chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Thịnh Dương chắc chắn là đồng tính luyến ái.

E-572 kết luận sau thế giới thứ 13.

Nó đã tìm đủ mọi thể loại phụ nữ để xoay chuyển Thịnh Dương, cao gầy mập ốm, mơn mởn mặn mà, từ giàu có kiêu sa đến nghèo khổ tội nghiệp. Thế mà Thịnh Dương nhìn cũng không nhìn nhiều hơn một chút. E-572 khẳng định, hắn là người chơi hệ cầu vồng, đó hẳn là lý do duy nhất Thịnh Dương không chịu hợp tác làm nhiệm vụ cua gái đàng hoàng với nó.

Chỉ có một cách để chứng minh giả thuyết này, đó là thí nghiệm.

E-572 lén lút liên hệ với đồng nghiệp B-663 bên Bộ phận bi-eo, ngỏ lời xin mượn đường kết nối ngầm tới một quyển sách bất kỳ, hòng thử xem liệu Thịnh Dương "kẻ hủy diệt plot" có thể nào viết nên một cái kết thực sự viên mãn.  

Đây là lý do Thịnh Dương thấy hắn xuyên vào quyển sách 'Ngọc trong tro tàn.'

.

'Ngọc trong tro tàn' có nhân vật thụ chính là một thiếu niên nghiêng nước nghiêng thành, là nhị công tử một nhà quan bát phẩm. Năm xưa, gia gia nhà quan bát phẩm có lập hôn ước với gia gia nhà Tứ vương gia, định con gái nhà quan bát phẩm lấy thế tử nhà Tứ vương gia. Nhưng thế tử nhà Tứ vương gia không những xấu xí còn tàn tật, trưởng nữ nhà quan bát phẩm cũng là tỷ tỷ của thụ chính thà chết không muốn gả. Bất đắc dĩ, phụ mẫu ép thụ chính thay chị gái gả cho thế tử tàn tật nhà Tứ vương gia.

Đến đây ai cũng đoán được rồi đúng không? Thế tử nhà Tứ vương gia chẳng những không xấu xí, không tàn tật, còn là hạc giữa bầy gà, âm thầm che giấu thực lực để chuẩn bị lật đổ hoàng triều, soán ngôi hoàng đế.

Sau khi biết được chân tướng, tỷ tỷ hối hận không thôi, rắp tâm hãm hại thụ để giành lại ngôi vị thế tử phi, năm lần bảy lượt bày ra chiêu trò đẩy em ruột vào chỗ chết.

Thụ chính sau nhiều chông gai trắc trở, thử thách trập trùng, luôn được công chính giải nguy thành an. Hai người yêu qua yêu lại nhau biết được tình cảm của nhau, kết cục hẳn là hạnh phúc viên mãn.

Về lý do làm sao một câu chuyện có tình tiết nửa trang như thế bị bỏ rơi, đó là do tác giả càng viết càng sa đà.

Thụ chính từ một đứa nhỏ dịu ngoan đáng thương thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành vạn người mê, lại còn hào quang thánh mẫu, hết thừa tướng, tướng quân, tân trạng nguyên, các đẳng hoàng tử, thậm chí đến đương kim hoàng đế, người nào cũng muốn tranh tranh giành giành, tâm thụ lại rộng rãi bao la, tội người này không nỡ bỏ người kia, cuối cùng tạo thành thế cục nát như tương tàu, không biết nên lọt vào tay ai nữa.

Thịnh Dương là lần đầu tiên xuyên vào tiểu thuyết bi-eo, lúc này hắn là công chính, đứng bên ngoài tấm rèm lụa bán trong suốt chẳng che giấu được cảnh xuân bên trong, thế tử phi thụ chính của hắn đang phiên vân phúc vũ cùng hoàng đế và các hoàng tử, nôm na là cha con ăn chung một mâm. Tiếng rên rỉ hà hự truyền ra không dứt.

Đây là lần thứ 5 công chính bắt gặp cảnh tượng này.

Nhưng Thịnh Dương đã tới đây, hắn không có lý do để phất áo cay đắng bỏ về như công chính.

Thịnh Dương mở rèm bước vào.

.

Nhạn Sa là tên của nhân vật thụ chính.

