chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Những ngày kế tiếp, Thịnh Dương bị vợ cũ của mình điên cuồng theo đuổi.

Tứ vương phủ như cái chợ ai muốn ra thì ra ai muốn vào thì vào, hầu như mỗi khuya lại có một gương mặt mới ôm Nhạn Sa tới đá sập cửa lúc hắn đang chập chờn giấc ngủ.

Nhạn Sa chất vấn hắn giọng nói đêm đó thuộc về ai, tại sao lại phát ra từ trong phòng. Thịnh Dương thật tình nói hắn cũng không biết, hôm ấy là lần đầu tiên nghe.

Bằng tư tưởng suy bụng ta ra bụng người, Nhạn Sa xác định, thế tử nhà Tứ vương gia đã bị hồ ly tinh câu dẫn.

Sau khi thay cánh cửa thứ năm, để đảm bảo chất lượng sinh hoạt và nghỉ ngơi của hắn, Thịnh Dương quyết định dời chỗ ở.

Ngày thứ sáu xuyên đến thế giới này, Thịnh Dương dọn vào thanh lâu nổi tiếng nhất nhì phố đèn lồng.

.

Trong tác phẩm gốc, Oanh Yến Lâu là trụ sở thu thập nghe ngóng thông tin của công chính, một trong những điểm xây dựng lực lượng nòng cốt mà công chính đã cài đặt ở kinh thành rất nhiều năm.

Vì mục đích hạ bệ hoàng đế ban đầu của tác giả bị bỏ quên, chi tiết này chưa từng được công bố với ai kể cả vai thụ chính Nhạn Sa. Thịnh Dương dời địa chỉ hết sức dễ dàng, mà che mắt người ngoài thì lại càng đơn giản.

Ngoại trừ người trong cuộc, đại đa số dân chúng ai cũng biết thế tử nhà Tứ vương gia vừa tàn tật vừa xấu xí, bình thường ra ngoài phải đeo mặt nạ, ngồi xe lăn.

Chỉ cần Thịnh Dương không đeo mặt nạ, không ngồi xe lăn, thì hắn có thể hưởng thụ chút bình yên ngắn hạn ở thanh lâu cho đến khi Nhạn Sa hoặc nam nhân của y tìm ra hắn.

.

Chủ Thần cảm thấy ngờ vực.

Thái độ hoà hoãn câu giờ của Thịnh Dương hoàn toàn không phù hợp với tác phong mưa rền sấm dữ của hắn ở mấy thế giới trước chút nào. Sự dứt khoát cùng quyết tuyệt kia đâu rồi? Chẳng lẽ một chút khó khăn này đã đủ ngáng chân hắn rồi sao?

Nếu vậy, ngài sẽ vô cùng thất vọng.

Người mà ngài nhìn trúng, rốt cuộc chỉ đến thế mà thôi.

.

Số người biết được gương mặt thật của công chính không nhiều, nhưng ngày một gia tăng.

Ban đầu chỉ có tâm phúc bên cạnh, sau đó là Nhạn Sa, tỷ tỷ Nhạn Sa, rồi hoàng đế, các vị công chúa hoàng tử, bây giờ lục tục cộng thêm số đàn ông trong hậu cung Nhạn Sa. Hắn cảm giác mình như người nổi tiếng bị paparazzi theo đuôi, đổi chỗ ở nào cũng bị bám gót làm phiền. Chất lượng giấc ngủ giảm mạnh khiến hắn hơi đờ đẫn, ngồi đọc sổ sách mà mắt mở không lên.

Nhưng nếu hắn tính đúng, chờ thêm vài hôm nữa là có thể hạ màn được.

Ngày thứ ba mươi mốt, Thịnh Dương rốt cuộc gặp lại được người quen.

Địa điểm lần này là một sơn trang suối nước nóng nằm giấu mình trên ngọn núi cách kinh thành vài chục dặm.

Sau một tháng ngày nào cũng gặp gương mặt mới, tới thời điểm này, Thịnh Dương ngán Nhạn Sa thì ít, mà nể phục y thì nhiều.

Hắn thầm nghĩ, nếu ở thời hiện đại, không chừng Nhạn Sa có thể mở hẳn một nhánh Grab mới, Grab từ trên xuống dưới, Grab từ trẻ tới già, Grab cả nhà chim én.

"Chào đại hiệp, lại về tới lượt ngươi rồi à?"

"....." Hiệp khách giang hồ đã có kinh nghiệm, biết được mỗi lần Thịnh Dương mở miệng là chẳng có thứ gì tốt để nói, bèn đánh phủ đầu. "Ngươi còn phải hành hạ y đến mức nào mới vừa lòng?"

Thịnh Dương nhớ bọng mắt đen của hắn trong gương đồng, so sánh với gương mặt tú lệ như hoa lan sau mưa của Nhạn Sa mấy ngày trước đây, không thể đồng tình với phát biểu của hiệp khách giang hồ dù chỉ một chữ.

