C.A-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỒ SƠ II: THIÊN SỨ TỬ VONG

Chương 1

Bóng đêm tràn ngập. Xa xa, đèn nê ông vẫn chiếu sáng không trung. Nhưng, trên con đường thấp thoáng giữa những hàng cây to, chỉ có chút ánh sáng le lói. Ngô Manh tan ca trực đêm ở bệnh viện, vội vã đi dọc theo con đường. Bóng cây đổ xuống mặt đất lắc lư, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng. Ngô Manh vốn đã nhát gan, mỗi lần tan ca đêm về trên con đường này đều cảm thấy sợ hãi, hận không thể đi đến cuối thật nhanh.

Cứ đi mãi, Ngô Manh đột nhiên cảm thấy đằng sau mình có tiếng bước chân. Cô đứng khựng lại, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn ra sau. Mặt đường chỉ có bóng cây lung lay, trống trơn không còn gì khác. Nhưng không hiểu sao, cô càng lúc lại càng sợ. Lảo đảo lùi về sau vài bước, cô xoay người cắm đầu chạy như điên.

...

Quan Cẩm đi vào văn phòng, mọi người vẫn biếng nhác như trước. Ôn Tĩnh Hàn trước đó điên cuồng huấn luyện bọn họ như bị động kinh, về sau gây sức ép đủ kiểu rồi cũng hết hứng, cho nên bây giờ chẳng thấy bóng đâu.

"Ai, sắp vào hạ rồi, chắc phần tử phạm tội cũng đi nghỉ hè." Đinh Đinh chán đến chết ngồi lật sách.

Quan Cẩm ngồi xuống, lòng cũng thấy uể oải. Gần đây Tony không có phản hồi mới. Ngoại trừ tên thầy bói đáng ghét và Mẫn Ngôn chẳng hiểu tại sao thỉnh thoảng lại gọi điện đến quấy rầy hắn, mỗi ngày trôi qua đều rất bình tĩnh, làm hắn bắt đầu có thói quen chết lặng.

Trần Kiều Vũ đột nhiên nói: "Nhưng mà, hôm nay tôi có dự cảm xấu."

"Chậc, dự cảm? Cô nghĩ mình là nhà tiên tri chắc." Trịnh Phi không cho là đúng.

Trần Kiều Vũ chỉ vào văn phòng nhỏ, đè giọng nói: "Anh đừng có mà không tin. Hôm nay tổ trưởng là người đầu tiên đến văn phòng, vừa vào là không ngừng gọi điện, khóe miệng còn nhếch lên thành nụ cười quỷ dị."

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn văn phòng của Ôn Tĩnh Hàn. Lúc này, cửa mở.

Ôn Tĩnh Hàn đứng ở cửa, vui mừng quét nhìn tổ viên một vòng: "Hôm nay mọi nguời đến sớm nhỉ. Không tồi, vừa lúc tôi có tin tốt muốn tuyên bố."

Trên mặt mọi người chẳng có vẻ gì là nghe được tin tốt. Bọn họ hiểu rất rõ tổ trưởng yêu nghiệt nhà mình, tin tốt trong miệng anh hơn phân nửa là tốt với anh còn xấu với những người khác.

Ôn Tĩnh Hàn hắng giọng nói: "Hôm nay, chúng ta có một thành viên đặc biệt mới gia nhập. Sức chiến đấu của tổ ta sẽ càng tăng thêm, mọi người cũng được lợi không ít đâu."

Tin không tốt! Mọi người đều có cùng lời độc thoại nội tâm.

"Chờ người đó đến tôi sẽ long trọng giới thiệu với mọi người." Ôn Tĩnh Hàn nói rồi mang theo nụ cười ra khỏi cửa.

"Thành viên đặc biệt?" Lâm Bạch lạch cạch gõ bàn phím. "Chẳng lẽ ... là cảnh khuyển?"

