C.A-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trước một ít đi." Lục Vân Dương cầm cái đĩa chất đầy thức ăn đưa cho Quan Cẩm. "Toàn món em thích đấy."

Quan Cẩm cũng không khách khí, nhận lấy bắt đầu chén ngon lành. Công nhận tay nghề của đầu bếp trên thuyền này tốt thật, chắc phải tương đương hạng nhất. Vì thế, một đĩa đầy thức ăn dần dần vơi đi, một chốc lại nhiều lên, một chốc lại ít đi, cứ thế vòng đi vòng lại. Hai người một ăn một gắp, phối hợp cực kỳ ăn ý.

"No lắm rồi, anh đừng gắp nữa." Quan Cẩm nuốt nốt miếng trứng cá tuyết, ợ một cái.

Lục Vân Dương lấy khăn tay lau miệng cho hắn, động tác rất tự nhiên: "Uống chút nước mơ đi, tốt cho tiêu hóa."

"Đồ uống cũng chiếm diện tích dạ dày, anh nghĩ tôi còn uống được nữa sao?" Quan Cẩm nguýt anh một cái.

"Ha ha ha." - Vương Húc Đồng đứng bên cạnh xem từ nãy tới giờ rốt cuộc không nhịn được, cười phá lên - "Đôi vợ chồng này đúng là hòa hợp ăn ý, thật khiến người ta hâm mộ."

Lục Vân Dương nương theo lời anh ta nói, yêu chiều nhìn Quan Cẩm, không phủ nhận. Bất ngờ là Quan Cẩm không phủ nhận cũng không dựng lông, còn ngoan ngoãn nhích lại gần Lục Vân Dương.

"... Em ấy hay ngượng lắm, cậu Vương đừng trêu nữa." Lục Vân Dương ngoài mặt thản nhiên, trong lòng lại vui tươi như hoa nở. Như thế là có ý gì?

Anh trai của Lục Vân Dương đã sớm công khai tính hướng, giới thương nhân hầu như ai cũng biết. Với địa vị và tài lực hùng hậu của nhà họ Lục, thêm cái danh thủ đoạn đanh thép của Lục Vân Thâm, không ai dám tỏ thái độ về chuyện này. Hơn nữa, đây cũng là điều phổ biến trong giới, so với Lục Vân Thâm quang minh lỗi lạc, những kẻ lén lút còn đáng khinh bỉ hơn. Vương Húc Đồng khá thân với Lục Vân Thâm, cho nên chẳng giật mình khi biết em trai của bạn thân thích đàn ông.

"Cậu Quan làm nghề gì vậy?" Khương Linh Huyên nãy giờ trầm mặc đứng bên Vương Húc Đồng đột nhiên thấy hứng thú với Quan Cẩm.

Quan Cẩm nhìn cô, thẳng thắn trả lời: "Cảnh sát hình sự."

Những người đang nói chuyện xung quanh đột nhiên khựng lại, quay qua nhìn Quan Cẩm.

"... Thật là bất ngờ." Khương Linh Huyên hơi giật mình.

"Cảnh sát Quan còn từng giúp tôi một chuyện lớn đấy, nhờ thế tôi mới nhận thức rõ sự thật, tránh mắc phải sai lầm nghiêm trọng." Mẫn Ngôn nói chen vào.

Rất nhiều người ở đây đều biết việc viên quản lý câu lạc bộ tư nhân của Mẫn Ngôn gặp chuyện không may, nghe hắn nói vậy, ánh mắt nhìn về phía Quan Cẩm lại càng thêm hiếu kỳ.

Mẫn Ngôn lại dõng dạc nói tiếp: "Nhưng, nhờ thế cậu hai Dương mới quen biết cảnh sát Quan. Cho nên, ít nhiều gì tôi cũng xem như người mai mối nhỉ."

A ha ha ... Mọi người sửng sốt một hồi rồi lập tức cười giả lả phụ họa theo, nào là 'duyên phận', 'nhân họa đắc phúc', rồi thì 'mắt thẩm mỹ của cậu hai Dương thật đặc biệt', vân vân, dường như quên hẳn chuyện Quan Cẩm là nam.

Quan Cẩm thầm phỉ nhổ: Fuck, có cần phối hợp nhiệt tình thế không, diễn xuất tài tình còn hơn cả ảnh đế. Đã thế, mình phải càng cố gắng hơn mới được.

Thế là Quan Cẩm lại ngượng ngùng dịch ra đằng sau Lục Vân Dương, ra vẻ xấu hổ, bối rối. Lục Vân Dương nhẹ nhàng ôm vai hắn kéo vào lòng. "Mong các vị thứ lỗi, tôi xin phép một lát." Nói xong kéo hắn đi về phía người nhà mình.

Mộ Thiên Hạc với Tần Sắt mắt sáng như sao nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt say đắm lẩm bà lẩm bẩm: "Ngọt ngào quá!", "Chị dâu thẹn thùng đáng yêu ghê cơ!", "Tình cảm quá đi!".

Lục Vân Trì chẳng cố kỵ Quan Cẩm cũng có mặt ở đó, vỗ vai Lục Vân Dương nói: "Anh à, em nổi hết cả da gà rồi. Anh cưng vợ như thế cẩn thận có ngày bị leo lên đầu đấy."

Tần Sắt đột nhiên làm nũng: "Ông xã, em muốn ăn tôm hùm chấm sốt chanh."

Lục Vân Trì lập tức chạy như điên đến bàn ăn càn quét món tôm hùm.

"Em xem, đây là đức tính tốt của người nhà họ Lục đấy. Rất thương vợ." Lục Vân Dương chỉ em trai chăm vợ tận tình nói, ngụ ý là 'theo anh đi, anh sẽ thương em hết lòng'.

"Tôi bảo anh đi giết người phóng hỏa anh cũng làm?" Quan Cẩm nhếch môi cười.

Lục Vân Dương vuốt cằm nghĩ hồi lâu mới nói: "Em nhiệt tình với tôi như thế không phải là vì muốn tôi đi giết người phóng hỏa thật đấy chứ?"

Quan Cẩm nhún vai, không tiếp tục đề tài đó nữa. "Lấy cho tôi cốc nước mơ."

Lục Vân Dương lại vui vẻ phục vụ.

"Phương phu nhân giỏi giữ gìn nhan sắc thật đấy, làn da trắng mịn nõn nà thế này làm tôi hâm mộ quá." - Tần Sắt nói với phu nhân của Phương Sâm.

Triệu Uyển Tình mỉm cười: "Tần tiểu thư đừng giễu tôi. Thời gian nào có bỏ qua ai, nhìn những người trẻ trung như các cô đây tôi mới là người phải hâm mộ."

"Ấy, nào có, phu nhân mà đổi sang bộ đồ giản dị rồi đến trường học, chắc chắn hôm sau sẽ có cả đống nam sinh chạy đến ký túc xá nữ hỏi thăm đó."

"Tần tiểu thư thật khéo ăn nói." Triệu Uyển Tình cười toét miệng.

"Chiếc du thuyền này là của nhà chị đúng không?" - Tần Sắt lập tức đổi xưng hô - "Đẹp lắm!"

"Đúng vậy. Đây là con thuyền có tải trọng nhỏ nhất trong số những chiếc du thuyền của nhà, nhưng bố cục và đội ngũ phục vụ lại là tốt nhất. Từ thuyền trưởng đến thuyền viên và các nhân viên phục vụ đều rất chuyên nghiệp, làm việc trên con thuyền này hơn hai năm rồi, mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể phục vụ du khách ở mức tốt nhất có thể." Nhắc đến tàu thuyền nhà mình là Triệu Uyển Tình lại nói liên hồi.

"Thuyền trưởng trông có vẻ rất giàu kinh nghiệm."

"Đương nhiên rồi, James đã có nhiều năm kinh nghiệm làm thuyền trưởng. Từ lúc bắt đầu phụ trách con thuyền này đến giờ hầu như chưa có ai thay thế được ông ấy lần nào. Trong quãng thời gian đó, ông ấy đã đi qua đi lại giữa thành phố S và Hawaii nhiều lần, cả nhân viên phục vụ lẫn thuyền viên đều theo ông ấy luôn. Cho nên tôi rất thân thuộc với họ."

"Ồ, vậy họ vẫn sinh hoạt trên biển suốt sao?"

"Đúng vậy. Ngoài ba tháng nghỉ hè, thời gian còn lại họ đều làm việc liên tục."

Quan Cẩm lẳng lặng đứng một bên nghe, lòng mừng thầm. Trong số các nhiệm vụ Spider nhận năm ngoái có hai cái đều là tiến hành vào mùa hè, người chết trong tay hắn lúc ấy còn khiến dư luận xôn xao một hồi. Người như Hermes không thể giả trang thành thuyền viên hay nhân viên phục vụ hầu như cả năm đều cách xa đất liền để che giấu thân phận được. Mà Busker với Psychiatrist lại thường hoạt động ở New York, cũng không có khả năng cải trang thành hai đối tượng trên. Vậy là có thể loại trừ thuyền trưởng, thuyền viên và nhân viên phục vụ ra khỏi danh sách.

Quan Cẩm đang âm thầm suy tính thì chợt thấy có người che trước mặt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, là người phụ nữ đứng trên sân khấu hát lúc nãy, một tay chống eo mỉm cười nhìn hắn.

"Hi, tôi là Elena. Chúng ta có thể làm quen một chút không?"

Quan Cẩm nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh da trời của cô, đột nhiên hỏi: "Cô là con lai à?"

Elena nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó lại làm động tác vuốt tóc đầy quyến rũ: "Cậu bạn đẹp trai à, cậu thú vị thật đấy. Tôi đúng là con lai, mẹ là người Tây Ban Nha, bố là người Anh. Sao, cậu thích con gái có máu lai hả?" Cô nàng cố gắng ưỡn ngực.

"Nghề nghiệp của cô là ca sĩ?"

"Không phải, tôi là một người làm nghề tự do, công tác một thời gian rồi lại đi du lịch khắp nơi. Lần này tình cờ gặp được cơ hội tốt, kết hợp làm việc với du lịch luôn. Cậu đẹp trai à, cậu hỏi tôi nhiều như thế sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng cậu có ý với tôi đấy."

Quan Cẩm lạnh nhạt nói: "Cô tiếp cận tôi chẳng được lợi ích gì cả, những thiếu gia vừa giàu có vừa đẹp trai vẫn đang nhìn cô chăm chú đó."

"Không, tôi thích đàn ông sạch sẽ cơ, mấy người kia xấu xa dơ bẩn lắm."

"Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, là một thằng đàn ông xấu xa dơ bẩn."

Lục Vân Dương đứng cách đó không xa đang dựng thẳng tai lên nghe ngóng thầm vui sướng.

"..." Elena há hốc miệng, đủ nhét cả một quả trứng gà vào.

"Oh my god! Tôi nhìn thấy gì thế này, là thiên thần sao?!" Elena lúc nãy còn sửng sốt giờ đột nhiên trợn tròn mắt, loáng cái đã rời khỏi chỗ Quan Cẩm, bước nhanh tới cửa chính.

Người đang đi từ cửa vào chính là Ôn Tĩnh Hàn. Bộ áo đuôi tôm trắng muốt được may thủ công vừa khít với dáng người càng khiến anh giống một chàng hoàng tử, loáng cái đã hút lấy tầm mắt của những người ở đây.

Nhưng, rất nhanh sau đó, hào quang của anh bị che lấp. Hai người nước ngoài mặc đồ đen bước vào, đi sau là một người đàn ông thân hình cao lớn, mắt màu lục, gương mặt tuấn tú, vừa bước vào đã khiến buổi tiệc đương náo nhiệt thoắt cái lạnh như băng.

Quan Cẩm cứng người. Anh ta là con lai.

