ltn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo truyền thuyết, trên Thánh Linh Phong có một bộ tộc gọi là Thánh Linh.

.

Tộc nhân ở đây có mái tóc màu lam nhạt, so với người trần gian thì tướng mạo xinh đẹp và siêu phàm hơn rất nhiều. Tổ tiên Thánh Linh tộc có thể nói là bán nhân bán tiên.

.

Thiên địa sơ khai, thế giới vạn vật dần dần từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp. Căn cứ vào chiến tích, vị thần nào có công lớn đều sẽ được phong thần chức. Trong đó còn có một vị Đại Thần viết danh 'Linh Lam'. Vị thần này có một khả năng siêu phàm, có thể khống chế thời tiết, định nhân sinh tử, biết trước tương lai, bla bla... và nhiều năng lực khác nữa.

.

Một lần hạ phàm thi hành nhiệm vụ, Linh Lam gặp một người tướng mạo bình phàm nhưng lại thanh khiết như bạch liên (hoa sen trắng) - Vũ Ly Phi. Hai người nhất kiến chung tình, không để ý giới luật của trời mà đến với nhau. Linh Lam và Vũ Ly Phi tuy đều là nam nhi, nhưng lại yêu nhau sâu sắc. Linh Lam là thần, bởi vậy hắn bất tử bất diệt, khác với Vũ Ly Phi. Tuy Linh Lam có thể giúp y giữ nguyên dáng vẻ, nhưng y dù sao cũng là người, cũng có sinh lão bệnh tử.

.

Linh Lam tình nguyện bị trời phạt vì Vũ Ly Phi kéo dài sinh mệnh. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, năng lực Linh Lam ngày càng sa sút. Cũng vào lúc này, Thần tổ phát hiện Linh Lam vi phạm giới luật của trời. Thần tổ trong cơn giận dữ đã ban cái chết cho Vũ Ly Phi. Linh Lam không chấp nhận nên đã dùng bảy phần công lực đưa Vũ Ly Phi đến thế giới khác. Ngày ly biệt ấy, Linh Lam và Vũ Ly Phi kết hợp lần cuối. Hắn dùng máu của hai người tạo ra một phôi thai nhỏ trong bụng Vũ Ly Phi.

.

Vũ Ly Phi sinh hạ đứa trẻ là người của Thánh Linh tộc. Đứa trẻ này do được kế thừa máu thần nên cũng có chút pháp lực. Từ đó về sau, nam tử Thánh Linh tộc bất luận là kết hợp với nam hay nữ cũng đều có thể mang thai.

.

Tộc trưởng đương nhiệm Linh Thiên của Thánh Linh tộc có bốn đứa con.

.

Trưởng tử Linh Triển Nhật đẹp như tiên, tính tình ôn hòa.

.

Thứ tử Linh Triển Nguyệt anh tuấn tiêu sái, năng lực cao cường.

.

Tam tử Linh Triển Tinh dịu dàng hòa nhã, am hiểu ý người.

.

Tứ tử Linh Triển Thần hoạt bát sáng sủa, như ánh mặt trời.

Tiết tử

"Cút ngay, cái thứ đồng tính luyến ái chết tiệt!". Bạch Nghị Hàn lần thứ n bị cự tuyệt khiến tâm hồn như điên dại.

.

"Tại sao, ông trời rốt cuộc có mắt không đấy? Sao lại để một người đẹp trai, tài hoa hơn người, thần gặp thần mê như tôi... bị từ chối thế này?"

.

Nếu lời này bật ra không phải là lúc hắn đang ở trên đường....

.

Nếu lời này bật ra không phải là lúc hắn đang dẫm lên một cái cống thoát nước bị vỡ....

.

Nếu lời này bật ra lúc hắn đang dẫm lên một cống thoát nước được đậy....

.

Nếu Bạch Nghị Hàn biết cái nắp đậy cống thoát nước đã bị một lão ăn mày rinh đi từ năm phút trước, hắn sẽ có cảm tượng gì???

.

"A a a a a a...... Mẹ ơi".

.

"Vèo ~~~~!!"

.

"Tỏm"

.

Cứ thế, Tiểu Bạch đẹp trai, tài hoa hơn người, thần gặp thần mê của chúng ta đã xuyên không một cách ngoạn mục...... rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

Chương 1

"?!!".

.

Chỉ thấy một thanh niên mặc quần bò, áo sơ mi quỳ dưới đất ngửa mặt lên trời rống to.

.

"Ông trời ơi! Xin ngài hãy đưa tôi trở về, tôi biết sai rồi vẫn chưa được hả? Đây là đâu...... Ô ô ô ô...... Mẹ ơi~~ cứu mạng!!!" Nếu không phải là người có suy nghĩ thì nhất định sẽ cho rằng kẻ mặc 'áo quần lố lăng' trước mắt này là tên điên.

.

Bên trong cửa sổ rách nát vang lên tiếng hắt xì......

.

Trên nóc nhà là mạng nhện giăng kín......

.

"Xèo xèo ~ xèo xèo ~"

.

Đối với hình ảnh quỷ dị này, Bạch Nghị Hàn hít một hơi thật sâu, bắt đầu tự an ủi mình.

.

"Nha, mình đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, chỉ cần tỉnh dậy là được. Đúng đúng, nhất định là như thế!" Dứt lời, Bạch Nghị Hàn đứng lên dùng sức nhéo đùi mình.

.

"A A A A ...... Con mẹ nó, cái quỷ gì vậy?" Thiếu chút nữa bị chính mình nhéo ra nước mắt. Tất cả đều là sự thật, hắn không phải đang nằm mơ.

.

Hắn --- xuyên không rồi -_-|||

.

Tiểu Bạch mê tiểu thuyết nên rất quen thuộc với hai chữ "xuyên không" này. Cũng từng nghĩ nếu có một ngày hắn xuyên không thì sẽ như thế nào? Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Tuy giờ hắn đã thật sự xuyên không nhưng lại không hề có ý nghĩ muốn đi du ngoạn như lúc trước, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi với thế giới lạ lẫm này.

.

"Ưm." Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn bị Bạch Nghị Hàn nghe được. Hắn như bị điện giật, toàn thân không thể nhúc nhích.

.

"Không... Không không... Không thể nào......" Có lầm không? Vô duyên vô cớ xuyên không chưa đủ, đã thế còn cho hắn rơi vào cái nơi không được sạch sẽ, có thiên lý không hả?

.

[ Lộ: Ngươi cho là vô nguyên vô cớ sao? Chính là có thiên lý mới cho ngươi vậy đó. Bạch: Liền...... cho dù là ta nói bậy kia cũng không được a~ Lộ: Ai quản ngươi?!! Bạch: 555555, kì phụ nhân ~]

.

"A di đà phật, a di đà phật, a di đà phật." Nhất định không phải thứ mình đang nghĩ. Bạch Nghị Hàn cứng ngắc xoay người. Cố lấy dũng khí mở một con mắt ra, phát hiện cách mình không xa có một người đang nằm trên giường. Người đó mặc một chiếc áo lụa trắng toát, mái tóc dài có màu lam nhạt, làn da ửng đỏ mất tự nhiên, hô hấp dồn dập, lông mi run nhè nhẹ. Ngũ quan cực kỳ tinh tế khiến y trông như thiên thần.

.

"Đẹp quá!" Một màn này làm Bạch Nghị Hàn quên đi cảm giác sợ hãi khi nãy. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên giường, muốn nhìn người này cẩn thận một chút, ai ngờ mỹ nhân lại đột nhiên kéo hắn lên giường.

.

"Ai yo." Lúc này Tiểu Bạch của chúng ta đang nằm trên giường đấy.

.

"Lạnh quá, thật thoải mái." Mỹ nhân sờ loạn thân thể hắn.

.

"Thoải mái cái rắm, đau chết ta...... đầu của ta." Hai mắt Bạch Nghị Hàn ứa lệ, đau chết đi được.

.

"Chớ đi, để ta ôm một cái, một chút cũng được." Thanh âm trầm thấp của mỹ nhân vang lên bên tai. Bạch Nghị Hàn cũng không nghĩ nhiều, mỹ nhân đã chủ động mời gọi, hắn đương nhiên cầu còn không được. Vì thế, cũng không quản tình huống trước mắt là gì, hắn nhào vào lòng mỹ nhân.

.

Ôm.

.

"Thơm quá!" Hắn ngửi mùi hương trên người mỹ nhân, lại còn giống chó con cọ qua cọ lại trong lòng mỹ nhân.

.

Vốn là định hưởng thụ nếu mỹ nhân không đột nhiên đè hắn dưới thân.

.

"Ê, ngươi làm gì vậy?" Bạch Nghị Hàn chắc cú nếu lúc này hắn mà mặc áo choàng giống như của mỹ nhân kia thì đã bị lột hết từ lâu rồi. May là quần bò chắc chắn!

.

"Hô, hô.... thứ này cởi thế nào?" Giọng nói mỹ nhân hơi vội vàng.

.

"Ngươi buông tay ra." Tuy rằng cảm giác được xxoo với người đẹp rất tốt. Nhưng hắn cũng không phải tên cuồng ngược, sao có thể thích cảm giác bị cường chứ???

.

"Xoạc~" Quần bò của Bạch Nghị Hàn đã sống thọ và chết tại nhà.

.

"Ai yo, quần của ta...... Bộ ngươi không nhìn ra đây là hàng tốt hả." Hắn vì trang phục và phụ kiện của mình mà ai oán.

.

[Lộ: Này đứa ngốc, chính mình sắp bị ăn thế mà còn tiếc thương cái quần bò....]

.

Ngay lúc Bạch Nghị Hàn thất vọng đau khổ tiếc thương cái quần bò mình yêu nhất, hắn phát hiện toàn thân mình ngay cả cái quần lót cũng không còn.

.

"Nóng quá, ta rất khổ sở." Trên trán mỹ nhân lấm tấm mồ hôi tinh mịn, động tác trên tay vẫn như trước không hề ngừng nghỉ. Mỹ nhân hơi thô bạo mơn trớn thân thể hắn. Không biết vì nguyên nhân gì mà khí lực của y lại rất lớn. Bạch Nghị Hàn tuy không cao lớn uy mãnh, nhưng cũng phải được 1m76, nặng 55kg. Hơn nữa hắn còn học một ít võ phòng thân, theo lý sao lại không thể giải quyết được tình huống này??

.

"Ngươi buông tay cho ta. Bằng không đừng trách ta không khách khí." Bạch Nghị Hàn giãy dụa tứ chi quát to. Cho dù hắn có thần kinh thô cũng phát hiện mỹ nhân này không bình thường. Y rõ ràng là trúng xuân dược.

.

"Ta muốn ngươi, cho ta." Mỹ nhân đè Bạch Nghị Hàn xuống, miệng không ngừng kêu la.

.

"Ngô...... Ngươi...... Này...... Cái......". 'Ngươi này đồ vương bát đản' chỉ sáu chữ mà Bạch Nghị Hàn dăm ba lượt cũng chưa nói xong.

.

Lúc này, mỹ nhân căn bản thần trí đã không rõ ràng. Khẩn cấp sáp nhập dục vọng đứng thẳng vào cơ thể Bạch Nghị Hàn.

.

"A!" Một chút chuẩn bị cũng không có mà đã tiến vào làm cho sắc mặt Bạch Nghị Hàn nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn đau rớt nước mắt, nhưng mỹ nhân không hề dừng lại. Hắn không biết mình bị làm đến mấy lần mà hôn mê bất tỉnh. Do mệt hay đau, ai mà biết được.

.

Mặt trời từ từ lên cao, thời tiết hôm nay vô cùng sáng sủa.

.

"Tê!" Động tác rất nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác đau đớn khôn cùng. Bạch Nghị Hàn không rõ mình vì đau tỉnh hay vì lạnh mà tỉnh. Tuy bây giờ chỉ mới tháng sáu, nhưng buổi tối gió rất lạnh, lại có sương mù nên dễ người ta mắc phong hàn. Bạch Nghị Hàn chịu đựng đau đớn toàn thân, hắn muốn biết mỹ nhân trúng xuân dược đó đã giải được hay chưa, muốn biết y có cảm giác gì với mình không? Kết quả khiến hắn thất vọng rồi, bên giường trống trơn không còn bóng dáng mỹ nhân nào? Nếu không phải do thân thể đau đớn cùng với vết máu trên giường nhắc nhở, hắn đã tưởng mình đang nằm mơ bị người khác cường bạo rồi.

.

"A a a a a ...... con mẹ nó, cái tên hỗn đản, ta nhất định phải giết ngươi!" Bạch Nghị Hàn dùng chất giọng khàn khàn đến nói cũng không rõ.

.

Đợi rất lâu, cuối cùng Bạch Nghị Hàn cũng bi ai nhận ra rằng, người nọ sẽ không trở lại, mà hắn cũng sẽ không trở về được nữa. Hắn muốn mẹ, muốn bạn bè, muốn ăn. Hắn nên làm cái gì đây?

.

"Ô ô ô ~ mẹ ơi ~ ô ô ô ~ ta muốn về nhà." Đáng tiếc, không ai thèm để ý đến hắn. Bạch Nghị Hàn đưa tay dụi mắt, phảng phất vẻ đáng thương và bất lực. Buồn cười là ngay cả tên gọi của người đó hắn cũng không biết. Sau này hắn phải sống kiểu gì chứ?

.

Ngồi chờ chết không phải là chuyện mà Bạch Nghị Hàn làm được. Hắn đứng dậy định mặc quần áo vào. Thật ra cái thứ này không còn được gọi là quần áo nữa, nói dễ nghe thì có thể coi là đống vải vụn. Bất quá, Bạch Nghị Hàn vẫn quyết tròng đống vải đó vào người. Thất thần, hắn bây giờ lại có vẻ giống dã nhân.

.

Ngay lúc Bạch Nghị Hàn tưởng không còn biện pháp nào, hắn lại nhớ đến nguyên nhân mình đến nơi này. Vì thế ngẩng đầu mắng to:

.

"Ông trời ơi, ngươi rốt cuộc có mắt không? Xuyên không thì tạm chấp nhận, cớ sao lại gặp trúng người không có trách nhiệm chứ. Bây giờ muốn ta phải làm sao? Tất cả thần tiên đều chết sạch rồi hả? Có nghe được không?"

.

[Lộ: Các vị thần linh bớt giận. Lộ tuyệt đối không ác ý. Chỉ do nhu cầu văn vẻ.]

.

Bạch Nghị Hàn nghĩ, tình huống hiện tại so với lúc trước càng không ổn. Chẳng lẽ không thể cho một bộ quần áo sao? Nếu có thể trở về như hắn mong muốn thì càng tốt.

.

Đúng lúc này, một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Gương mặt mộc mạc, mái tóc hoa râm, hai mắt sáng ngời mở trừng trừng quát hắn:

.

"Tiểu nhân lớn mật, dám nhục mạ thần tiên?"

.

"! ! !" Bạch Nghị Hàn dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ. Đây là sự thật? Không phải đang nằm mơ chứ?

.

"Ngươi là thần tiên sao?" Hai mắt Bạch Nghị Hàn lóe sáng.

.

"Lão hủ chỉ là quản gia của Linh Lam Đại Thần thôi, được xưng là tán tiên. Ngươi có thể gọi ta là Tĩnh quản gia." Lão già có chút kiêu ngạo nói.

.

"A a a a.... ngươi thật sự là thần tiên. Vậy ngươi có thể giúp ta trở về không? Có thể không, có thể không?" Bạch Nghị Hàn gấp gáp hỏi, ngay cả đau xót cũng quên đi, hắn vọt tới kéo tay Tĩnh quản gia.

.

"Điểm ấy lão hủ không có tài cán gì. Trên thế gian này, có nguyên nhân mới có kết quả. Ngươi có thể đến được đây cũng chứng minh ngươi có duyên với nơi này. Sau này sẽ không có chuyện trở về nữa."

.

"Cái duyên phận chó má gì, ta muốn về nhà." Bạch Nghị Hàn thở hồng hộc trả lời.

.

"Ngươi cái tên tiểu nhân vô lễ sao có thế mà cũng không hiểu? Tất nhiên đây là mục tiêu đã định. Ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy thôi."

.

"Nhưng ta không quen ở đây, ta phải sống kiểu gì đây?" Bạch Nghị Hàn lập tức nêu ra nghi vấn.

.

"Điểm ấy ngươi không cần phải lo lắng, theo ta." Ánh mắt tán tiên hơi tò mò nhìn Bạch Nghị Hàn. Lão vốn không phải do nghe được Bạch Nghị Hàn mắng nên mới đến, mà là do chủ nhân lão đã ra lệnh. Đương nhiên, điều này lão không thể nói cho tiểu nhân vô lễ đó biết được.

.

"Được!" Bạch Nghị Hàn không chút do dự, chỉ khoái trá đáp lại. Ít nhất, hắn sẽ không bị chết đói.

.

"A." Bạch Nghị Hàn vừa rồi quá mức hưng phấn, hoàn toàn quên mất trên người còn có thương tích, lúc này từ trên xuống dưới cơ thể đều kháng nghị. Đói, đau, lạnh.

.

"À... quản sự, ta... à.... ách.... không tiện.... ngài có thể sử dụng pháp thuật để ta đến thẳng chỗ đó được không?" Quản gia vừa rồi có giới thiệu như vậy.... bất quá quản gia sẽ không nhàn đến mức đi lo chuyện bao đồng nhỉ?

.

Tĩnh quản gia cẩn thận đánh giá người trước mắt một lần. Sau đó nói rằng:

.

"Thần tiên không thể tùy tiện sử dụng pháp lực ở thế gian. Bất quá tiểu tử ngươi gặp may đấy, ở đây không có người, không sao."

.

Tĩnh quản gia dứt lời, kéo tay Bạch Nghị Hàn quay một vòng. Miệng còn lẩm bẩm, Bạch Nghị Hàn thì nghe không hiểu thuật ngữ tiên giới.

.

Bạch Nghị Hàn trợn mắt nhìn nơi họ vừa đến. Chỉ có từ 'tiên cảnh' mới có thể hình dung được thánh vực này. Khắp nơi hoa khai phủ bóng bên dòng suối nhỏ, chim chóc hót vang, cá nhỏ bơi lội tung tăng.... còn có động vật lông xù nữa kìa, chúng dường như không sợ hãi. Theo lời quản gia nơi này gọi là Tư Vũ Sơn.

.

Bạch Nghị Hàn hưng phấn nhìn trái nhìn phải, nhưng mãi vẫn chưa đã mắt.

.

"Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì theo ta đi gặp Linh Lam Đại Thần." Tĩnh quản gia nói xong lập tức vẽ một cái phù văn ở khoảng không phía sau Bạch Nghị Hàn. Vừa rồi lão phát hiện dáng đi của tiểu tử này hơi là lạ. Chẳng hiểu sao Đại Thần lại có thể tiếp đón một kẻ phàm nhân như hắn đến Tư Vũ Sơn. Lão vẽ phù văn phía sau Bạch Nghị Hàn là để giúp hắn giảm đau, mặc kệ là bị cái gì đả thương, phù văn ít nhiều cũng có chút hiệu quả. Lão làm như vậy không phải vì thương hại phàm nhân này, mà là không muốn chủ nhân mình trách cứ.

.

"A." Bạch Nghị Hàn mất hứng bỉu môi, thu hồi ánh mắt, xoay người lẳng lặng theo sát phía sau Tĩnh quản gia. Quả nhiên, tán tiên này rất thích xen vào việc của người khác. Hắn xem phong cảnh trước mắt đâu ai bắt lão phải trông nom. Bạch Nghị Hàn không hề ngẫm lại thân thể mình hiện tại hết đau là nhờ công của ai.

.

Tĩnh quản gia mang Bạch Nghị Hàn đến một nơi tên là 'Ly Phi tiểu trúc'. Nơi này không giống với những chỗ mà Bạch Nghị Hàn đã đi qua lúc nãy. Trong viện, hai bên trái phải tràn đầy bạch liên, chẳng trách khi hắn đến đây đã ngửi thấy một làn hương rất tươi mát. Ở trong còn có một con đường mòn nhỏ đủ để ba người sóng vai đi, đường mòn kéo dài đến tận nội thất của Ly Phi tiểu trúc.

.

Khi họ đi đến giữa tiểu trúc, phía trên bên trái liên trì (ao sen) chậm rãi hiện ra một bóng người, khá giống với tên hỗn đản đã cường bạo mình, đều có mái tóc màu lam nhạt. Nhưng người trước mắt này có màu tóc đậm hơn, ngay cả tướng mạo cũng ăn đứt tên kia gấp mấy lần, quả thực không giống người thường. Chẳng lẽ người này chính là Linh Lam Đại Thần mà quản gia nhắc đến sao?

.

"Bộ Tĩnh, chỉ có một mình hắn thôi sao?" Người trên liên trì thản nhiên hỏi Tĩnh quản gia.

.

"Bẩm Đại Thần, thuộc hạ tới đó đích xác chỉ thấy một người." Thái độ Tĩnh quản gia đối với người này rất cung kính, còn với Bạch Nghị Hàn lại rất khinh thường.

.

Tuy nhiên, lúc này Bạch Nghị Hàn lại nghĩ....... là Bộ??! Tên của quản gia ư? Trách không được. Bộ quản gia... nghe cũng được......

.

Ngay lúc Bạch Nghị Hàn còn đang tự hỏi, Linh Lam Đại Thần loáng một cái biến mất rồi lại xuất hiện ngay trước mặt hắn.

.

"Ngươi tên gì?" Linh Lam Đại Thần hỏi Bạch Nghị Hàn, hàng năm y đều tính cho Thánh Linh tộc một quẻ. Dù sao họ cũng là hậu nhân của y và Ly Phi, cho nên y hy vọng họ sẽ sống trong sung sướng, không xảy ra việc gì. Ít nhất có thể bảo vệ họ trong những năm tới đây. Lần này, Linh Lam Đại Thần theo lệ hàng năm bói quẻ thì phát hiện có con cháu đời sau của họ xuất hiện cách Tư Vũ Sơn một trăm dặm trong một gian phòng nhỏ cũ nát. Nếu không ai cứu, họ cũng chỉ còn đường chết. Vì thế, Linh Lam Đại Thần đã phái Bộ Tĩnh đến.

.

"Ta tên Bạch Nghị Hàn. Ngài là Linh Lam Đại Thần?"

.

"Ha ha, đúng vậy. Ta là Đại Thần Linh Lam." Dứt lời, Linh Lam Đại Thần kháp tay tính tính cái gì đó.

.

"Thì ra là thế." Y còn đang suy nghĩ vì sao quẻ bói nói người phải cứu không chỉ có một. Mà lúc này lại chỉ thấy mình hắn, thì ra....

.

"Cái gì mà ra là thế?" Bạch Nghị Hàn nhoài đầu tới nhìn người trước mắt.

.

"Không có gì, sau này ngươi sẽ ở lại đây. Sẽ có người đến chăm sóc ngươi. Còn nữa, hãy gọi ta là Tổ gia gia." Linh lam Đại Thần mỉm cười nói với Bạch Nghị Hàn. Từ sau lần chia cách, y và Vũ Ly Phi không hề gặp lại nữa, cho nên lúc gặp được Bạch Nghị Hàn, y coi hắn là người nhà của ái nhân, cảm giác cũng rất thân thiết.

.

"Tổ gia gia~".

.

Thật kỳ quái, Bạch Nghị Hàn không hề ghét cách xưng hô này. Ngược lại, còn cảm thấy giống như là lẽ đương nhiên. Tuy rằng vị thần trước mắt này bộ dáng nhìn qua chưa đến ba mươi lăm tuổi.

.

"Cháu ngoan." Linh Lam Đại Thần vui mừng nhìn Bạch Nghị Hàn. Sau đó, y xoay người nói với Tĩnh quản gia:

.

"Bộ Tĩnh, ngươi dẫn hắn đi rửa mặt chải đầu trước rồi thay y phục. Sau này hắn sẽ ở lại Ly Phi tiểu trúc cùng ta." Bộ dạng Bạch Nghị Hàn lúc này thật sự là nhìn không được.

.

"Vâng." Tĩnh quản gia nhận lệnh mang Bạch Nghị Hàn đi xuống.

.

Linh Lam Đại Thần vui vẻ nhìn bóng dáng càng lúc càng xa kia....

Chương 2

"Cái đồ nghịch tử nhà ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi làm cho ta thất vọng quá. Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, ta phải làm sao đây?"

.

Chỗ cao nhất trên Thánh Linh Phong vang lên tiếng la giận dữ của tộc trưởng Thánh Linh tộc - Linh Thiên. Hắn thật sự sắp bị thằng con mình làm cho tức chết rồi.

.

Nói lại ngày đó, Linh Triển Nhật thật sự không chịu nổi tiếng phụ thân lải nhải nên đã chạy khỏi Thánh Linh Phong đến thế gian tìm hoan mua vui. Kêu vài cô nương, uống hoa tửu nghe điệu hát dân gian. Vốn định vui vẻ một lần, thê nhưng càng uống y càng cảm thấy toàn thân nóng lên.

.

Qua hồi lâu, Linh Triển Nhật hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cũ nát, hơn nữa bên cạnh còn có một nam nhân. Y và nam nhân này đều trần truồng. Thất thần nhìn dấu vết và quần áo trên giường, liếc mắt một cái cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Việc này thật không bình thường, chuyện buổi chiều hôm trước y lại không nhớ rõ.

.

Bởi vì quá mức khẩn trương và lo lắng, Linh Triển Nhật không hề quan tâm người bên cạnh ra sao, chỉ mặc quần áo rồi chạy về Thánh Linh Phong nói cho Linh Thiên biết việc này. Linh Thiên sau khi nghe đứa con tự thuật thì rật tức giận, phái người ra ngoài điều tra, kết quả đứa con mình bị chính thân nhị đệ (nhị thúc của Linh Triển Nhật) Linh Duyệt hạ dược.

.

Lúc ở kỹ viện, Linh Duyệt đã hạ một loại xuân dược cực hiếm vào rượu Linh Triển Nhật đang uống. Loại dược này âm độc vô cùng, nếu ăn xong mà không hành phòng thì sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết. Nhưng cho dù có hành phòng rồi thì từ nay về sau sẽ không thể có con, trừ phi trong lúc đó làm cho đối phương mang thai. Nhưng khả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan