C.A-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là chỉ huy mới của tổ anh à?" Tổ trưởng Vương hỏi Ôn Tĩnh Hàn.

"Nếu cậu ấy muốn chỉ huy thì cứ nghe theo lời cậu ấy đi." Ôn Tĩnh Hàn nhìn bóng lưng hắn, hơi nhíu mày.

Lục Vân Dương nhìn bóng Quan Cẩm rời đi, nhanh chóng mang theo hai viên cảnh sát khiêng hình nhân đi lên tầng ba theo chỉ đạo.

"Đến chưa?" Từ bộ đàm truyền đến giọng Quan Cẩm.

Lục Vân Dương giấu mình bên cửa sổ, nhìn về phía đối diện, đáp: "Đã đến."

"Bây giờ anh hơi ló đầu ra quan sát ngoài cửa sổ, giả vờ như đang chỉ huy, bố trí hành động."

Lục Vân Dương làm theo lời hắn, đứng trước cửa sổ quan sát xung quanh, khoa tay múa chân mấy cái. Mười giây sau, anh rút vào bên tường, cùng cảnh sát đặt hình nhân bên cửa sổ.

Lục Vân Dương đứng dựa tường, nhìn hình nhân mà trầm tư. Đột nhiên, anh mở trừng hai mắt, nhìn phía đối diện với ánh mắt không thể tin nổi. Chẳng lẽ đúng như mình nghĩ ... Lục Vân Dương xoay người chạy ra khỏi phòng, vội vàng lao lên tầng sáu.

Lúc này, trong một căn phòng trên tầng sáu, Quan Cẩm nín thở, đứng im như tượng, thông qua ống ngắm nhìn chuẩn góc dưới bên phải của một khung cửa sổ ở tầng bốn tòa nhà đối diện.

Quả nhiên, khoảng hai mươi giây sau, một nòng súng thò từ góc dưới bên phải khung cửa sổ vỡ mất kính ra, nhắm vào cửa sổ mà Lục Vân Dương vừa xuất hiện.

Chính là lúc này! Gần như ngay khi Quan Cẩm bóp cò súng, tiếng súng phía đối diện cũng vang lên. Ngón tay còn chưa buông cò ra, Quan Cẩm đã nhanh nhẹn xoay người, một viên đạn bay sát sượt qua gò má hắn, 'phụp' một tiếng xuyên thủng cái tủ sắt vứt đi.

"Quan Cẩm!" Ngay khi Lục Vân Dương vọt vào phòng, bên ngoài liền truyền đến tiếng nhao nhao ồn ào. "Hắn trúng đạn rồi, mau lên, bọc đánh hai đầu."

Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm đứng dựa tường từ từ điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi đi đến, đôi mắt ẩn chứa sự giận dữ.

"Tiếc thật, không bắn trúng chỗ hiểm, nhưng chắc sau này hắn không dùng súng được nữa." Quan Cẩm lẩm bẩm, hoàn toàn không chú ý đến cơn giận điên cuồng như lốc xoáy sắp sửa bùng phát trong mắt Lục Vân Dương.

"Em gài bẫy hắn. Trước tiên xác định nhược điểm dễ lừa nhất, lợi dụng tâm lý muốn uy hiếp cảnh sát của hắn, bảo tôi đến cửa sổ để dụ hắn mắc câu. Lúc nhìn thấy tôi xuất hiện ở cửa sổ tầng ba phía đối diện, hắn sẽ lập tức nghĩ đến vị trí bắn tỉa tốt nhất là ở tầng bốn. Vì thế, hắn nhanh chóng di chuyển lên tầng bốn. Còn em thì đã mai phục sẵn ở đây, vì nơi này là vị trí tốt nhất để ngắm bắn đối tượng ở tầng bốn. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ngay sau. Quả là cao tay. Nhưng có một chuyện tôi không hiểu, làm sao em biết hắn nhất định sẽ lộ diện? Rõ ràng hắn rất giỏi che giấu tung tích." Lục Vân Dương nói, vẻ mặt lạnh lùng.

Quan Cẩm cười nửa miệng: "Chuyện này có gì khó đâu. Hắn là một sát thủ, mặc dù từ kiểu hành động khiêu khích cảnh sát thì có thể thấy tuổi còn khá trẻ, nhưng kỹ thuật rất tốt, đầu óc nhanh nhạy, trực giác cực chuẩn. Với hắn, tìm ra vị trí ngắm bắn anh dễ như trở bàn tay, nhưng bằng vào khả năng quan sát nhạy bén, chưa đầy nửa giây hắn đã phát hiện ra đó chỉ là một hình nhân. Vì thế, trong đầu lập tức đưa ra phỏng đoán, rằng chúng ta cố ý dùng hình nhân để dụ hắn, thực ra là muốn nhằm vào hắn. Mà vị trí bắn tốt nhất chính là chỗ này. Cho nên, hắn lập tức quay nòng súng hướng vào tôi, chẳng qua thời gian quá ngắn, hắn lại nóng vội, quên rằng vị trí của mình không phải nơi tập kích tôi hiệu quả nhất, cho nên nửa cánh tay của hắn chắc chắn sẽ lộ ra ngoài."

"Thế nhưng động tác của hắn rất nhanh, sau khi nổ súng lập tức ẩn náu. Khi em nhìn thấy cánh tay hắn, hắn cũng đồng thời bóp cò. Làm sao em có thể chắc chắn rằng sẽ bắn trúng hắn mà hắn không bắn trúng em?"

"Chờ hắn lộ tay rồi mới bắn thì chắc đầu tôi nở hoa rồi. Tôi bóp cò ngay khi hắn quay nòng súng, căn cứ vào tốc độ của đạn và khoảng cách giữa hai tòa nhà, ít nhất tôi có thể bắn trúng phần tay lộ ra của hắn rồi an toàn thoát thân." Quan Cẩm hôn nhẹ lên thân súng.

"An toàn thoát thân?" Lục Vân Dương vươn tay vuốt tóc mai bên tai hắn. "Thoát thân sát đường ranh sống chết mới đúng."

"Hả?" Quan Cẩm liếc nhìn tóc mình, hình như bị đạn sượt qua sém mất một ít. "Tôi tính rồi, chẳng phải không bị xước tí da nào ..." Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, chưa hết lời đã bị Lục Vân Dương chặn miệng.

Người đàn ông này bình thường trông tao nhã, lúc giận lên cũng thật đáng sợ, cắn mút môi lưỡi Quan Cẩm như muốn nuốt trọn hắn vậy. Cảm giác đầu tiên của Quan Cẩm là nụ hôn này nóng rẫy như nếm phải vị cay, đánh sâu vào trí óc làm hắn nhất thời ngây ra. Đến khi lưỡi bị cắn đau, Quan Cẩm mới tỉnh táo lại, đẩy Lục Vân Dương ra.

"Anh ... mẹ kiếp, anh nổi điên cái gì!"

"Người điên là em đấy." Lục Vân Dương giơ tay nhẹ nhàng lau khóe môi. "Em có biết vừa rồi mình liều lĩnh thế nào không? Em nghĩ mình là ai? Tử thần sao? Điện Diêm Vương do nhà em mở, muốn đi thì đi, không đi thì không đi sao?"

"Này, có cần độc mồm độc miệng thế không." Quan Cẩm giật mình vì lời lẽ cay nghiệt của Lục Vân Dương.

Lục Vân Dương đột nhiên cười khổ, vươn tay kéo Quan Cẩm vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Tôi biết em rất giỏi, cũng biết em sẽ không tỏ ra yếu thế nhờ người khác giúp đỡ. Nhưng xin em, hãy quan tâm một chút đến cảm xúc của người yêu thương em có được không. Cứ tiếp tục thế này, khéo tôi giảm thọ mười năm mất."

Được quan tâm như vậy, Quan Cẩm thấy cả người gượng gạo mất tự nhiên, hai tay giơ lên mà chẳng biết đặt đâu.

"Khụ khụ, anh yên tâm, tai họa lưu ngàn năm, có sống ít đi mười năm cũng không tổn thất nhiều đâu." Xem như an ủi đi.

Lục Vân Dương dở khóc dở cười. Hết cách, ai bảo mình thích một người đặc biệt như vậy làm chi?

Ngẩng đầu lên, Lục Vân Dương chung quy vẫn nhướn mày nhìn Quan Cẩm: "Nhưng nói thật là em sát phạt quyết đoán, hữu dũng hữu mưu như thế, thật sự rất giỏi!"

"Yên tâm đi, sau này có tôi che chở cho anh rồi." Quan Cẩm đắc ý vì cuối cùng mình cũng có thể nở mày nở mặt trước Lục Vân Dương.

"Quan Cẩm! Là cậu nổ súng đúng không? Tôi sùng bái cậu!!" Đinh Đinh là người đầu tiên vọt vào.

Hai người đang "dựa sát vào nhau" trong phòng: ...

"Ngại quá, hai người cứ tiếp tục!" Còn chưa dừng bước cô đã xoay người chạy về, vừa chạy vừa hô: "Lui xuống đi, lui xuống đi. Phi lễ chớ nhìn, biết không hả?"

Ôn Tĩnh Hàn một mình đi đến, chắc là Đinh Đinh không dám ngăn cản.

"Nếu hai người giao lưu xong rồi, thì tôi có vài lời muốn nói." Ôn Tĩnh Hàn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của hai người, cười trông rất đáng đánh đòn.

"Sao vậy?" Lục Vân Dương làm như không có chuyện gì.

"Tên kia chạy rồi."

"Cái gì? Một đám cảnh sát các anh mà không bắt nổi một kẻ bị thương?" Quan Cẩm cảm thấy công sức của mình thật uổng phí.

"Hắn ta may mắn đào tẩu được từ kho hàng dưới tầng hầm. Mà trên tấm bản đồ chúng ta lấy được trước đó không hề có kho hàng ngầm nào, sau này nó mới được xây. Tổ trưởng Vương đã cho người đuổi theo, mong là kịp."

"Thôi, vận mệnh đã như thế các anh cũng đừng cố làm gì." Quan Cẩm đưa súng cho Ôn Tĩnh Hàn. "Tùy hắn đi." Thật ra trong lòng hắn cũng thấy mâu thuẫn, không biết mình hy vọng hắn bị bắt hay trốn thoát.

Lục Vân Dương theo sau hắn, hỏi: "Em không cảm thấy không cam lòng sao?"

"Tôi đã thắng rồi, không bắt được người là do cảnh sát vô dụng. Hơn nữa, thật ra tên kia cũng rất giỏi."

"Nói nghe có vẻ thân thiết nhỉ."

"Ê, câu này có mùi ghen nha." Quan Cẩm liếc nhìn anh.

"Ôi chao, Tiểu Cẩm, cuối cùng em cũng nhận ra tình cảm của tôi rồi. Em làm tôi mừng quá."

"Đừng có dính lấy tôi. Tôi còn chưa tính sổ với anh đâu."

"Tôi không ngại em cưỡng hôn lại đâu."

"Buồn nôn ... tôi ngại!"

Chương 5

"Tổ trưởng, anh thấy Quan Cẩm ..." Trần Kiều Vũ vuốt tóc, ngập ngừng không nói.

Những người khác cúi đầu, trông đều có vẻ muốn nói lại thôi.

Ôn Tĩnh Hàn nhìn các tổ viên, mỉm cười thấu hiểu: "Thật ra có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải biết tường tận gốc rễ. Cuộc sống đời thường không giống các vụ án, đôi khi mơ hồ một chút cũng được. Tôi biết Quan Cẩm đột nhiên tài giỏi cứ như dùng phần mềm gian lận làm mọi người thấy lạ, chưa thích ứng được. Thế nhưng, nói sao thì Quan Cẩm cũng là một cảnh sát được huấn luyện chính quy, chỉ là bây giờ trở nên đáng tin cậy hơn thôi mà, phải không? Kiều Vũ, thực ra tôi có chú ý đến một chuyện, mới đầu khi đến đây cậu ta chỉ mang tư tưởng xem kịch vui thôi, khi nhìn đến cô bị thương mới đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Dù trước giờ Quan Cẩm ít nói, nhưng cậu ấy luôn quan tâm đến mỗi một người trong chúng ta. Vì có người muốn tổn thương mọi người, cậu ta mới liều mạng vào cuộc như vậy. Chúng ta chỉ cần biết điều ấy là đủ rồi, đúng không?"

Vẻ mặt u ám của mọi người dần tan đi, thay vào đó là nụ cười tươi sáng.

"Cũng phải, con người vốn là loại sinh vật rất thần kỳ mà. Nghe nói có người sau khi bị sét đánh bỗng trở thành thiên tài đó." Đinh Đinh cười hì hì nói. Cô thích Quan Cẩm của hiện tại, không muốn mọi người nghi ngờ gì cậu.

Ôn Tĩnh Hàn khơi thông tư tưởng cho tổ viên xong, vừa xoay người ý cười đã tắt. "Phần mềm gian lận à ..."

...

"Chuyện du thuyền thế nào rồi?" Quan Cẩm nhận được điện thoại của Simon, trốn vào phòng ngủ nói chuyện.

Vì sao phải trốn à? Vì miếng keo dính chuột nào đó cứ bám riết lấy hắn, bỏ cũng không được, bây giờ đang bận bịu trong phòng bếp.

"Tôi cần xác nhận trước với cậu một việc, đến khi đó trên thuyền có ai quen biết với cậu không?"

"Sao tôi biết được? Tôi có biết ai tham gia đâu, hơn nữa tôi lại không biết ... à, ý tôi là lỡ như có người tôi không biết lại trùng hợp quen biết tôi thì sao."

"Vậy thì rắc rối rồi. Nếu không ai quen biết cậu, thì cậu có thể dùng bất cứ thân phận nào thuận tiện để lên thuyền. Nhưng nếu có người quen biết, cậu chỉ có thể xuất hiện trên danh nghĩa Quan Cẩm thôi, vấn đề là phải có lý do hợp tình hợp lý mới gia nhập vào đám thương nhân đó được. Bây giờ cậu đang là cảnh sát mà."

Quan Cẩm gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Anh để tôi suy nghĩ đã."

"À đúng rồi, Psychiatrist và Busker đã xác nhận là có thể lên thuyền. Nhưng, họ sẽ không để lộ thân phận, tiếp xúc trực tiếp với cậu, chỉ âm thầm hỗ trợ thôi. Cậu cứ chú ý quan sát là được, trong trường hợp xấu nhất họ sẽ giúp cậu tẩu thoát." Simon căn dặn.

"Tôi hiểu, như thế là tốt nhất. Có con bài chưa lật mới càng nắm chắc phần thắng."

Trong phòng bếp lộn xộn, Lục Vân Dương cũng đang kẹp điện thoại bên tai, nói chuyện trong tiếng ù ù của máy hút mùi.

"Sao về nhà rồi mà cũng không yên thế hả, may mà có em dâu chịu theo. ... Đi chứ, lòng tốt của anh cả không nhận sao được. Nhưng mà em đừng có phá đám anh, dọa chị dâu của em chạy mất, về anh sẽ hỏi tội đó ... Rồi, Thiên Hạc nói cho anh biết rồi, cứ yên tâm. ... Sửa lại lịch trình? Tại sao? ... Good, Hawaii rất hợp ý anh, thiên đường để vun đắp tình cảm mà ... Lục tiểu tam, cục diện rối rắm tự mình gây ra thì đi mà thu dọn, anh mặc kệ. ... Ok, cứ thế đi, em với em dâu phải cố lên. Đường hương khói nhà ta trông cậy cả vào hai em đấy. Ha ha ..."

Trong lúc hai người đều vội vàng, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lục Vân Dương lau tay qua loa rồi ra mở cửa.

"Xin hỏi đây có phải là nhà Quan Cẩm không?" Người nhấn chuông là một cậu trai trẻ mặt mũi bình thường đội mũ lưỡi trai.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Tôi đến giao hàng. Anh là Quan Cẩm?"

"Không phải, cậu ấy ở bên trong." Lục Vân Dương vừa dứt lời, Quan Cẩm đã bước ra khỏi phòng ngủ.

"Tôi là Quan Cẩm."

"Đây là đồ dùng tình thú anh đặt mua, chúng tôi giao hàng đến tận cửa. Phiền anh ký xác nhận." Cậu trai giao hàng nói mà mặt không đổi sắc.

Hai người trong phòng không khỏi quay sang nhìn nhau. Trong lòng Quan Cẩm đang lôi Tony ra mắng chửi thậm tệ. Chết tiệt, đồ dùng tình thú cái của nợ gì! Lục Vân Dương nhìn chằm chằm cái hộp lại nhìn gương mặt cứng đờ của Quan Cẩm với vẻ nghiền ngẫm, không biết đang tính toán gì trong đầu.

Quan Cẩm đen mặt ký nhận hàng, đóng sập cửa lại rồi ôm hộp vọt thẳng vào phòng ngủ. Mở hộp ra kiểm ra lại một lượt, thấy tất cả trang bị đều đầy đủ, không bị nhầm lẫn gì, hắn mới thở phào một hơi, nhét đồ vào tủ rồi khóa lại, đặt hộp trên nóc tủ quần áo ở một vị trí dễ thấy.

Lát nữa Lục Vân Dương hỏi phải giải thích thế nào đây? Bảo rằng đồ bạn gửi, chỉ là nói đùa thôi. Nhưng nếu anh ta không hỏi thì sao? Nếu anh ta âm thầm nhận định mình là một tên biến thái trộm mua đồ dùng tình thú ... Damn it!

...

Ôn Tĩnh Hàn nhìn tấm thiệp mời trong tay, trêu chọc: "Sao anh lại nổi hứng tham gia mấy hoạt động thế này? Công tước đại nhân của chúng ta lúc nào cũng cao quý lạnh lùng, khinh thường giao tiếp với kẻ tầm thường, lần này lại muốn hạ mình sao?"

Người đàn ông với đôi mắt xanh lục nhìn cái cổ áo ngủ hơi xộc xệch của anh, chậm rãi nói: "Lâu rồi em chưa nghỉ ngơi, tôi dẫn em đi thư giãn một chút."

"Thôi đi, anh lúc nào chả muốn tìm một chỗ hoang vu không người rồi giấu tôi vào đó cho mình mình hưởng dụng. Sao lần này lại hào phóng để mấy hoạt động xã giao này quấy rầy khoảng thời gian cá nhân của mình vậy?" Ôn Tĩnh Hàn cười nhạt.

"Nhân tiện xử lý vài việc."

"Tiện thể mang tôi theo để giải trí cho anh thì có."

"Em không thể nói chuyện tử tế với tôi sao?"

"Ồ? Chẳng phải anh thích nhất kiểu thà chết không chịu khuất phục, dù bị áp bức cũng muốn phản kháng sao? Khó lắm tôi mới bằng lòng phối hợp diễn với anh, không biết quý trọng gì cả."

"Lớn tuổi rồi, thích bình đạm một chút."

Ôn Tĩnh Hàn suýt thì rớt cằm. "Shit, hôm nay anh quên uống thuốc hả?"

"Sao nào, tôi muốn sống yên ổn bên em, không tin à?"

"Hừ, anh cũng chỉ nghĩ thế thôi." Ôn Tĩnh Hàn xê dịch, dựa vào người đàn ông. "Nếu chúng ta thích sống những ngày bình thản thì đã chẳng thành đôi. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh có hiểu không?"

"Trâu ngựa? Cái loại vớ vẩn đó sao so với chúng ta được? Phải là long phượng trình tường mới đúng."

"Phì! Anh không hiểu thì đừng có dùng thành ngữ lung tung."

A Ngốc chậm rãi bước đến, ý đồ chui vào lòng chủ nhân, đuổi cái tên bình dân mê hoặc chủ nhân đi.

"Ra chơi với Tom đi." Người đàn ông xách nó lên, vung tay ném ra khỏi phòng ngủ.

A Ngốc không cam lòng cào cào cửa một lúc lâu, đến khi nghe bên trong truyền ra tiếng ngâm nga rên rỉ, mới vểnh cái đuôi lên thỏa mãn rời đi. Hừ, chủ nhân lại đang trừng phạt tên bình dân không biết lễ phép kia. Ngày mai chắc chắn tên đó không thể xuống giường.

Hai người mặc đồ đen đứng ngoài cửa lặng lẽ rút về phòng nghỉ. Chẳng may nghe được cái gì không nên nghe bị ông chủ xử lý thì khổ lắm nha. QAQ

...

"Sao anh cứ thích nấu cơm ở nhà tôi thế? Chậc, vấn đề này tôi hỏi nhiều cũng chán rồi." Quan Cẩm cảm thấy thật rối rắm.

"Đằng nào về nhà cũng phải nấu, ăn một mình lại buồn. Nấu ở nhà em rồi cùng ăn chẳng phải tốt cả đôi đường sao." Lục Vân Dương xách túi đồ ăn vừa mua ở siêu thị, theo Quan Cẩm vào nhà.

"Cô em họ đầu bếp nhà anh đâu?"

"Dạo này con bé đang bận."

Thôi, kệ anh ta, dù gì cũng chỉ có mấy ngày. Quan Cẩm nhìn bóng lưng Lục Vân Dương bước vào phòng bếp, bỗng dưng thấy phiền muộn. Bọn họ đã định trước sẽ đi trên hai con đường khác nhau, cần gì phải dây dưa quá nhiều. Huống chi, Quan Cẩm sống hai đời cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cùng một người đàn ông bên nhau đến trọn đời. Đàn ông đều là động vật nửa người dưới, sao có thể dễ dàng bao dung cho nhau, yên ổn sống bên nhau cả đời dưới cùng một mái nhà?

"Em đang nghĩ gì thế? Trông mặt mày u ám quá."

"Không có gì." Quan Cẩm nhìn vẻ mặt trêu ghẹo của Lục Vân Dương, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng. "À ... ngày hôm qua ..."

"Hôm qua làm sao?"

"... Không có gì."

Đợi bữa tối nấu xong rồi, Quan Cẩm vừa ăn vừa liếc Lục Vân Dương. Anh cầm đùa trông rất tao nhã, ăn không nhanh không chậm nhưng rất tập trung.

Anh ta đã quên chuyện đó rồi? Nhưng nghĩ đến chuyện sau này Lục Vân Dương nhớ đến mình trong đầu sẽ hiện lên câu 'Tôi quen một tên biến thái trộm mua đồ dùng tình thú', Quan Cẩm thấy mình không thể bình tĩnh được.

"Này."

"Sao?"

"Hôm qua tôi ... không phải tôi mua cái loại đó đâu!"

"Ha hả," Lục Vân Dương cười, đặt đũa xuống. "Em vẫn rối rắm chuyện này sao? Đến giờ tôi vẫn luôn tin rằng em sẽ không mua mấy thứ đó. Nhưng, sau này chúng ta ở bên nhau rồi, em mà mua tôi sẽ vui lắm."

"Đậu má, quả nhiên anh mới là tên biến thái!"

"Tiểu Cẩm không thích sao? Vậy chúng ta không mua."

... Không phải, sao đề tài lại sai lệch thế này!

"À phải rồi, dạo này bọn em đang được nghỉ thêm mấy ngày đúng không? Em có muốn đi đâu đó thư giãn không, ví dụ như Hawaii chẳng hạn."

"Hawaii?" Quan Cẩm ngờ vực nhìn anh. "Anh không định đi chuyến du lịch xa hoa hai người bảy ngày ở Hawaii đấy chứ? Này, đừng có dùng mấy chiêu dỗ dành con gái với tôi, mà tôi cũng không rảnh."

"Không phải, chỉ là có cái này muốn cho em." Lục Vân Dương lấy một tấm thiệp mời từ trong tập văn kiện ra, "Vé tàu."

"Vé tàu gì? Thuyền Noah cứu nạn? Còn lâu mới đến 2012 mà." Quan Cẩm vừa liếc mắt khinh thường, vừa cầm lấy xem.

"Không phải con thuyền Noah, mà là một chiếc du thuyền vô cùng xa hoa: Weatherlight."

Quan Cẩm ngẩng phắt đầu lên: "Cái gì cơ?"

"Đối tác kinh doanh của anh cả của tôi có tổ chức một chuyến du thuyền tư nhân, điểm cuối là Hawaii. Cơ hội hiếm có đó, dù biết em sẽ từ chối nhưng tôi vẫn muốn thử."

"Từ chối?" Quan Cẩm kìm nén tâm trạng vui sướng muốn điên lên, cúi đầu đọc kỹ thư mời với vé tàu, sau đó ngẩng đầu, tặng cho Lục Vân Dương một nụ cười rạng rỡ tươi tắn: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

HỒ SƠ IV: CHUYẾN DU THUYỀN KINH HOÀNG

Chương 1

Sáng sớm, Lục Vân Dương bò lên nhà Quan Cẩm ở tầng sáu, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu ăn mặc chỉnh tề xách vali đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chằm cầu thang, lúc thấy hắn thì mắt sáng rực như đèn pha.

Lục Vân Dương ôm trán thở dài: "Tiểu Cẩm, không phải em đứng chờ ở đây từ tối qua chứ?"

"Tôi mà ngốc thế à. Đã hẹn nhau bảy giờ rồi còn gì, tôi chỉ đúng hẹn thôi." Quan Cẩm chỉ đồng hồ.

"Em tích cực chuẩn bị cho chuyến đi Hawaii như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm rằng em đã đón nhận tình cảm của tôi, bằng lòng sống bên tôi đấy." Vẻ mặt Lục Vân Dương có phần hoang mang.

"Chỉ là hiểu nhầm thôi. Tôi có hứng thú với biển, không có hứng thú với anh."

Lục Vân Dương đứng quan sát cậu chốc lát, đột nhiên hỏi: "Trong vali của em có quần áo dày không?"

"Hả?" Quan Cẩm nhìn hành lý của mình. "Chúng ta đi Hawaii chứ có đi nam cực đâu."

"Nhưng sẽ qua một vùng không thuộc khu vực nhiệt đới. Giờ đang là cuối thu, gió biển lạnh lắm đấy."

"Không cần đâu." Quan Cẩm kéo hành lý đi xuống.

"Em xuống trước chờ một lát, tôi lên lấy cho em." Lục Vân Dương vừa nói vừa lách qua Quan Cẩm mở cửa bước vào.

"Phiền phức!" Quan Cẩm chẳng cảm kích chút nào, xách hành lý bước xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ: ngay cả việc tôi mặc gì cũng có ý kiến, anh đúng là lắm chuyện ... Nhưng nếu có gương soi lúc này, hắn sẽ thấy vẻ mặt của mình trông thật đắc ý.

Vào phòng ngủ của Quan Cẩm, mở tủ lấy một cái áo rất dày, giở ra nhìn lại thấy là size lớn hơn áo cậu một cỡ. Đây chắc không phải áo của Quan Cẩm? Rối rắm nửa phút, Lục Vân Dương bỏ cái đang cầm trên tay xuống, lấy cái khác. Anh cầm áo phao lông vũ siêu nhẹ lên vắt qua tay, rồi đóng cửa tủ lại. Liếc nhìn qua góc tủ, thấy trên đó thò ra một góc hộp màu hồng phấn. Chẳng phải đó là cái hộp chứa món đồ đó đó sao? Lục Vân Dương nhìn chằm chằm nó một lúc ...

"Anh ấp trứng ở trên đấy à? Làm gì mà lâu thế." Quan Cẩm ló đầu qua cửa xe, nói với vẻ bực dọc.

"Có đến sớm cũng chưa lên thuyền được, em vội làm gì." Lục Vân Dương đưa áo cho hắn, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Quan Cẩm nhìn áo lông đang cầm trong tay: "Nói thật đi, anh lừa tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan