Quyển 1: Sồ phượng sơ minh (Chương 141 - 170)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 141: Linh giả chí tôn (1)  

  Trừng phạt chi hỏa, đó là một truyền thuyết thần bí trong Linh Ương học viện, nghe nói học sinh phạm phải sai lầm lớn sẽ bị tiếp nhận trừng phạt chi hỏa.


Loại hỏa diễm hung tàn này không chân chính gây tổn thương thân thể, nhưng người bị đốt trong hỏa diễm cảm thấy càng thêm kinh khủng dày vò hơn so với liệt hỏa ở mười tám tầng địa ngục!

Chỉ là trừng phạt chi hỏa chỉ tồn tại trong truyền thuyết tại Linh Ương Học Viện, người nào cũng không có chân chính thấy qua.

"Linh Tôn xin bớt giận!"

Rất xa, một lão giả đầu tóc bạc trắng cưỡi linh thú Tiên Hạc bay đến, trường bào màu xám trong gió phất phơ.

Tiên phong đạo cốt, khí thế đạm mạc, giống như một vị thượng tiên!

"Đúng là viện trưởng tới!"

Một khắc nhìn thấy lão giả này xuất hiện, những người do chấn động mà bị ngã trên mặt đất lộ ra thần sắc giống như nhìn thấy vị cứu tinh!

Cự long xuất hiện đã sinh ra loại uy áp vô cùng khủng bố, lúc trừng phạt chi hỏa xuất hiện, lại càng làm cho linh hồn người không tự chủ được mà run rẩy!

Tuy bị trừng phạt là người khác nhưng mà nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết như vậy, tất cả mọi người đều cảm giác thấy da đầu tê dại, khớp hàm run lên.

Viện trưởng tóc trắng xóa điều khiển Tiên Hạc bay đến phía trên Tiết Triệt cùng Hồng Chu, đối với cự long màu đen đang bay lượn trên tòa tháp thứ bảy phía xa cúi đầu thật sâu, cất cao giọng nói: "Xin Linh Tôn bớt giận, hài tử không hiểu biết đã mạo phạm Linh Tôn, lão hủ nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng!"

"Thương Hà, đệ tử của ngươi bây giờ đã sa đọa đến nông nỗi này sao?" Thanh âm trầm nộ, từ cự long xa xa truyền đến.

Mọi người kinh hãi!

Cự long này lại có thể mở miệng nói chuyện!

Linh thú chỉ có cùng triệu hoán sư ký kết khế ước mới có năng lực cùng triệu hoán sư giao tiếp trong lòng, có thể tùy ý trao đổi.

Chỉ có song phương có khế ước tồn tại là linh thú cùng triệu hoán sư mới có thể trao đổi, người ngoài đều không thể nghe thấy!

Nhưng mà cự long này lại mở miệng nói chuyện!

Đây là linh thú cấp bậc gì?

Nghe được cự long mở miệng, Thương Hà viện trưởng cũng không kinh ngạc, chỉ là cúi đầu càng sâu: "Đúng là do lão hủ dạy dỗ vô phương, xin Linh Tôn hãy bớt giận."

Thương Hà viện trưởng là viện trưởng của Linh Ương Học Viện, là một triệu hoán sư cửu tinh thuộc tính phong, ở Nam Dực quốc đức cao vọng trọng, có địa vị không bình thường.

Coi như là đặt ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Thương Hà viện trưởng cũng có địa vị phi phàm, không ai biết ông đã sống bao nhiêu tuổi, mỗi một năm ông xuất hiện, hết lần này tới lần khác đều là tóc trắng xoá, áo bào tro, tựa hồ không thấy ông già đi.

Hoàng thất Nam Dực quốc đối với ông vô cùng kính trọng, sắc phong Quốc Sư, ông cũng là sư phụ của thái tử Chiến Dã, tộc trưởng của các đại gia tộc nhìn thấy ông đều phải lễ nhượng ba phần.

Một vị lão giả tài giỏi như vậy mà còn phải cầu tình với một linh thú như vậy, thật là khiến cho những đệ tử trong Linh Ương Học Viện đem Thương Hà viện trượng cúng bái như thần linh không thể tin được.

Cự long này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào? Trước kia chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện, nhưng mà nó có thể phun ra 'trừng phạt chi hỏa' trong truyền thuyết, ngay cả Thương Hà viện trưởng đều phải gọi nó là 'Linh Tôn'!

Chúng đệ tử chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ai cũng không dám nói chuyện, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

"Hừ." Linh Tôn miễn cưỡng hừ một tiếng, nể mặt mũi của Thương Hà lão nhân mà thu hồi trừng phạt chi hỏa.

Tiếng kêu thảm thiết dừng lại, thân thể thật lớn của Hồng Chu ầm ầm té trên mặt đất, vỏ cứng màu đỏ trên người cũng hoàn toàn mất di ánh sáng, tám chân yếu ớt giãy dụa hai cái liền không động đậy được nữa.

Ánh sáng màu đỏ chợt lóe, Hồng Chu không thể duy trì hình dáng thật lớn hiện tại, biến thành một con nhện nho nhỏ trở về không gian linh thú của triệu hoán sư.

Mà Tiết Triệt cả người nằm trên mặt đất, không ngừng mà co quắp.


Chương 142: Linh giả chí tôn (2)  

  Mà Tiết Triệt cả người nằm trên mặt đất, không ngừng mà co quắp, miệng sùi bọt mép, hai tròng mắt trợn ngược, thoạt nhìn tựa hồ sắp không chịu nổi nữa.

"Đa tạ Linh Tôn!" Thương Hà viện trưởng cung kính nói một tiếng tạ ơn, vội vàng từ trên Tiên Hạc nhảy xuống, xem xét thương thế của Tiết Triệt.

Trên tòa tháp thứ bảy thân thể của Linh Tôn chậm rãi theo thân tháp cao lớn xoay quanh xuống, tựa hồ nhanh quay trở về.

Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên hắc ngọc đeo trên cổ Hoàng Bắc Nguyệt như là bị tác động gì đó, giống như trái tim nhẹ nhàng nhảy một cái.

Nàng khẽ nhíu mày, sao lại thế này? Giống như cảm giác được Vạn Thú Vô Cương đặc biệt hưng phấn?

Linh Tôn vốn nhanh chóng phải rời đi, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Linh Tôn trên tháp cao đột nhiên dừng lại động tác đang xoay xuống, đầu rồng thật lớn quay sang bên này, hướng trong đám người nhìn lại.

Hai tròng mắt của cự long quá lớn, làm cho không ai có thể phán đoán được rốt cuộc nó nhìn đi nơi nào, vẫn là một mảng lớn những người dưới lôi đài này đều chịu uy hiếp khủng bố của cự nhãn.

Người nhát gan, trực tiếp xụi lơ.

Hai tròng mắt của Hoàng Bắc Nguyệt khẽ chớp một cái.

Linh Tôn nhìn chính là nàng.

Sẽ không tính sai, cặp mắt kia đúng là đuổi theo sự rung động của Vạn Thú Vô Cương mà nhìn qua.

Nàng lạnh lùng ngước mắt, đối diện cùng hai mắt thật lớn của Linh Tôn.

Hai tròng mắt lớn thì sợ ngươi? Nực cười.

Linh Tôn chậm rãi thở một tiếng, giống như một cơn lốc thổi qua, một mảnh rừng rậm bị thổi ào ào lay động, nó dời ánh mắt đi chỗ khác, chậm rãi dọc theo tháp cao xoay quanh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Cứ như vậy rời đi, mới vừa rồi ngắn ngủn một giây đồng hồ nhìn kỹ nàng giống như là nàng sinh ra ảo giác.

Linh Tôn... . Đến cùng nó là linh thú cấp bậc gì?

Ngay cả Hồng Chu linh thú mười một cấp nhìn thấy nó cũng muốn quay đầu chạy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Mà ngay cả Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của thái tử Chiến Dã cùng Băng Linh Huyễn Điểu của nàng ở đây, Hồng Chu cũng chưa chắc sẽ yếu như vậy, một chiêu chưa qua đã muốn quay đầu chạy đi?

Vậy Linh Tôn chẳng lẽ còn siêu việt hơn cả 'ngũ linh'?

Nếu như có thể thuần phục Linh Tôn cho nàng sử dụng thì tốt rồi.

Trong đầu nàng vừa hiện lên ý nghĩ như vậy thì thanh âm của Yểm đã vang lên: "Nghĩ không ra lão già kia còn sống!"

"Yểm, ngươi biết hắn?"

Nói đến Linh Tôn, thanh âm của Yểm không hề mang vẻ khinh thường như trước mà có chút ngưng trọng: "Nghĩ không ra hắn luyện hóa trừng phạt chi hỏa phía dưới tòa tháp thứ bảy, hừ, thực lực so với trước kia mạnh lên không ít rồi."

Hóa ra trừng phạt chi hỏa mới vừa rồi không phải cho bản thân Linh Tôn phun ra mà là hắn luyện hóa.

"Hoàng Bắc Nguyệt, giai đoạn Băng Linh Huyễn Điểu của ngươi cùng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của thái tử Chiến Dã hiện tại ở trước mặt hắn giống như tiểu hài tử mới được sinh ra, hiện nay trên đời sợ rằng chỉ có ta có thể cùng hắn đánh một trận."

Yểm vô cùng tự phụ nói, trong khẩu khí có cuồng vọng, ai cũng không để vào mắt.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hừ lạnh: "Nói nhiều như là muốn ta thả ngươi ra? Không có cửa đâu!"

"Hoàng Bắc Nguyệt! Nếu mà ngươi chọc hắn, chỉ ta mới có thể cứu ngươi!" Yểm nổi giận đùng đùng nói, "Ngươi cùng ta giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối có thể vô địch khắp thiên hạ!"

Cho dù gặp gỡ Quang Diệu Điện, hoặc là Tu La thành, cũng không sợ hãi chút nào!

"Người nào nói cho ngươi biết ta muốn chọc hắn? Ta sẽ hàng phục hắn để cho ta sử dụng!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, cuồng ngạo nói.

Yểm trầm mặc một chút, đột nhiên cười ha hả, "Nha đầu cuồng ngạo Không biết trời cao đất rộng như thế, người có biết Linh Tôn là cấp bậc thú gì không? Ngươi lại có vọng tưởng thuần phục hắn?"


Chương 143: Linh giả chí tôn (3)  

  Hoàng Bắc Nguyệt tâm tư tinh tế, chú ý tới Yểm nói là 'thú', mà không phải 'linh thú', không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ nó không là linh thú?"

"Hừ, có thông minh một chút." Yểm hừ một tiếng, vậy mà lại được một lần vô cùng khó không khoe khoang, mà là vẫn trầm mặc .

"Yểm?" Hoàng Bắc Nguyệt đợi một lát, hơi không nhịn được .

Khi nào thì tên này trở lên lằng nhằng như vậy?

Yểm chưa trả lời nàng, cũng không biết đang trầm mặc chuyện gì.

"Tiểu thư, đại thiếu gia được người nâng đi ra, hình như bị trọng thương." Đông Lăng kéo y phục của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt giương mắt nhìn lại, liền thấy Tiêu Trọng Kỳ được mấy học sinh nâng đi, khôi giáp ngân bạch bị nướng cháy không ít, tóc đen như mực cũng bị cháy không ít, trở nên lung tung lộn xộn.

Trên người có mấy chỗ bị thương, trên mặt cũng phủ màu, vẻ anh tuấn ngày xưa không còn bóng dáng.

Hắn được nâng đến bãi đất trống dưới lôi đài, nằm song song một chỗ cùng Tiết Triệt, Tiết Triệt đã ngất đi rồi, nhưng là Tiêu Trọng Kỳ vẫn còn thanh tỉnh .

"Tên khốn!" Nhìn đến Tiết Triệt, Tiêu Trọng Kỳ chỉ muốn xông lên phanh hắn làm tám khúc!

Thương Hà viện trưởng ngẩng đầu, trong ánh mắt già nua tràn ngập uy nghiêm cùng cảm giác áp bách của trưởng giả, nhìn hắn một cái, Tiêu Trọng Kỳ lập tức im lặng không dám động thủ .

"Chuyện hôm nay nhất định phải có lời xin lỗi với Linh Tôn, hai người các ngươi, sau khi thương thế lành lại, mỗi ngày đến sám hối đường quỳ hai canh giờ, nếu là sau này còn đánh nhau trong học viện, lập tức khai trừ!"

Thương Hà viện trưởng vừa nói xong, Tiêu Trọng Kỳ lập tức khom người đáp ứng, không dám phản bác.

Tiết Triệt cũng không còn co quắp, an an ổn ổn hôn mê , Thương Hà viện trưởng để người của phủ An Quốc công nâng hắn trở về, mới đứng lên.

Tiêu Trọng Kỳ chịu đựng vết thương trên người, cung kính hỏi: "Viện trưởng đại nhân, vị Linh Tôn đại nhân kia.. ."

Trong lòng hắn tràn ngập cảm kích đối với Linh Tôn, mới vừa rồi nếu không có Linh Tôn xuất hiện, trừng phạt Tiết Triệt, sợ rằng bây giờ hắn đã bị lôi quang của Hồng Chu đốt thành bụi!

Linh Tôn cường đại như vậy, làm cho hắn cảm thấy tôn kính từ tận đáy lòng...

"Linh Tôn là thần thú bảo vệ học viện chúng ta, lão nhân gia không thích có người quấy rầy, cho nên trong tòa tháp thứ bảy, không cho phép có người đi vào làm ồn, có nghe hay không?"

Thương Hà viện trưởng nghiêm trọng cảnh cáo, lần này hắn chưa kịp ngăn cản, cũng may Linh Tôn chỉ trừng phạt nhỏ, dùng trừng phạt chi hỏa.

Nếu như Linh Tôn thật sự nổi giận, mấy tên tiểu tử thúi này còn đường sống sao? Nói không chừng cả Linh Ương Học Viện gặp nạn theo!

"Vâng ạ, đệ tử biết sai rồi." Tiêu Trọng Kỳ khiêm tốn nhận sai lầm, trong lòng lại âm thầm may mắn, may là vừa rồi người kiêu ngạo không phải là hắn, nếu không bị trừng phạt chi hỏa của Linh Tôn thiêu đốt, chỉ sợ muốn rớt tầng da!

Những đệ tử khác cũng gật đầu theo, nói đùa sao, nhìn thấy trừng phạt chi hỏa của Linh Tôn, ai còn dám không sợ chết đi chọc giận Linh Tôn?

Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở phía sau, nghe được lời nói của Thương Hà viện trưởng, trong lòng ngẩn ra, vẻ mặt lạnh nhạt cũng có chút thay đổi.

"Thần thú... ." Nàng thì thào thấp giọng nói, trong lòng loé lên kinh ngạc.

'ngũ linh' đã là chí tôn trong linh thú, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cấp bậc thần thú chính là thuộc loại thú, đáng tiếc là cuối cùng không có trở thành thần thú chân chính.

Về thần thú chỉ là một truyền thuyết trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nghe nói chỉ có ở trong rừng rậm Phù Quang rộng lớn khôn cùng, nguy cơ tứ phía mới có thần thú thường lui tới, mà thần thú cũng chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có con người.

Nếu Linh Tôn đúng là thần thú, tại sao lại xuất hiện tại Linh Ương Học Viện?


Chương 144: Linh giả chí tôn (4)  

  "Hừ, bây giờ thì ngươi biết rồi chứ, nha đầu cuồng vọng, ngươi vẫn còn mơ tưởng đi thuần phục hắn sao?" Thanh âm Yểm lần nữa vang lên ở trong lòng, mang theo lạnh lùng trào phúng.

Thần thú! Là tồn tại giống như thần, loài người phải cường đại đến mức độ nào, mới có thể để cho bọn họ khuất phục?

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, trầm ngâm một lát, đột nhiên cong khóe môi mỉm cười, lãnh ngạo, tự tin, không ai bì được.

"Vừa nãy cũng không thật sự muốn, nhưng giờ thì bắt buộc rồi!" Trong lòng ngứa, tay cũng rất ngứa, muốn trở thành một triệu hoán sư cường đại nhất, vậy thì phải có thần thú cường đại!

"Ha ha ha ——" Yểm cười ha ha, "Hoàng Bắc Nguyệt, ta thưởng thức tính cách của ngươi, nhưng là người quá cuồng vọng, sẽ khiến ngươi phải trả giá lớn!"

"Phải trả giá cao ta không sợ, ta chỉ muốn đủ mạnh mẽ, liền không còn sợ hãi!"

Thanh âm kiên định của thiếu nữ khắc ở trong lòng, trong hắc thủy cấm lao hiện lên từng đợt gợn sóng.

Yểm nhìn thật lâu vào từng gợn sóng, dao động hiện lên trong con mắt thật lớn, cũng giống những gợn sóng ở thuỷ lao, thật lâu không thể bình tĩnh.

Sau khi để cho đệ tử đều trở về đi học, Thương Hà viện trưởng cùng mấy vị lão sư có tư lịch (ý chỉ sự từng trải và đủ tư cách), đi đến thư viện.

"Viện trưởng, vì sao lần này Linh Tôn đại nhân lại tự mình hiện thân?"

Vài vị lão sư vô cùng khó hiểu, trước đây cho dù ra xảy ra việc lớn đến đâu, Linh Tôn cũng sẽ không xuất hiện, lần này chỉ là cuộc luận võ lôi đài của hai tên đệ tử không hiểu chuyện, tuy nói xông vào trong Thất Tháp là không thích hợp, nhưng cũng không đến nỗi làm kinh động Linh Tôn tự mình đi ra ngăn lại!

Thương Hà viện trưởng vuốt chòm râu thật dài màu trắng lắc đầu nói: "Ta cũng không nghĩ tới Linh Tôn sẽ hiện thân, Linh Tôn ở trong tòa tháp thứ bảy, đã hơn mười năm không đi ra, lần này, có chút kỳ quái."

"Mặc kệ thế nào, Linh Tôn hiện thân, mọi người cũng chú ý hơn chút, quản đệ tử trong học viện, không nên xảy ra hỗn loạn."

"Vâng, chúng ta sẽ cẩn thận ."

****** Bắc Nguyệt hoàng triều ******

Tiết Triệt bị Linh Tôn dùng trừng phạt chi hỏa thiêu cháy đã hôn mê mấy ngày mấy đêm chưa tỉnh, An Quốc công đau thương mất ái nữ, sau lại làm mất bảo vật trấn phủ, hiện tại con trai xuất sắc nhất cũng bị Linh Tôn của Linh Ương Học Viện giáo huấn, cả người cũng uể oải, vài ngày mệt mỏi không có hành động gì.

Vì vậy Tiêu gia cũng có thời gian thư giãn một chút, nếu không bị phủ An Quốc công từng bước ép sát giao ra Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Tị Thủy Châu, chỉ sợ phải chó cùng rứt giậu .

Trong đoạn thời gian này, Cầm di nương cũng liên tiếp đi đến phủ Thừa tướng, năm đó tỷ tỷ của nàng gả cho Bình Bắc hầu, sinh một trai một gái, nữ nhi vừa được phong làm Hồng Lăng quận chúa, nghe nói đã là Tam hoàng tử phi tương lai.

Hồng Lăng quận chúa lớn hơn Tiêu Nhu vài tuổi, không cùng chơi đùa với nhau, nhưng lại quen biết Tiêu Nhu ở Linh Ương Học Viện.

Gần đây phu nhân Bình Bắc hầu mang theo Hồng Lăng quận chúa trở lại kinh thành, ở tại phủ Thừa tướng, Cầm di nương vì lấy lòng tỷ tỷ của nàng, liền để cho Tiêu Nhu thân cận nhiều hơn cùng Hồng Lăng quận chúa.

Mặc dù hiện tại Cầm di nương chỉ là di nương, nhưng mà ở phủ trưởng công chúa, có quyền thế, sống những ngày tháng phong quang, cũng không kém chính thất phu nhân nhà khác.

Bởi vậy hai năm này, địa vị mẫu thân của nàng ở phủ Thừa tướng cũng được nâng lên, phu nhân Bình Bắc hầu đối xử với Cầm di nương cũng đều là vẻ mặt ôn hoà, không giống năm đó khi còn ở trong phủ đối với thứ muội lớn lên xinh đẹp nhìn như thế nào cũng không vừa mắt.

Hôm nay sinh nhật Hồng Lăng quận chúa, Thừa tướng đối với cháu gái sắp trở thành Tam hoàng tử phi đặc biệt yêu thích, bởi vậy mở rộng tiệc rượu ở trong phủ, gia tộc thân thiết với phủ Thừa tướng, cũng được mời .


Chương 145: Linh giả chí tôn (5)  

  Hai năm nay phủ trưởng công chúa cũng bởi vì quan hề với Cầm di nương nên cùng phủ Thừa tướng đi lại có vẻ gần, tự nhiên là sẽ đi tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật.

Hoàng Bắc Nguyệt vốn là không định đi, tuy nhiên gần đây Cầm di nương vì chuyện của Tiêu Trọng Kỳ đặc biệt mượn sức nàng, hơn nữa gần đang lúc rãnh rỗi, liền đi theo nhìn một cái .

Phủ Bình Bắc hầu ở trong triều cũng xem như có chút quyền thế, hơn nữa mẫu phi của tam hoàng tử được sủng ái, phủ Thừa tướng cũng xem như một đại gia tộc trong Nam Dực quốc, cho nên Hồng Lăng quận chúa sinh nhật, quyền quý trong đê đô đều nể mặt mũi mà đến đây.

Trong hậu viện, các thiếu gia tiểu thư ngắm hoa du hồ, ngâm thi đối câu, các phu nhân tụ cùng một chỗ ngắm hoa ngắm trăng, nhàn thoại việc nhà.

Hoàng Bắc Nguyệt không nhận ra người nào, cùng Đông Lăng ngồi ở trong lương đình uống trà.

Ở một nơi không xa, một đám thiếu gia tiểu thư vây quanh tam hoàng tử cùng Mạnh Hồng Lăng nói chuyện, tam hoàng tử kia lớn lên cũng là anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, Mạnh Hồng Lăng cũng là đôi mắt sáng môi đỏ mọng, cử chỉ hào phóng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã toát ra phong tình quyến rũ.

Hai người đứng chung một chỗ thật ra giồng như một đôi bích nhân*, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp thành đôi.

*bích nhân: người ngọc, đại khái chỉ là hợp đôi.

Tiêu Vận không gia nhập vào trong đám người này, cùng mấy thứ nữ không được sủng đứng chung một chỗ, không cho là đúng nói: "Thân là nữ nhi dòng chính, thật sự là may mắn trời sinh."

"Vận tỷ tỷ cũng không khác rồi, mặc dù không phải nữ nhi dòng chính, mọi chuyện cũng đều có thể sánh bằng nữ nhi dòng chính của phủ trưởng công chúa, không giống chúng ta, muốn cái gì cũng không có, thật sự đáng thương." Không biết vị tiểu thư nào ở đó tiếp một câu.

Tiêu Vận thứ nữ của phủ trưởng công chúa, nhưng mà đãi ngộ khác so với các thứ nữ bình thường, nàng là thiên tài so với những thiếu nữ đồng lứa trong đế đô, ở trong nhà cũng rất được sủng ái, trước đó không lâu còn có thể cùng thế tử phủ An Quốc công đính ước. Đây là điều mà những thứ nữ khác cũng không dám mơ đến.

"Nếu như nương của Vận tỷ tỷ nương được lên chính thất, tỷ tỷ chính là danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhi dòng chính."

"Chỉ tiếc, nếu như Hồng Lăng quận chúa thành tam hoàng tử phi, Cầm di nương trong phủ trưởng công chúa dựa vào một tầng quan hệ này, sợ rằng sẽ được lên làm chính thất đây."

Ánh mắt Tiêu Vận chợt lóe, đột nhiên lạnh lùng cười: "Không có dễ dàng như vậy!"

Trong lòng nàng đột nhiên hiện lên linh quang, một đá trúng hai nhạn là kế hoạch tốt nhất!

Tiêu Vận chậm rãi đi tới nơi Hồng Lăng quận chúa, nhìn Tiêu Nhu đang cười thật ngọt ngào xinh đẹp đứng ở bên người Hồng Lăng quận chúa, nhíu nhíu mày, đem Tiêu Nhu kéo qua mà nói: "Tứ muội muội, di nương đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ hài tử ở bên ngoài, đặc biệt là thời điểm có nam tử ở đây thì cười rụt rè một chút, đừng làm cho người khác cảm giác được tiểu thư trong phủ chúng ta chưa được dạy quy củ."

Lời nói này của Tiêu Vận thanh âm rất thấp, nhưng mà các vị tiểu thư đang đứng gần đều nghe thấy, liếc mắt với nhau một cái, ánh mắt mập mờ không rõ.

Tiêu Nhu như thế nào cũng tính là biểu muội của mình, Hồng Lăng quận chúa nghe được Tiêu Vận nói nàng như vậy, liền trầm mặt nói: "Tiêu Vận tiểu thư, lời ngươi nói là có ý gì?"

Tiêu Vận có chút ngượng ngùng, dù sao chính mình cũng là thiếu nữ chưa lấy chồng, bên cạnh còn có mấy vị thiếu gia của các đại gia tộc đứng, mà tam hoàng tử cũng đang ở đây, ngượng ngùng nói, chỉ là đè thấp thanh âm.

"À, năm đó Cầm di nương còn trẻ không hiểu chuyện, làm sai vài việc, sợ sau này tứ muội muội cũng bước chân theo như vậy, liền thường dạy muội muội phải rụt rè hiểu lễ, không thể vượt qua chừng mực."

Tiêu Vận đã nói rõ ràng như vậy, mọi người vừa nghe, sao còn có thể không rõ ?

Năm đó phủ Thừa tướng xuất hiện một thứ tiểu thư danh chấn đế đô, bình thường không có danh tiếng gì, nhưng lại ở trong cung yến ngang nhiên câu dẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net