"Ngươi có biết Nhạn Sa khổ sở đến mức nào, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt..."

Phản khoa học. Khóc nhiều thế mà mắt không hề sưng, mũi không hè nghẽn? Thịnh Dương lần đầu tiên cảm thấy logic trong sách thật là khó chấp nhận.

"Nhìn y đau đớn, lòng ta cũng xót. Nhìn y điên cuồng, ta càng không thể bình tĩnh....."

Thịnh Dương lấy làm kỳ. "Tại sao? Bệnh điên đâu lây nhiễm qua đường tình dục?"

"............ ..........."

Tên chết tiệt này có thôi đi không?

Còn may hôm nay Nhạn Sa mệt mỏi không đủ sức cùng theo, bằng không chẳng phải đã thương tâm muốn chết.

"Đại hiệp, chúng ta thẳng thắn một chút."

Thịnh Dương giơ tay ra hiệu hold. Sắp xếp chuẩn bị tới lúc này đã đầy đủ xong xuôi, hắn cũng nên đặt dấu chấm hết cho cuộc tình rối bòng bong này rồi.

Hiệp khách giang hồ có chút sửng sốt.

Chẳng lẽ bữa giờ còn chưa đủ thẳng thắn ư?

"Cứ tiếp tục thế này, ta mệt, ngươi mệt, y cũng mệt."

"30 ngày qua, ta đã gặp 30 nam nhân khác nhau của Nhạn Sa. Tính cả ngươi là người thứ 31. Mà 1 tháng chỉ có tối đa 31 ngày, cộng thêm ta vào sẽ rất khó xếp lịch."

"......."

"Hãy tìm một giải pháp khác cho mọi người đều khỏe, cụ thể là cho các ngươi khỏe." Thịnh Dương lắc đầu. "Loạn giao rất dễ dẫn tới lây lan bệnh khó nói, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?"

".............." Ta sai rồi, thì ra thế tử thật sự còn có thể thẳng thắn hơn.

"Vì vậy ta có một đề nghị."

Thịnh Dương lấy ra một cuộn giấy dày không dày, mỏng không mỏng, trao cho tận tay hiệp khách giang hồ.

Mải lắng nghe, hiệp khách bị Thịnh Dương dẫn vào thư phòng bao giờ không biết.

Ra ngoài giang hồ liệu có sống sót được không, thật đáng ngại.

Thịnh Dương nghĩ hắn cũng không cần lo thừa thãi hộ làm gì, người ta đường đường là Lãnh Hiệp Tả Khôn nổi tiếng khắp bắc nam, chỉ ngu khi xử lý những chuyện liên quan tới đóa sen Nhạn Sa mà gã thề sẽ dùng cả tánh mạng để bảo vệ.

"Đây là danh sách các nam nhân mà Nhạn Sa đang qua lại."

"......." Tim hiệp khách giang hồ hơi đau. Tại sao tên hắn lại ở tận trang bốn?

Thịnh Dương tốt bụng an ủi. "Đừng để ý, sau hoàng đế, ba hoàng tử, một đội trưởng Ngự lâm quân, một biểu ca, một nghĩa huynh là tới lượt ngươi rồi."

Hiệp khách tức ngực thở không nổi.

"Đây, ngươi cứ giữ đi. Đây không phải bản duy nhất và ngươi cũng không phải người duy nhất nắm danh sách này, hoàng đế cũng có một cuốn."

"......................." Cái thể loại chồng trước nào lại sưu tập tên tuổi tình nhân mới của vợ cũ đóng thành quyển thế này?

Nhưng Thịnh Dương chính là cái thể loại chồng trước quái đản đó. "Đại hiệp, việc ngươi đến đây để làm, lời ngươi đến đây để nói đều không có ý nghĩa. Quay về đi, bảo với Nhạn Sa, ta thay đổi rồi. Y có người mới, ta cũng có người mới. Đừng ai can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa."

.

Chủ Thần tàng hình nằm quan sát trên giường thấp trong thư phòng, đôi mắt đẹp lóe lóe.

Vài hôm trước, Thịnh Dương gọi ngài lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng phần thưởng được tặng cho mình qua mỗi thế giới kết thúc thành công.

"Hệ thống." Hắn nói. "Lấy 'cái đó'."

Chủ Thần biết cái đó mà hắn nói là gì.

[[Xác nhận? Phần thưởng chỉ được sử dụng một lần. Sau khi sử dụng sẽ biến mất. Hãy suy nghĩ kỹ.]]

Thịnh Dương yên lặng, giống như đang suy nghĩ kỹ.

"Đúng là giọng của ngươi."

Chủ Thần khẽ giật mình.

"Cứ dùng đi, để đấy ta cũng quên mất."

.

Thế là một trong những phần thưởng của Thịnh Dương đã được sử dụng.

Thịnh Dương ngoài việc "đánh đâu thắng đó", chém tình duyên như chém bùn, còn đặc biệt nổi tiếng trong giới hệ thống vì sự độc lập mà hiệu quả đến đáng sợ.

Hắn chưa từng chủ động liên lạc với hệ thống lần nào, dù là để hỏi một nghi vấn hay để dùng một món tool. Hồi E-572 còn là hệ thống phụ trách cho Thịnh Dương, toàn là nó nhảy ra kêu gào bám quần hắn khóc lóc. Chứ Thịnh Dương còn chẳng biết E-572 tên là E-572 hay cái gì.

Hắn chỉ biết, cái thứ oang oang trong đầu hắn này, là một hệ thống.

Đổi sang một cái khác, cũng chỉ là hệ thống mà thôi.

.

Phần thưởng đầu tiên mà Thịnh Dương sử dụng là một tool trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nói thường thì cũng không thường, quý thì cũng không quý.

Nó có tác dụng thúc đẩy một nhân vật làm một hành động bất kỳ dưới hai điều kiện nghiêm ngặt:

Một) nhân vật đó phải là nhân vật phụ. Tool không có tác dụng trên nhân vật 9 hoặc suýt 9.

Hai) hành động đó phải là hành động dựa trên thiết lập nhân vật có thể làm ra. Nói cách khác, tool này sẽ chỉ thúc đẩy nhân vật làm hành động đó mà không cần bày ra các bước dẫn dắt trung gian ở giữa.

Không tuân thủ hai điều kiện này, tool sẽ không có hiệu quả, và sẽ biến mất.

Một ví dụ không hợp lệ chẳng hạn như: dùng tool bắt một nhân vật có thiết lập thật thà đạo đức đi ăn cắp.

.

Mà Thịnh Dương dùng tool này trên một nhân vật không đạo đức thật thà, cũng chẳng bắt ai đi ăn cắp.

Nói cho đúng thì cũng đã ăn cắp xong rồi, giờ chỉ cần hợp thức hóa là vừa đẹp.

Hắn sắp xếp cho hoàng thượng phong Nhạn Sa làm phi.

Trong cốt truyện ban đầu, sở dĩ Nhạn Sa có thể thu gom một mớ nam nhân vào hậu cung, tiền đề là bọn họ đều thương tiếc y, đau chiều y, hậu đề là bọn họ tận lực tránh né sự tồn tại của nhau, thi thoảng mỗi người lại xuất hiện vài cảnh, chia sẻ thời gian tồn tại khá đồng đều.

Người duy nhất biết toàn bộ mối dây mơ rễ má của thụ chính là công chính.

Và mấu chốt nhất cũng như quan trọng nhất là, không có ai độc chiếm được Nhạn Sa cả, bao gồm người y yêu nhất nhất là công chính.

Bây giờ thì khác.

Bây giờ, cái nón xanh mượt của Thịnh Dương đã đổi qua hoàng đế.

Thúc đẩy bằng việc Thịnh Dương dâng đơn xin hòa ly, hoàng đế nạp Nhạn Sa làm phi. Đừng nói một hoàng đế thì chiếm hữu độc đoán thế nào, có ai chịu được cảnh suốt một tháng người yêu dấu của mình liên tục xuất hiện cùng nhiều nam nhân lạ mặt, khua chiêng gióng trống đeo đuổi chồng cũ, người trốn y như trốn tà.

Như vậy, vai công chính gián tiếp đổi thành hoàng đế. Từ nay hắn sẽ thay thế Thịnh Dương sống cuộc đời combat đám nam nhân luôn bu quanh Nhạn Sa, chịu cảnh hoàng cung bị người ra người vào như cái chợ.

Mà Nhạn Sa, không hề rảnh rỗi sau khi bị trói buộc trong cung, sẽ không còn cách nào đến quấy rầy hắn được nữa.

.

Thịnh Dương nhìn lên bầu trời, cuối cùng cũng thấy được lỗ đen sâu hoắm hút mọi thứ vào bụng quen thuộc.

"Hệ thống."

Chủ Thần chuẩn bị "đóng cửa" thế giới, nghe Thịnh Dương gọi phải tạm dừng tay.

"Quyển sách sắp tới có thể về lại thế giới nam nữ bình thường được không?"

[[?]]

"Đàn ông yêu nhau phức tạp quá. Tôi nhức đầu."

[[......]]

.

[Quyển sách 'Ngọc trong tro tàn'.

Tiến độ hoàn thành: 100%.

Thời gian hoàn thành: 2 tháng 5 ngày.

Chấm điểm: A

Độ thỏa mãn: 0/100.]

Thịnh Dương bị hút về không gian chờ của mình, nhìn độ thỏa mãn tròn như một trái trứng ngỗng, vô cùng thắc mắc.

"Hệ thống, tại sao chấm điểm A nhưng độ thỏa mãn lại bằng 0?"

Chủ Thần hừ lạnh, phất tay đóng cửa thần điện, không muốn trả lời.

.

Bởi vì bổn thần không thỏa mãn, làm sao?

Chương 6.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net