Không hỏi, Không nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trích dịch một đoạn nhỏ trong bài báo: "Kính gửi ông Obama, với thương mến, thù hằn, và tuyệt vọng" - New York Times. 17 tháng Một 2017, tức chỉ 3 ngày trước khi ông Obama rời khỏi chính trường sau 2 nhiệm kỳ Tổng thống Mỹ.

Nguồn: https://www.nytimes.com/2017/01/17/magazine/what-americans-wrote-to-obama.html

Bài báo tuyệt hay, khuyến khích đọc hết.

Trong suốt 8 năm lãnh đạo nước Mỹ, ông Obama luôn cố gắng tiếp nhận những câu chuyện, nguyện vọng mà người dân khắp nước Mỹ gửi về cho ông. Ông thành lập một nhóm chuyên trách đọc và chọn lọc hàng ngàn lá thư gửi đến cho Tổng thống mỗi ngày. Nhóm đọc thư luôn thường trực khoảng 10 nhân viên và thực tập sinh, mỗi người cố gắng đọc 300 lá, ghi lại các chủ đề chính, từ bảo hiểm y tế, đến việc làm, đến nỗi khó khăn mà người lao động bình thường mỗi ngày phải trải qua. Nhóm email cũng có quy mô và khối lượng công việc tương đương. Cứ cuối mỗi ngày, một nhân viên sẽ chọn 10 lá thư tiêu biểu, sắp xếp cẩn thận theo chủ đề, để vào một bao thư và chuyển đến Tổng thống. Công việc ấy cũng có một ký hiệu riêng - 10LAD (10 Letters A Day). Ông Obama từng nói ông thích đọc thư của người dân vào đêm muộn.

Năm 2009, bộ phận đọc thư của Tổng thống Obama nhận được một bức thư như sau giữa hàng ngàn lá thư gửi đến Nhà Trắng mỗi ngày:

"Thưa ngài Tổng thống,

(Bởi vì người tôi yêu thương có thể bị ép giải ngũ trong tủi nhục vì anh yêu thương tôi, nên dù anh đang vinh dự phụng sự quê hương tại Iraq, tôi phải gửi lá thư này một cách ẩn danh. Tôi đau lòng phải làm thế.)

[...] Người bạn đời của tôi đang phục vụ tại Iraq, và mỗi ngày anh đều đối diện với súng đạn. Anh là một người lính gương mẫu, và đất nước chúng ta cần anh tiếp tục thực hiện công việc tuyệt vời đã làm nên danh dự của anh.

Ngày anh ra trận, tôi để anh xuống xe từ rất xa cổng chính doanh trại, và anh bước đi một mình trong bóng tối và gió mưa để đến trình diện nhận nhiệm vụ. Trong khi các đồng đội của anh được vợ và con cái vây quanh trong những buổi lễ tiễn quân, anh đứng một mình.

Tên tôi không có trong hệ thống báo tin tự động của anh, và sự hỗ trợ từ căn cứ của anh không áp dụng cho tôi – dẫu cho chúng tôi đã ở bên nhau 16 năm và đang cùng nhau nuôi nấng một đứa trẻ tuyệt vời. Chúng tôi tự kiểm duyệt những cuộc trò chuyện của mình, và tàn nhẫn thay, chúng tôi không thể bảo bọc nhau trong thời khắc mà chúng tôi cần đến tình thương yêu nhiều nhất.

Nếu chẳng may có chuyện gì xảy đến với anh, sẽ không có ai từ đơn vị của anh gọi cho tôi. Nếu – giống như nhiều quân nhân can trường trước đó – mà anh phải cống hiến đến hơi thở cuối cùng, sẽ không có ai đến gõ cửa nhà tôi. Sẽ không có ai gửi tôi lá cờ Tổ quốc. Cứ như thể (và có thể lắm chứ), rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh – là gia đình chúng tôi – chưa bao giờ tồn tại [...]"

---

Đạo luật "Không hỏi, Không nói" ("Don't Ask, Don't Tell), ban hành năm 1994, cấm quân nhân Mỹ tại ngũ thảo luận hay công khai xu hướng tính dục và quân đội cũng không ghi nhận thông tin này, do đó bạn đời và con cái của quân nhân đồng tính không được hưởng phúc lợi chính đáng của gia đình quân nhân. Đạo luật này được Tổng thống Obama bãi bỏ năm 2011, và năm 2014, người viết thư ẩn danh năm 2009 đã gửi thêm một bức thư, lần này với tên thật:

"Ngày 4 tháng 7, 2014

Thưa ngài Tổng thống,

Ngày 3 tháng 8, chồng tôi, David Lono Brunstad, sẽ được thăng quân hàm Trung sĩ cao cấp, và tôi sẽ đến cùng anh, đưa cho anh chiếc áo mới có thêm các vạch trên đó.

[...] Chồng tôi sẽ ra trận vào tháng 6 năm sau, nhưng lần này hành trang của anh sẽ vơi đi nỗi lo lắng không biết gia đình của anh có được chăm lo hay không. Thưa Ngài, tôi e rằng chẳng bao giờ có thể cảm ơn Ngài trực tiếp, nên tôi mong Ngài biết rằng gia đình quân nhân chúng tôi sẽ luôn biết ơn những điều Ngài đã làm cho chúng tôi.

Chân thành cảm ơn,

Darin Konrad Brunstad
Vancouver, Washington"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net