Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George đang phủi bụi khỏi chiếc cốc, khi ánh sáng phủ lên người, khiến anh gần như tỏa ra hào quang, và ngay cả một tên ngốc không có mắt cũng biết Dream đã bị mê hoặc bởi khung cảnh đó.

"Ờm... Lấy cho tôi một lọ men trắng được không?" George hỏi.

Bị đánh bật khỏi trạng thái xuất thần, Dream ậm ừ và đi đến tủ quần áo, chọn ra một thứ nhạt màu và rất mềm. Không cần suy nghĩ, anh mở nắp hộp sơn và nhúng một ngón tay vào. Màu sắc đó tạo cảm giác như kem tươi khi ánh sáng chiếu lên; Độ đặc của nó tương tự như men bánh rán thật, nhưng đục hơn, và nếu Dream là con người, anh ấy sẽ có thôi thúc liếm thử nó.

Mình sẽ có được màu sắc gì, nếu mình có thể?

Tuy nhiên, anh ấy quyết định ngừng u sầu và quay lại với George, người đang cầm cọ phác thảo sơ hàng loạt bức tranh. Dream có thể thấy lông mày của anh chau lại vì tập trung khi anh vuốt ngón tay cái mềm mại trên một chiếc đĩa trơn - một sự tôn trọng đối với nghề thủ công. Một âm thanh nhỏ vang lên khi Dream đặt cái lọ xuống, để George nhận ra sự hiện diện của anh ấy.

"Cảm ơn."

Bây giờ họ trở nên rất bình thản, mặc dù cả hai đều không biết tại sao. Trên thực tế, họ biết đấy, nhưng họ không muốn nói đến chuyện đó, như những kẻ thất bại. Một cảm giác ấm áp quen thuộc phả vào khuôn mặt vô cảm của Dream. Đó là điều mà anh ấy nhớ. Rất nhiều. Nó không phải là một thứ cảm xúc dửng dưng nhất thời; nó là một nỗi hoài niệm, và suy nghĩ về việc cảm nhận thứ này thêm một lần có thể sẽ hủy diệt anh ấy, vì anh ấy sẽ phải rời bỏ nó một lần nữa. Bao giờ cũng vậy.

Vì thế, anh ấy cất tiếng, "Tôi phải là người như thế nào đây, George? Thực sự ấy?"

Nghe nhắc đến mình, George ngước lên khỏi bức tranh, lộ vẻ ngạc nhiên, vì thành thật mà nói, đó là một câu hỏi khá sâu sắc.

"Một chiến binh," anh đáp, "kiểu bắt chước mấy nhân vật Hy Lạp."

"Thú vị đấy..." Dream thả giọng.

"Thú vị?"

"Vậy cậu đặt tên tôi là 'Dream' để làm gì? Có phải do tôi rất mơ mộng không?"

"Không phải." George hậm hực một cách thích thú, "Cậu rất là phiền phức. Mà không phải cậu đã nói tên mình là 'Clay' hay sao?"

Dream ngâm nga suy nghĩ, "Không, nghĩ lại rồi, tôi không thích cái tên đó nữa."

"Vậy cơ à?" Giọng của George có một chút trêu chọc.

"Chính là vậy đấy."

"Được thôi. Tôi sẽ tiếp tục gọi cậu là 'Dream'. Đáng ngạc nhiên là cậu thích nó đấy."

"Nó đã có một cái tên đẹp - tôi sẽ nói như thế. Nhưng cậu chưa trả lời tôi: cái tên đó nói lên điều gì?"

George ậm ừ một cách miễn cưỡng, hối hận vì câu nói trước đó của mình nghe như một lời nói dối trắng trợn, "... Tôi nghĩ mình đã hình dung cậu không phải là một chiến binh... mà là một người muốn trở thành chiến binh? Đó là những gì tôi muốn nói từ cái tên 'Dream'."

Dream ngạc nhiên trước điều này - vì một số lý do, đó không phải là điều anh ấy mong đợi, nhưng dù sao thì anh ấy cũng phát ra vài tiếng kêu thích thú. George cũng không nói gì thêm và tiếp tục chạm khắc những hoa văn tinh xảo lên các tác phẩm khác của mình. Trong khi đó, Dream quan sát từ một khoảng cách khá xa. Thanh kiếm bên cạnh bóng loáng, phản chiếu một tia sức mạnh, gần như có thể làm mù mắt ai đó. Ngay cả một hạt bụi cũng không dám xâm phạm sức mạnh của nó, vì tia sáng phát ra có thể xóa sổ chúng ngay lập tức. Đôi khi, Dream tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy thực sự làm ai đó bị thương bằng thanh kiếm kia. Nó khiến anh ấy mất ngủ nhiều đêm - nó khiến anh ấy sợ hãi đến chết đi sống lại.

Nhưng một tuyên bố khá chất lượng khiến anh ấy phân tâm và quyết định không đào sâu vào vấn đề đó thêm nữa.

"Cậu biết đấy..." George nói với một nụ cười nửa miễn cưỡng nửa thích thú, "Tôi nghĩ là tôi rất vui khi giữ được cậu bên cạnh mình."

Với chuyện này, Dream đấu tranh một chút để gợi nhớ lại một cảm giác; thứ đi ngược lại với tính cách của anh ấy.

"Cậu đang nói dối." anh ấy nói với giọng nửa đùa nửa không.

"Tại sao tôi lại phải làm vậy chứ đồ ngốc?" George cười, "Mà thôi, tôi nghĩ Sapnap đang cần giúp đỡ một số thứ. Có lẽ cậu nên sang gặp cậu ta."

Thấy mình không còn việc gì để làm, Dream quyết định nghe lệnh, để George ở một mình trong căn phòng đất sét để tiếp tục làm việc.

Và như vậy, chúng ta lại ở đây - một người đàn ông lạc lối cất bước về xưởng vẽ, đang hối hận vì những lời nói cuối cùng của mình - một lần nữa, nếu bạn thực sự có thể gọi anh ấy là một người đàn ông. Có lẽ là do anh ấy quá sốc nên mới không chấp nhận tình cảm này, nhưng mặc kệ đi, những gì sẽ xảy ra thì cứ để nó xảy ra. Và ơn trời, George hiểu anh ấy đủ nhiều để để lại cho anh ấy một không gian riêng, hoặc ít nhất, nó là thứ Dream gọi là thương hại. Trên thực tế, George có lẽ không nghĩ gì nhiều về nó; anh sẽ chỉ coi nó là một cuộc cãi cọ và đùa cợt hàng ngày của họ mà thôi.

Nhưng Dream vẫn tiếp tục đấu tranh nội tâm.

Đó là một lời nói thật lòng... phải không? Chết tiệt. Đúng là như vậy còn gì.

Sau đó, một lần nữa, sự thích thú đột ngột của George có thể là một cú hích vào cái tôi to đùng của anh ấy chỉ để ném anh ấy vào một dòng sông cuộn chảy cảm xúc, và thật tệ nếu nó đúng là như vậy, nhưng dù sao thì Dream cũng sẽ chấp nhận điều đó, bởi vì anh ấy là một người theo chủ nghĩa đơn giản tuyệt đối, nhưng rồi anh ấy lại không thừa nhận nó. Bên cạnh đó, có lẽ anh ấy là đang bị nghiệp quật vì trước đây đã làm thế.

"Cậu có định đi vào hay không đấy?" Sapnap gọi.

Ừ, đúng vậy đấy. Anh ấy đã đứng trước cửa và suy nghĩ về bản thân trong gần 5 phút, điều này có lẽ sẽ khiến bất cứ ai đứng vị trí của Sapnap cảm thấy khó chịu. Nhận ra điều này, anh ấy lúng túng đẩy cửa bước vào và tiếp tục đóng cửa lại.

"Xin lỗi."

"Cậu không phải ma cà rồng đâu đấy. Cậu không cần sự cho phép của tôi." Sapnap cười khúc khích, "Đây là nhà của chúng ta."

"Cái đồ cộng sản."

"Lúc có. Lúc không thôi nha. À mà cậu có quần áo rồi nè."

"Đúng rồi."

Sapnap cười tự mãn, "Cá là George không thể cưỡng lại, phải hông."

"Uầy, chắc chắn luôn."

"Ahaaa!! Cái đồ simp."

"Siiiimp."

Sapnap quay trở lại với dự án của mình, hiện đang là một cơn bão của màu đỏ và xanh lam, nhưng chúng trông hợp phết. Có vẻ như Sapnap là người chủ yếu dùng bột màu - một công việc có khá nhiều thách thức - thử nghiệm một thứ gì đó đặc biệt, bởi vì xung quanh phòng là nhiều tấm vải bạt khác nhau, tất cả đều có phong cách rất đặc biệt, rất sắc nét, những điều vô cùng khó để tạo được với sơn dầu. Kết quả là, Sapnap làm tung tóe nhiều màu sắc hơn cả ngày thường.

Với hàm răng đang cắn chặt cán bàn chải, anh ta nói, "Ồ, cậu có thể lấy cho tôi một ít dầu lanh được không? Nó ở phía sau ấy."

Dream quay ra phía sau để thấy đống chai lọ nhiều màu sắc trên quầy. Anh ấy nhấc một cái lên để nhìn cho kĩ — không một chai nào được dán nhãn cả.

