plps 6xx

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 652: Thập dực đọa lạc thiên sứ.

Dịch: Kiendumuc

Nguồn: 4vn.eu -http://4vn.eu/forum

Bấm vào đây để xem nội dung.

Long Nhất từng nghe có người nói thiên sứ một khi cánh chuyển sang hắc sắc chính là phản nghịch lại thần giới-đọa lạc thiên sứ.

Thập dực thiên sứ đột nhiên vung tay lên, đại môn bị tàn phá hơn mười trượng đóng lại.

Đôi mắt Long Nhất nhảy lên, cơ thể khẩn trương, tinh thần đề lên cao nhất, chuẩn bị tùy thời tiến hành công kích, nhưng bề ngoài vẫn không lộ nửa điểm, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta là ai?" thanh âm già nua Thập dực đọa lạc thiên sứ vang lên, tựa hồ đang hỏi một vấn đề thâm ảo.

"Thời gian đã quá lâu, đã lâu rồi ta quên chính mình là ai? Quên chính mình vì cái gì tồn tại." Thập dực đọa lạc thiên sứ lắc đầu thở dài, xem ra đối với Long Nhất không có ác ý.

Quên? Long Nhất không nghĩ lại gặp phải đáp án như thế này, đang lúc hắn muốn hỏi làm sao nơi đây lại tràn ngập hài cốt, đôi mắt thập dực đọa lạc thiên sứ lại lộ ra sát khí, hắn chậm rãi nói: "Tuy ta quên rất nhiều việc, nhưng ta biết, phàm bất cứ kẻ nào xâm nhập vào điện này đều theo luật xử tử."

Chữ 'tử' trong miệng đọa lạc thiên sứ vừa xuất ra, Long Nhất thân như thiểm điện, lôi thần chùy xuất hiện nơi tay, mang cuồng bạo năng lượng hung hăng đánh tới đọa lạc thiên sứ.

"Oanh" một tiếng, trên người đọa lạc thiên sứ nổi lên một tầng hắc sắc năng lượng tráo nhàn nhạt, nơi tay phải Long Nhất bị xiết chặt, cảm thấy tình hình không ổn, càng khôn đại na di lập tức vận chuyển cực hạn, thân hình biến mất. Một lũ hắc sắc nhàn nhạt mang không gian nơi hắn vừa biến mất phá nát.

Long Nhất xuất hiện cách đó năm mươi thước, mặc vào lôi thần sáo trang ngân tử sắc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào đọa lạc thiên sứ, trong lòng cấp tốc suy nhĩ phương pháp thoát khỏi nơi đây. Rất rõ ràng, thập dực đọa lạc thiên sứ không phải là kẻ mà hắn có thể phản kháng. Vừa rồi hắn chỉ cần chậm một chút, thân thể trọng thương hoặc tàn phế là hoàn toàn có thể xảy ra.

"Ngươi làm ta có chút ngạc nhiên. Tiểu tử kia, bất quá thế nào thì ngươi cũng phải chết." thanh âm già nua đọa lạc thiên sứ nói.

"Hắc hắc, có bao nhiêu cánh thì ngươi cũng là điểu nhân, bằng vào điểu nhân như ngươi cũng đòi giết ta?" Long Nhất hắc hắc cười nói, tựa hồ muốn chọc giận hắn.

Đọa lạc thiên sứ trở nên giận dữ, mười cánh vừa xuất, không gian đại điện như đọng lại, khiến kẻ khác không thể hô hấp.

Long Nhất quát lạnh, trên người hiện lên thất thải hoa quang, như thể chán sống hướng đọa lạc thiên sứ phát động công kích.

Song thủ đọa lạc thiên sứ đánh ra, mười đạo hắc mang vặn vẹo quấn quanh Long Nhất. Đối với hắn mà nói, thực lực của Long Nhất căn bản không tạo thành uy hiếp.

Lúc này, tâm niệm đọa lạc thiên sứ vừa động, bỗng nhiên xoay lại sau lưng, đại thủ như đạn đánh tới, điểm phân thân tiểu kỹ xảo không thể gạt được hắn.

Nhưng đại thủ đọa lạc thiên sứ như đánh vào không khí, còn bản thân hắn trở nên đau đớn vội vọt ra. Vật xán lán tại trung ương đã nằm trong tay Long Nhất. Nguyên lai hắn ta tại thời điểm sinh mạng nguy cấp còn có tâm tư đoạt bảo.

Kỹ xảo Long Nhất rất đơn giản. Trước mặt đọa lạc thiên sứ phát động công kích, một năng lượng phân thân phía sau đánh bất ngờ. Theo tâm lý chung, bản năng cho rằng Long Nhất tiến công trước mặt chỉ là hư chiêu, còn phía sau mới là thật. Lúc đọa lạc thiên sứ xoay người ra sau thì cũng là lúc hắn đắc thủ.Đọa lạc thiên sứ không tưởng đến mức này còn có thể mắc mưu.

Long Nhất tự biết không thể đánh lén đắc thủ đọa lạc thiên sứ, mục tiêu của hắn chính là phiến kim sắc kia.

Đọa lạc thiên sứ hoàn toàn bị chọc giận. Tiếng hống giận khiến tòa cự điện lay động, tràn ngập tử khí làm người khác sợ hãi.

Long Nhất nhếch miệng,khi công kích đọa lạc thiên sứ đến gần thì quang mang chợt lóe, cả người bị hút vào bên trong thần bí cự thạch.

Đọa lạc thiên sứ nhìn thấy cự thạch trông giống đầu lâu, đột nhiên hống to một tiếng, như nổi điên công kích khối cự thạch này.

Trốn bên trong cự thạch Long Nhất có thể cảm thấy chấn động kịch liệt. Tuy nói cự thạch này là phòng ngự cấp thần khí, nhưng trước sự điên cuồng công kích của đọa lạc thiên sứ, chiếu theo cường độ cứ tiếp diễn xem ra cự thạch cũng không chịu được bao lâu.

Bất quá Long Nhất không một chút kinh hoảng, định thần quan sát những điểm như vũ trụ bên trong cự thạch. Quỹ đạo của những tinh tú này đến cùng có ý nghĩa gì?

Đọa lạc thiên sứ hoàn toàn điên cuồng, đôi mắt u lục chuyển sang huyết sắc, hủy diệt cự thạch này là ý niệm duy nhất trong đầu hắn.

Một lũ linh vụ nhũ bạch sắc cực hẹp theo khe hở cự điện ra ngoài, tạo thành một thân ảnh nhỏ chạy như điên. Đến bên vách vực sâu đem truyền tống quyển trục ra, lập tức xuất hiện một cái truyền tống trận. Sau đó quang mang chợt thiểm, thân hình Long Nhất liền xuất hiện. Trên mặt thần bí cự thạch rõ ràng đã xuất hiện vết rách.

Long Nhất thân đã ra ngoài mà lòng còn sợ hãi. Nếu duy trì thêm một chút nữa, cự thạch chắc chắn vỡ vụn, hắn khi đó sẽ bị đọa lạc thiên sứ điên cuồng đánh thành từng mảnh nhỏ.

Xa xa hắc khí xung quanh cự điện di tán, khẽ lung lay, bỗng nhiên nổ vang một tiếng kinh thiên động địa, cự điện thành hóa thành mảnh phế khư. Dư chấn khiến vô số thi hài bắn ngược lên. Đến khi vụ khí khủng bố tiêu tán, ngàn vạn thi hài mới dần rơi xuống như thiên nữ tán hoa, vô cùng hùng tráng.

"Tiểu yêu nữ kia mong là không có chuyện gì a." Long Nhất chợt nhớ Tư Yên lúc đó vẫn còn bên ngoài cự điện. Ý niệm chợt lóe, bụi mù trên cự điện tiêu tán, thân ảnh thập dực đọa lạc thiên sứ biến mất không thấy.

Một lúc lâu sau, Long Nhất chập rãi đi đến một đống đổ nát của cự điện. Nhớ đến bộ dáng đọa lạc thiên sứ thất thần. Nghĩ đến khí tức cự thạch cùng với hình dáng mơ hồ kia, hắn đoán chủ nhân cự thạch cùng đọa lạc thiên sứ hẳn là có thâm cừu đại hận a.

Đến một bên phế khư, hoa lạp một tiếng, một bóng đen phóng lên cao, lung lay một lúc rồi rơi xuống, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Đó chính là thân ảnh của đọa lạc thiên sứ vừa nổi điên khi nãy.

Long Nhất vừa thấy hắn còn sống, lập tức lui về phía sau nhanh như chớp, sợ đọa lạc thiên sứ biến thái kia lại tiếp tục công kích.

"Tiểu tử, ngươi đứng lại, ta sẽ không làm ngươi thương tổn đâu." Thanh âm già nua Đọa lạc thiên sứ vang lên, mang theo vô tận thương tang, tâm thần dần an định.

Long Nhất nghe thế liền dừng lại, cũng không hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nhưng với thực lực của đọa lạc thiên sứ cho dù hắn chạy đến chỗ nào, đọa lạc thiên sứ muốn đem hắn vào tử địa là hoàn toàn có khả năng.

Long Nhất đánh giá đọa lạc thiên sứ, đôi mắt u lục mang vẻ thương tang, tựa hồ như nhớ lại chuyện xưa không thể kìm nén.

"Tiểu tử, hiện tại là thần lịch năm bao nhiêu rồi?" Đọa lạc thiên sứ hỏi.

"Thần lịch? Ta không biết, ta từ Thương Lan đại lục đến." Long Nhất nhún vai. Thần lịch theo hắn nghĩ chính là cách tính thời gian của thần giới. Bất quá hắn vừa sơ nhập thần giới thì làm sao biết nhiều ít bao nhiêu năm a.

"Thương Lan đại lục? Là thế giới nào? Trước kia không không nghe nói đến Thương Lan đại lục a." Đọa lạc thiên sứ nói.

Long Nhất mang sự tình nói một lần, còn đề cập đến thần ma đại chiến mười vạn năm về trước.

Đọa lạc thiên sứ trầm mặc hồi lâu, cảm thán: "Không nghĩ đã qua lâu như vậy. Thần giới dĩ nhiêu điêu linh tới tận đây. Thất đại chủ thần mà không đánh lại ma giới một bầy tiểu trùng tử. Nếu không phải vì tên gia hỏa hắn, thần giới làm sao luân lạc đến thế này."

"Ngươi nhớ lại sự việc trước kia?" Long Nhất hỏi.

Đọa lạc thiên sứ gật đầu, thở dài: "Nhớ lại thì làm sao, ta như đèn dầu đã cạn, sẽ nhanh chóng biến mất tại thế giới này thôi."

Long Nhất đột nhiên rùng mình. Hắn còn muốn thập dực đọa lạc thiên sứ khôi phục tự thân xuất mã, xem thiên ma vương phản khán như thế nào, không nghĩ tới hắn lại như đèn dầu sắp tắt.

"Ha ha ha, cũng thế thôi, cũng thế thôi. Huynh đệ bằng hữu khi xưa đều thành bạch cốt, ta sống cô độc ở đây phỏng có tác dụng gì." Đọa lạc thiên sứ đột nhiên cuồng tiếu nói.

"Tiểu tử, ngươi thành thật nói cho ta, cự thạch đầu tượng kia ngươi từ đâu mà có?" Đọa lạc thiên sứ mỉm cười hỏi.

"Tại bên trong huyệt động Thương Lan đại lục." Long Nhất trả lời thật thà.

"Có thể hay không cho ta xem." Đọa lạc thiên sứ nói.

Long Nhất không nghĩ tới thạch đầu còn có quá khứ.

Đọa lạc thiên sứ cầm cầm đầu tượng đã thu nhỏ nhìn một lúc, vẻ mặt thập phần phức tạp, có vẻ hoài niệm, thống hận cùng một tia khổ sở không thể nói rõ.

"Quả nhiên là của hắn. Ai, sáng chế thần, ha ha, trước sau gì thì cũng trở thành bạch cốt mà thôi. » Đọa lạc thiên sứ thở dài, rồi đột nhiên lại cười, lời nói có vẻ thê lương.

Long Nhất nghe được danh xưng sáng chế thần không khỏi dỏng tai lên. Nhưng trông bộ dáng của đọa lạc thiên sứ hắn không dám chen ngang. Có lẽ thần giới khi xưa là một loại thần thoại dị thường phấn khích, bất quá kết cục vô cùng thê thảm.

Đôi mắt đọa lạc thiên sứ đẫm lệ, giọt nước mắt như pha lê chảy xuống, phanh một tiếng biến thành bảo thạch tỏa ra năng lượng ba động quỷ dị. Ngàn năm sau xuất hiện một cây thần khí hắc ám ma trượng tên gọi "đọa lạc thiên sứ chi lệ", nghe nói được khảm giọt lệ của thập dực đọa lạc thiên sứ, qua bao nhiêu năm tháng vẫn xưng danh đệ nhất thần khí không thể thay thế. Đương nhiên, đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.

"Tiểu tử, ngươi kể cho ta thần ma đại chiến và những chuyện xảy ra sau đó xem." Một lúc sau đọa lạc thiên sứ bình tĩnh nói.

Long Nhất mang chiến trường thần ma đại chiến đề cập lại một lần, thuận tiện nói luôn cách nhìn của hắn.

"Ta cũng không hiểu, cả thần giới cũng không biết ma giới nằm ở đâu, trên đời này quả thật còn có chuyện gì đáng buồn cười hơn thế." Long Nhất khó chịu nói.

"Hừ hừ, ma giới vốn là không gian do thần giới phát hiện ra. Bởi vì lúc đầu hắc ám ma khí rất nặng, ma thú phần đông theo đó mà mệnh danh ma giới. Thần giới vậy mà không biết ma giới ở đâu? Vô lý." Đọa lạc thiên sứ tức giận đứng lên, mười cánh duỗi ra, khí thế kinh thiên.

"Tiểu tử, ngươi có muốn nghe cố sự không?" Đọa lạc thiên sứ thu diễm khí tức thở dài.

Vừa nghe đọa lạc thiên sứ muốn nói về bí mật thần giới, Long Nhất đương nhiên là phải chú ý.

Chương 653: Bí mật thần giới.

Dịch: Kiendumuc

Nguồn: 4vn.eu -http://4vn.eu/forum

Bấm vào đây để xem nội dung.

Thật lâu trước kia, khi mà Thương Lan đại lục chỉ là một mảnh hoang vu, các chủng tộc vẫn còn là nguyên thủy. Khi đó thần giới đã đạt đến giai đoạn vô cùng cường thịnh, bát dực thiên sứ cũng không ngạc nhiên, thập dực thiên sứ muốn nhìn thấy cũng không khó, thất đại chủ thần không có cánh nhưng cũng không hề yếu.

(Dịch giả: Mọi người chú ý, thất đại chủ thần trong câu chuyện này hoàn toàn khác với thất đại chủ thần trong thời kỳ Long Nhất.)

Vào năm đó, hắc ám chi thần Địch Bỉ Tư cùng đệ đệ song sinh Địch Bỉ Á thiên phú kinh diễm tuyệt luân, thân thủ thất hệ thể chất, tu vi ngày đi ngàn dặm, thực lực tương đương thất đại chủ thần. Thất đại chủ thần tuy là trụ cột của thần giới, nhưng bên cạnh còn có các trưởng lão khác của thần giới. Địch Bỉ Á thực lực tuy rất mạnh, nhưng cũng chỉ là một bậc thần trong các trưởng lão.

Hắc ám chi thần Địch Bỉ Tư tự nhận trong các phương diện không bì kịp Địch Bỉ Á, không ai ngờ điều này lại trở thành mầm mống của đại kiếp nạn sau này.

"Á Lịch Sơn Đại, chúng ta có phải là huynh đệ?" Địch Bỉ Á một thân hắc y, ánh mắt chăm chú nhìn bát dực thiên sứ Á Lịch Sơn Đại.

"Đó là đương nhiên, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta luôn xem ngươi như muội tử (DG: Á Lịch Sơn Đại có một muội muội), chúng ta so với huynh đệ con thân thiết hơn." Á Lịch Sơn Đại vỗ vai Địch Bỉ Á cười nói.

"Như vậy, vô luận phát sinh sự tình gì, ngươi có giúp ta không?" Địch Bỉ Á theo sát hỏi.

"Cái này còn phải nói nữa sao? Địch Bỉ Á, không phải ngươi gặp chuyện gì phiền toái chứ?" Á Lịch Sơn Đại kỳ quái hỏi.

"A a, không có gì, ta chỉ tiện hỏi thôi." Địch Bỉ Á cười nói, mãn ý rời đi.

Á Lịch Sơn Đại nhìn bóng lưng Địch Bỉ Á, không khỏi lâm vào trầm tư. Gần nhất một đoạn thời gian, hắn thấy Địch Bỉ Á có chút không đúng, hơn nữa thất đại chủ thần lúc này cũng bắt đầu đấu đá ngấm ngầm bên trong, hai việc này có hay không quan hệ?

Á Lịch Sơn Đại rất nhanh phủ nhận ý niệm này trong đầu, Địch Bỉ Á tuy có chúng ngông cuồng, nhưng hắn có tư cách để ngông cuồng. Á Lịch Sơn Đại tâm tính thiện lương nên suy nghĩ như thế. Hắn chính là thủ hạ tín nhiệm nhất của Hắc ám chủ thần Địch Bỉ Tư, thập phần thấu hiểu thất đại chủ thần quan hệ có chút quỷ dị. Thủy thần, thổ thần, quang minh thần cùng phong thần nhằm vào hắc ám chi thần Địch Bỉ Tư, tựa hồ hoài nghi hắn điều gì.

Thần giới ngày một ngày trôi qua, quan hệ của thất đại chủ thần cũng dần trở nên khẩn trương.

Á Lịch Sơn Đại vẫn tin tưởng Địch Bỉ Á, cho đến khi...

"Địch Bỉ Tư, ta không hiểu, vì cái gì gần đây ngươi áp chế Địch Bỉ Á." Á Lịch Sơn Đại xưng hô thẳng với Địch Bỉ Tư, quan hệ hắn với hai huynh đệ bọn họ không phải chỉ là thân mật thông thường.

Địch Bỉ Tư có chút mệt mỏi, than khẽ; "Á Lịch Sơn Đại, ta muốn mang ngôi vị hắc ám chủ thần cho hắn. Nhưng dã tâm của hắn không dừng lại ở đó, hắn muốn chiếm hữu cả thần giới. Ta cũng vì bất đắc dĩ mà áp chế hắn. Vì sự yên bình của thần giới giới mà lo lắng."

Á Lịch Sơn Đại kinh ngạc vạn phần. Địch Bỉ Tư hiển nhiên không lừa gạt hắn. Hơn nữa, Địch Bỉ Tư nhiều lần trước các trưởng lão đề nghị nhường địa vị hắc ám chủ thần, bất quá trưởng lão không thông qua.

Không lâu sau, quan hệ thất đại chủ thần vô cùng kịch liệt. Từ ám đấu chuyển sang minh tranh. Trong đó Hắc ám chi thần, Lôi thần, Hỏa thần một bên, Quang minh thần, Thủy thần, Phong thần, Thổ thần theo phe đối lập. Trưởng lão thần giới cũng chia làm hai, giương gươm bạt nỗ.

Từ khi ma giới được phát hiện, phe Quang minh thần cho rằng Hắc ám chi thần cấu kết với chủng loại tàn bạo hung ác ma giới chuẩn bị xâm chiếm thần giới, mang ra chứng cứ sung túc.

Cho đến khi, sự việc bùng nổ. Khai hỏa chính là cháu gái đại trưởng lão bị tộc nhân ma giới sát hại. Cơ hồ cả thần giới bị cuốn vào trong đó, sonh phương bùng nổ chiến đấu thảm thiết chưa từng có, tử thương vô số.

Cho đến một ngày muội muội của Á Lịch Sơn Đại tìm đến hắn.

"Ngươi nói cái gì? Cháu gái đại trưởng lão bị Địch Bỉ Á dụ đến ma giới?" Á Lịch Sơn Đại vô cùng khiếp sợ.

"Đúng vậy, ca ca, không chỉ thế, ta còn nghe nói hắn vu hãm Địch Bỉ Tư cấu kết ma giới, hơn nữa hắn đang bí mật huấn luyện đại quân, Địch Bỉ Á chàng đã hoàn toàn thay đổi, ô ô..." Phân Ny khóc to.

Á Lịch Sơn Đại biến sắc, đang muốn hướng hắc ám chi thần báo cáo việc này, thì trong chiến tranh bị đả thương. Lúc này thần giới lưỡng phái đã đưa ra lực lượng cuối cùng, ngay cả siêu cấp thần thú cũng gia nhập chiến đấu.

Tràng chiến trường mang tính chất hủy diệt. Á Lịch Sơn Đại tại chiến trường hôn mê bất tỉnh. Đến khi hắn tỉnh lại thì chiến đấu đã đến hồi kết thúc, thất đại chủ thần trọng thương, chỉ còn lại một màn tử liệt.

Á Lịch Sơn Đại công khai âm mưu của Địch Bỉ Á. Thất đại chủ thần im lặng. Trận chiến này cao thủ thần giới gần như chết hết, thi thể liếc mắt nhìn không thấy cuối.

"Địch Bỉ Á, ta nhất định cho ngươi nếm thiên đao vạn quả." Những trưởng lão còn tồn tại hô to, quỳ rạp xuống những thiên sứ đã chết đầy trên mặt đất.

"Ha ha ha, ra ở trong đây, đáng tiếc các ngươi không có cơ hội." tiếng cười Địch Bỉ Á cuồng vọng truyền đến. Hắn mang đại quân bí mật bao vây những người còn sống, bên cạnh hắn chính là người hắn yêu đang bị chế trụ-Phân Ny.

"Địch Bỉ Á, ngươi buông Phân Ny ra." Á Lịch Sơn Đại phẫn nộ nói.

Địch Bỉ Á nhìn Á Lịch Sơn Đại, thở dài: "Á Lịch Sơn Đại, ngươi không nhớ đã đáp ứng ta sao? Ngươi nói vô luận ta làm việc gì ngươi đều đứng bên ta. Huynh đệ các ngươi đều là người không có nghĩa khí, Phân Ny miệng nói yêu ta, tại thời khắc mấu chốt lại phản bội ta."

Địch Bỉ Á siết cổ Phân Ny, ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Vì cái gì? Vì cái gì nàng phản bội ta?"

"Địch Bỉ Á, ngươi là kẻ điên." Phân Ny gằn từng tiếng.

"Vì cái gì? Vì cái gì?" Địch Bỉ Á vẫn thì thào nói, đột nhiên trên tay hắn thất thải quang mang bạo thiểm, trong phút chốc thần hạch Phân Ny vỡ nát, ánh mắt xinh đẹp của Phân Ny dần mất đi thần thái.

Á Lịch Sơn Đại không thể kiềm chế, điên cuồng hét lên đánh tới, bị Địch Bỉ Á một cước đá bay. Thực lực của hắn sớm đã vượt qua thất đại chủ thần, một tên bát dực thiên sứ làm sao có thể là đối thủ của hắn.

Thất đại chủ thần yên lặng nhìn nhau, thấy được sự hối hận trong mắt đối phương. Bọn họ liên hợp cùng một chỗ, đối Địch Bỉ Á phát động công kích.

Chỉ tiếc thất đại chủ thần thân bị trọng thương, liên thủ đối phó Địch Bỉ Á cũng bị vây vào liệt thế.

Lúc này, thất đại chủ thần ăn ý lựa chọn tự bạo, muốn cùng Địch Bỉ Á đồng quy vu tận. Tiếc rằng Địch Bỉ Á chỉ thụ trọng thương, vẫn chưa chết. Còn chiến trường theo đó bị trầm xuống hơn mười vạn thước, trở thành thâm uyên tuyệt địa, phạm vi ngàn dặm điểu thú bất sinh.

Địch Bỉ Á thu thập thất đại chủ thần thần bài, tại vực sâu kiến tạo sáng chế thần cự điện, mang Á Lịch Sơn Đại giam cầm tại đây, khiến hắn chứng kiến tất cả. Tuy thần thức Á Lịch Sơn Đại bị giam cầm, nhưng bi thương khiến cánh của hắn từ trắng chuyển sang đen, qua không biết bao nhiên vạn năm, không tiến hành bất cứ tu luyện bỗn nhiên xuất hiện thêm một đôi cánh nữa, trở thành thập dực đọa lạc thiên sứ.

Thập dực đọa lạc thiên sứ bình tĩnh kể lại, hai tay khoang lại, thanh âm vô cùng thê lương, đó chính là bi thương triệu vạn năm lắng đọng.

"Ngươi chính là Á Lịch Sơn Đại?" Long Nhất nghe xong chợt hiểu, khiếp sợ đến chết lặng. Nguyên lai thần giới phát sinh thảm kịch như thế, xem ta vô luận nhân giới hay thần giới, dục vọng chính là căn nguyên hủy diệt.

Đọa lạc thiên sứ gật đầu, nhìn thiên sứ thi hài vô số, trầm ngâm không nói.

Long Nhất kêu gọi tam đại chủ thần cư trú trong thân thể hắn, muốn cho họ nghe thấy chuyện cũ của thần giới, cho họ nhìn thấy tầng tầng hài cốt, cho họ thấy bộ mặt sáng chế thần mà họ thờ phụng, nhưng bọn họ vẫn không một lời đáp lại.

Tuy nhiên đọa lạc thiên sứ cũng không biết chuyện về sau diễn biến thế nào, còn Long Nhất thì có thể đoán ra. Thu thập thất đại thần bài, Địch Bỉ Á thực hiện tâm nguyện dựng dục thất đại chủ thần, bọn họ khi đó sẽ xem Địch Bỉ Á như phụ thần, cho rằng vũ trụ do sáng chế thần sáng tạo, Địch Bỉ Á trở thành người tồn tại chí cao vô thượng.

"Tiểu tử, ta như đèn dầu đã cạn, muốn đi theo Địch Bỉ Tư chủ thần, hôm nay ta biết Địch Bỉ Á đã tiêu vong, ta cũng không còn việc gì phải tiếc nuối. Sự tình thiên ma vương ta không giúp được gì, ngươi có đủ thất đại chủ thần bài, việc của thần giới ta giao lại cho ngươi." Đọa lạc thiên sứ thở dài nói.

"Á Lịch Sơn Đại, thiên ma vương ta không đối phó được, ngươi thân là cổ lão thần giới còn tồn tại, sao có thể bỏ mặc mọi thứ a." Long Nhất quýnh lên vội nói. Sau khi nghe đọa lạc thiên sứ kể chuyện, hắn thật sự bị đả kích rất lớn. Nguyên lai chính mình trước mặt cổ thần chỉ là một con kiến, chính mình còn tưởng đã ở đỉnh phong. Nhưng hắn ngẫm lại, cổ thần mất đi, giờ đây thiên ma vương chính là tối cao tồn tại. Hắn hơn hai mươi tuổi khiêu chiến thiên ma vương không được, cổ thần qua triệu vạn năm tồn tại, thực lực cách nhau một trời một vực.

Á Lịch Sơn Đại cười khổ lắc đầu, thần thức của hắn một khi thoát khỏi giam cầm phải chết không phải nghi ngờ, hắn đã cảm giác được sinh mệnh rất nhanh trôi đi.

"Tiểu tử, ta chỉ có thể giúp ngươi thoát ly thâm uyên tuyệt địa. Ngươi theo phía đông thần giới đến lạc nhật phong, dùng khối hắc bàn Địch Bỉ Á lưu lại mở ra bí môn. Vật Địch Bỉ Á lưu lại có thể một lần nữa dựng lại huy hoàng thần giới." Á Lịch Sơn Đại nói.

"Nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net