Chapter I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy đi nào, cậu là ân nhân của thế giới này mà… 

Cẩn thận! 

Arghhh… haha.. 

Anh làm gì thế?! Không!! 

“Chae Bong-gu!”

Bong-gu giật mình choàng dậy khỏi giấc ngủ sâu, cậu vội vàng mở điện thoại lên và thấy màn hình hiện con số 08:15 khiến cậu không ngậm được mồm mà phải thốt ra câu cảm thán “Chết mẹ rồi Bong-gu ơi..”. Từ nhà cậu đến trường học dù có bắn tốc độ lắm cũng phải tầm mười phút mà đó là chưa kể còn có những vấp ngã cuộc đời thường chỉ xảy ra khi bạn đi học trễ. Tính toán và suy luận kỹ lưỡng một hồi, cậu quyết định sẽ giả bệnh để được nghỉ học. Thật ra đây không phải kế sách hay ho gì cả vì chẳng bao lâu nữa cậu sẽ bước vào kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông và bước từng bước lên một ngôi trường đại học top đầu nào đó ở cái Cheolsan(1) này, bỏ một ngày học thì coi như là thiệt thòi rất lớn với Bong-gu. Thế nhưng cậu lại chẳng lo toan gì về chuyện đại học cả bởi bản chất sinh ra đã có chút thông minh hơn người rồi, ngoài việc có hứng thú với âm nhạc ra thì Bong-gu không có niềm đam mê với ngành học nào cả. Sâu trong trái tim Bong-gu có điều gì cứ thôi thúc cậu, nhưng cậu lại chẳng biết đó là gì, như thể nó đã gắn liền với cậu như một sứ mệnh - một khát khao lớn đến nỗi lấn át hết những đam mê khác.

Bong-gu xuống dưới nhà và đã diễn sẵn vẻ mặt đáng thương khi bị bệnh với mẹ, một lúc lâu sau cậu mới quay trở lại phòng ngủ. Bong-gu ngồi trước bàn học rồi nhớ lại giấc mơ tối qua, cậu không biết nên gọi nó là gì cho đúng nữa. Một loại điềm báo hay chỉ là giấc mơ đơn sơ? Dù là gì thì cảm giác vẫn quá chân thật, trong mơ cậu đã thấy rất nhiều người. Người nào cậu cũng thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt, giống như Bong-gu đã từng gặp họ rồi vậy, chỉ có phong cách ăn mặc là khác xa với thời đại này mà thôi. 

Phải rồi.”, Bong-gu vội lật cuốn từ điển ngoại ngữ ra. Trong giấc mơ đó, họ không ngừng lặp đi lặp lại một từ ngoại quốc. Cậu lia tay lên xuống từng trang giấy rồi dừng lại ở chữ ‘Savior’ - Kẻ cứu rỗi.

Từ này có ý nghĩa như nào và nó là để dùng cho ai? Cậu không biết mình có phải bị dở hơi rồi không khi lại đi truy cứu một giấc mơ vô thưởng vô phạt nhưng chắc có lẽ cái thứ khao khát trong trái tim Bong-gu đã thúc đẩy cậu làm điều này. Bong-gu ngả người ra phía sau ghế, dán mắt lên trần nhà rồi cười ngớ ngẩn vì hành động của mình. Được nghỉ một bữa xả stress sau bao ngày học hành cũng đáng, mà giờ thì cậu lại không biết nên làm gì để khuây khỏa nữa, “Còn bao nhiêu ngày nữa đây… hah…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net