Nghe tên là biết người đẹp chim sa cá lặn, da trắng thắng tuyết, máu đỏ nhường môi. Nhạn Sa bị bốn nam nhân ép vào giữa như một miếng thịt mỏng kẹp giữa hai ổ bánh mì. Dung nhan thất sắc khi thấy phu quân yêu dấu bắt gặp mình trong tình cảnh xấu hổ.

"Tướng, ô tướng công, ô ô không phải, không phải như chàng nghĩ..... Ta... ta...." Nói được nửa câu, Nhạn Sa ngừng lại khóc. Các nam nhân đang di chuyển trong y nhất tề quay lại nhìn Thịnh Dương bằng đôi mắt thù địch.

Thịnh Dương vẫn không nói gì. Hắn đứng bên bể tắm khói trắng lượn lờ nhìn xuống năm người dính sát vào nhau, không có một tia cảm xúc.

Nhạn Sa thì vẫn cứ khóc, lúc khóc hơi mệt hé mắt ra nhìn hắn, thấy hắn lạnh lùng lại có sức khóc nấc lên thêm.

Hoàng đế thấy vậy đau xót, trừng mắt quát. "Vô lễ! Ai cho phép ngươi tùy tiện xông vào hoàng cung! Thấy trẫm còn không mau quỳ xuống hành lễ?!"

Thịnh Dương nhìn cái hồ xây trũng xuống, nghiêng đầu. "Thần quỳ trên này thì vẫn cao hơn hoàng thượng, vậy quỳ làm gì? Chẳng lẽ xuống nước quỳ?"

..... Nó lại hơi có lý.

Nhạn Sa nức nở nói. "Tướng công, ô.... tướng công.... không phải như chàng nghĩ đâu.... ô ô...."

Thịnh Dương tốt bụng nhắc. "Câu này nãy nói rồi."

Nhạn Sa "........."

Nhị hoàng tử lên tiếng giải vây thay mỹ nhân. "Ngươi đừng làm khó Sa Nhi, là chúng ta ép buộc y. Y không có lỗi với ngươi!"

"Ô ô!" Nhạn Sa khóc lớn, không muốn để phu quân nhìn thấy trò cười này thêm nữa, bèn rúc vào giữa Đại và Tam hoàng tử.

Thịnh Dương lại khó hiểu. "Ta nói y có lỗi bao giờ?"

Hoàng đế "...."

Nhạn Sa "......."

Ba hoàng tử "......"

Thịnh Dương thấy 5 con người dưới kia sẽ không sớm thúc đẩy cốt truyện. Thường mỗi trường đoạn máu chó gian phu dâm phụ này phải kéo dài chục chương, trong đó miêu tả nội tâm quằn quại của công chính và thụ chính là nhiều, chẳng trách bây giờ thụ chính cứ nói đi nói lại 1 câu như cái máy. Phải biết mấy lần trước công chính "vô tình" phát hiện thụ chính tằng tịu cùng quốc sư rồi tướng quân trạng nguyên các thứ, y cũng nói hệt như vậy.

Và làm gì có chuyện công chính tự tiện xông vào hoàng cung. Hoàng đế chính cho người dẫn hắn đến đây cho hắn nhìn thấy cảnh tượng này, để hắn đau lòng, để hắn khổ sở, để hắn rời xa Nhạn Sa. Cầu được ước thấy thôi hoàng đế, Thịnh Dương sẽ biến nguyện vọng của ngươi thành sự thật.

"Nếu không ai muốn nói chuyện rành rọt thì để ta nói." Thịnh Dương rút trong ống tay áo ra một tờ giấy cán bột ngọc trai. "Sẵn những người cần có mặt đều ở đây, tâu hoàng thượng, thần muốn đề đơn ly dị–à ở đây thì gọi là hòa ly hả (hắn được E-572 nhắc nhở), ừ, thần muốn hòa ly với thế tử phi."

"Không!!" Nhạn Sa tê tâm liệt phế khóc.

"Chuẩn!" Hoàng thượng dĩ nhiên chỉ chờ có thế, âm mưu đạt thành, chỉ sợ thế tử nhà Tứ vương gia đổi ý. "Từ hôm nay Sa Nhi không còn là thế tử phi nữa!"

"Đa tạ long... chuẩn." Thịnh Dương tốt bụng nhắc. "Hoàng thượng đừng quên đóng dấu nhé."

Chuyện giấy tờ phải rõ ràng, không thể nói mồm được đâu.

"Tướng công, đừng vứt bỏ ta—ô ô tướng công— ta, ta có thể giải thích....." Nhạn Sa giãy giụa muốn thoát khỏi vòng kìm cặp như gọng sắt của các nam nhân, nhưng thân hình nhỏ xinh của y sao có thể.

"Ừ." Thịnh Dương cũng tò mò. "Giải thích thử."

Nhạn Sa "............"

Nhạn Sa lại "Ô ô.... tướng công.... không phải như ngươi nghĩ mà...."

Thịnh Dương lắc đầu. Vốn từ nghèo nàn quá.

Sao công chính gốc lại yêu cái dạng này nhỉ?

Tình yêu thật khó hiểu.

Thịnh Dương cuốn tờ đơn ly dị tra vào ống tay áo, mặt không biểu cảm nhìn hoàng đế và ba hoàng tử.

"Hàng đã dùng miễn đổi hoặc trả lại nhé." 

.

Trong góc tiềm thức của Thịnh Dương, E-572 há hốc mồm.

Nó đã cố ý chọn một quyển sách NP tổng thụ, nhất thụ đa công, hậu cung rắc rối đan xen, hòng lợi dụng tuyến nhân vật loạn bòng bong để quấn chân Thịnh Dương, tại sao kết cuộc vẫn như thế này?? 

Rốt cuộc nó phải làm gì mới thúc đẩy được vị ký chủ này rơi vào tình ái đây??

.

Mải rối rắm, nó không nhận ra hành động của nó toàn bộ đều rơi vào một "đôi mắt" uy quyền.

Chỉ khi "bản thể" của nó bị một áp lực vô hình đè xuống, E-572 mới nhận ra, mình chết chắc. 

"Chủ-Chủ Thần!"

Thôi xong, hành vi phạm luật của nó đã bị đích thân Chủ Thần phát hiện.

[[To gan lắm.]]

Tiếng nói hàm hậu như phát ra từ tứ phía dội về E-572 cùng lúc, khiến nó càng lún vào mặt đất đen sâu hơn.

"Chủ Thần, xin ngài tha tội! Tôi chỉ muốn thúc đẩy ký chủ viết nên cái kết tốt hơn.... Tôi chỉ muốn... làm hài lòng các vị trên cao.... Xin đừng trừng phạt tôi!"

E-572 lạy lục van xin một lúc lâu, nhưng vị quyền lực kia không hề lên tiếng nữa, hệt như đã rời khỏi nơi này vậy.

[[Trở về kho.]]

Mãi một lúc sau, E-572 lại bị âm thanh vang dội của Chủ Thần đánh nằm bẹp xuống.

[[Hợp đồng của ngươi cùng ký chủ này kết thúc.]]

"Chủ... Chủ Thần...."

[[Ta sẽ trực tiếp quản lý hắn kể từ lúc này.]]

E-572 kinh ngạc.

Chủ Thần.... trực tiếp quản lý một ký chủ??

Chuyện này có từng xảy ra chưa?

.

Về phía Thịnh Dương.

Hắn lững thững đi về phủ Vương gia, cả đoạn đường đi không thấy lỗ đen báo hiệu kết thúc thế giới thành công xuất hiện, tức là hắn vẫn chưa đặt được dấu chấm hết triệt để cho cốt truyện. Tức là hắn còn phải kẹt tại đây thêm một thời gian nữa.

Không sao.

Ở đâu cũng thế mà thôi.

.

Hai hàng thủ vệ sâm nghiêm cúi đầu chào Thịnh Dương khi hắn đi qua. Hắn vào thế tử viện, ngồi xuống ghế, đã có sẵn một ấm trà nóng chờ đợi hắn thưởng thức. Thịnh Dương chậm rãi rót trà, chờ trà vừa uống rồi, mới nhấp thử một ngụm.

"Ngươi không phải thứ trước kia."

Hắn tự nói một mình.

Nhưng "người" đang ở trong căn phòng này với hắn biết, Thịnh Dương đang nói chuyện với ai.

"Thứ trước kia rất ồn ào. Ngươi rất yên tĩnh."

"Ngươi có thể tiếp tục ở đây."

Trong tiềm thức Thịnh Dương, Chủ Thần mỉm cười.

Chà.

Quả nhiên là ký chủ ngài đích thân lựa chọn.

→ Chương 4.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net