"Ôi công tước Cantebury, ngài cuối cùng cũng đến rồi." Phương Sâm kích động tiến lên trước, nhẹ nhàng cúi người chào. "Ngài có thể tới tham gia chuyến du thuyền ngày hôm nay thật sự là vinh hạnh cho con thuyền nhỏ bé đơn sơ và cả kẻ hèn này."

Người đàn ông mắt xanh lục mặt không đổi sắc gật đầu, sau đó quét nhìn cả căn phòng. Gương mặt sắc nét, đôi mắt xanh sâu thẳm không thấy đáy, chỉ đứng đó thôi đã toát lên khí chất lịch lãm và niềm tự hào về dòng máu quý tộc cổ xưa của vương quốc Anh. Người này là một quý tộc chân chính, cái chất ấy đã ngấm vào tận trong xương.

"Thưa các vị, đây chính là vị khách quý của tôi, công tước Cantebury đời thứ sáu, chủ nhân hiện tại của gia tộc Cantebury vương quốc Anh."

Mọi người đều ồ lên. Cái tên 'Cantebury' này không chỉ biểu trưng cho gia tộc danh giá trong lịch sử nước Anh, mà còn biểu thị cho người vô cùng nổi tiếng trong giới tài chính và ngành năng lượng châu Âu - chính là vị công tước đây, càng được biết đến nhiều hơn qua không biết bao nhiêu truyền thuyết khó mà tưởng tượng nổi: nào là 'trường sinh bất lão', 'đã sống mấy trăm năm', 'hung tàn độc ác', 'hút máu người', rồi thì 'tình nhân vô số, bất kể nam nữ', 'tính tình kỳ quặc, thích ngược đãi', ... . Tóm lại, những lời đồn đó đủ để viết thành một quyển truyện thần quái châu Âu.

Không ngờ Phương Sâm lại mời được một đại nhân vật như vậy. Mọi người vừa khiếp sợ vừa hào hứng quan sát người trong truyền thuyết này.

Quan Cẩm lại cảm thấy người này có mùi của máu tanh và điên cuồng. Trước giờ hắn chưa từng nhầm mùi vị của đồng loại, ngửi cái là phát hiện ra ngay.

"Quan Cẩm, cậu ăn no rồi hả? Báo cáo lãnh đạo đi nào, có những món gì ngon. Tôi sắp chết đói rồi." Ôn Tĩnh Hàn chẳng buồn liếc mắt đến đại nhân vật, đi thẳng tới bàn ăn.

Lục Vân Dương vòng tay ôm Quan Cẩm vẫn còn đang cứng người vào lòng, híp mắt hỏi: "Tĩnh Hàn, người kia thật sự thích chơi trò ngược đãi à?"

Phì! Ôn Tĩnh Hàn vừa đút miếng mực vào miệng đã lập tức phun ra.

Chương 4

"Đừng hỏi loại chuyện đó bằng vẻ mặt nghiêm túc như thế có được không?" Ôn Tĩnh Hãn chật vật lau miệng.

"Chẳng lẽ lại hỏi với vẻ cợt nhả?" - Lục Vân Dương hỏi lại.

"..." Ôn Tĩnh Hàn nghẹn họng.

Nhìn Ôn Tĩnh Hàn kinh ngạc, Quan Cẩm cũng thấy thoải mải hơn một chút.

"Sao tôi biết được anh ta có sở thích biến thái gì hay không." Ôn Tĩnh Hàn tiếp tục gắp mực ăn.

"Anh ta là người đàn ông của anh mà?" Lục Vân Dương nói rất trúng trọng điểm.

Ôn Tĩnh Hàn thở dài: "Anh ta là người đàn ông của tôi, không phải con giun trong bụng tôi. À không phải, tôi không phải con giun trong bụng anh ta ... nghe buồn nôn quá. Tóm lại, nếu anh hiếu kỳ có thể trực tiếp hỏi anh ta, không chừng lại được mời tham gia hội hút máu đêm khuya." Anh ra vẻ xấu xa nháy mắt mấy cái, rồi tiếp tục ăn.

Quan Cẩm nghe vậy lòng thấy hơi mất mát. Dù gì từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã rất vừa mắt người này, giờ lại nghe anh ta xác nhận đã có chủ rồi. Nhưng mà, người kia chắc không phải người mình cần tìm đâu nhỉ? Quan Cẩm phát hiện ra mình bắt đầu rối rắm, lo lắng không biết Ôn Tĩnh Hàn có đau lòng nếu hai người đấu chọi gay gắt không, thậm chí đoán xem đến lúc đó Lục Vân Dương sẽ đứng về bên nào.

Quan Cẩm lắc mạnh đầu. Sát thủ kỵ nhất chuyện tình cảm, dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Nếu đã dính đến mấy thứ đó, họ nên dừng tay, vì rất có thể chúng sẽ đẩy họ vào đường chết. Thật sự không nên đặt mình vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế. Nhưng, có lẽ mọi chuyện không tệ đến mức đó, dù sao cũng chưa có chứng cứ.

"Tiểu Cẩm, em sao thế? Thấy khó chịu à? Có phải bị say tàu không?" Lục Vân Dương thấy thân thể Quan Cẩm càng lúc càng lạnh, mặt mũi sa sầm xanh tái.

"Không sao, ngồi một lát là ổn." Quan Cẩm đi một mình đến chỗ ghế sofa ngồi.

Canterbury bớt chút thời gian thu xếp đám người vây xem xong, bước đến khu vực nghỉ ngơi, trầm mặc ngồi đối diện với Quan Cẩm.

Quan Cẩm chẳng hề cố kỵ nhìn thẳng anh ta. Lát sau, Công tước mở miệng trước: "Cậu là ai?"

"Cảnh sát."

"Con thuyền này nguy hiểm đến mức cần cảnh sát duy trì an ninh trật tự?" Vẻ mặt của công tước vẫn lãnh đạm như trước, không nhìn ra cảm xúc gì.

"Cảnh sát cũng có thể hưởng một kỳ nghỉ xa hoa, chỉ cần có ... tình nhân có tiền có thế." Quan Cẩm nói lảng đi.

Lục Vân Dương hết lòng phục vụ đứng bên cạnh hắn, mỉm cười lễ phép với công tước, đặt tay lên vai Quan Cẩm.

"Sắc mặt cậu không tốt." Công tước đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Quan Cẩm cứng người.

"Ngài công tước, em ấy chỉ là ăn hơi nhiều thôi. Ăn uống quá độ nên dạ dày có hơi khó chịu." Lục Vân Dương như có điều ám chỉ nhìn sang Ôn Tĩnh Hàn đang cầm đĩa ăn rất vui vẻ.

Ánh mắt công tước nhìn theo, sau đó anh ta đứng dậy, đi đến chỗ bàn ăn. Các nhân viên phục vụ lập tức đứng thẳng hơn cả cột cờ, lưng vã mồ hôi lạnh.

"Em ăn mực?!" Hiếm lắm mới thấy giọng công tước mang theo chút cảm xúc.

Ôn Tĩnh Hàn nhìn cái đĩa của mình: "Ăn mực là phạm pháp sao? Mực có độc à? Ngon lắm đấy, đại nhân ngài nếm thử một miếng đi." Hắn gắp một miếng mực đưa đến bên miệng công tước, vẻ mặt rất chân thành.

Mặt công tước Canterbury giật giật mấy cái, dường như nhớ đến chuyện gì đó không mấy vui vẻ. "Mực là động vật được bảo hộ, không nên bị con người tàn sát. Sau này không được nấu mấy món đó nữa."

Động vật được bảo hộ? Từ lúc nào? Nếu thế chẳng phải đám gà vịt cá bị tàn sát ở bên cạnh sẽ khóc thét lên sao? Quan Cẩm thật bội phục bản lĩnh nhắm mắt nói bừa của vị đại nhân này.

"Ngài công tước nói đúng, làm vậy thật không nhân đạo. Mau mau, dọn xuống hết đi." Phương Sâm lập tức bảo nhân viên phục vụ dọn món mực đi.

"Này này, đừng có vì mình không ăn được mà tước đoạt quyền lợi của người khác chứ. Rất nhiều người đều thích ăn mực, đúng không?"

Ôn Tĩnh Hàn nhìn sang mọi người. Mọi người đồng loạt lắc đầu.

... Ôn Tĩnh Hàn đã ngớ người trước tốc độ gió chiều nào che chiều nấy của họ.

Nhìn món mực được dọn đi, công tước đại nhân hài lòng ngồi về chỗ cũ. Ôn Tĩnh Hàn bực tức hừ một tiếng, xoay người đi ăn món khác.

Quan Cẩm thầm thương cảm: theo một người cuồng khống chế như thế, Ôn Tĩnh Hàn sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Hai người mặc áo đen đứng bên cạnh công tước lặng lẽ lau mồ hôi. May mà hôm nay tâm trạng Ôn Tĩnh Hàn tốt, nếu không sẽ lại xảy ra cảnh hất bàn vật lộn ... Ông chủ à, lần sau ngài đừng làm việc theo cảm hứng như vậy nữa, chúng tôi làm khiên thịt thật sự không chịu nổi đâu QAQ.

Phương Sâm vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy quan hệ giữa Ôn Tĩnh Hàn và ngài công tước có hơi đặc biệt, nên khách khí hỏi: "Không biết phải xưng hô với vị tiên sinh này thế nào?"

"Ôn Tĩnh Hàn."

Do khách mời đều mang theo người thân lên thuyền nên ông không thể biết hết được, bởi vậy không có ấn tượng gì với cái tên này.

"Chẳng hay Ôn tiên sinh làm nghề gì?"

"Nghề bạo lực."

"... Ha ha, Ôn tiên sinh thật là hài hước." Phương Sâm cười gượng hai tiếng.

"Hài hước? Cảnh sát chính là cơ quan chấp pháp, là công cụ bạo lực của quốc gia. Đây là một chuyện rất nghiêm túc." Ôn Tĩnh Hàn bày ra vẻ mặt trang nghiêm túc mục.

Mọi người lại kinh ngạc.

"Nhưng kiểu hình dung thế này đúng là rất hài hước." Ôn Tĩnh Hàn lập tức cười rất ôn hòa vô hại.

Đến Phương Sâm kinh nghiệm phong phú còn bị hù một phen, những người khác càng khỏi phải nói.

Quan Cẩm và Lục Vân Dương vui vẻ ngồi xem kịch. Người có thể khiến công tước "khát máu" mê mẩn sao mà tầm thường cho được.

Khúc nhạc đệm chấm dứt, đại sảnh lại khôi phục bầu không khí vui tươi náo nhiệt.

"Thì ra anh là con lai, chẳng trách lại tuấn tú như thế." Giọng nói lanh lảnh của Elena truyền tới, Quan Cẩm tức thì chú ý lắng nghe.

"Cô Elena quá khen, bà ngoại tôi là người Nhật, tính ra tôi chỉ có một phần tư huyết thống ngoại quốc thôi." Người đáp lời là Đổng Xung.

Đầu Quan Cẩm như bị sét đánh uỳnh một cái. Hắn quên mất, con lai không nhất định phải là lai hai dòng máu Đông Tây, Hermes là nam hay nữ còn chẳng biết, nói chi đến việc tìm hiểu xem hắn là người phương Đông hay phương Tây. Giờ thì có biết bao nhiêu người đều là con lai. ĐM! Manh mối này của Simon chẳng có tác dụng gì cả! Sắp đến vùng biển quốc tế rồi, hắn phải gọi điện thoại bảo Tony điều tra thân phận của mấy người này mới được.

