vợ cũng là huyết mạch của người khác, không có liên quan với người trong tộc.

"Khi nào thì Vương tộc ma thú xuất hiện? " Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lóe lên, trong đầu bắt đầu hình thành kế hoạch để lợi dụng tình thế.

Phong Liên Dực cười khổ nói : "Khi ta chính thức trở thành Tu La vương."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nhìn về phía hắn, trong lòng có chút cảm giác nặng nề.

"Đoạn tình tuyệt ái, trở thành vương." Phong Liên Dực nhàn nhạt nói, "Nguyệt, ta chưa bao giờ nghĩ đến làm vương, nếu ta lấy được thiên hạ lại phải từ bỏ nàng, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" Giờ khắc nói những lời này, hắn có loại tuyệt đại tao nhã khiến cho người khác say mê. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Hoàng Bắc Nguyệt chớp mắt, không có sự trợ giúp của Vương tộc ma thú, trong lòng cũng không quá thất vọng, khóe miệng cong lên nói: "Không có sự trợ giúp của Vương tộc ma thú, chúng ta chỉ có thể tự đối mặt với Âm Hậu, thật nhức đầu!"

Không biết có phải xui xẻo thật không mà lời vừa nói ra, vách tường phía sau bọn họ liền đổ sập, một con rắn lớn màu bạc thò đầu tới, mắt rắn nhìn thấy bọn họ, lập tức gầm thét một tiếng, phun lửa về phía trước, sau đó thân thể cuồng loạn di chuyển, phá huỷ cả một vách tường!

Hoàng Bắc Nguyệt đỡ Phong Liên Dực lui về phía sau mười mấy thước, một cái tay khác kết ấn, phóng ra một đạo Bùa Ngự Băng, tạo thành tầng tầng lớp lớp tường băng, ngăn lửa cháy ở bên ngoài!

Oanh — Một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa cùng tường băng chạm vào nhau, khiến tường băng lập tức vỡ vụn, biến thành vô số mảnh băng vụn bay về bốn phía, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, đánh vào hai bên vách tường! Hoàng Bắc Nguyệt giơ Tuyết Ảnh chiến đao lên đỡ toàn bộ những mảnh băng vỡ kia, sau đó cau mày, dìu Phong Liên Dực ngồi ở một bên, nói: "Chờ ta một chút."

Nàng xoay người đi ra ngoài, tóc đỏ bị lửa cháy chiếu rọi càng rực rỡ chói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng