Quyển 3: Tuyệt sát thiên hạ (Chương 573 - 602)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là giúp ta, có Tu La thành huyết thống Vương tộc là ta, mặc dù bà ấy là Âm Hậu, cũng không phải là huyết mạch của Tu La thành. "

Hoàng Bắc Nguyệt yên tâm, cái này cũng giống như người bình thường cưới vợ, chồng chết, vợ thay đương gia làm chủ, nhưng dù gì thì trên người vợ cũng là huyết mạch của người khác, không có liên quan với người trong tộc.

"Khi nào thì Vương tộc ma thú sẽ xuất hiện? " Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lóe lên, trong đầu đã bắt đầu hình thành kế hoạch để lợi dụng tình thế.

Phong Liên Dực cười khổ nói : "Khi ta chính thức trở thành Tu La vương."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nhìn về phía hắn, trong lòng có chút cảm giác nặng nề.

"Đoạn tình tuyệt ái, trở thành vương." Phong Liên Dực nhàn nhạt nói, "Nguyệt, ta chưa bao giờ nghĩ đến làm vương, nếu ta lấy được thiên hạ lại phải từ bỏ nàng, vậy thì có ý nghĩa gì đây?"

Giờ khắc nói những lời này, hắn có loại tuyệt đại tao nhã khiến cho người khác say mê.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song .

Hoàng Bắc Nguyệt chớp mắt, không có sự trợ giúp của Vương tộc ma thú, trong lòng cũng không quá thất vọng, khóe miệng cong lên nói : "Không có sự trợ giúp của Vương tộc ma thú, chúng ta chỉ có thể tự đối mặt với Âm Hậu, thật nhức đầu! "

Không biết có phải xui xẻo thật không mà lời vừa nói ra, vách tường phía sau bọn họ liền đổ sập, một cự xà màu bạc thò đầu tới, xà nhãn đối diện bọn họ, lập tức gầm thét một tiếng, sau đó thân thể cuồng loạn di chuyển, đem cả một vách tường cũng phá huỷ!

Thân rắn tráng kiện trườn ra ngoài, miệng to phun ra lửa cháy !

Hoàng Bắc Nguyệt đỡ Phong Liên Dực, thân thể linh động lui về phía sau mười mấy thước, một cái tay khác kết ấn, phóng ra một đạo ngự băng phù thành tầng tầng lớp lớp tường băng, đem lửa cháy kia ngăn ở bên ngoài!

Oanh ——

Một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa cùng tường băng chạm vào nhau, khiến tường băng lập tức vỡ vụn, biến thành vô số mảnh băng vụn bay về bốn phía, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, đánh vào hai bên vách tường !

Hoàng Bắc Nguyệt giơ Tuyết Ảnh chiến đao lên đỡ toàn bộ những mảnh băng vỡ kia.


Chương 584: Dung huyết tận xương (2)

  Hoàng Bắc Nguyệt giơ Tuyết Ảnh chiến đao lên ngăn những mảnh băng vỡ kia, sau đó cau mày, dìu Phong Liên Dực ngồi ở một bên, nói: "Chờ ta một chút."


Nàng xoay người đi ra ngoài, tóc đỏ như lửa trong hỏa quang chiếu rọi cũng không chút nào kém sắc, rực rỡ chói mắt!

Thu hồi Tuyết Ảnh chiến đao, nàng vừa đi, hai tay vừa tạo phù ấn, phù ấn phức tạp trong tay nàng giống như được tạo thành thuần thục như mây trôi nước chảy, rất nhanh phóng ra, từng văn tự phù chú hóa thành thực chất ở đầu ngón tay của nàng vũ động!

Cùng lúc đó, hỏa diễm của cự xà phun ra, tám thân rắn cùng nhau dũng mãnh tiến ra, phía sau Huyền Xà Âm Hậu sắc mặt dữ tợn!

"Hại Dực của ta bị thương! Hại hắn rời khỏi ta ,tiện nhân nhà ngươi vì sao phải cản trở ta?" Huyền Xà Âm Hậu nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Vẻ mặt của Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm, chuyên tâm điều động phù ấn trong tay, đối với lời của nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

Hỏa quang chiếu rọi, mặt nàng diễm lệ vô cùng.

Hỏa quang mạnh liệt, nàng khí phách mím môi, trong trẻo nhưng lạnh lùng trong mắt ảnh ngược thiêu đốt lửa cháy tới!

Sau lưng Huyền Xà Âm Hậu một con rắn đảo qua, một thân thể thiếu nữ mềm mại ngã xuống, đuôi hồ ly quét trên mặt đất, trên người nàng mang theo máu tươi đầm đìa.

"Tiểu tiện nhân! Dám theo người ngoài mà phản bội ta!"

Phong Liên Dực đứng lên, nhìn thiếu nữ nằm trên mặt đất, nhíu mày: "A Ly!"

"Vương, xin lỗi... ." A Ly đỏ mắt nói, khóe miệng tuôn ra máu tươi.

"Dực, rời xa nữ nhân kia, ta sẽ bỏ qua cho A Ly, nếu không, ta sẽ ném nàng ta vào Địa ngục làm tế phẩm!" Huyền Xà Âm Hậu âm lãnh cười rộ lên.

Nàng biết A Ly thích Phong Liên Dực, chính là bởi vì thích mới bị cắn nuốt, biến thành nửa người nửa thú.

Mà đứa con ruột này của nàng sống ở thế giới bên ngoài nhiều năm, dính nhân khí, có cảm tình, đối với những tiểu nha đầu đều dễ mềm lòng

Phong Liên Dực nhíu mày nhìn nàng, uy hiếp?

Kỳ thật tim của hắn so với bất luận kẻ nào cũng lạnh lùng hơn, chỉ là Âm Hậu chưa từng biết điều này, tưởng rằng suy nghĩ của hắn mềm yếu thiện lương như nhân loại bình thường, nhưng trên thực tế, khi hắn tàn nhẫn thì so với ai cũng tàn nhẫn hơn!

A Ly, trung thành và tận tâm với hắn, không tiếc sinh mạng mình, hắn không nỡ để nàng phải xuống Địa ngục làm tế phẩm, nhưng chỉ cần liên lụy đến Hoàng Bắc Nguyệt, ngay cả tính mạng của mình hắn cũng có thể bỏ qua,tính mạng nha đầu kia tính cái gì?

Trong mắt hiện lên chút ánh sáng lãnh khốc, A Ly ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ sưng chảy ra nước mắt, thì thào nói: "Vì vương, ta nguyện làm tế phẩm?"

Huyền Xà Âm Hậu sắc mặt điên cuồng: "Dực, ngươi làm cho ta rất thất vọng!"

"Thất vọng, đến phiên ngươi nói sao?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, mang theo vài phần cuồng ngạo.

Huyền Xà Âm Hậu giật mình một cái, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nhìn thấy nàng màu tóc đỏ rực chói mắt, càng thêm phẫn nộ!

"Ngươi có tư cách gì nói chuyện với bổn hậu?"

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Nam nhân của ta, cho dù ngươi là mẫu thân của hắn, ta cũng không nhượng bộ ngươi!"

Lời nói này rất bá đạo!

Phong Liên Dực cũng nhịn không được cười rộ lên, con ngươi màu tím lúc nào cũng lạnh như băng nhưng bây giờ bỗng thay đổi.

"Ngươi ——" Huyền Xà Âm Hậu phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại nhìn thấy cái tay đang thúc động phù ấn của Hoàng Bắc Nguyệt giơ lên, nhìn thấy phù chú này quang mang đại thịnh, nàng lập tức chấn động!

"Lục đạo Thiên Nguyên phù!"

"Thật tinh mắt!" Hoàng Bắc Nguyệt khen một tiếng, lập tức nhẹ nhàng liếm khóe môi, động tác khát máu, "Tuy nhiên, quá muộn!"


Chương 585: Dung huyết tận xương (3)

  Huyền Xà Âm Hậu phẫn nộ hét lớn một tiếng, chín thân rắn rất nhanh lui về phía sau mặt trường.


Trong miệng Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh niệm chú: "Thiên đạo, Địa đạo, Nhân đạo, Súc Sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Tu La đạo! Lục đạo Thiên Nguyên phù!"

Hai tay hợp lại, rồi lại đột nhiên tách ra, trong bàn tay hiện ra ngôi sao sáu cánh ánh sáng màu ngọc bích chói mắt, nháy mắt ánh sáng ngọc chiếu sáng Tu La thành u ám!

Ngôi sao sáu cánh từ tay nàng bay ra, bao phủ Huyền Xà Âm Hậu từ phía sau, bước chận của nàng dừng lại, chín thân rắn giãy dụa thế nào cũng không lui về phía sau được, sau đó hào quang nổ tung, vây lấy bọn họ!

Lục đạo Thiên Nguyên phù, chỉ cần sinh ra ở trong lục đạo thì tuyệt đối trốn không thoát!

Bị phù chú vây quanh, trên người nguyên khí sẽ bị tháo rút kịch liệt, cuối cùng nguyên khí hao hết mà chết, tuy nhiên lấy năng lực hiện tại của Hoàng Bắc Nguyền, lục đạo Thiên Nguyên phù này dùng để đối phó Huyền Xà Âm Hậu, nhiều nhất chỉ có thể làm yếu bớt nguyên khí trên người nàng, không tạo được vết thương trí mạng.

Phong Liên Dực ở đây, sao nàng có thể làm hại mẫu thân của hắn?

Lục đạo Thiên Nguyên phù là phù chú cao cấp, hiện tại nàng mới chỉ Tứ Nguyên Thiên thì sử dụng là quá sớm, lúc đầu vì chế ngự sự nổi giận linh Tôn đã sử dụng một lần, khiến cho nàng nếm hậu quả bị phản phệ, hiện tại lại sử dụng một lần nữa, thân thể không thể thích ứng, bên khóe miệng mơ hồ chảy ra một chút máu tươi, trên mặt trắng bệch như tờ giấy.

Huyền Xà Âm Hậu bị phù chú vây quanh điên cuồng hô to, đánh trái đánh phải, nhưng nguyên khí trong thân thể càng ngày càng yếu, lực công kích cũng yếu dần, cuối cùng kiệt lực, chỉ có thể dựa vào chín thân rắn chống đỡ, oán hận nhìn nàng.

"Quả nhiên là là hậu nhân của hắn, ngay cả lục đạo Thiên Nguyên phù cũng có thể sử dụng ... ."

Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, không dự định cùng nàng tiếp tục lãng phí thời gian, lục đạo Thiên Nguyên phù có thể tạm thời vây khốn nàng, để bọn họ có chút thời gian trốn đi.

Xoay người nâng Phong Liên Dực, nói : "Yên tâm, bà ấy không sao, chúng ta đi thôi."

Phong Liên Dực hoàn toàn tin tưởng nàng, chuyện gì nàng làm đều có cân nhắc, tự nhiên đối với Huyền Xà Âm Hậu cũng không thật sự ra tay, trong lòng có chút cảm kích.

Một bên là người mình thích, một bên là mẫu thân của mình, đều không muốn cả hai bên bị tổn thương, mười tháng hoài thai ân trọng như núi, hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt đều giống nhau, tâm tính kiên định lãnh khốc, nhưng đối với thân tình lại vĩnh viễn không thể dứt bỏ.

Đại khái là càng không chiếm được thứ gì thì lại càng muốn có thứ đó.

Nhìn thoáng qua Huyền Xà Âm Hậu, qua nhiều năm như như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nàng điên cuồng thế kia, trước kia tưởng rằng nàng là người không có cảm tình, chỉ là không tưởng tượng được, không phải là vô tình, mà là không bị kích thích ra thôi.

"Đi thôi." Hắn có thể cảm giác được hai tay của Hoàng Bắc Nguyệt cũng lạnh lẽo, không kiên định giống như vừa rồi.

Hai người đỡ lẫn nhau, từ sâu thẳm trong thông đạo rời đi một đoạn rất xa, đẩy ra một cái cửa đá thật lớn, tiến vào nơi băng nguyên tuyết vực lạnh lẽo.

Mà sau khi bọn họ rời khỏi, thông đạo bị ánh sáng của lục đạo Thiên Nguyên phù chiếu rọi, có thân ảnh màu đen quỷ dị của một thiếu niên đi tới, trên khuôn mặt tái nhợt không có chút biểu cảm gì, hai mắt trống rỗng giống như bầu trời đêm yên tĩnh vĩnh hằng, không có một chút ánh sáng.

Trên mặt đất hỏa diễm thiêu đốt, hỏa nguyên khí của Huyền Xà Âm Hậu vô cùng mãnh liệt, ngọn lửa kia có được lực lượng không giống như lửa bình thường, cho dù thần thú nhìn thấy cũng phải đi đường vòng, nhưng thiếu niên này không thèm để ý chút nào, từ trong hỏa diễm đi qua, tay áo tung bay, không hề bị hỏa diễm đốt cháy dù chỉ một chút.


Chương 586: Dung huyết tận xương (4)

  Tuy bị vây trong lục đạo thiên nguyên phù nhưng Huyền Xà Âm Hậu vẫn bảo trì thần tình hung hãn, nguyên khí bản thể đang dần dần tiêu tán ra bên ngoài, mà bản thân lại không còn chút năng lực ngăn trở nào.


Đây chính là lục đạo thiên nguyên phù, nếu như là do người kia sử dụng, vậy hôm nay nàng đã hết đường sống để đi rồi.

Bên khóe miệng giương lên nụ cười tự giễu, nàng sống hay chết, cái người kia chắc cũng chẳng bao giờ quan tâm?

Trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ tóc đỏ kia, cuối cùng nàng cũng hiểu, bao năm qua mình đã đắm chìm trong một giấc mộng biết bao hoang đường, thật buồn cười làm sao!

Cảm giác được uy áp cường đại đến gần, Huyền Xà Âm Hậu bất lực giơ mí mắt, nhìn thấy thiếu niên áo đen đi ra từ trong hỏa diễm, Kết Ngạnh hoa ở khóe mắt dưới ánh lửa trở nên có mấy phần quỷ dị.

Hơi sửng sốt một chút, Huyền Xà Âm Hậu lạnh lùng nói: "Quang Diệu Điện?"

Mặc Liên hơi chuyển mắt tới, không phải nhìn nàng, mà là cảm thụ hoàn cảnh của nàng, môi khẽ mấp máy: "Vô dụng."

Nhưng Huyền Xà Âm Hậu giống như không hề tức giận, trái lại bật cười, nói: "Kết Ngạnh màu đen, hai mắt bị mù, chắc hẳn ngươi chính là Mặc Liên đi, nghe đồn là thiên tài tuyệt thế thứ hai trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp."

Mặc Liên mặt vô biểu cảm, vươn tay phất qua hào quang của lục đạo thiên nguyên phù, phù quang chói mắt kia tức khắc ầm một tiếng vỡ nát giống như thủy tinh mỏng manh!

"Quả nhiên rất mạnh." Huyền Xà Âm Hậu bởi vì nguyên khí gần như cạn kiệt nên chỉ có thể dựa vào trong một đống thân thể cự xà xụi lơ, khóe miệng chứa nụ cười trào phúng, "Hơn nữa thật lạnh lùng và vô tình, Dực của ta nếu cũng giống như vậy, Tu La thành nhất định có thể trở về quang cảnh năm đó."

"Phiền." Mặc Liên hờ hững nói một chữ, Huyền Xà Âm Hậu với nguyên khí cạn kiệt đang ở ngay trước mặt hắn, thân là người của Quang Diệu Diện, lúc này nếu giết Huyền Xà Âm Hậu, đối với Quang Diệu Điện mà nói, đây là một cái thời cơ cực kỳ tốt.

Nhưng hắn lại không động thủ, người có tâm tính đơn thuần như hắn, nếu như không có mệnh lệnh của Thánh Quân, mọi chuyện hắn làm đều là dựa vào bản tính.

Bản tính vốn lười động thủ giết người, hắn hoàn toàn không cân nhắc đến việc Huyền Xà Âm Hậu đối với hắn mà nói là kẻ địch trí mạng, cho nên đã để cho Huyền Xà Âm Hậu tránh được một kiếp.

Huyền Xà Âm Hậu cũng thấy được hắn không có sát ý, thiếu niên này lãnh khốc, nhưng không phải người do Tu La thành bồi dưỡng ra, sẽ không giết người cho vui.

"Quang Diệu Điện các ngươi chẳng phải trăm phương ngàn kế muốn có được Vạn Thú Vô Cương sao?" Trên mặt Huyền Xà Âm Hầu lộ ra nụ cười có chút thâm sâu, nghĩ đến một chiêu mượn đao giết người.

Biểu tình của Mặc Liên hơi biến động, phải lấy được Vạn Thú Vô Cương, đó xác thực là mệnh lệnh của Thánh Quân.

Huyền Xà Âm Hậu tà ác cười nói: "Bọn chúng ở ngay Huyền Băng Điện trước mặt, trên người nữ nhân kia có mang Vạn Thú Vô Cương, ngươi giết nàng ta, Vạn Thú Vô Cương sẽ vô chủ, đến lúc đó người của Quang Diệu Điện các ngươi có thể nhỏ máu nhận chủ."

Nàng hiện tại không thể động thủ, nhưng mượn tay Mặc Liên giết nữ nhân kia, đối với nàng mà nói, đây càng có giá trị hơn so với lấy được Vạn Thú Vô Cương!

"Giết." Mặc Liên bình thản nói.

Mắt nhìn không thấy là điểm yếu lớn nhất của hắn, luôn bị người khác nắm được cơ hội lợi dụng, người không hiểu sự đời như hắn ở trước mặt người đã trải qua sinh tử tang thương như Huyền Xà Âm Hậu, cứ giống như một đứa trẻ nhỏ có thể lợi dụng bất kỳ lúc nào!

Huyền Xà Âm Hậu nở nụ cười lạnh, nhìn thiếu niên hắc y chậm rãi đi xa, chốc lát sau, âm thanh sàn sạt khi rắn bò truyền tới, một nữ tử đẹp lạnh lùng đi đến, cũng giống như Huyền Xà Âm Hậu là nửa người nửa rắn, phần dưới là thân rắn màu xanh to lớn.


Chương 587: Dung huyết tận xương (5)

  Trên thân rắn có vết thương to nhỏ khác nhau, dọc đường máu liên tục chảy, để lại một vệt máu vô cùng ghê sợ, cả cánh tay trái đã bị đứt, máu tí tách chảy xuống, nhưng nàng giống như không hề có cảm giác.


"Vị Ương." Mặt Huyền Xà Âm Hậu đầy thất vọng: "Ngươi vậy mà thua thảm đến thế?"

Vị Ương quỳ xuống, cắn chặt môi, hình như có chút muốn khóc, nhưng vẫn cố nhịn: "Hắn xác thực rất mạnh, là đối thủ lợi hại nhất ta từng gặp!"

Huyền Xà Âm Hậu nheo mắt suy tư một hồi, chậm rãi nói: "Người như vậy ở bên cạnh lão tặc kia, tương lai nhất định là đại họa của Tu La thành chúng ta, phải diệt trừ sớm mới được."

"Để cho thuộc hạ cùng mười hai Ma thần đi trừ khử hắn!" Vị Ương oán hận nói, đánh cho nàng thê thảm chật vật như vậy, nếu như không phải kinh nghiệm đối chiến của nàng phong phú, suýt nữa đã vong mạng trên tay hắn rồi.

Cũng may mà Mặc Liên kia mắt mù, không nhìn thấy gì cả, cộng thêm không hiểu rõ lòng người, thiếu kinh nghiệm, căn bản không biết kẻ địch có thể giả chết!

Một cường giả vậy mà phải nhờ giả chết để thoát thân, đây là sỉ nhục lớn nhất đời nàng!

Nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Mặc Liên kia!

Huyền Xà Âm Hậu lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhưng ta không muốn lưỡng bại câu thương, đừng để người khác ngư ông đắc lợi."

Vị Ương sửng sốt, lập tức vội vàng hỏi: "Âm Hậu bệ hạ, vậy phải làm thế nào mới tốt? Không phái mười hai Ma Thần ra, thì rất khó đối phó hắn! Ta đã giao chiến với hắn, người này vô cùng quỷ dị, hơn nữa thần thú của hắn đã tiến hóa đến cảnh giới vô cùng khủng bố, nói không chừng ngay cả thủ hộ ma thú cũng..."

"Thần thú của hắn đã tiến hóa rồi?" Huyền Xà Âm Hậu giật mình, bình thường mà nói, tốc độ tiến hóa của thần thú rất chậm, hơn nữa nếu như là triệu hoán thú, vậy tốc độ tiến hóa sẽ liên hệ với triệu hoán sư đã ký kết khế ước bổn mạng với chúng.

Tốc độ trưởng thành của triệu hoán sư phải rất nhanh, triệu hoán thú mới có thể trưởng thành theo.

Theo nàng nhớ thì triệu hoán thú của Mặc Liên là một con Huyễn Linh Thú thần thú cấp sáu, đây vốn đã là tồn tại rất cường đại trong thần thú rồi, mà giờ đây lại còn tiến hóa thêm sao?

"Mặc Liên này quả nhiên không thể coi thường, Thánh Quân Quang Diệu Điện kia, thế nhưng đừng có nuôi hổ gây họa đấy." Huyền Xà Âm Hậu nở nụ cười trào phúng, nét mặt có chút thần sắc điên cuồng, hình như đả kích do bị con ruột phản bội vừa rồi vẫn chưa nguôi.

Vị Ương lau vết máu trên mặt, oán hận nói: "Âm Hậu bệ hạ, xin hạ lệnh, làm thế nào đối phó Mặc Liên kia! Hắn tương lai nhất định sẽ là đại địch của Tu La thành chúng ta!"

"Là người thì đều sẽ có điểm yếu, Vị Ương, tìm được điểm yếu của Mặc Liên, là có thể dễ dàng giết hắn mà không tốn một binh một tốt đi!" Huyền Xà Âm Hậu cười lạnh.

"Điểm yếu?" Vị Ương sửng sốt, nhớ tới khuôn mặt tái nhợt không có biểu tình, tựa như vĩnh viễn sẽ không bị xúc động kia, trong lòng lại dần dần nổi lên nghi hoặc, "Mặc Liên cũng sẽ có điểm yếu sao? Hắn căn bản không giống con người!"

"Tờ giấy trắng càng tinh khiết, thì càng dễ bị nhiễm bùn, người trông có vẻ không thể phá hủy như Mặc Liên, nói không chừng, càng yếu đuối hơn ai hết." Huyền Xà Âm Hậu khẽ cười, lòng người, ai có thể thấu triệt hơn nàng đây?

"Dực của ta cũng có điểm yếu, ta không tin Mặc Liên kia không có!"

Vị Ương gật đầu, nắm chặt tay, nói: "Thuộc hạ hiểu rồi."

***************** Bắc Nguyệt Hoàng Triều **************

Tu La thành có năm ngục, Huyền Băng ngục là nơi lớn nhất và thần bí nhất, bên trong đều là huyền băng ngàn năm, lạnh thấu xương cốt.


Chương 588: Dung huyết tận xương (6)

  Tu La thành có năm ngục, Huyền Băng ngục là nơi lớn nhất và thần bí nhất, bên trong đều là huyền băng ngàn năm, lạnh thấu xương cốt, chỉ cần người có thân thủ yếu một chút vừa tiến vào là khỏi có cơ hội sống sót!


Gió điên cuồng rít gào, giống như có bầy dã thú gầm rống chạy qua.

Từ trong nạp giới lấy ra đồ chống lạnh mặc lên, triệu hoán Băng Linh Huyễn Điểu vất vả hành tiến ở giữa cuồng phong một hồi, liền cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cơn gió kia không biết từ đâu thổi tới, giống như từ bốn phương tám hướng đều có, bất luận trốn ở hướng nào cũng vô ích!

Dưới bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đi bộ, lần theo một mặt tường huyền băng mà đi, mặc dù khí lạnh thẩm thấu xương cốt, nhưng sức gió ít nhiều cũng đỡ hơn.

"Ngũ ngục của Tu La thành dùng để chống ngoại địch, huyễn cảnh bên ngoài sẽ đưa kẻ xâm nhập vào trong ngũ ngục, mỗi ngục đều khác nhau, cho dù trốn thoát khỏi Huyền Băng Ngục, vẫn còn có Âm Hỏa Ngục, Tà Phong Ngục đang chờ bọn họ, cho nên người vọng tưởng xông vào Tu La thành, đều là đang tìm chết!"

Trong cuồng phong, âm thanh của Phong Liên Dực đứt quãng vang ở bên tai.

Phải nói chuyện liên tục, bọn họ mới không bị đông cho đến mất đi ý thức.

Nghe thấy lời này, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không khỏi bật cười, nói: "Vậy ngươi lần này đã hại không ít người."

Phong Liên Dực khó hiểu, hỏi: "Vì sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt kể sơ qua chuyện Vũ Văn Địch mở đại hội liên minh lính đánh thuê, mang theo người của liên minh xông vào Tu La thành, ngoài mặt là tiêu diệt Tu La thành, trên thực tế là để cứu hắn.

Sau khi nghe xong, Phong Liên Dực không khỏi bất đắc dĩ nói: "Địch còn quá trẻ tuổi, quá xung động."

"Quan tâm tắc loạn, hắn đối với chàng cũng coi như là một lòng trung thành rồi."

"Địch từ nhỏ đã theo ta, cuộc sống làm con tin nơi đất khách cũng không từ bỏ, đúng là rất trung thành, lần này tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện." Phong Liên Dực mừng rỡ nói.

"Chúng ta bản thân đã khó bảo toàn rồi, chàng tốt hơn là nghĩ cho mình đi." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

Không phải nàng vô tình, mà ở tình huống hiện tại, bọn họ thân còn lo chưa xong đây, con người nàng trước giờ không thích cậy mạnh khoe sức, đâu có dở hơi mà phung phí tính mạng của mình như thế chứ!

Phong Liên Dực cười cười, dắt tay của nàng tăng nhanh bước chân tiến về phía trước.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chẳng lẽ hắn biết đường đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net