Một lần nữa, Quan Cẩm âm thầm quan sát hành động của mọi người trong phòng. Cô nàng Elena không thích đàn ông xấu xa đang chuyện trò vui vẻ với hai người bạn của Phương Sâm, bộ ngực gần như dán dính lên người Đổng Xung. Phương Sâm và phu nhân đang nói chuyện với công tước, thật ra là bọn họ nói còn công tước mặt không đổi sắc chẳng biết có nghe hay không, tầm mắt theo sát bóng dáng Ôn Tĩnh Hàn. Không biết Mẫn Ngôn nói gì mà Phương Lâm cười khúc khích mãi. Phương Mạch đứng cạnh đó cũng nói vài câu, không chịu bị lu mờ. Vương Húc Đồng và Lục Vân Trì đang thảo luận về tuần lễ thời trang Milan, hai vị hôn thê của họ thỉnh thoảng xen vào nói vài câu. Tần Tiếu cùng Mộ Thiên Hạc có vẻ không hứng thú lắm với việc trò chuyện với mọi người, tập trung bên bàn cơm ăn uống như Ôn Tĩnh Hàn. Người đang hát trên sân khấu là một nam ca sĩ sắc mặt hơi u ám, giọng ca trầm thấp buồn buồn.

Lục Vân Dương ... Lục Vân Dương đang ngồi cạnh mình, công khai ôm mình vào lòng. Bấy giờ Quan Cẩm mới nhận ra việc mình kéo Lục Vân Dương ra làm lá chắn đã tạo cho anh ta biết bao cơ hội ăn đậu hủ. Quan Cẩm cắn môi, thôi, chuyện nhỏ không nhịn sao làm được chuyện lớn, đại trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết ...

"Lục Vân Dương! Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!" Nhẫn nhịn thất bại.

Lục Vân Dương không bỏ tay ra, cũng chẳng cúi đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Người được đằng chân lân đằng đầu thật sự là tôi sao?"

Quan Cẩm tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại nhìn anh. Lục Vân Dương đứng dậy, không quay đầu lại, đi thẳng.

... Giận rồi? Why?!

Chương 5

Quan Cẩm ở lại thêm một lúc, muốn quan sát mọi người kỹ hơn. Nhưng, không hiểu sao cứ thấy khó chịu như ngồi đống lửa, như đứng đống than.

Thôi, hôm nay trí nhớ quá tải rồi, về đi ngủ.

Quan Cẩm một mình về phòng. Lúc ngang qua phòng Lục Vân Dương, hắn liếc nhìn chỗ cửa sổ, không có tia sáng nào cả.

Ngủ rồi? Hừ, đúng là lòng dạ hẹp hòi, đàn ông con trai mà động cái là giận. Nhưng ... rốt cuộc anh ta giận cái gì? Quan Cẩm nghĩ mãi không ra, rầu rĩ trở về phòng.

Những người mình gặp được hôm nay rốt cuộc đang che giấu điều gì? Đằng sau lớp mặt nạ là một cái mồm đỏ lòm máu tươi hay một gương mặt tươi cười hòa ái? Lục Vân Dương chết tiệt, còn mang cả người nhà đến quấy rối nữa, ngại mọi chuyện chưa đủ loạn sao. Người nài nỉ mình đi là anh ta, bây giờ mình lên thuyền rồi anh ta còn dám làm mình làm mẩy? Thật không biết điều! Thôi, không thèm nghĩ nữa, nhớ đến là lại đau đầu.

Nên bắt đầu từ ai đây? Tìm đồng minh trước hay tìm kẻ thù trước? Nếu tìm đồng minh, mình phải để lộ vài dấu hiệu ám chỉ. Còn tìm kẻ thù trước thì càng ít thu hút sự chú ý càng tốt. May mà mình không thay tên đổi họ, dùng thân phận khác để lên thuyền, nếu không nhất định sẽ bị đám người quen kia vạch mặt. Nhưng mà, cảnh sát là một nghề nhạy cảm, cho nên mình mới phải giả vờ làm tình nhân của Lục Vân Dương, xem như tìm một cái cớ hợp lý để lên thuyền. Tôi đây đã hy sinh nhiều như thế rồi, Lục Vân Dương anh đáng ra nên cảm động tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan