chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thịnh Dương là một gã đàn ông máy móc đến nỗi, cho dù hắn đẹp trai, gia cảnh khá, có một công việc tốt và thu nhập khả quan, nhưng đến hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai chứ đừng nói là vợ.

Thịnh Dương ế bằng thực lực, hắn không nhìn thấy hứng thú của người khác dành cho hắn, cũng không cảm thấy hứng thú dành cho ai. Người quen gọi lén hắn là rô-bốt Thịnh Dương, bởi vì cuộc sống của hắn lạnh lùng khô khan như rô-bốt. Hay để nói chính xác, Thịnh Dương chỉ tồn tại chứ không sống. Hắn làm những thứ một người bình thường nên làm, còn bản thân hắn thì chẳng có nguyện vọng hoài bão gì đặc biệt. Học thật giỏi để có một công việc tốt, có công việc tốt để kiếm ra nhiều tiền, có nhiều tiền để đảm bảo chất lượng sinh hoạt. Đây là những nhu thiết yếu cơ bản, còn về tinh thần, tinh thần của hắn là một số 0 tròn trĩnh.

Điều quan trọng nhất, Thịnh Dương không hề thấy chán nản nặng lòng gì về điều đó cả.

Nếu hắn có thể cảm nhận sự trống rỗng, sự thiếu sót, sự vô vị của mình, thì ít ra Thịnh Dương còn có chút cảm xúc.

Nhưng không có.

Thịnh Dương hoàn toàn không nặn ra được một tí quan tâm.

.

Tại sao một gã đàn ông máy móc như thế lại được Chủ Thần chọn làm ký chủ đại diện cho hệ thống xuyên sách ngôn tình cẩu huyết, E-572 hoàn toàn không hiểu được.

Thịnh Dương là ký chủ lạ nhất mà nó từng phục vụ. Không câu hỏi, không thắc mắc, không tìm hiểu sâu xa. Từ cái giờ phút nó ném hắn vào thế giới sách đầu tiên: 'Dùng thân nuôi sói,' Thịnh Dương lập tức tiếp tục "sống" trong thế giới đó như thể không gian hay địa điểm chẳng là cái nghĩa lý gì cả.

Bằng hình dung của E-572, có thể ví von Thịnh Dương như một con tàu không người lái, dù trôi ở hồ, ở sông hay ở biển thì cũng giống hệt nhau.

'Dùng thân nuôi sói' kể về một mối tình máu chó thường thấy giữa hắc đạo đại ca và gái nhà lành. Hắc đạo đại ca rơi vào tình ái với nữ chính thanh thuần thiện lương từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nữ chính đã có vị hôn phu là con trai một nhà môn đăng hộ đối khác. Để ép buộc nữ chính đến với mình, hắc đạo đại ca dồn công ty của cha mẹ nữ chính xuống vực phá sản, lừa nữ chính vào một hợp đồng nô lệ 5 năm, đổi lại là sự nâng đỡ đối với công ty cha mẹ nữ chính.

Nữ chính hận hắc đạo đại ca, lại không thể không dựa vào hắn. Cô bị chia cắt với vị hôn phu, bị người khác chê cười, bị chính gia đình mình nhìn bằng con mắt khinh rẻ. Em gái cô ghen tị với cô vì được hắc đạo đại ca yêu thương, cô thì chỉ cầu cho con bé được như ý nguyện, hai người đổi vai, trả lại cho cô cuộc sống hạnh phúc trước khi bị hắc đạo đại ca phá hỏng.

Sau này, tin tức nữ chính là điểm yếu của hắc đạo đại ca lộ ra, khiến hắn mấy lần suýt chết để giải cứu cô. Nữ chính cho rằng hắn đáng kiếp, toàn bộ là nghiệp chướng hắn tự rước vào. Vị hôn phu của cô năm lần bảy lượt suýt cứu được cô ra ngoài, bị hắc đạo đại ca sai người đâm một nhát. Tuy không chết nhưng phải nằm viện một thời gian. Nữ chính nghe tin đó cũng cầm dao gọt trái cây đâm hắc đạo đại ca một nhát.

Công việc của Thịnh Dương là viết cho câu chuyện này một cái kết có hậu—-

E-572 còn chưa phổ biến kịch bản xong, Thịnh Dương đã đi vào phòng ngủ của hắc đạo đại ca aka nam chính.

Ngồi trên chiếc giường lớn, dáng vẻ chán ghét mệt mỏi, là nữ chính trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình của hắn. Cô không buồn nhìn đến hắn, mà Thịnh Dương là tuýp lười mở miệng, hắn chỉ đi đến tháo bỏ còng xích của cô, xong xuôi thì đến bên tủ quần áo lôi ra một chiếc va-li lớn, bận rộn nhét quần áo của cô hiện đang chiếm đóng nửa tủ quần áo hắn vào đến khi không còn nhét thêm được nữa.

Xem một loạt hành động kỳ quái của hắn, nữ chính nửa ngờ nửa sợ, run rẩy hỏi. Giọng nói không giấu được căm hận và chán ghét.

"Anh... lại đang tính toán âm mưu gì..."

"Về đi." Thịnh Dương một tay kéo va-li, một tay kéo nữ chính đi xuống lầu. "Cô tự do. Nhà cô hết nợ tôi. Hợp đồng huỷ. Xin lỗi đã làm phiền. Tạm biệt."

Hắn mở cửa xe, nhồi nữ chính vẫn còn chưa hoàn hồn vào ghế sau, ra hiệu cho tài xế lái đi.

"Khoan đã!" Nhưng nữ chính lúc cần thiết thì phản ứng rất nhanh. Cô chèn tay không cho hắn đóng cửa, đôi mắt đẹp rực lửa giận điên cuồng. Sao có thể?!

"Chỉ như vậy là xong sao?" Nữ chính không thể chấp nhận. "Những nhục nhã anh bắt tôi chịu đựng... gia đình tôi bị giày vò vô cớ... một tiếng xin lỗi, một cái phủi tay là kết thúc được sao??!"

Người hầu và bảo tiêu trong nhà đã quá quen với cảnh tượng nữ chính khóc mắng hắc đạo đại ca, nhất mực cúi thấp đầu, làm như không nhìn thấy.

"Cô muốn đánh tôi à?" Biểu cảm của Thịnh Dương vẫn không hề dao động. "Đánh xong cô sẽ hả giận về nhà chứ?"

"Anh, anh...."

"Không thì cô muốn gì, tôi sẽ giải quyết." Nhớ ra gì đó, Thịnh Dương ra hiệu cho một tên áo đen đứng gần đó chờ lệnh. "Đưa dao đây."

Đoạn, hắn giao con dao vào tay nữ chính. "Tôi đoán cô muốn trả thù cho chồng cô (vị hôn phu, nhưng Thịnh Dương không quan tâm tiểu tiết lắm). Đây, đâm đi. Đâm xong rồi về nhà giùm tôi. Cảm ơn."

Nữ chính không thể tin nổi, giật mình ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn.

Đó là một đôi mắt đen không đáy, không có cảm xúc, không có tình yêu điên cuồng mà cô vẫn luôn thấy và ghê tởm. Chỉ có một cái hố tối đen như mực. Sâu hoắm và lạnh lùng. Không thể nào... Hắn không thể không còn yêu cô. Hắn chắc chắn đang giở trò, đây là chiêu trò mới của hắn để—-

"Nhờ cô nhanh lên cho, xe nổ máy nãy giờ rồi." Thịnh Dương lên tiếng nhắc nhở, giục cô muốn đâm muốn chém gì thì vội vội lên chút.

Song nữ chính bây giờ lại mơ hồ sợ hãi. Cô cảm giác được Thịnh Dương không chỉ là muốn cô đâm hắn cho hả lòng hả dạ. Hắn không làm điều này để dỗ cô vui vẻ, mà thật sự muốn dùng con dao này cắt đứt quan hệ giữa cả hai.

Không hiểu tại sao, cô chùng tay.

E-572 hoảng hốt nhảy ra, la toáng vào tai Thịnh Dương. "Ký chủ!!! Ngài điên rồi phải không?? Sao lại bảo nữ chính đâm—"

"À." Thịnh Dương ra vẻ đã hiểu. "Cô sợ đâm chết người phải không? Cứ né chỗ hiểm là được. Đây, đâm vai đi. Hay đâm tay cũng ổn. Đâm đi, nhanh lên."

Thấy hắn cứ dứ vào con dao, nữ chính hoảng hồn lùi tuốt vào trong xe. Thấy vậy, Thịnh Dương nghĩ chắc là cô ta vừa lòng rồi, bèn đóng luôn cửa xe, vỗ mấy cái cho tài xế biết bắt đầu lái.

Người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị.

Chẳng phải boss yêu cô chủ (hắc đạo đại ca muốn bọn họ xem nữ chính là nữ chủ nhân) đến chết đi sống lại sao? Tự dưng...

Mà Thịnh Dương, sau khi gửi trả nữ chính về, nghiêng đầu nói với E-572. "Đấy, xong rồi."

"Xong cái con khỉ!! Ngài đã phá hỏng cả cốt truyện rồi ngài biết không?!"

"Chẳng phải vấn đề lớn nhất của nơi này là cô ta không yêu tôi sao? Không yêu thì thôi, thả về, hết vấn đề."

"Hết vấn đề đồng nghĩa với hết truyện luôn đó ngài ơi??"

"Nhiệm vụ của tôi là phải đặt dấu chấm hết cho truyện đấy thôi? Hết là tốt rồi."

E-572 sùi bọt mép.

Đúng lúc đó, cả không gian rung lắc dữ dội.

Trên trời xuất hiện một lỗ đen khổng lồ hút mọi thứ vào trong. Một màn hình điện tử lớn nhảy ra, những dòng chữ chạy ngang đọc như sau:

[Quyển sách 'Dùng thân nuôi sói'.

Tiến độ hoàn thành: 100%.

Thời gian hoàn thành: 15 phút.

Chấm điểm: ........]

E-572 nín thở chờ điểm được tính.

[Chấm điểm: A.

Độ thỏa mãn: 100/100

Chúc mừng ký chủ 572 hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên. Phần thưởng sẽ được tính toán trong thời gian di chuyển sang thế giới sách kế tiếp.]

???

Vãi?

Thế mà cũng được ạ?

E-572 hoàn toàn không thể tin vào "mắt" mình.

Mấy vị cấp trên kia.... thỏa mãn với cái kết chỏng gọng này sao??

→ Chương 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net