Quyển 2: Phong khởi Lâm Hoài (Chương 329 - 356)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 329: Ấu thú Thần cấp (1)  

  Phong nguyên khí biến thành một lá chắn trong suốt, bao phủ trên người Tiết Triệt, tay hắn chỉ là đơn giản giơ lên vài cái, phong nguyên khí chữa thương, cuồn cuộn không ngừng mà đưa vào trong thân thể Tiết Triệt .


Cứ như thế, thản nhiên tựa như nước chảy mây trôi, kết hợp với một thân bạch y tinh khiết, không biết bao nhiêu cô gái nhìn mà trong lòng rung động, gương mặt ửng đỏ.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Liên Dực sử dụng nguyên khí, trừ động tắc của hắn ở ngoài, vẫn đối với loại phong nguyên khí chữa thương này âm thầm động tâm.

Nàng tu luyện phù chú thuật trong Vạn Thú Vô Cương thì có thể tùy ý điều động nguyên khí trong thiên địa, đến lúc đó phong thuộc tính nàng cũng có thể sử dụng, loại nguyên khí chữa thương này ắt không thể thiếu!

Nhìn vết thương trên người Tiết Triệt dần dần khép lại, không chảy máu nữa, Phong Liên Dực mới chậm rãi thu hồi phong nguyên khí, khụ một tiếng, bộ dáng có chút yếu ớt.

"Làm phiền Dực vương tử ." Phụ trách lần này của đội là Nam Cung trưởng lão ôm quyền cảm ơn, Bắc Diệu Quốc Cửu hoàng tử này mặc dù chỉ là con tin, nhưng nhân phẩm cùng năng lực thì làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.

"Không sao, dẫn hắn đi nghỉ ngơi đi." Phong Liên Dực thản nhiên nói, trên mặt không có nửa điểm kiêu ngạo, càng lại làm cho người ta bội phục.

Năng lực của hắn mặc dù rất đặc thù, tuy nhiên thoạt nhìn, tựa hồ không thể tùy ý vận dụng, ý tứ của trường lão cũng là không phải trong tình huống bất đắc dĩ thì không nên dùng năng lực của Phong Liên Dực .

Lần này cũng là ngoài dự liệu, người nào cũng nghĩ chỉ là ở trong Mê Vụ Sâm Lâm đối mặt với một ít lực công kích của linh thú, không nghĩ sẽ xuất hiện thương vong lớn như thế.

Lần này xem như Tiết Triệt không thể cùng tiến vào Phù Quang rừng rậm với bọn họ, may mà tiến vào chưa lâu, đưa về cũng tiện lợi.

Mấy vị trưởng lão cho người đem Tiết Triệt ra ngoài, sau đó tổ chức đội ngũ, tiếp tục đi tới, rốt cuộc tới bên ngoài Phù Quang rừng rậm mới hạ trại nghỉ ngơi.

Lần này là truyền thống của Linh Ương Học Viện đã truyền nhiều năm nay, bởi vậy nhóm lửa nấu cơm, xây dựng cơ sở tạm thời, hết thảy công việc cũng được phân phối được đâu vào đấy.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng công chúa Anh Dạ cùng nhau đóng lều vải, rồi một người đi ra ngoài, xem trước tình hình bên ngoài của Phù Quang rừng rậm một chút .

Luyện chế Tẩy Tủy đan cần có một vài loại dược liệu, không biết có thể tìm ở bên ngoài Phù Quang rừng rậm hay không.

Vì để phòng ngừa đệ tử tò mò một mình chạy vào Phù Quang trong rừng rậm nên mấy vị lão sư phải thay phiên nhau tuần tra, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn bị phiền toái, chỉ thoáng đứng ở xa xa nhìn trong chốc lát.

Lúc này, trong Phù Quang rừng rậm không biết thế nào đột nhiên xuất hiện rất nhiều linh thú hoảng sợ chạy đến.

Tất cả mọi người dù bận rộn đều ngừng tay trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía sâu thẳm trong rừng, ngẫu nhiên có Phù Quang lóe ra từ sâu trong rừng rậm.

Chuyện gì đã xảy ra? Cảm giác giống như rất nhiều linh thú cùng nhau cuồng chạy tới ! Hơn nữa ít nhất đều là thập giai!

Nam Cung trưởng lão vội vã từ doanh trướng đi ra, híp mắt nhìn trong chốc lát, trầm giọng hỏi: "Người đi dò la tin tức phía trước đã trở về chưa?"

"Trưởng lão, hắn chưa trở về!" Một người tuổi còn trẻ lo lắng nói, "Trưởng lão, tình hình này có gì đó không đúng, trước hết để cho các học sinh rút lui đi!"

Nam Cung trưởng lão cũng đang có ý đó, nhóm người này đều là đệ tử tinh anh của Linh Ương Học Viện trong mấy năm qua, bọn họ tổn thất thì biết tính sao !


Chương 330: Ấu thú Thần cấp (2)

  Vừa định hạ lệnh, sâu trong Phù Quang rừng rậm chợt có một đội nhân mã chạy như điên ra, trong đội người kia có triệu hoán sư, có chiến sĩ, nhìn qua là một Dong Binh Đoàn thực lực không tầm thường !.


"Ta nói rồi! Lão đại, ở đây thật là nhiều thỏ con đáng chết" Một thanh âm tục tằng từ xa vang lên, khiến nhóm tinh anh của Linh Ương học viện rối rít bất mãn.

Ra khỏi Phù Quang rừng rậm, Dong Binh đoàn kia thoạt nhìn cũng thoải mái không ít, một con Bạo Phong Viên to lớn đi tới, cùng nhóm người Linh Ương học viện bên ngoài rừng rậm đối mặt.

Trên vai Bạo Phong Viên, là một tên râu ria rậm rạp phách lối, đôi mắt như chuông đồng đảo qua nhóm học sinh trước mặt, cuối cùng rơi trên mặt Nam Cung trưởng lão.

"Các ngươi là người Nam Dực quốc?" mở miệng mang theo khinh thường, một đám tiểu hài tử mà thôi, chỉ là có mấy cao thủ, thoạt nhìn có vẻ là huấn luyện của học viện Nam Dực quốc.

Đám học sinh này, nhìn dáng vẻ chính là dê béo !

Nam Cung trưởng lão đi ra, Nam Dực quốc là nước lớn, không thể mất phong phạm quốc gia, vì vậy ôm quyền nói : " Chúng ta là Nam Dực quốc Linh Ương học viện, xin hỏi quý đoàn là.... ?"

"Hừ! Linh Ương học viện ? Chưa từng nghe qua" tên râu rậm phách lối nói, " Chúng ta là đệ nhất Dong Binh Đoàn nước Đông Ly – Tứ Hải Dong Binh Đoàn ! Từ phía đông Phù Quang rừng rậm tới !"

Tứ Hải Dong Binh Đoàn quả thật có chút uy danh trên đại lục, là Dong Binh đoàn đứng thứ hạng cao ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp, đoàn trưởng bọn họ không phải triệu hoán sư, mà là một vị tiến vào cấp bậc cao thủ trong truyền thuyết võ đạo Chiến Thần!

Tên râu ria rậm rạm ngồi trên vai Bạo Phong Viên, chắc hẳn không phải đoàn trưởng.

Khiến đám người Nam Cung trưởng lão khiếp sợ không phải danh tiếng Tứ Hải Dong Binh đoàn, mà là tên râu ria rậm rạp nói, bọn họ từ phía đông xuyên qua Phù Quang rừng rậm tới được !

Trong Phù Quang rừng rậm nguy hiểm tứ phía, các loại linh thú hung mãnh xông ra, muốn từ phía đông xuyên qua, phải có thực lực rất mạnh !

Gã râu ria rậm rạp kia lãnh đạo dong binh đoàn khoảng hơn ba mươi người, mặc dù người người đều vóc dáng to cao, đều là cường giả trải qua thân chinh bách chiến, nhưng bọn họ thật có thể xuyên qua Phù Quang rừng rậm sao ?

"Trưởng lão, nhìn những người này không phải là loại hiền lành" Lão sư trẻ tuổi thấp giọng nói.

Mặt Nam Cung trưởng lão trầm xuống, quát nhỏ : " Không được nói lung tung ! Không xung đột với bọn họ là dược !"

Nói xong, Nam Cung trưởng lão ngẩng đầu cười nói : "Nếu quý đoàn xuyên qua Phù Quang rừng rậm tới đây, có thể nói cho chúng ta biết trong rừng rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không ?"

Thanh âm linh thú chạy như điên vẫn tiếp tục, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng gần.

"Hừ! Đây chính là linh thú bạo động! Ngay cả điều này cũng không biết, còn dám tới Phù Quang rừng rậm xông xáo ? Người Nam Dực các ngươi thực buồn cười!" tên râu ria rậm rạp vừa nói, liền cùng người của mình hahaha cười lớn.

Mày liễu của công chúa Anh Dạ nhướn lên, tay đặt trên bảo kiếm, trong lòng không nhẫn nhịn được, những người này vừa mở miệng liền khinh thị Nam Dực quốc, nàng là công chúa, làm sao có thể ngồi yên không để ý ?

"Công chúa" Hoàng Bắc Nguyệt đè tay nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu thấp giọng " Không vội, một lát chúng ta sẽ dạy dỗ bọn chúng còn hơn thế."

Nam Cung trưởng lão muốn dẫn lui học sinh, linh thú bạo động, nghe tựa hồ rất lợi hại, không thích hợp ở lâu.

Sắc mặt Nam Cung trưởng lão cũng khó coi, Tứ Hải Dong Binh đoàn này cũng quá cuồng vọng !

Linh thú bạo động ? Bình thường linh thú bạo động trong một phạm vi điên cuồng tàn sát lẫn nhau, nào có như bây giờ, hướng một chỗ chạy trối chết như điên ?


Chương 331: Ấu thú Thần cấp (3)  

  Cũng không kịp nghĩ tới những thứ này, nhanh dẫn học viên rời đi mới là thượng sách, vì vậy Nam Cung trưởng lão cũng không so đo nhiều, để cho các lão sư mang theo học sinh của mình nhanh chóng rút khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.


Tên to con kia thấy đám học sinh đều là dê béo, gặp được tuyệt đối không bỏ qua, ngoắc tay người của mình theo sau.

Lui về Nguyệt Lạc Cốc hạ trại, Linh Ương học viện ở cạnh bên trái sông nhỏ, Dong Binh đoàn do tên to con lãnh đạo ở bên phải.

Trời tối, mọi người ngồi giữa lều trại ăn cơm, lẳng lặng chờ thanh âm của linh thú bạo động ổn định lại.

Bên kia trong chủ trướng của Tứ Hải Dong Binh đoàn , tên to con gặm một cai chân thỏ mập mạp.

"Viên lão đại, đám người kia là Linh Ương học viện đệ nhất Nam Dực quốc, chỉ sợ không dễ trêu, các người thật muốn đánh cướp họ sao ?" Trong đám thủ hạ toàn hung thần ác sát, có một tên gầy yếu trắng trẻo nói.

"La Thuần, chẳng lẽ ngươi sợ? Dù gì chúng ta cũng hoành hành trong Phù Quang rừng rậm mà qua, tên to con gọi là Viên lão đại cắn một khối thịt lớn, nhai rắc rắc vang dội, mỡ cũng chảy ra.

Nam nhân trắng trẻo tên La Thuần nói : " lần này, là vì con thần thú phía đông giận dữ, linh thú xung quanh cũng trốn, chúng ta ẩn ẩn núp núp mới có thể xông qua thuận lợi...."

"Bậy bạ!" Viên lão đại hung hăng vứt chân con thỏ vào đống lửa, nhất thời ánh lửa văng khắp nơi, người xung quanh bị dọa sợ rối rít né ra, La Thuần ngược lại trấn tĩnh không loạn, chẳng qua chân mày khẽ nhíu.

"La Thuần, làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Lần này chúng ta xuyên qua Phù Quang rừng rậm, cũng săn giết mấy con linh thú, đây cũng không phải chỉ là vận may!" Một đại hán thấy lão đại tức giận vội nói.

Viên lão đại hừ hừ tức giận nói : "Tiểu tử La Thuần ngươi, cảm thấy chúng ta không có thực lực đúng không ? Hừ! lần này nếu không phải thúc thúc nhờ ta chiếu cố ngươi, lão tử mới không mang loại vô dụng mặt trắng ra ngoài rèn luyện!"

La Thuần sắc mặt giận dữ nói : " Hừ, đừng có lôi thúc thúc của ta ra mà nói, nếu các ngươi thật có bản lãnh thì đừng động đến đám đệ tử kia, vào Phù Quang rừng rậm, hàng phục thần thú kia rồi hãy nói!"

"Ngươi ___" Viên lão đại tức giận đứng lên, cầm chân thỏ chỉ vào hắn " Tiểu tử ngươi thật tốt! Từ khi nào lão tử làm việc đến lượt một thằng nhóc như ngươi khoa tay múa chân! Lão tử thích thì cướp, sao nào ? Trong dám đệ tử đó có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, lão tử cướp tới đây thoải mái một chút, tiểu tử ngươi có thể làm gì ?"

"Hừ ! hèn hạ vô sỉ, làm mất danh tiếng Tứ Hải dong binh đoàn !" La Thuần gầm lên, khuôn mặt trắng noãn cũng đỏ bừng.

"Ha ha ha ha....." Viên lão đại ngửa đầu cười to, " danh tiếng Tứ Hải dong binh đoàn, La Thuần ơi là La Thuần, ngươi tưởng rằng Tứ hải dong binh đoàn hôm nay còn là đệ nhất dong binh đoàn Đông Ly quốc như trước kia sao? Thúc thúc ngươi cái lão già đó đã sắp không trụ được, chúng ta phân ra mỗi ngả giải tán đi !"

" Thúc thúc ta sẽ khá hơn, ngươi đừng đắc ý !" La Thuần phẫn hận nói xong, không muốn cùng đám mãng phu chung sống một chỗ, nổi giận đùng đùng hướng bên ngoài đi.

"La Thuần thiếu gia, ở đây có thịt thỏ đã nướng xong, có muốn ăn một miếng không?" lính đánh thuê bên ngoài đống lửa thấy hắn, nhiệt tình đứng lên mời.

La Thuần khách khí lắc đầu rồi bước đi.


Chương 332: Ấu thú Thần cấp (4)

  Nói thế nào đi nữa, La gia ở Đông Ly quốc cũng là gia tộc số một số hai, Tứ Hải dong binh đoàn La gia, cũng uy danh hiển hách trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, vì vậy người La gia rất được tôn kính.


Nhưng kể từ một tháng trước, thúc thúc hắn, đoàn trưởng Tứ Hải dong binh đoàn gặp phải tên biến thái Quang Diệu điện Hồng Liên, đánh một trận dù may mắn không chết, nhưng cũng trọng thương khó trị, cũng chỉ sợ là........"

Nhóm người Tứ Hải dong binh đoàn nghe tin tức này, liền ngu xuẩn hành động, ý đồ tạo phản, hắn là huyết mạch còn sót lại của La gia, La Tuyệt thúc thúc vì bảo vệ hắn, mới để cho Viên lão đại mang hắn rời đi.

Nhưng Viên lão đại cũng không phải là thứ tốt lành gì, dù trong lòng đối với La gia còn tồn tại chút tình cảm, nhưng hắn là người thô tục vô sỉ, dọc đường chỉ cần gặp dong binh đoàn yếu hơn hoặc đội thám hiểm, đều phải nghĩ biện pháp cướp bóc, còn lấy danh hiệu Tứ Hải dong binh đoàn, thật là đồ vô sỉ!

"Thần thú, thì ra các ngươi bị thần thú đuổi ra ngoài ." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng phía sau vang lên, mang theo một ít giễu cợt.

"Người nào?" La Thuần xoay người, chỉ nhìn thấy bóng đen nhỏ nhắn phía sau lều cỏ lóe lên, hắn chưa thấy rõ ràng, bóng đen kia đã biến mất.

"La Thuần thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?" lính đánh thuê tuần tra nghe giọng La Thuần, vội chạy tới nhìn.

"Không có, không có gì" La Thuần cũng không dám khẳng định, vừa rồi không phải ảo giác chứ? Động tác nhanh như vậy, chợt lóe liền mất.

"Nhất định là La Thuần thiếu gia mệt mỏi, hay là trước nghỉ một chút, tối nay Viên lão đại muốn dẫn chúng ta làm một vụ lớn, cướp sạch của đám đệ tự đối diện!" lính đánh thuê kia đã nóng lòng muốn thử.

La Thuần chán ghét nhíu mày, chẳng qua hắn chỉ là khách của đội dong binh đoàn này, chuyện của họ khó mà nói nhiều.

Linh Ương Học Viện kia không phải là nơi có thể trêu trọc, dám mang theo nhóm lớn học sinh đi ra như vậy, nhất định có lão sư thực lực cao cường bảo vệ, Viên lão đại cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, cứ để bọn đi nếm trải đi !

Chẳng qua là, từ đó trở đi, Tứ Hải dong binh đoàn đắc tội người Nam Dực quốc, sợ rằng phiền toái không ít.

Dễ dàng tránh thoát sự tuần tra của đám lính đánh thuê, phương thức phòng vệ cổ xưa này nàng không để vào mắt.

Tự do tự tại dạo một vòng bên sông nhỏ, mới từ từ trở về lều.

Mười đệ tử nghỉ ngơi trong một lều, nhưng đãi ngộ với công chúa Anh Dạ lại không giống, nàng thân phận tôn quý, tự nhiên không thể nhét chung một chỗ với đám đệ tử kia, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Vì cùng có quan hệ tốt cùng Bắc Nguyệt quận chúa nên công chúa Anh Dạ kéo nàng qua ở chung.

Vén màn liễu đi vào, nhìn thấy Phong Liên Dực cũng ở trong, từ từ đưa chén trà lên uống, cùng công chúa Anh Dạ nói chuyện.

"Bắc Nguyệt, ngươi đã về ?" Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu thấy nàng, liền nói, "Chẳng phải nói đi hóng gió một chút sao? Sao đi lâu thế ?"

Cặp mắt tím của Phong Liên Dực cũng nhìn về phía nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói : "Đi dọc theo sông một hồi, bất tri bất giác đi xa, cho nên về muộn ."

"Bên kia bờ sông là nơi Tứ Hải dong binh đoàn hạ trại, Bắc Nguyệt quận chúa một mình đi dọc bờ sông, không sợ bọn họ đột nhiên tập kích sao?" Phong Liên Dực cười nói.

Lời hắn nói, ngoài mặt là quan tâm nàng, thực tế lại mang theo giễu cợt, biết nàng nói dối công chúa Anh Dạ!


Chương 333: Ấu thú Thần cấp (5)

  Dọc theo bờ sông tản bộ, nếu nàng an phận thủ thường, thế giới đại khái sẽ thái bình rất nhiều.


"Ta đã an an ổn ổn trở lại, vậy chứng tỏ Dực vương điện hạ lo lắng dư thừa ." Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc nói, nhìn cặp mắt đặc thù màu tím của hắn, bên trong mang theo một điểm vui vẻ.

"Đúng vậy, Bắc Nguyệt quận chúa thông minh lanh lợi, luôn có thể hóa dữ thành lành, không cần lo lắng ."

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía hắn lạnh vài phần, người này nếu còn tiếp tục nói như vậy, nàng liền giết hắn!

"Đêm hôm khuya khoắt, Dực vương điện hạ ở lại trong lều công chúa Anh Dạ, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt, mời ngài trở về đi!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

"Bắc Nguyệt, Dực vương tử cùng Vũ Văn đại nhân là Nam Cung trưởng lão phái tới bảo vệ chúng ta, trưởng lão nói đám Dong binh đoàn ở đối diện sông nhìn không giống người tốt, vì phòng tránh, còn phái lão sư thực lực cao cường ở trong mỗi lều bảo vệ các đệ tử." Công chúa Anh Dạ vội nói.

Đây là Nam Cung trưởng lão ra lệnh, sau khi Bắc Nguyệt ra ngoài mới thông báo tới.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nam tử trẻ tuổi bên cạnh Phong Liên Dực, nàng đối với Vũ Văn Địch, ấn tượng so với Phong Liên Dực tốt hơn nhiều.

Lần đầu tiên ở bên ngoài phủ của con tin thấy mặt hắn, chính nghĩa lẫm liệt, trung thành ngay thẳng, sau tỉ thí ở Linh Ương học viện, người chăn ngựa bị Lâm Uyển Nghi thu mua cũng là bị hắn bắt trở lại.

Hoàng Bắc Nguyệt là người, dù một chút xíu ân tình cũng sẽ ghi tạc trong lòng, hơn nữa nàng đối với người chính trực cũng đặc biệt kính trọng.

"Thì ra là vậy, vậy thì làm phiền Vũ Văn đại nhân ." Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp xoay người, khom lưng ôm quyền với Vũ Văn Địch, hoàn toàn không để ý đến Phong Liên Dực.

"Quận chúa quá lời, đây vốn là việc ta phải làm" Vũ Văn Địch cũng ôm quyền thi lễ, mặc dù không hiểu tại sao Bắc Nguyệt quận chúa chỉ hướng hắn cảm tạ, mà không chút để ý chủ tử của hắn, nhưng mà nếu Bắc Nguyệt quận chúa đã nói ra, hắn cũng không thể không nhìn.

Phong Liên Dực nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, miệng từ từ cong lên, nụ cười cũng lớn hơn, tựa như càng nhìn càng thấy hứng thú.

Công chúa Anh Dạ ở giữa nhìn ánh mắt hai người quét qua quét lại, trong lòng chỉ cảm thấy không biết làm thế nào, bình thường Bắc Nguyệt cũng là một cô nương lễ phép, không biết tại sao lại có địch ý với Dực vương tử, cũng may Dực vương tử không thèm để ý.

"Ta xem tối nay vì đề phòng dong binh đoàn đối diện tới quấy rầy, là không ngủ được ." Công chúa Anh Dạ cau mày nói.

Vũ Văn Địch vội vàng nói : " Tại hạ sẽ canh giữ ở ngoài, công chúa điện hạ cứ yên tâm nghỉ ngơi ."

Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn : "Canh chừng một đêm, sẽ rất cực khổ?"

"Ta cùng Vũ Văn đại nhân thay phiên nhau đi" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nói, vừa nói, đã cất bước ra ngoài: "Trước nửa đêm ta canh chừng được rồi, các ngươi cứ ngủ đi."

Trong lều có Phong Liên Dực, nàng ở cũng không yên.

"Bắc Nguyệt..." công chúa Anh Dạ đứng lên, muốn đuổi theo ra ngoài, một cô nương nửa đêm làm sao có thể ra ngoài làm thủ vệ đây!

"Công chúa, chi bằng chúng ta chia làm hai tổ, nửa đêm một tổ sau nửa đêm một tổ thay phiên nhau." Phong Liên Dực cười nói, "sau nửa đêm ta cùng Bắc Nguyệt quận chúa canh chừng, công chúa yên tâm nghỉ ngơi ."

Công chúa Anh Dạ đỏ mặt, hắn nói hắn ở ngoài canh chừng để nàng yên tâm nghỉ ngơi, có hắn coi chừng nàng tự nhiên yên tâm, nhưng mà.....

"Dực ca ca , thật ra bình thường Bắc Nguyệt đối với mọi người rất tốt, nàng không phải người lạnh lùng vô lễ như vậy, ngươi ngàn vạn đừng để trong lòng ."


Chương 334: Ấu thú Thần cấp (6)

  Phong Liên Dực tinh thần phấn khởi nói : "Ta biết, công chúa nghỉ ngơi đi, Địch, ngươi ở ngoài canh chừng, chớ ngủ quá sâu."


"Vâng" Vũ Văn Địch khom người đáp ứng.

Lúc này Phong Liên Dực mới ra ngoài, ở ngoài lều gió đêm thổi tới, lửa trong chậu lách tách vang dội, ngoài đống lửa Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay ngồi trên chiếu, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều khí thế, tựa như rất quen thuộc với việc gác đêm

Hắn ngồi xuống bên kia đống lửa, quay đầu nhìn nàng cười : " Ta đã làm ngươi tức giận?"

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói : "Dực vương tử đánh giá bản thân quá cao rồi, người có thể khiến ta tức giận, cũng không nhiều."

Nghe lời này nụ cười trên khóe miệng Phong Liên Dực càng sâu, con ngươi màu tím chợt lóe, thậm chí có thể thấy vui vẻ lan tràn trong ánh mắt.

Dù nàng không thừa nhận, nhưng nàng là thật sự tức giận.

"Mới vừa rồi ngươi đi đâu?" Phong Liên Dực mỉm cười hỏi.

"Ta có cần thiết phải báo cho ngươi không?" Nàng lạnh lùng đáp lại.

Phong Liên Dực sờ mũi cười nói : "Không cần thiết, nhưng ta rất tò mò, làm đồng minh, hỏi một chút cũng không quá đáng chứ?"

"Đồng minh?" Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh nheo lại, ánh lên chút giảo hoạt thoáng qua, "Dực vương điện hạ, nếu là đồng minh, vậy chức nghiệp của ngươi là gì còn chưa nói ta biết!"

"Là do ngươi không hỏi!" Phong Liên Dực nâng mắt, để ánh lửa trong chậu chiếu vào đôi con ngươi, trong nháy mắt mâu quang màu tím chói sáng vô cùng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn có chút ngơ ngẩn, chỉ chốc lát hồi thần, ho nhẹ dời tầm mắt, kiên định nói : "Bây giờ ta hỏi!"

"Vậy ngươi muốn nghe ta nói thật, hay nói dối đây?"

"Nói nhảm!" Hoàng Bắc Nguyệt tức giận nói, "Ta muốn nghe nói dối, còn cần hỏi ngươi sao?"

"Cũng đúng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net