"Không có khả năng, cho dù là cảnh khuyển thật cũng đâu thể dắt tới văn phòng nuôi. Cảnh khuyển chúng ta dùng đều là khuyển nhập ngũ điều tạm từ căn cứ tới." Đinh Đinh đả kích.

"Có lẽ nào là một cô em liên lạc xinh đẹp? Giống như trong phim ấy, chuyên làm việc với bộ ngoại giao." Trịnh Phi hưng phấn.

"Nằm mơ!" Hay cô gái duy nhất trong tổ cùng phỉ nhổ hắn.

"Quan Cẩm? Hôm nay cậu làm sao vậy? Sao không nói gì?" Cố Tương cẩn thận chú ý tới Quan Cẩm cau mày, không nói được lời nào nhìn chằm chằm mặt bàn.

Quan Cẩm lắc đầu: "Không có gì, tôi không có ý tưởng nào cả."

Thật ra, Quan Cẩm đang thấy bất an, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hắn bất đắc dĩ xoa xoa trán, là mình nghĩ nhiều chăng, làm gì có chuyện đối thủ một mất một còn lúc trước tìm đến cục cảnh sát. Bận tâm đồng nghiệp mới làm gì, dù sao không liên quan tới Hắc Kiêu là được.

Sự thật chứng minh, Quan Cẩm quá ngây thơ rồi. Không phải nguy cơ lúc trước mới là nguy cơ, oan nghiệt trước đây mới là oan nghiệt. Nhìn người Ôn Tĩnh Hàn mang vào, Quan Cẩm cảm thấy tương lai của mình không có gì bảo đảm cả.

"Mọi người dừng công việc một lát." Thật ra cũng không có việc gì.

"Tôi giới thiệu với mọi người một thành viên mới. Chuyên gia tâm lý học nổi danh, cũng là cố vấn đặc biệt và thầy phụ đạo môn tâm lý cục mời về, giáo sư Lục Vân Dương."

Lục Vân Duơng đeo cặp kính không gọng, ôn hòa nho nhã mỉm cười với mọi nguời: "Tổ trưởng Ôn quá khen. Hy vọng mọi người bỏ qua cho sự tham dự đột ngột của tôi. Tôi chỉ là nhân viên ngoài biên chế, cố gắng trợ giúp tới mức tối đa, sẽ không ảnh hưởng đến công tác bình thường của mọi nguời."

Tất cả mọi người giương nửa miệng, thoáng cái bị nói trúng tim, thật không biết phải phản bác thế nào.

Quan Cẩm nhướn mày, nói: "Hình như chuyên ngành của giáo sư Lục không phải nghiên cứu tâm lý học tội phạm?"

"Đúng là tôi không chuyên nghiên cứu phương diện này." - Lục Vân Dương mỉm cười nói với Quan Cẩm - "Tôi cũng chỉ đơn giản viết vài quyển sách về tâm lý tội phạm và soạn một giáo trình cho Học viện Cảnh sát thôi."

"..."

"Gần đây thủ pháp gây án của tội phạm càng ngày càng tinh vi, tỉ lệ tội phạm có chỉ số thông minh cao và phạm tội theo tập đoàn đã tăng lên bảy phần trăm, làm cho công tác trinh sát của cảnh sát gặp nhiều khó khăn. Bất kể thủ đoạn biến đổi thế nào, hành vi của con người và động cơ, tâm lý đều có sự nhất quán. Để tăng hiệu suất phá án, chúng ta cần một nhà tâm lý học, chuyên gia nghiên cứu hành vi đến góp ý, đưa ra những phán đoán và đề nghị hợp lý, đồng thời có thể khai thông cho chúng ta về mặt tâm lý. Cảnh sát là ngành có tính nguy hiểm cao, nhiều người gặp vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng. Đây cũng là cục quan tâm lo lắng cho mọi người." - Ôn Tĩnh Hàn nói nghiêm túc - "Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ với giáo sư Lục."

"Tổ trưởng, tôi tán thành." Trần Kiều Vũ đứng lên. "Giáo sư đẹp trai, rất hoan nghênh anh. Tôi tên là Trần Kiều Vũ." Cô vươn tay ra, lòng bàn tay úp xuống dưới.

"Cả tôi nữa!" Lâm Bạch cũng tới, đặt tay lên trên.

Tất cả mọi người đi tới, lòng bàn tay úp xuống đặt chồng lên nhau.

Lục Vân Dương giương mắt nhìn Quan Cẩm đang ngồi bất động.

Quan Cẩm vẫn ngồi bất động.

Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười quay đầu sang nhìn Quan Cẩm, nụ cười duy trì liên tục.

... Quan Cẩm không tình nguyện đứng lên, đi tới, đặt tay xuống dưới cùng.

"Hy vọng tôi có thể trở thành hậu thuẫn cho mọi nguời công tác." Lục Vân Dương cũng đặt tay xuống dưới cùng.

Mọi người cùng vung tay, đồng thanh hô: "Hoan nghênh!"

Nghi thức đơn giản chấm dứt, Lục Vân Dương buông tay: "Tôi thích mọi người, tin rằng cuộc sống sắp tới sẽ rất thú vị."

Quan Cẩm cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trán nổi gân xanh. Tên khốn nạn kia! Dám dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay hắn!

"Về vị trí công tác của anh ..." Ôn Tĩnh Hàn nhìn quanh bốn phía một vòng. "Ở ngay cạnh Quan Cẩm. Bàn của Quan Cẩm là dài nhất, lúc anh tới thì ngồi ngay cạnh cậu ấy đi."

Quan Cẩm trừng mắt: "Nửa kia bàn của tôi đặt hồ sơ rồi."

"Một đống hồ sơ cần gì phải để trên bàn, thu dọn một chút rồi cho vào phòng lưu trữ đi."

"Tôi -"

"Cứ thế đi. Tôi qua phòng cục trưởng báo cáo. Cố Tương, các anh làm quen với giáo sư Lục đi." Ôn Tĩnh Hàn nói xong liền rời đi.

Đinh Đinh hiếu kỳ nói: "Giáo sư, anh trẻ thật đấy, nhất định là học nhảy lớp như cơm bữa nhỉ."

"Không thần kỳ vậy đâu. Tôi chỉ là thích tâm lý học, con người ta khi làm việc mình yêu thích thì tự nhiên bộc phát tiềm năng thôi. À, gọi tôi là Vân Dương đi. Hiện tại tôi là đồng nghiệp của mọi người, không phải thầy giáo, đừng gọi giáo sư."

"Tôi đã xem cuốn giáo trình đó rồi." Cố Tương cũng là người thích nghiên cứu, nay như tìm được tri kỷ, máy hát mở liên tục.

"Thật ra thực nghiệm đó là thế này, khi não của chuột bạch ở vào trạng thái hưng phấn sẽ xuất hiện những xung điện nhỏ, tiếp đó ..." Lục Vân Dương giảng ngải về các thực nghiệm khác nhau trong nghiên cứu, thu hút mọi người đến nghe, hứng trí bừng bừng truy vấn không ngừng.

Quan Cẩm lạnh mặt, ôm cả đống hồ sơ trên bàn lên đi về phía phòng lưu trữ.

"Tiểu Cẩm." Đột nhiên người nọ xuất hiện đằng sau.

"Làm sao?"

"Tôi giúp cậu." Lục Vân Dương vươn tay muốn nhận lấy chồng hồ sơ.

"Không cần, anh đang bận mà."

"Tôi xuất hiện khiến cậu khó chịu sao?"

"Khó chịu? Anh đề cao mình quá rồi."

"Được rồi. Tôi chủ động yêu cầu được lau dọn bàn làm việc của mình, xin cậu phê chuẩn cho." Lục Vân Dương cũng không giận.

Quan Cẩm liếc anh: "Đây đều là người yêu của tôi đấy. Anh nhớ phải trân trọng vào, nhẹ tay thôi."

Nguời yêu? Lục Vân Dương nhận lấy: "Đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ xem như người yêu mà che chở."

Đem hồ sơ đến ngăn tủ được chỉ định trong phòng lưu trư, Lục Vân Dương bỏ vào ngăn tủ theo thứ tự, sau đó, rất sung sưởng đóng cửa lại cái 'rầm', khóa kỹ 'người yêu' của Quan Cẩm lại.

Mới từ phòng lưu trữ về, Ôn Tĩnh Hàn cũng đi đến.

"Có vụ án, mọi người mau tập trung lại đây."

Tất cả mọi người di động ghế xoay qua đó.

"Đêm qua, trên đường Kim Sam xảy ra một vụ án mạng. Người chết là một nữ hộ sĩ của bệnh viện gần đó. Vụ án vừa được chuyển từ trạm cảnh sát khu vực qua đây."

"Án mạng thì tổ trọng án có thể điều tra và giải quyết được mà." Trần Kiều Vũ không hiểu.

"Bởi vì đây đã là vụ án mạng thứ ba xảy ra trong vòng hai năm trở lại đây, người chết đều là nữ, đều là hộ sĩ của bệnh viện, mà đến nay hung thủ vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."

"Giết người hàng loạt?"

"Hiện tại tôi chỉ biết nhiêu đó, tư liệu có liên quan đang trong quá trình vận chuyển. Trước hết chúng ta bắt tay vào vụ án này trước, hiện trường còn đang được bảo vệ, chúng ta phải lập tức hành động. Kiều Vũ, Trịnh Phi và Quan Cẩm đến hiện trường điều tra. Đinh Đinh và Cố Tương đến bệnh viện nơi nạn nhân làm việc để hỏi thăm tình hình người đó khi còn sống, Tiểu Bạch lên mạng tra tìm tất cả các thông tin về những vụ tương tự trong hai năm nay rồi sắp xếp, phân loại ra. Tôi đi liên hệ với các anh em điều tra về vụ án hai năm trước, bảo bọn họ cố hết sức cung cấp mọi tư liệu và chứng cứ, sau đó cùng Nhạc Phàm đi lấy tang vật." Ôn Tĩnh Hàn vỗ tay một cái: "Làm việc."

Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

'Người tàng hình' Lục Vân Dương chỉ vào mình hỏi: "À ... Tĩnh Hàn, còn tôi?"

Quan Cẩm nhìn người bị vứt bỏ, lòng thầm vui vẻ: rốt cuộc mình cũng thành người cũ, nhìn người mới không thích ứng được đúng là hả lòng hả dạ.

"Đấy xem, tôi lại quên bây giờ có thêm một người. Thế này đi, anh cứ tự do lựa chọn, dù sao công việc nào cũng cần có sự trợ giúp của anh."

Lục Vân Dương đẩy kính: "Tôi đi cùng nhóm Quan Cẩm đến hiện trường. Đó là nơi thể hiện hành vi và tâm lý của hung thủ trực tiếp, khách quan nhất."

Quan Cẩm quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn anh.

"Quan Cẩm, nhớ chiếu cố Vân Dương một chút, anh ấy lần đầu đến hiện trường."

Anh ta mà cần chiếu cố? Nực cười!

Chương 2

Kim Sam là một con đường cổ, hai bên đều là những căn nhà lớn có niên đại ba bốn thế kỷ, cũng không dày đặc, hiện tại trong đó đều là một vài cửa hàng nhỏ hoặc khách thuê trọ ở.

Sáng sớm hôm nay, một cặp vợ chồng trung niên dẫn chó đi dạo, phát hiện chó nhà mình chạy vào một lùm cây ven đường không chịu chui ra, còn sủa liên tục, nên qua đó xem thế nào. Bấy giờ, họ phát hiện có một người phụ nữ tóc tai bù xù ngã trên mặt cỏ đằng sau lùm cây. Bà vợ sợ tới mức chân mềm nhũn, may là ông chồng còn chút tỉnh táo, nhanh chóng gọi điện thoại cho 110 và 120.

Trần Kiều Vũ tiến vào khu vực hiện trường, hỏi các đồng nghiệp ở cục cảnh sát: "Tình hình thế nào?"

"Mọi người tới rồi." Tổ trưởng tổ trọng án cũng họ Trần, trước kia từng hợp tác với bọn Trần Kiều Vũ.

"Lão Trần, vất vả cho anh rồi."

"Nào có. Tôi vừa nhìn hiện trường đã nộp báo cáo ngay, gần như giống hệt hai vụ án lần trước, chỉ e là cùng một hung thủ gây ra. Thân phận của nạn nhân chúng tôi cũng xác minh rồi, vừa sai người đưa qua cho đồng nghiệp của các cậu."

Quan Cẩm đến gần thi thể, tỉ mỉ quan sát.

Đó là một phụ nữ trẻ tuổi, mặc quần ngắn và áo T- shirt cánh dơi, tóc dài xõa tung trên mặt, nhìn không rõ diện mạo. Quan Cẩm không phải chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng lần này nhìn gần một phụ nữ vô tội bị sát hại, lòng thấy có chút khác thường. Những người bị mình giết đó, có phải sau đấy cũng thế này không, bị một đám cảnh sát vây quanh, mà mình thì chính là hung thủ làm bọn họ nghiến răng nghiến lợi, liều mạng muốn bắt về quy án.

Lục Vân Dương nhìn mặt hắn có hơi tái, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cẩm, cậu không sao chứ?"

Quan Cẩm xua tan suy nghĩ đó, lắc đầu: "Không sao."

"Là người lần đầu nhìn thấy hiện trường một vụ án mạng, biểu hiện của Quan Cẩm xem như đạt rồi." Trịnh Phi vỗ vai hắn.

"Theo phán đoán ban đầu, thời gian tử vong là từ 0 giờ cho đến 2 giờ, nguyên nhân tử vong là ngạt thở." Một ông pháp y già nhẹ nhàng vén tóc sang một bên, chỉ vào vết thâm tím trên cổ: "Nạn nhân bị một sợi dây dài nhỏ siết cho đến chết."

"Vệt dây thật bằng phằng, không có lằn dây thừng. Hai đường biên chỉnh tề, xem ra không phải loại dây phổ thông." Trịnh Phi cẩn thận quan sát.

Quan Cẩm nhìn khắp mọi nơi, đi tới bên tường.

"Ấy ấy, đừng dẫm vào chỗ đó! Tôi còn phải lấy dấu giày!" Nhân viên giám định bực mình hét lên với hắn.

Đáng tiếc, chân Quan Cẩm đã đặt xuống ...

"Được rồi, Quan Cẩm, cậu ra hỏi người đầu tiên phát hiện thi thể đi, thử xem còn có ai chứng kiến nữa không." Trần Kiều Vũ uyển chuyển đuổi hắn ra ngoài.

Lục Vân Dương dường như không quan tâm đến vận mệnh đáng thương của Quan Cẩm, cẩn thận quan sát hiện trường. Anh đi quanh thi thể một vòng: "Tóc trên mặt cô ấy lúc mới phát hiện đã như thế rồi sao?"

"Đúng vậy." Pháp y trả lời.

"Ở đây có dấu giày, anh xem! Vị trí nằm ngay cạnh tay áo thi thể." Trần Kiều Vũ đi tới. "Đây có khi nào là của hung thủ không?"

"Cái gì?" Anh nhân viên giám định chạy tới, "Không thể nào, vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, không có dấu giày nào cả."

"Hả?"

"Cái đó ..." Lục Vân Dưỡng gãi mũi, "Đó là do tôi vừa rồi không cẩn thận giẫm lên ..."

"..."

Quan Cẩm liếc nhìn người bên cạnh: "Chậc, đường đường là nhà tâm lý học mà cũng bị đuổi ra ngoài cơ đấy."

"Tôi cố ý mà." Lục Vân Dương không có vẻ gì là xấu hổ.

"Cố ý?"

"Đúng vậy. Sao tôi có thể nhẫn tâm để một mình cậu cô đơn đứng ngoài khu vực bị phong tỏa được?"

"Bớt dát vàng lên mặt mình đi. Anh cũng như tôi thôi, đều là chim non." Quan Cẩm không hề cảm kích chút nào.

Lục Vân Dương chẳng sao cả nhún vai: "Dù sao Tĩnh Hàn cũng bảo cậu chiếu cố tôi, tôi phải theo sát cậu, một tấc cũng không rời."

Quan Cẩm lười đấu khẩu với anh, nhấc chân đi về phía đôi vợ chồng phát hiện ra thi thể.

Hai vợ chồng còn đang kinh hoảng, khiếp sợ, vẫn rất tận tình kể lại tình hình sáng nay.

Quan Cẩm hỏi bọn họ vài câu, nhưng không có phát hiện gì mới.

Lục Vân Dương nhẹ nhàng quét mắt nhìn những người đứng xem, đại đa số đều thì thầm bàn tán hoặc lắc đầu. Đột nhiên, hắn đi vào trong đám người, đứng trước mặt một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ.

Lục Vân Dương cười ôn hòa: "Chào tiểu thư, tôi là người của tổ chuyên án, có thể hỏi cô mấy vấn đề được không?"

Cô gái bối rối gật đầu.

Quan Cẩm thấy thế cũng đi tới.

Lục Vân Dương hỏi: "Cô cũng là hộ sĩ của bệnh viện số 3 phải không?"

"Làm sao anh biết?"

"Cái túi to mà cô mang là loại đặc biệt của bệnh viện số 3. Hơn nữa cô vội vàng đi từ hướng mười giờ đến chỗ cuối đường này, đó là vị trí của viện 3. Quan trọng nhất, lúc cô vừa đưa tay lên, tôi phát hiện lòng bàn tay và ngón cái của cô có vết chai, màu da cũng không hợp với da mặt. Thường xuyên sử dụng kim tiêm thì vị trí đó sẽ bị ma xát nhiều. Lại nhìn tuổi của cô, tôi đoán cô là một hộ sĩ, hơn nữa là hộ sĩ có ca trực hôm nay của bệnh viện số 3."

Cô gái trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu mới nói: "Anh thật lợi hại, cứ như Holmes ấy."

"Đây không phải chỗ nói chuyện. Nếu cô không phiền, xin theo chúng tôi qua bên kia một lát." Quan Cẩm chen vào một câu.

Cô gái gật đầu. Ba người đi đến một bồn hoa ven đường ngồi xuống.

"Vừa rồi tôi thấy cô có vẻ sợ hãi, cho nên muốn hỏi xem cô có biết gì không." Lục Vân Dương nói.

"Tôi vừa đi tới chỗ này, phát hiện hình như có chuyện gì đó xảy ra. Người xung quanh bàn tán nhiều lắm tôi cũng không hiểu rõ sự tình. Chẳng qua ... tôi nhát gan, lại hay nghĩ nhiều, mỗi lần tan ca đêm đi về trên con đường này đều thấy sợ hãi. Các anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Lục Vân Dương cùng Quan Cẩm liếc mắt nhìn nhau. "Tối hôm qua có một cô gái bị giết, cũng là hộ sĩ ở bệnh viện các cô."

"A!" Cô gái che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ, cả người hơi run lên.

"Đừng sợ, bây giờ cô rất an toàn." Lục Vân Dương nhẹ giọng trấn an.

"Có thể nói cho tôi biết tên nguời chết là gì không?"

"Tên ..." Quan Cẩm nhanh chóng lật sổ ghi chép, "Lý Linh."

"Cái gì? Là cô ấy sao ..."

"Hai người quen nhau?"

"Vâng, chúng tôi vào bệnh viện không cùng một đợt, cô ấy làm sớm hơn tôi hai năm. Hơn nữa, tôi ở khoa cấp cứu, cô ấy ở khoa điều dưỡng, chúng tôi bình thường không hay nói chuyện với nhau. Gần đây, cô ấy được xếp cùng ca đêm với tôi, cho nên thỉnh thoảng tan ca về cũng gặp nhau. Chúng tôi cùng phải đi qua con đường này nên thỉnh thoảng kết bạn đi cùng nhau, nói vài câu chuyện phiếm, đến đầu đường thì tách ra." Cô gái bồn chồn xoa xoa hai tay.

"Vậy ngày hôm qua hai người có cùng tan ca đêm không?"

Cô gái lắc đầu: "Hôm qua tôi tan sớm hơn nên về trước. Lúc tôi đi có nhìn thấy Lý Linh vừa xuống lầu thay quần áo. Chúng tôi tan ca đại khái chỉ cách nhau vài phút thôi. Nhưng tôi mệt quá, nên không muốn chờ cô ấy."

Cô gái vẫn còn kinh hoảng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cây kẹo que màu cam. Quan Cẩm thật sự không biết nói gì, nhưng nếu là trấn an người khác thì hắn không thể thua tên thầy bói này được. "Vị quýt."

Cô gái sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Quan Cẩm, rốt cuộc mỉm cười. Cô nhận lấy cây kẹo que, không khách khí nhét vào miệng. "Cảm ơn! Tôi tốt hơn nhiều rồi."

Lục Vân Dương ngạc nhiên nhìn Quan Cẩm, nhận được ánh mắt khiêu khích của đối phương.

Cô gái ngậm kẹo que, dường như đã thoải mái hơn nhiều. "Thật ra, hôm qua lúc tôi đi qua đây, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Tôi hơi sợ, nhưng lại đoán đó có thể là Lý Linh hoặc nguời đi đường nào đó ở đằng sau. Lúc tôi quay đầu lại chẳng phát hiện ra ai cả. Chỉ là, lúc ấy tôi hoảng hốt quá, sợ tới mức liều mạng mà chạy, tới khi đến một con đường khác mới dừng lại. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ, nói không chừng người chết có thể là tôi. Mà các anh có biết không? Hai năm trước cũng có một nữ hộ sĩ ở bệnh viện chúng tôi chết trên đường tan ca đêm về nhà. Mỗi lần nghĩ đến đó, tôi đi trên đường lại thấy sợ. Cảnh sát, anh nói xem có phải tôi bị chứng hoang tưởng bị hại(*) không?" Cô gái không còn hồi hộp nữa liền nói liên hồi.

"À, đây chưa tính là chứng hoang tưởng bị hại, cùng lắm chỉ là cô quá mức mẫn cảm. Thật ra đây cũng không hẳn là chuyện xấu, chỉ cần đừng quá mức là được."

Cô gái bấy giờ mới yên tâm gật đầu. "Đúng rồi, các anh có manh mối gì về hung thủ chưa? Việc này nếu truyền ra khéo nữ hộ sĩ ở bệnh viện chúng tôi không dám trực ca đêm mất."

"Chúng tôi đang điều tra, nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra đáp án cho mọi người. Về sự an toàn của mọi người, cục sẽ phái người liên hệ với bệnh viện, cung cấp cho mọi người một vài đề nghị." Quan Cẩm hiện tại cũng ra dáng cảnh sát lắm, trả lời đâu ra đấy.

"Đúng rồi, còn chưa hỏi tên cô." Tổ chim non hai người bây giờ mới nhớ ra.

"Tôi tên Ngô Manh, công tác tại khoa cấp cứu. Nếu các anh có yêu cầu gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức. Tuy không thân với Lý Linh, nhưng tôi thật sự hy vọng sẽ sớm ngày bắt được hung thủ, để cô ấy yên giấc." Ngô Manh đứng lên, xách theo cái túi to. Cô đi được vài bước rồi xoay nguời, lắc lắc cây kẹo que trong tay với Quan Cẩm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan