|4|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

to be well again

he lives like a parasite

in his paradise.

.

Pisces khịt mũi khi mùi ngỗng quay lan rộng từ những khung cửa sổ mở toang bên trong ngõ hẻm. Cậu co ro chôn mình dưới lớp chăn, cơ thể gầy gò và nhơ nhuốc cố tự giữ ấm lấy mình giữa đêm đông khô khan và lạnh toát. Đôi chân trần ma sát để giữ lấy hơi ấm, song hành động đó gần như vô ích, có thể đem so với việc ngồi đây ngửi mùi thức ăn nhằm lấp đầy cơn đói.

Quả thực, hương thơm ngào ngạt và không khí đầm ấm chỉ khiến Pisces trở nên thảm hại hơn. Gương mặt xinh đẹp phai nhạt dần đi khi ngó vào trong căn nhà. Khung cảnh gia đình gai mắt làm Pisces mỉa mai nhà thờ mà cậu bị bỏ rơi. Những cánh tay bẩn tưởi và ghê tởm lần mò vào trong lớp quần áo của cậu thanh niên còn chưa dậy thì hay phát dục đầy đủ. Pisces không nhớ vì sao mình có thể chạy thoát, có lẽ cú đấm ấy là toàn bộ sức lực mà Pisces có để tự cứu lấy mình.

Và kể từ ngày ấy, Pisces không có nơi ở, không có thức ăn và sống dựa vào lòng thương của người đời.

Thật thảm hại.

Dạ dạy kêu gào khiến Pisces muốn khóc. Cậu nhịn lại ham muốn và đấu tranh tư tưởng xem bản thân có nên cúi đầu một lần nữa không để có thứ ném vào bụng. Pisces căm ghét gương mặt mình, nó chỉ mang tới những bi thương và phẫn uất cho cậu, tuy nhiên, nó lại là thứ duy nhất lôi kéo được sự thương hại và lòng trắc ẩn của người khác để duy trì sự sống khốn đốn của cậu.

Rồi cậu đứng dậy, không thể ngửi được nữa.

Cận kề cái chết, Pisces cũng chẳng giữ mặt mũi hay tôn nghiêm làm gì. Cứ như thế, hèn mọn đúng với vị trí mà Chúa ban cho cậu. Dẫu có chết, cậu cũng sẽ không thể chết vì đói, vì bị xâm hại hay tai nạn giao thông được.

Cậu không muốn tẻ nhạt tới mức đáng căm giận như vậy.

Đám khốn nạn trong nhà thờ vẫn cười cợt cậu quá kiêu ngạo so với thân phận của mình.

Phải, cho nên cậu vẫn khiến bản thân trở nên gọn gàng hết sức có thể, dù chỉ có khả năng khoác trên mình bộ quần áo rách nát và chẳng hề thơm tho bởi vết bẩn trên nền đất.

Pisces chìa tay ra trong sự nhục nhã. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào mu bàn chân, thỉnh thoảng cúi đầu thấp xuống khi có ai đó gọi cậu lại và cho cậu ít tiền.

Tự nhủ bộ dạng này không có vấn đề gì đâu, cậu nên như thế, có hạ thấp mình như vậy thì mới sống được, nhưng Pisces vẫn không thể gạt bỏ nỗi tủi hơn với thế giới khi sinh ra cậu còn gắn liền theo bản chất bất khuất, kiêu ngạo và đầy tự tôn như vậy. Thà cứ cho cậu sống bằng nhân cách rẻ rúng nào khác, có lẽ lương tâm của cậu sẽ đỡ dằn vặt hơn.

Lặp đi lặp lại, cho tới khi cậu chìa tay ra trước mặt một chàng thanh niên cao ráo, đôi mắt xanh biếc phản chiếu gương mặt xinh đẹp và dáng dấp gầy yếu của cậu cùng sự tội lỗi thể hiện rõ trên nét mặt anh khi anh nhận ra mình đã tiêu hết tiền của bản thân, Pisces ngỡ như có đoá hoa nở bên trong lồng ngực mình.

Lạ quá, cậu chưa thấy vậy bao giờ cả.

Mái tóc xám khói in hằn trong bộ não cậu. Cậu không thường nói chuyện. Đám người đó cho rằng tiếng rên lẫn tiếng nói của cậu đều ngọt đến dâm đãng, cực kì vui tai nếu nằm trên giường của chúng nó gào thét và quẫy đạp, cho nên cậu cũng chán ghét âm thanh của chính mình. Có điều, cậu đã nói ra tên của bản thân cho anh trong vô thức.

Không biết ngày nào đó mình sẽ chết đi, Pisces luôn nhận thức được mạng sống của cậu sẽ chẳng có ai nhớ đến, song, với niềm tin thần kỳ nào đó, cậu tin rằng sẽ có một người trên thế giới này biết đến tên cậu.

Và nhớ tới cậu.

Kể cả khi, nó chỉ là một cái tên vô tình lướt qua, cho một dịp lòng tốt không kịp trao của một kẻ nhân từ.

Cậu quay đầu lại, dùng số tiền đủ mua cái bánh mì lót dạ, nghĩ về người con trai cao ráo tốt bụng kia rồi ngủ thiếp đi bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt.

Từ đâu đó trong trái tim, cậu thấy người con trai đó sẽ tốt hơn bất kì ai khác mà cậu từng gặp. Sự tin tưởng khó hiểu từ một con người mất niềm tin vào cuộc sống chẳng đáng để tồn tại. Pisces thấy nực cười, họ chắc chắn sẽ chẳng gặp lại nhau. Cậu chỉ hơi bất mãn nếu người ấy có thể quên cậu, dù việc đó là dĩ nhiên nhưng cậu vẫn không thể thuyết phục bản thân khỏi sự thất vọng.

Chết tiệt, còn mong chờ gì nữa.

Ai ngờ, Chúa chẳng hề bỏ rơi cậu.

Pisces, cậu biết mình là hạng người gì. Một khi nhận được lòng tốt thì sẽ không ngừng đòi hỏi. Cậu biết, khoảnh khắc ai đó hiểu lầm cậu thành con gái, giải cứu cậu, nhận ra cậu là con trai nhưng vẫn dịu dàng hỏi han cậu, cậu rõ ràng tường tận sự đòi hỏi này sẽ vượt quá giới hạn như thế nào. Cậu biết, Pisces đáng nhẽ nên biết ơn, sống thật tốt, không làm phiền người đã cưu mang mình một đêm, rời đi ngay tức khắc khi quần áo trở nên khô ráo dưới ánh mặt trời hiếm hoi của mùa đông thay vì trở thành một đứa trẻ hư chỉ biết vịn vào tình thương của người khác để sinh tồn.

Cậu biết, biết rõ, hiểu đạo lý đến mức chính cậu còn không dám tin một cậu bé vô giáo dục có thể hiểu chuyện và nhận định rõ ràng tới vậy.

Thế mà, cậu không làm được.

Cậu vốn như thế. Pisces luôn hiếu thắng, kiêu ngạo và không cam chịu sự thua cuộc mà mười sáu năm qua cậu phải chịu đựng. Pisces biết Libra có cuộc sống của mình, anh chẳng phải tốn công lấy sự tin tưởng của cậu, bù đắp cho một kẻ xa lạ như cậu và nặng nhọc thêm cuộc sống sinh viên không mấy hạnh phúc của anh.

Không, cậu vẫn không làm được.

Cậu khốn nạn đến thế.

Hơi ấm của lớp chăn mềm đưa cậu vào giấc ngủ sâu. Đã rất lâu rồi cậu không được nằm ấm. Phần đệm giường bị anh cho là cứng nhắc lại mềm mại đến lạ kỳ. Phần gối ngập tràn mùi hương của anh khiến cậu chìm đắm, muốn được ngủ mãi mãi, thậm chí không cần tỉnh giấc.

Libra ngủ ở ghế sofa, suốt đêm anh trằn trọc, Pisces giả vờ không thấy.

"Anh, anh là người tốt nhất mà em từng gặp."

Pisces đứng dậy, toan mở cửa và tỏ ra rằng mình sẽ rời khỏi. Bờ vai gầy guộc và đôi chân trần chuẩn bị một lần nữa bươn mình ra nền đất lạnh lẽo. Cậu thấy Libra đau lòng, bàn tay ấm áp của anh xoa xoa hai má hóp lại của cậu, kéo cậu vào lòng. Mái tóc đen tuyền được anh vuốt ve và vỗ về như một chú mèo hoang cô đơn, không ngừng bày tỏ ý muốn được gần gũi với anh.

Nó muốn làm phiền anh, muốn trở thành gánh nặng của anh.

Nó bỏ cả tôn nghiêm để ước được anh cứu vớt.

Nó không muốn chết đói hay rét, nó muốn yên ổn trong lồng ngực và bàn tay to lớn của anh.

Nó muốn sống, muốn bên anh dù nhân cách trở nên rẻ rúng đến đáng hờn.

"Anh có thể xin em mười lăm phút không, Pisces?"

Quầng thâm mắt cũng không che giấu được sự lấp lánh trong ánh mắt anh. Libra giữ khoảng cách khi thấy Pisces ngồi yên trên giường anh, hai tay bấu chặt lấy nhau như cách lương tâm và dã tâm của cậu dằn xé bên trong lòng.

"Kể anh nghe về em, anh sẽ coi như đó là lý do để em ở lại đây."

Pisces nhìn thẳng vào mắt anh. Màu xanh biếc ấy sáng chói tới nỗi chiếu thằng vào góc khuất đen tối và lòng tham vô đáy bên trong cậu. Hơi thở cậu trở nên nặng nề, càng làm cậu muốn quấn quít lấy anh hơn nữa, móc hết tim phổi mình cho một kẻ xa lạ mà cậu không biết vì sao bản thân lại tin tưởng anh sẽ tốt với mình như thế.

Định mệnh, e rằng là vậy rồi.

"Em từng ở nhà thờ, em mồ côi từ nhỏ. Những người ấy họ-", cậu dừng lại một lúc thật lâu, Libra không hề thức giục, anh vẫn lặng im đợi cậu nói hết, "-hãm hiếp em, vì bọn nó cho rằng gương mặt em hợp để nằm dưới chúng nó và bị chà đạp. Rồi em chạy đi, chạy được mấy tháng rồi. Em không biết làm gì ngoài lang thang ngoài đường cả, và rồi em gặp anh."

Pisces càng nói càng gấp gáp, cậu không biết giọng nói ngọt ngào của mình đã gấp gáp tới mức nào, "Em có thể làm mọi thứ mà anh muốn, có thể cho em ở lại được không ạ? Em thề với Chúa em sẽ không bao giờ hại anh, làm ơn đấy, em sợ lắm."

Em sợ phải trải qua những ngày sống không bằng chết ấy nhiều lắm, anh ơi.

Libra lau những giọt nước mắt trực chờ rơi xuống của Pisces. Anh nghĩ suốt một đêm qua rồi thiếp đi lúc rạng sáng. Tiếng động của Pisces khiến anh tỉnh dậy và bàng hoàng nhận ra cậu muốn rời đi. Anh không muốn cậu rời đi. Suy cho cùng, anh không tin vào việc mình thích ai đó từ cái nhìn đầu tiên. Song, ngắm đôi mắt màu xanh lục sẫm màu và mái tóc đen tuyền này xem, ai có thể cưỡng lại đây?

Ít nhất không phải là anh.

"Mẹ anh hay thích sưu tầm những câu danh ngôn của nhiều nhà thơ mà bà ấy thích."

Libra xoa đầu Pisces, giọng anh trầm ấm khác hoàn toàn với chất giọng mật ngọt mà anh thích nghe.

"Anh nhớ có lần bà ấy kể về Rainer Maria Rilke."


"Đó là: Họ càng cho nhiều, họ càng có nhiều. Nên anh tin một ngày nào đó anh sẽ nhận được điều tuyệt vời khi anh giúp em, Pisces."

Libra đã cắt đi phần lớn của câu nói. Anh giấu nó tận trong lòng, không muốn Pisces nhìn anh như những kẻ lăm le tới thân thể của cậu.

Có điều kỳ diệu xảy đến với những người thực sự biết yêu thương:họ càng cho nhiều, họ càng có nhiều.

Cậu đẹp đẽ và anh yêu cậu.

Anh biết cách để yêu thương cậu.

Anh biết mùa cô đơn của mình đã kết thúc rồi.

.

_tantannan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net