Trở về Nam Dực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ở Thành Lâm Hoài, mặt trời đã chiếu sáng thành trì lịch sử lâu đời.

Cửa thành vừa mở ra, nghênh đón thương nhân cùng lữ khách vội vàng vào thành.

Gần đây tin tức từ Nước Bắc Diệu truyền đến, người của Thành Tu La bắt đầu tái hiện thế gian, khắp nơi bắt giết lính đánh thuê, bởi vậy thủ vệ cửa thành phá lệ nghiêm khắc, kiểm tra nghiêm ngặt mọi người mới cho đi vào.

Đám người Hoàng Bắc Nguyệt hóa trang thành bộ dáng dân chúng bình thường, mười mấy người phân tán ra rồi vào thành.

Nếu bộc lộ thân phận triệu hồi sư vào thành nhất định sẽ được ưu đãi đặc biệt, nhưng gần đây không yên ổn, thân phận triệu hồi sư sợ rằng sẽ đưa tới nhiều phiền toái, cho nên dứt khoát làm dân chúng bình thường.

"Oa! Đây là nơi vương từ nhỏ lớn lên a!"

Ngồi ở trong tửu lâu, ăn một bữa thịnh soạn sơn hào hải vị, một đám người cũng thỏa mãn thò đầu ra cửa sổ, nhìn phố xá phồn hoa náo nhiệt lên.

"Nói nhỏ thôi A Tát Lôi, phải gọi công tử !" Một người nhắc nhở A Tát Lôi, vương đã nói chỗ nào có người, phải gọi nàng là 'công tử'.

A Tát Lôi ôm đầu cười ha ha nói: "Công tử, khi nào chúng ta có thể đến thăm nhà của ngươi!"

"Rất nhanh có thể." Bên khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười thanh nhã, nắm tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ trên đường cái, một đám người chậm rãi đi tới.

"Chúng ta nhiều người như vậy, trong nhà công tử tiện lợi không? Chúng ta khẩu vị đều lớn, đặc biệt Cát Khắc đại ca, thương thế của hắn tốt lên nhất định phải bồi bổ đặc biệt. Nấu nhiều cơm thế cũng không dễ dàng, chi bằng chúng ta ở trong nhà trọ đi."

A Tát Lôi đã bắt đầu tính toán sớm, không để vương phiền toái, bọn họ không thể toàn bộ trú ngụ tại nhà vương, muốn chăm lo nhiều người như vậy, gia đình bình thường rất khó làm được.

"Nếu ngay cả mấy người các ngươi cũng không nuôi nổi, ta cũng quá vô dụng." Hoàng Bắc Nguyệt vuốt vuốt hai nét râu nhỏ dán trên miệng, dùng quạt gấp chỉ chỉ đoàn người ở ngã tư đường phía trước: "Ngươi xem các nàng."

Mọi người đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy một đám phu nhân quần áo đẹp đẽ quý giá, trang phục hợp thời, hoa chi phất phới từ mép phố đi tới, dọc theo đường đi nha hoàn hộ vệ vây quanh, dân chúng bình thường cũng đứng ở hai bên nhìn, mỗi người tựa hồ phê bình kín đáo những phu nhân kia.

"Là phu nhân Nước Nam Dực, nhìn phong cách không phải hoàng thân cũng là quý tộc." Phong Nhã Ngọc nhìn thoáng qua liền nói. Trước kia ở trong cung hắn quen nhìn thấy những phu nhân như thế.

Mỗi quốc gia đều có quý tộc dạng như này, quyền thế ngập trời, kì thực cái gì cũng không cống hiếu cho dân chúng.

Đám người A Tát Lôi vội vàng rụt cổ lại, trước kia vương đã nói với bọn họ, đi tới thành phố lớn không muốn phiền toái thì đừng đi trêu chọc một số người.

"Tử Diệu, ta có chuyện muốn ngươi đi làm." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, Tử Diệu là tên giả của Phong Nhã Ngọc, đi tới Nước Nam Dực tự nhiên không thể dùng tên trước kia.

Phong Nhã Ngọc vừa nghe sư phụ rốt cuộc muốn sai bảo hắn đi làm việc, lập tức cao hứng nói: "Xin sư phụ cứ sai bảo!"

Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, để hắn ghé tai lại, sau đó hạ giọng sai bảo vài câu, đang lúc mọi người không tìm được manh mối trong biểu tình trên mặt, Phong Nhã Ngọc gật đầu, cao hứng đứng dậy rời đi.