"Là cái nào cơ?" Anh ấy gọi qua.

Sapnap trả lời, "Cái thứ mà trông như nước tiểu ấy."

Tất nhiên anh ta sẽ nói thế, nhưng nó hiệu quả thật, Dream bật cười, chủ yếu là vì cả hai đều có khiếu hài hước như một đứa trẻ mười hai tuổi. Sau khi nhận cái chai, Sapnap nhỏ một giọt nhỏ lên đĩa sơn lộn xộn của mình.

"Tôi phải giao thứ này cho George, à mà cậu ấy làm rất tốt những chi tiết trên đôi tay cậu." Sapnap nhận xét, ánh mắt lướt nhanh.

Và anh ta nói đúng. Các khớp ngón tay của Dream nhìn thì đơn giản nhưng lại rất sắc nét, đồng thời tạo nên cảm giác mềm mại, phần móng tay sở hữu đường cong hữu cơ kiết hợp với một lớp biểu bì sống động. Không chỉ vậy, những đường vân và mạch máu trên da của anh ấy còn tạo thành những mạng nhện nhỏ và cả các nếp gấp giữa các ngón tay. Đặc biệt, lòng bàn tay của anh ấy còn có hình dáng dễ khiến người nhìn muốn nắm lấy nó.

"Cậu ấy đã dành rất nhiều thời gian cho chúng." Dream thừa nhận.

Chỉ Sapnap mới chơi trò đáp lời bằng cách nhướn mày vừa chất chơi vừa nổi bật của mình. Những gì anh ta muốn ám chỉ là tùy vào cách giải thích của mỗi người, nhưng Dream biết ý định chính xác của hành động đấy là gì.

"Sao nào?" Dream hỏi khá rõ ràng.

"Không có gì đâu, không có gì. Nó chỉ là không làm tôi ngạc nhiên thôi."

"Tôi cũng đoán là nó sẽ không rồi."

"Mà có lẽ vẫn cần phải làm cho cậu một khuôn mặt. Không biết nó sẽ trông như thế nào."

Bây giờ khi anh ta nói mới nhớ, George vẫn chưa tạc cho anh ấy một khuôn mặt, mặc dù bây giờ có lẽ việc đó sẽ rất khó xử.

Nên Dream đáp, "Tôi đã cố gắng tự làm một cái."

Sapnap bật ra một tiếng cười nhỏ, "Cái mặt cười kia đúng không?"

"Không, một khuôn mặt thật cơ, nhưng có lẽ nó sẽ không được như vậy."

"Thôi mà, tôi nghĩ cái mặt cười kìa phù hợp với cậu hơn."

Dream biết đó là sự thật, nhưng không thể không đấm nhẹ vào vai Sapnap một cái. Mà phản ứng của anh ấy chỉ khiến Sapnap cười to hơn thôi.

"Ok, ok. Tôi xong rồi đây." cuối cùng anh ta cũng kết thúc, "Nhưng tôi không nghĩ George có thể chịu được nếu cậu có khuôn mặt thật - Tôi nghĩ nó sẽ làm cậu ta bùng nổ luôn. Cậu ta có cảm xúc mãnh liệt với cậu lắm đấy."

Dream chỉ có thể cười, bởi vì anh ấy biết rằng anh ấy đang trông như một kẻ tán tỉnh đầy kiêu ngạo.

"Thật đấy à." Sapnap tiếp tục, "Cậu là gì vậy hả?"

Một khoảng dừng ngắn chen ngang cuộc trò chuyện, và Dream hành động như đang suy ngẫm, nhưng thực tế, trái tim anh ấy đang hoảng loạn.

"Tôi là đất sét, ý cậu là sao khi hỏi 'Cậu là gì?'" Anh ấy đùa.

Nhưng Sapnap mỉa mai với một nụ cười, "Cậu biết tôi muốn nói gì mà."

Nói một cách nghiêm túc, có lẽ anh ấy nên trả lời câu hỏi đó, và y như một kẻ ngốc, anh ấy không biết phải trả lời thế nào, bởi vì anh ấy đang mắc kẹt trong những nhược điểm của chính mình. Họ đang chơi một trò chơi có cả lãng mạn và lộn xộn giữa Tom và Jerry, hay trong trường hợp này là giữa George và anh ấy. Không chỉ vậy, sân chơi của họ cũng khá kỳ lạ. Chỉ còn một chút thời gian nữa thôi, một trong hai người họ sẽ cảm thấy mệt mỏi vì chạy trốn quá lâu. Và tất nhiên, Sapnap đã nắm bắt được sự do dự của anh ấy.

"Sự tĩnh lặng này thật huyền diệu, Dream à."

"Trời ơi, cậu im đi."

Có vẻ như họ đã trở nên bình thường về việc kết bạn kể từ khi gặp nhau, và Sapnap tỏ ra vui vẻ hơn khi xử lý mấy tình huống éo le như thế này, thật kỳ lạ - gần như thể thái độ của họ đối với người kia đã thay đổi.

"George không phải là người duy nhất simp ở đây đâu." Sapnap cười, "Và chắc chắn người còn lại không phải tôi rồi."

"Tôi không phải simp nhá."

"Ừm hứm." anh ta ậm ừ, không hề bị thuyết phục, "Chắc chắn rồi."

"Thỏa thuận là gì nào?"

"Các cậu đã thả cả đống thính xung quanh nhau trong suốt thời gian qua, bất kể là lúc nào. Cậu, tất cả mọi người, đều biết điều đó."

Nếu Dream có một trái tim, anh ấy sẽ cảm thấy nó rơi xuống mất rồi. Tuy nhiên, ngay cả khi không có, vẫn có một vùng tĩnh lặng căng thẳng tồn đọng nơi lồng ngực.

"Tôi không biết nữa." cuối cùng Dream nói, "Tôi cũng chỉ là một trong những tác phẩm của cậu ấy."

"Chúng ta đều biết điều đó không áp dụng trong trường hợp này."

"Ý tôi là, tôi không quen với chuyện này... Tôi sẽ phải làm gì đây?"

"Phải rồi. George cũng có câu hỏi tương tự."

"George đến gặp cậu để xin lời khuyên về mối quan hệ?"

"Và thế là bây giờ cậu gọi cái này là một mối quan hệ à?"

Dream lập tức im lặng, rồi bơ luôn những lời anh ta nói, "Nghe này, ok, tôi đã quen với việc mọi người yêu mến tôi, ghét bỏ tôi vì tôi không hoàn hảo, cái nào cũng có cả, nhưng không hề yêu tôi. Tôi không biết mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào."

"Ý cậu là sao?"

"Ý tôi là đây không phải là lần đầu tiên tôi 'tỉnh dậy'."

Sapnap chỉ nhún vai, "Cái đó giải thích cho một vài điều đấy, nhưng George là ai đối với cậu?"

"... Tôi thích tán tỉnh cậu ấy, chủ yếu là để làm phiền cậu ấy thôi. Và sau đó... Ờm... sau đó ... à. Ừm," Dream gần như mất tiếng, "tôi đoán tôi đã yêu mến cậu ấy hơn tôi nghĩ."

"Thật luôn." Sapnap châm chọc.

"Ừ, nhưng vấn đề là, tôi phải làm gì với điều đó chứ? Và cả với cái này nữa?" Anh ấy mơ hồ chỉ lên cơ thể mình.

"Tôi đoán cậu không nên làm gì với nó đâu. Nhưng nếu cậu nghĩ rằng một cơ thể đất sét sẽ ngăn cản cậu, hoặc hơn thế nữa là George, thì cậu đúng là một kẻ hèn nhát."

Uầy. Bá đạo thật đấy, kể cả đó là Sapnap đi chăng nữa.

"Tôi không muốn làm cậu ấy tổn thương." Dream lập luận, "Tôi không thể như thế này một lần nữa. Tôi không thể có..."

"Cậu không thể có... cái gì cơ?"

"Nó là vậy đó. Tôi không thể nhận được cảm xúc từ họ." Anh ấy cúi mặt nhìn Sapnap, và lại nhìn ra chỗ khác, "Tôi không đủ con người đối với họ."

"Cậu luôn đủ con người đối với George. Và cả với tôi nữa."

"Tôi sẽ chỉ lãng phí tất cả một lần nữa và mọi chuyện lại trở về vạch xuất phát. T- tôi sẽ ổn với nó thôi, nhưng... George..."

Sapnap giữ im lặng, bởi vì Dream nói đúng - dù bản thân có con người đến mức nào, anh ấy vẫn là một hình nhân làm từ đất sét: kết tinh từ tất cả nhân cách của một con người, mặc dù công bằng mà nói, đó cũng là con người. Trước đây Dream chưa từng đối mặt với điều gì tồi tệ như thế này, và chắc chắn, anh ấy có thể có được một cơ thể mới và một cuộc sống mới, nhưng George thì không.

Những cảm xúc này cũng không.

Sapnap, bắt đầu hơi khó xử, quyết định chuyển chủ đề, "Chà, nếu cậu muốn trở thành con người đến vậy, thì đầu tiên cần phải có một khuôn mặt đã."

Không còn tâm tư để tiếp tục câu chuyện, Dream kết thúc nó với một từ "có lẽ" không trọng lượng.



-To be continued-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net