TRÁI TIM CỦA HÀ ANH TUẤN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Tâm của anh xa gia đình từ năm 16 tuổi.
Mỹ Tâm của anh nổi tiếng khi anh chỉ mới học lớp 10.

Mỹ Tâm là động lực để anh ngày đêm ngược xuôi sân khấu Lan Anh "săn" vé.
Mỹ Tâm là nguồn cảm hứng đặc biệt trong cuộc sống của anh.

Anh xem âm nhạc của Mỹ Tâm là thanh xuân, là tuổi trẻ
Nhưng anh chẳng muốn gọi Mỹ Tâm là thần tượng của mình.
Anh thấy danh xưng ấy nghe sao mà xa lạ quá
Mỹ Tâm hơn anh có vài tuổi chớ nhiêu đâu!

Nói thì nói vậy thôi chớ những tháng ngày ấy, và đến tận mười mấy năm sau này, anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Mỹ Tâm là người anh sẽ lấy làm vợ.
Cuộc sống này quả thật kì diệu ghê...

Người ta bảo Mỹ Tâm từ khi yêu anh thì thay đổi hẳn. Em trẻ ra, xinh đẹp hơn bội phần. Người ta thấy em lúc nào cũng cười - nụ cười trong veo đong đầy bình an viên mãn, khác hẳn nụ cười xã giao gượng gạo vốn xưa nay. Em dịu dàng, dễ gần, cũng bớt dần sự khó tính. Ai nhìn vào cũng mừng cho hạnh phúc của người anh yêu.

Nhưng anh biết, trước khi thương anh, chuyện yêu đương chưa bao giờ khiến em vất vả suy tư nhiều đến thế.
Nhìn trước, ngó sau; đi đâu làm gì cũng phải âm thầm.
Có hạnh phúc không được khoe mà phải giấu - giấu vì chính mình và mình giấu vì nhau.

Giá như mình không phải Hà Anh Tuấn và Mỹ Tâm thì thật tốt em nhỉ?
Nhưng biết sao được... có Tâm, có Tuấn thì mới có "chúng ta".

Anh nhớ lần mình hẹn nhau đêm ấy
Melbourne xứ người, lạnh da thịt và buốt ở trong tim.

Ngọn đèn đường thay chỗ ánh hào quang sân khấu
Không âm nhạc, chẳng diễn để ai xem...

Tâm nhìn anh thật lâu, thật lâu lắm
Mắt long lanh như muốn trách điều gì.
Em ngập ngừng nắm tay anh, hỏi nhỏ:
Chuyện đôi mình... chỉ có vậy sao anh?

Tám chữ thôi mà khiến anh nhận ra mình thật tệ. Anh trách "những tin nhắn không đầu không đuôi", những lời vu vơ của mình trên sân khấu làm cô gái anh thương phải bận lòng.

Nói với nhau đủ điều, vì nhau làm đủ chuyện mà sao mọi thứ vẫn hoài đứng giữa lằn ranh thực - ảo. Mơ hồ đến thế...

Phải chăng vì quá hiểu tâm tư nhau rồi nên hai ta an lòng "cút bắt trốn tìm" cho vui ?

Anh dằn vặt cả đêm; suy nghĩ mãi không sao ngủ được.
Nhớ lại ánh mắt em nhìn anh - mông lung, vô định, ưu tư, muộn phiền - anh ý thức được rằng đã đến lúc thứ tình cảm chân thật này phải có một cái tên.

6h sáng anh rời khách sạn... đi mua táo.
Anh từng nói với khán giả rằng "người đàn ông đi mua thịt là người cực kì gentleman". Nhưng rồi anh nhận ra mua táo mới là một việc làm cao cả.
Vì cô gái anh thương thích ăn táo cơ mà!

Nhắn rằng:
Em cứ lo ẩm thực thật đúng ý, chuyện còn lại cứ để anh lo.
Yêu em, người con gái hôm qua dành phần anh quả táo - thứ em thích nhất, cũng là thứ duy nhất trong túi áo của em.

Anh nhớ mình đã ngồi bên nhau hoàng hôn ấy
Melbourne xứ người, lạnh da thịt nhưng ấm ở trong tim.

Và thế là mình chính thức yêu nhau, ngót nghét nay cũng đã được 04 năm rồi.
Chẳng phải buổi tỏ tình lãng mạn như mọi người vẫn tưởng.
Nhưng anh nghĩ đó là điều duy nhất chúng ta cần.

Nụ cười của em, đôi mắt hạnh phúc của em dưới ánh hoàng hôn ngày hôm ấy đẹp hơn tất cả mỹ cảnh trên đời. Anh vinh hạnh là người được em thương nhớ; nhẹ nhõm lẫn tự hào khi chữa được muộn phiền, trăn trở trái tim em.

Nửa đời còn lại, hứa là chỉ ăn táo anh mua thôi đấy nhé!

Và hôm nay, bầu trời trong xanh, thật nhiều ánh mắt chứng giám...

Photo by Phạm Đức Huy báo Dân Trí


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net