"Vương?" A Tát Lôi nghi hoặc nhìn về phía nàng, không biết nàng muốn làm gì.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, sửa quần áo nói : "Chờ xem trò vui đi."

Dưới lầu, một đám phu nhân cũng vào quán rượu này, chưởng quỹ lập tức ân cần nghênh đón.

"Tiêu phu nhân cùng các vị phu nhân đại giá quang lâm, nhanh đến nhã gian trên lầu."

Dẫn đầu đám thiếu phụ quần áo hoa lệ, phục trang đẹp đẽ là Tiêu phu nhân mà chưởng quỹ mở miệng gọi, chỉ thấy nàng xoi mói nhìn thoáng qua khách nhân trong quán rượu, có chút bất mãn.

Nha hoàn bên người nàng lập tức nói: "Chưởng quỹ, phu nhân chúng ta quang lâm nơi này là vinh hạnh của ngươi, quán rượu này mọi người lộn xộn ngổn ngang, ảnh hưởng các vị phu nhân muốn ăn, mời họ ra ngoài đi, tiền rượu của bọn họ ghi vào sổ nợ của phu nhân!"

Nghe xong lời này, khách nhân ăn cơm trong quán rượu liền lộ ra thần sắc bất mãn, cho dù có tiền có thế cũng không thể coi thường người khác như thế.

Chưởng quỹ lộ vẻ khó xử, nói : "Tiêu phu nhân, người xem, cửa tiệm chúng ta sau này còn muốn làm ăn lâu dài đây...."

"Hừ!" Nha hoàn lạnh lùng hừ một tiếng, "Người có biết nhà chồng của phu nhân chúng ta là vị nào? Chính là Nhị công tử của Đô Sát viện Tả Ngự Sử gia! Dễ dàng bảo hộ quán rượu của ngươi! Còn phu nhân chúng ta, là Đại tiểu thư của phủ trưởng công chúa, các ngươi trêu nổi sao?"

Nha hoàn vừa nói ra khỏi miệng, các phu nhân hộ tống đến đây đều lấy lòng nhìn về phía vị Tiêu phu nhân phong quang vô hạn kia.

Chưởng quỹ trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, nuốt nước miếng một cái, đúng là không có biện pháp đấu với cường quyền, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ quay đầu, nhận lỗi với khách nhân.

"Các vị, tạo thuận lợi đi, hôm nay tiền ăn uống liên miễn hết."

Khách nhân mỗi người một sắc mặt, tuy nhiên cũng tự biết không thể trêu được thân phận quý nhân, chỉ có thể không vui đứng lên chuẩn bị đi.

Lúc này, trong một gian nhã gian lầu hai đi tới một tiểu nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, hết sức xinh xắn, đứng ở trên hành lang, giương giọng nói: "Hóa ra đế đô còn có người bá đạo như vậy, ăn một bữa cơm đều phải đuổi người, ngượng ngùng, công tử nhà ta tâm tình không tốt, không muốn đi."

Tiêu phu nhân tức giận ngẩng đầu, mấy năm nay chưa từng có người dám nói chuyện kiêu ngạo với nàng như vậy!

Chưởng quỹ sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Tiêu phu nhân đừng nóng giận, khách nhân trong nhã gian là từ bên ngoài tới, không biết ngài thân phận tôn quý."

"Ai nói không biết?" A Lệ Nhã tiếp tục dựa theo lời Hoàng Bắc Nguyệt dạy nàng: "Vị này Tiêu phu nhân, nói vậy chính là thứ xuất tiểu thư Tiêu Linh của phủ Trưởng công chúa. Tiêu Linh tiểu thư gả cho thứ xuất Nhị công tử của Đô Sát viện Tả Ngự Sử, thân phận thật xứng đôi."

"Ngươi câm mồm! Đây là nơi nào mà tiện nhân ngươi làm càn!" Vị Tiêu phu nhân lập tức tức giận đến sắc mặt trắng bệch, phẫn nộ quát A Lệ Nhã.

A Lệ Nhã vốn nhát gan, bị ả quát như vậy vội vàng sợ lui về phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

A Tát Lôi thấy thế, liền bước ra ngoài, "Thứ xuất tiểu thư có dũng khí làm càn như vậy, xem ra Đô Sát viện Tả Ngự Sử gia cùng phủ trưởng công chúa chẳng có gì đặc biệt!"

Tiêu Linh tức giận không nhẹ, nhìn gia đinh vung tay lên nói: "Lôi mấy người kia không biết tốt xấu kia xuống đây. Ta muốn bọn họ chứng kiến sự lợi hại của ta!"

Gia đinh xông lên, vừa đi một bên hùng hùng hổ hổ, kiêu ngạo đến cực điểm.

A Tát Lôi sắc mặt trầm xuống, những người này tuy là quý tộc, nhưng rất không lễ phép!

Hắn bóng dáng chợt lóe, như gió lốc biến mất khỏi chỗ đang đứng, lấy mắt thường cũng khó nhìn được tốc độ, bay nhanh xuyên qua thang lầu khiến gia đinh đang đi lên ngã trái ngã phải xuống đất!

A Tát Lôi tiêu sái trở lại chỗ cũ, lạnh lùng nhìn Tiêu phu nhân, nói : "Công tử nhà ta hôm nay muốn ăn cơm ở đây! Các ngươi làm gì được?"

Tiêu Linh hoảng sợ, bản thân ả dù vô dụng, từ nhỏ không có võ đạo cũng không có thiên phú triệu hồi sư, nhưng vẫn nhận ra người nọ vừa 'thử đao giết trâu', loại thân thủ này, chỉ sợ là một vị cao thủ võ đạo rất lợi hại. Lần này đá vào tấm sắt rồi, ở thời đại này, chọc phải cao thủ rất phiền toái.

Tuy nhiên, nơi này có nhiều ánh mắt đang nhìn, nếu nàng yếu thế, sau này làm sao ngẩng đầu mà sống ở Thành Lâm Hoài?

"Đừng tưởng ỷ vào chút bản lĩnh mà ta sợ ngươi! Ở Thành Lâm Hoài, không có người nào mà Tiêu Linh ta không đối phó được. Các ngươi nếu dám ở lại Thành Lâm Hoài, các ngươi cứ chờ xem!" Tiêu Linh hung tợn nói.

"Vậy sao?" Trong phòng truyền giọng nói ưu nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tiêu đại tiểu thư hành vi ác liệt như thế, nếu là bị Tả Ngự Sử đại nhân biết, không sợ hắn tức giận sao?"

"Hừ! Ta là Đại tiểu thư của phủ trưởng công chúa, hắn có thể làm gì ta?" Tiêu Linh không sợ hãi nói.

"Phủ Trưởng Công chúa..." Người trong phòng nghiền ngẫm nói, "Trưởng công chúa đã qua đời, Bắc Nguyệt quận chúa tựa hồ cũng mất tích, hóa ra phủ Trưởng Công chúa đã thay trời đổi đất."

"Ngươi biết là tốt! Kẻ nào dám đắc tội với người của phủ Trưởng Công chúa?" Tiêu Linh dương dương tự đắc nói, nhưng, sao nàng lại cảm giác tiếng nói trong phòng có chút quen tai nhỉ?

"Hiện tại phủ Trưởng Công chúa là ai chưởng nhà?" Trong phòng, ngữ khí Hoàng Bắc Nguyệt tràn ngập uy nghiêm.

"Là mẫu thân của ta...." Tiêu Linh thoáng chột dạ, trong lòng thầm phiền não, vì sao người này hỏi cái gì nàng cũng phải trả lời, thật không có khí thế a!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười: "Được lắm Phương di nương!."

Tiêu Linh đang muốn ưỡn ngực chấn chỉnh lại uy phong, vừa nghĩ cảm thấy được thích hợp, người nọ ở bên ngoài tới, làm sao lại quen biết mẫu thân nàng?

Vừa định mở miệng hỏi, bên ngoài quán rượu truyền đến tiếng xe ngựa hỗn độn. Tiêu Linh vừa định tức giận mắng to là ai mắt mù, nàng ở chỗ này mà dám tới gây chuyện. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy một phu nhân quần áo trắng trong thuần khiết, mặt mũi phúc hậu được nha hoàn dìu xuống khỏi xe ngựa, sau đó bước nhanh tới.

"Nương...." Tiêu Linh sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, hoảng hốt vội vàng đi lên, "Nương, ngài như thế nào tới?"

Người đến là Phương di nương, nhìn thấy Tiêu Linh ở đây, liền biết nàng vừa lại gây họa, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, sau đó không quan tâm, trực tiếp đi tới phòng khách trong quán rượu, sau đó lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm mà thẳng tắp địa quỳ xuống!

Tiêu Linh hai mắt trừng lớn, trong trí nhớ mẫu thân của nàng rất mềm yếu, nhưng cũng không trở thành không tiền đồ như vậy, vừa tới đã quỳ xuống!

Phương di nương quỳ xuống khiếp sợ còn không làm cho Tiêu Linh phục hồi tinh thần lại, kế tiếp, càng làm cho ả khiếp sợ chính là lời nói thốt ra từ miệng Phương di nương!

"Nô tỳ mới biết quận chúa trở về thành, vì vậy không ra ngoài nghênh đón từ xa, làm quận chúa ở đây chịu ủy khuất, là lỗi của nô tỳ."

"Nương, ngươi nói cái gì?" Trong phòng mọi người chưa đáp lại, Tiêu Linh đột nhiên kêu to lên.

"Câm miệng!" Phương di nương quay đầu hung hăng quát lớn một tiếng.

Nhưng Tiêu Linh hai năm này quen thói kiêu căng, Phương di nương căn bản quản không được. Tiêu Linh hô to: "Nơi này làm gì có quận chúa? Nương, ngươi hồ đồ, tới nơi này ném người nào!"

Trong lời nói của ả quả nhiên không có cực nhỏ tôn kính mẫu thân chính mình, vô lễ khiến người khác phát lạnh.

Phương di nương tức giận run rẩy cả người, cắn chặt răng chịu đựng.

"Đại tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, ngươi so với trước càng thêm cố chấp! Rêu rao khắp nơi, lấy quyền đè người, bại hoại nền nếp gia đình không nói, bây giờ trong mắt không có tôn ti, bất kính trưởng bối, ta xem mỗi người trong Thành Lâm Hoài ai ai đều biết đi."

Cửa phòng lầu hai hoàn toàn mở ra, một thiếu niên mặc đồ đen lãnh khốc ưu nhã đi tới, quạt giấy ở trước mắt có chút lay động, đứng lại trước lan can, buông mắt thản nhiên nhìn Tiêu Linh đứng giữa phòng.

Đám người A Tát Lôi toàn bộ đứng hai bên nàng, thoáng so với nàng lui từng bước, hình thành một cục diện sao vây quanh trăng. Mấy người bọn họ đều là triệu hồi sư, khí thế như vậy làm sao gia đinh tôi tớ bình thường có thể sánh được!

Bọn họ ôm tay, mắt lạnh nhìn dưới lầu, bộ dáng vẻ mặt khó chịu.

Tiêu Linh cả người run lên, lúc nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen kia bước ra, chân mềm nhũn suýt ngã nhào trên đất.

Lớn lên giống! Chỉ là lớn lên giống mà thôi!

Mỗi người trong Thành Lâm Hoài đều nói Bắc Nguyệt quận chúa đã chết, năm năm trước nàng một mình trốn vào Mê Vụ Sâm Lâm, bị linh thú xé thành mảnh nhỏ. Trước mắt người này chỉ là - giả mạo mà thôi! Mơ tưởng có thể lừa gạt nàng! Hiện tại hết thảy đồ của phủ trưởng công chúa là của nàng, một số người mưu đồ làm loạn muốn tước đoạt sao, không có cửa đâu.

Tiêu Linh khóe miệng chậm rãi vỡ ra, đang muốn cười, nhưng lại nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen kia chậm rãi giơ tay lên, Tiêu Linh tưởng nàng muốn động thủ, sợ hãi vội vàng bắt một nha hoàn che phía trước mình!

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lộ ra một chút khinh thường, giơ tay lên gỡ hai mảnh râu dán trên mép ra.

"Đại tỷ tỷ, ngươi từng nghe chuyện tu hú chiếm tổ chim khách chưa?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói, "Tuy nhiên, ngươi ngàn vạn đừng hiểu lầm, ta không ví mình là chim khách, bởi vì ta là đại bàng hung mãnh!"

Tiêu Linh thấy lạnh cả người, hơi lạnh chậm rãi từ lòng bàn chân trực tiếp vọt tới trong đầu, nàng thoáng cái không đứng vững ngồi phịch xuống đất.

"Ngươi, ngươi đã trở về "

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, thu hồi quạt giấy, chậm rãi từ lầu hai dọc theo thang đi xuống, vừa đi vừa nói: "Không sai, bổn quận chúa đã trở về, Đại tỷ tỷ, ta thật vất vả mới vừa về, ngươi mất hứng sao?"

"Ta, ta đương nhiên cao hứng" Giọng nói Tiêu Linh cơ hồ muốn khóc lên, lúc này nàng muốn miễn cưỡng cười vui, nhưng không cười nổi.

Hoàng Bắc Nguyệt đã trở về, đối với nàng mà nói chỉ có một ý nghĩa, đó là ác mộng lại một lần nữa phủ xuống.

"Ta xem ả chẳng cao hứng chút nào." A Lệ Nhã bĩu môi nói, trong lòng thầm cao hứng, sớm biết vương của bọn họ thân phận không phải người phàm, quả nhiên là như vậy.

Đám người A Tát Lôi cũng xoa tay, sắc mặt vui mừng, vừa rồi còn lo lắng sẽ làm nhà của Vương tốn cơm gạo, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng nữa. Nhìn nữ nhân này là biết, phủ Trưởng Công chúa nhất định rất giàu có!

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới trước mặt Phương di nương, vươn tay đem nâng bà đến, cười nói: "Nhiều năm như vậy khổ cực di nương."

"Cống hiến sức lực vì quận chúa, không khổ cực chút nào." Phương di nương cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Nhận được tin quận chúa trở về, ta lập tức cho người truyền vào cung cho Thái hậu"

"Không cần di nương lo lắng, trong cung tự nhiên sẽ nhận được tin tức." Cười lắc đầu, nàng lựa chọn phương thức xuất hiện đặc biệt như vậy tại Thành Lâm Hoài, không dự định gạt đám người thái hậu

Nàng Hoàng Bắc Nguyệt đã trở về!

"Đúng thế, vậy trước hết mời quận chúa hồi phủ nghỉ ngơi." Phương di nương vội vàng nói.

Hơi chút gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt lần nữa nhìn về phía Tiêu Linh, cười cười, không nói gì, tới xe ngựa mới hỏi rõ, hóa ra ba năm trước, Tiêu Linh đã gả cho thứ xuất Nhị công tử Đô Sát viện Tả Ngự Sử gia. Tiêu Linh không hài lòng hôn sự này. Ả nghĩ không có Bắc Nguyệt quận chúa thì ả chính là Đại tiểu thư phủ Trưởng Công chúa, tại sao có thể gả cho thứ xuất công tử? Nhưng hôn sự là Phương di nương quyết tâm muốn ả chấp nhận, nếu không sẽ từ ả, đuổi ả ra khỏi nhà. Tiêu Linh cuối cùng cũng chịu gả, nhưng Tả nhị công tử là con một sách mềm yếu. Sau hôn sự căn bản không quản được Tiêu Linh, tùy ý Tiêu Linh mỗi ngày hồi phủ Trưởng Công chúa tác uy tác phúc, ở bên ngoài rêu rao khắp nơi.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc lắc đầu, không ngờ nhiều năm qua, bản tính Linh Tiêu vẫn khó sửa đổi.

Trở lại phủ Trưởng Công chúa, Phong Nhã Ngọc sớm đã được mời đến phòng khách, hầu hạ trà ngon rượu tốt, nghe động tĩnh bọn họ trở về mới chạy đến.

"Sư phụ, phủ Trưởng Công chúa thật khí phái !"

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xung quanh một chút, phát hiện quả thật rất khí phái, so với nàng trước khi đi khí khái hơn nhiều, giống như cả phủ đệ đều được tân trang.

Nha hoàn tôi tớ đều là khuôn mặt xa lạ, những người từng bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám ở tại chỗ này.

"Quận chúa sau khi rời khỏi, Hoàng thượng vạn phần tưởng niệm, thường xuyên đến phủ ngồi một chút, nhìn thấy nơi nào cũ nát lập tức cho người sửa chữa, dần dần... ." Phương di nương nhìn thấy ánh mắt của nàng, liền lập tức giải thích.

Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm đoán được là như thế này, trừ Hoàng thượng ra, không ai có phần tâm ý này. Phương di nương quản tài chính sự vụ trong phủ, nhưng bà tuyệt đối không dám tham ô một khoản tiền lớn sửa chữa phủ đệ khí phái xa hoa như vậy.

"Còn có Lưu Vân hiên mà quận chúa ban đầu ở, Hoàng thượng thấy quá nhỏ, hạ lệnh mở rộng ra gấp nhiều lần. Từ đường của trưởng công chúa cũng vậy".

"Người đã mất, tu sửa như vậy có ý nghĩa gì nữa?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

"Hoàng thượng cũng rất hoài niệm quận chúa cùng trưởng công chúa." Phương di nương cảm khái nói, nhiều năm như vậy bà xem Hoàng thượng thường thường đến phủ, có đôi khi ngồi cả ngày. Nỗi tưởng niệm khắc sâu này, bọn hạ nhân đều bị lây.

"Di nương, những người kia đều là bằng hữu của ta, phiền toái ngươi an bài chỗ ở cho bọn họ, tốt nhất bố trí gần chỗ của ta." Không muốn nói tiếp về chuyện của Hoàng thượng cùng trưởng công chúa, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ vào đám người A Tát Lôi.

Phương di nương lập tức gật đầu, sau đó sai hạ nhân chuẩn bị phòng viện.

Hoàng Bắc Nguyệt mang theo mấy người trở lại Lưu Vân hiên, sau khi đi vào, A Tát Lôi tựu lập tức phái người canh gác xung quanh, tuyệt đối không cho người tới gần nghe lén.

"Vương, như vậy có khiến người khác chú ý quá không?" A Tát Lôi có chút lo lắng.

Bọn họ trước ở đại hội liên minh lính đánh thuê mặc dù không kiêu căng, nhưng Nguyệt Dạ danh tiếng rất vang dội, nếu như bị lính đánh thuê Nước Nam Dực nhận ra, chẳng phải rất phiền toái?

"Bọn họ chỉ biết Bắc Nguyệt quận chúa đã trở về, không biết ta là Nguyệt Dạ. Về phần các ngươi không cần lo lắng, có Chi Chi ở đây, không người nào nhận ra các ngươi."

A Tát Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra vương đã an bài tốt mọi chuyện. Bọn họ căn bản không cần quan tâm.

"Cát Khắc đại ca gần đây phải dưỡng thương, vương, có chuyện gì sai chúng ta làm đi!" A Tát Lôi xoa tay nói.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Gần đây cũng không có chuyện gì, mọi người an tâm ở Thành Lâm Hoài tĩnh dưỡng một quãng thời gian, A Tát Lôi, ngươi mang hai người đi ngoài thành giúp ta tìm hiểu một chỗ."

"Nơi nào? Vương cứ việc sai bảo!"

Trong đôi mắt trong suốt né qua một tai sáng âm trầm, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: "Biệt Nguyệt Sơn Trang!"

"Biệt Nguyệt Sơn Trang?" A Tát Lôi từ người từ bên ngoài tới, lần đầu tiên nghe địa danh này, chỗ khiến vương để ý, nhất định không tầm thường.

"Vương yên tâm, giao cho ta!" A Tát Lôi quay người lại, như gió lốc đi ra ngoài, đúng là lời nói đi liền hành động!

Hoàng Bắc Nguyệt để tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, muốn làm gì thì làm, chỉ giữ lại A Lệ Nhã giúp nàng đổi lại thuốc trên vết thương.

"Vương, thương thế của người khôi phục thật nhanh!" Mở băng gạc, nhìn thấy vết thương cơ hồ chỉ lưu lại một vết sẹo, A Lệ Nhã không khỏi sợ hãi than. Phải biết rằng, tĩnh dưỡng lâu như vậy, vết thương của đại ca Cát Khắc vẫn đang kết vảy đáng sợ đây!

Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút khó tin, mất đi phù nguyên lại gặp dữ hóa lành, vết thương có tốc độ khôi phục cực nhanh, một ngày một bộ dáng. Mà từ khi có Trâm Bạch Ngọc Hoa Sen, nàng cảm giác tốc độ vết thương khôi phục còn nhanh hơn. Này chẳng lẽ là trưởng công chúa cùng người kia hợp lực cùng nhau bảo vệ nàng sao?

"A Lệ Nhã, ta muốn nghỉ ngơi chốc lát, băng cùng Tiểu Hổ sẽ bảo vệ, ngươi không cần coi chừng, nói cho người phía ngoài, ai tới cũng không cho phép quấy rầy ta." Sau khi băng bó xong vết thương, Hoàng Bắc Nguyệt liền dặn dò.

"Đã rõ!" A Lệ Nhã đáp ứng một tiếng, liền đi ra ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt ngã vào chiếc giường đã xa cách nhiều năm, cái chăn ấm áp có mùi thơm thoang thoảng, không có gió táp mưa sa bên ngoài, cũng không cần đề phòng bị linh thú tập kích, đại khái chính là cảm giác về nhà đi. Có điều vẫn thấy thiếu cái gì đó.

Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác mơ hồ, vẫn ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai, mọi mệt mỏi khổ cực đi đường trong mấy ngày này đều bị quét sạch. Rời giường tìm một bộ hồng nhạt nữ trang lãnh đạm từ tủ quần áo mặc vào. Nhan sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng