Phần 8: Shadow Hunters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pokemon legendary trainers Special: Shelter

Part 8.

Trở lại thời gian chút. Sau cuộc cãi vã với mấy tên cầm quyền tối hôm trước, tôi trở về một phòng trọ tạm ở Saffron, mệt mỏi. Nhận được một cuộc gọi lúc trời đã tối hẳn, tôi chỉ liếc qua tên người gọi. Yellow à. Con em nuôi của tôi đây mà. Gọi gì thế nhỉ?

"Bello!" Tôi bấm nút trả lời, nói vẫn giọng điệu hài kịch không ai xem của mình. Bên đầu dây kia vẫn là cái giọng trong trẻo và hiền dịu của Yellow

"Anh Tiger đấy à? Dạo này bắt liên lạc với anh khó quá!" Nó cười khúc khích.

"Ờ! Người ta gọi nó là đi đày ấy mà!" Tôi đùa "Nhà có gì vui không?"

"À cũng không có nhiều. Hôm nay người ta thông báo chính thức là máy chủ Life đã hoạt động trở lại bình thường sau đợt kiểm tra bảo mật rồi nên chắc mai bọn em sẽ vào lại." Nó cười "Với lại sau đợt này mọi người cũng bận tới tận gần giáng sinh mới rảnh lại nên mai cũng muốn tập trung lại. Có vụ này hay lắm."

"Gì thế?" Tôi tò mò, với lấy chai soda trên bàn, uống một ngụm. Yellow cứ khúc khích đầu dây bên kia

"Chị Blue với anh Red chuẩn bị cưới rồi đó!" Nó nói, cười thành tiếng "Vào chiều tối mai luôn á!"

"Cái này mới nha!!" Tôi cũng bật dậy, tí nữa sặc nước. Quá bất ngờ, và cũng khá là thốn đấy. Tôi không được mời kìa.

"Tổ chức trong Life. Thấy chị Blue bảo là vụ tập huấn chuẩn bị!" Yellow cũng tỏ ra phấn khích sau khi thấy tôi phản ứng thế.

"Tập huấn đám cưới trong thế giới ảo để lúc làm thật đỡ bị vấp hả? Nghe thú vị đấy! Đợi đợt nào anh tham gia anh cũng làm một cái luôn." Tôi cũng cười, đùa theo "Chuẩn bị kiếm cô dâu là vừa nhỉ?"

"Cũng được! Em đăng kí trước!"

...

Những lúc căng thẳng mà có một cô em gái trò chuyện cùng cũng giải trí lắm chứ. Tôi cũng thấy thoải mái hơn hẳn từ lúc ấy.

Ngủ lê lết trong thế giới ảo, nhưng với hệ thống hỗ trợ thì cũng không dài lắm. Lúc tôi tỉnh lại thì đã gần ba giờ chiều ở thế giới thực. Tôi cũng chỉnh lại hệ thống hỗ trợ nên nó thành ra hơi dài. Nhưng căn bản là mệt, với lại mãi chưa thấy bọn Kamek liên lạc lại nên cũng chán. Rời khỏi phòng trọ, bỏ xuống nhà. Bên dưới khu trọ là một quán rượu, khá vắng khách vì lúc ấy trong game đã gần nửa đêm rồi. Thường game thủ cày cuốc sẽ dành thời gian này đi cày quái về đêm, vì ở ngoài mới là chiều, còn những nhóm tấn công cũng sẽ di chuyển vào ban đêm. Nhưng cũng vì thế mà có thể thấy được, mọi hoạt động trong trò chơi này vãn diễn ra rất bình thường như chưa hề có gì xảy ra, bất chấp vụ việc vừa rồi chấn động thế giới bên ngoài. Nhưng thôi, đã vào đây rồi thì phải chơi cùng thôi.

Tôi bước đến quầy bar, gọi một ly rượu. Hệ thống mô phỏng vị giác cũng rất chính xác với thế giới thực, chỉ là uống sẽ không bị xay mà chỉ rơi vào trạng thái "choáng" một chút thôi nên cũng không tệ. Nhâm nhi ly rượu, chờ Kamek liên lạc, tôi cũng thấy sốt ruột lắm chứ. Nhưng làm được gì bây giờ chứ. Cứ bình tĩnh, kiên trì chờ đợi thôi. Hi vọng sẽ có tin tốt từ cậu ta.

Nhưng có vẻ như hôm nay tôi không được chờ yên lành rồi. Được một lúc thì có một toán người mặc đồng phục cảnh sát, ùn ùn kéo nhau vào quán, ngồi kín một góc, gọi đủ thứ đồ uống. Trong trò chơi này, người chơi cũng có thể có nghề nghiệp chứ. Từ chuyên gia vũ khí, chuyên gia gỡ bom, cảnh sát, thương nhân... Chỉ cần đạt đủ điểm và vượt qua bài kiểm tra đầu vào nếu cần là được. Và toán cảnh sát mới vào, chắc cùng một guild chơi trò này, làm tôi thấy không ổn. Trong trò chơi này, bài kiểm tra để được làm cảnh sát là khó nhất, đồng thời cũng là cái nghề nghiệp có nhiều lợi ích nhất, chỉ sau những tổng chỉ huy và game master, được giám sát bởi các game master. Nhưng như chúng ta biết, trò chơi đã bị khóa hoàn toàn và các Game master giờ chỉ là một khái niệm, chính vì vậy mới đáng lo. Chính xác thì không có game master, lũ cảnh sát chính là đám có nhiều quyền hành nhất hiện tại. Dù vẫn phải theo những thủ tục nhưng túm lại, nếu cái còng của chúng khóa được lại tay tôi thì không có chuyện thoát ra như trong phim đâu, trừ khi các game master can thiệp hoặc tên cảnh sát bắt giữ không còn là cảnh sát nữa. Túm lại là tôi không nên dây dưa với lũ này vì nếu bị bắt, tôi sẽ phải quét sạch cả một nhóm mới thoát được. Mà để qua được bài sát hạch thì cũng phải cỡ cao thủ rồi. Ơ nhưng mà cao thủ trò này cũng chẳng là gì lắm nên tôi có thể tự an ủi bản thân là mình có thể xử lý được. Nhưng vẫn nên tránh xa rắc rối ra.

Được một lúc nữa thì đến lượt một nhóm thương nhân nhỏ bước vào quán, vừa đi, bàn chuyện, vừa kiếm một chỗ ngồi ở phía sau. Họ cũng gọi đồ uống. Tôi liếc qua nhóm nhỏ ấy. Thương nhân ở đây thường là buôn súng, đạn dược, buôn bán và vận chuyển trang bị giữa các quốc gia, cung cấp hàng hóa cho các chuỗi cửa hàng lớn. Về căn bản là như vậy. Và thường họ sẽ thuê những nhóm đánh thuê, bảo kê nhỏ để đảm bảo vận chuyển an toàn, không gặp cướp bóc và cũng trang bị súng ống đầy đủ để nếu cần sẽ chiến đấu luôn. Cái thế giới này là như vậy mà, và ngạc nhiên là đám game thủ này bị thôi miên tới mức không biết rằng cả trò chơi này đã bị cách ly. Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường nhỉ?

Tôi liếc đồng hồ. Ngồi ở đây cũng được hơn nửa giờ rồi mà Kamek vẫn im hơi. Có vụ gì thế nhỉ? Hya là do thời gian trong game trôi nhanh hơn khiến tôi thấy lâu?
Hai tên cảnh sát lực lưỡng chợt đi lại, ngồi ngay sát hai bên tôi, gọi đồ uống. Có gì đó không ổn. Nãy tôi liếc qua hình phản chiếu của chúng trên chiếc ly, thấy chúng vẫn ngồi uống với đám còn lại và bàn bạc gì đó mà. HỪm...tôi ước mình có một khẩu súng chứ không phải một cái kiếm gỗ và một cái khiên chống đạn. Một tên quay lại, ra hiệu gì đó với đám phía sau. Tôi vẫn cúi đầu, ngồi hơi lùi lại, chăm chú nhìn chiếc ly. ĐIều tôi quan tâm là ảnh phản chiếu của đám phía sau. Có một cái hay là thế giới này được mô phỏng rất chân thực so với bên ngoài, kể cả những thứ đơn giản nhất như thủy tinh vỡ...

Đánh nhau trong quán bar chắc cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ?

Tiếng súng điện và dùi cui vụt vào không khí chính là hiệu lệnh tôi cần. Bất chợt cầm cái ly thủy tinh, đập mạnh xuống khiến nó vỡ ra, một mảnh lớn cực nhọn nằm gọn trong tay tôi. Và vì tôi ngồi thấp hơn cả hai tên kia nên đó sẽ là lợi thế, Ghế đã yếu, lại phải chịu một cái cơ thể cao to nặng nề. Đó cũng là lợi thế.

"ẶC!"

Mảnh thủy tinh găm thẳng vào họng tên ngồi bên phải tôi. Hắn như sặc nước, máu phun ra từ họng và chiếc dùi cui hắn vừa đưa lên định vụt rơi xuống phía sau. Đúng lúc áy, tôi nhanh chan, đạp thẳng vào chân ghế vốn đã yếu của chiếc ghế tên kia ngồi khiến nó méo hắn. Cả chiếc ghế gãy gập, đổ ầm, kéo cả thân hình to lớn của tên kia ngã ngửa ra sàn, chiếc súng điện văng ra sau cả mét. Thấy thế, đám phía sau vội vàng đứng dậy, rút súng ra. Nhưng tôi vặn mạnh, đẩy cả thân hình to lớn của tên vừa bị tôi xiên bằng mảnh thủy tinh về phía đám kia khiến chúng rối, không dám khai đạn. Lợi dụng lúc ấy, tôi bật mạnh cả người nằm lên quầy bar, dùng hai chân quăng thẳng chiếc ghế của mình vào người một tên đứng gần mà có góc bắn, có khả năng mở màn nhất khiến hắn ngã nhào. Rồi tôi lăn nhanh ra sau quầy bar, nấp xuống. Đúng lúc ấy, đạn bay tới như mưa ngay trên đầu tôi, cách chỏm tóc có vào inch. Cốc chén, chai hủy tinh, đồ trang trí... vỡ tung tóe hết cả trên đầu làm mảy thủy tinh rơi xuống, tôi cứ phải lấy ổng tay áo che và nấp xuống bên dưới kẻo thủy tinh vào mắt giờ là hết bắn. NPC làm việc ở quầy bar cũng theo lập trình, nấp xuống bên dưới gầm bàn, tay ôm đầu như một người bình thường tránh nạn ở ngoài đời thực. Cũng chân thật đấy. Đạn vẫn bay như mưa và nếu cái quầy bar này mà không làm bằng đá thì chắc giờ nó đã thủng lỗ chỗ còn người tôi thành cái tổ ong rồi. Giờ mới cần tính bước tiếp theo đây. Và...thôi! Quyết định là chạy. Tôi phát hiện cái cửa sau quầy vẫn mở hờ liền nhanh chóng phi thật nhanh qua đó, lao thẳng vào phía trong kho. Vui một nỗi là đa số các quầy bar ở trong game đều thiết kế cùng một kiểu, cửa sau quầy dẫn vào kho phía sau, và do là các kho thường chỉ mang tính tượng trưng chứ không có gì thực về nó cả, nên là tôi bị dịch chuyển thẳng tới cửa ra phía sau của quán. Và nhân tiện là không còn thời gian đâu. Ngõ phía sau quán thiết kế đúng theo kiểu đường phố bụi bặm với những ngõ hẻm bẩn thủi và bừa bộn của các đô thị lớn. Nên cũng dễ hiểu thôi. Chạy một trong hai hướng. Đâm ngõ cụt hoặc tìm được lỗi thoát. Giờ chỉ còn là may rủi.

Có vẻ tôi đã gặp may.

Sau vài phút chạy bộ, tôi cuối cùng cũng ra được đường lớn. ngoái lại phía sau, không có bóng dáng đám cảnh sát đâu cả. Nhưng ra được đường lớn không có nghĩa là an toàn. Nên tốt nhất là tôi nên tránh mặt đi một thời gian. May sao là với số tiền ít ỏi, nãy tôi cũng mua được một bộ áo khoác ngoài khá ổn, với mũ trùm. Mở bảng điều khiển, kho vật phẩm, thực thể hóa nhanh chiếc áo sau khi đã nấp vào sau một bốt điện thoại, mặt nó lên, đội mũ lên, che kín toàn bộ phần đầu và mặt. Phần ngụy trang đã xong. Giờ ưu tiên hàng đầu sẽ là liên lạc với Kamek.

Đường phố vẫn đông đúc như không hề có biến cố gì cả, xe cộ, xe quân sự, người qua đường vẫn tấp nập như một đô thị lớn vậy. Chỉ có điều là mọi thứ đều vẫn được bao phủ một bức màn bụi bặm, tàn khốc chiến tranh của trò chơi thôi. Có lẽ đó là cái phông nền của cả trò chơi này rồi nên cũng không lạ lắm. Một tay giữ lấy cái mũ trùm, rảo bước trên vỉa hè, cố gắng chen giữa dòng người đông đúc. Tôi cũng va phải vài ba tên game thủ trong lúc vội vã, nhưng cứ kệ chúng càu nhàu phía sau, tôi không muốn dính vào rắc rối. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm một nơi an toàn để liêc lạc với bên ngoài đã. Và ít nhất, tôi cũng đã vạch được vài nơi. Sân vận động. Tuy nhiên, tôi nhớ ra là đã kiểm tra rồi. Sân vận động, nơi đã từng diễn ra sự kiện và xảy ra biến cố đã biến mất hoàn toàn khỏi bàn đồ rồi.Giờ đó là một khoảng đất trống.

Nhanh chân theo một nhóm người lên xe khách ở bến, len lỏi, trả tiền vé thật nhanh. Hệ thống xe khách vẫn chưa được cập nhật nên thông tin về hành khách như tôi lên xe sẽ không bị lộ. Sau một vài tuyến, tôi xuống ở một bến gần quảng trường, đi bộ thêm tầm 10 phút nữa là đến. ĐÚNg như đã biết, nó là một khoảng đất trống trải, hoang vu và gần như không có người chơi nào ở gần. Và tôi cũng không nên đi vào đó một mình, vì việc dễ bị nghi ngờ hay phát hiện là cao. Quang khu vực có các dãy nhà, một tuyến đường vòng cung bao quanh khoảng đất trống và vài bồn hoa, ghế đá để ngồi. Nên cũng được. Tôi mua một cái bánh, dù chỉ là những gói dữ liệc chồng chất lên nhau tạo nên, trông khá ngon miệng rồi ngồi ở một ghế đá gần bồn hoa, vờ mở cái bánh vừa mua ra, ăn một miếng. Nhưng thực ra, tôi đang mở cái đồng hồ mà Kamek trang bị cho từ lúc đăng nhập lại. Chợt, một tin nhắn được chuyển đến, hình báo nhấp nháy trước mắt tôi. Người chơi khác sẽ không đọc được vì là tin nhắn riêng tư nên tôi không ngại mà mở nó ra luôn.

'Kẻ tấn công là một game master! Hắn đang tìm cậu!'

Tin tốt hay xấu đây? Tôi im lặng một hồi, tay cầm chiếc bánh, tay kia bóp trán, suy nghĩ.

Game master là kẻ tấn công ư? Nhưng tôi đã liên lạc với các game master rồi mà. KHông có trả lời, hay chính xác họ gần như bị tê liệt rồi mà. Tôi thậm chí đã tìm được một trung tâm quản trị ở thành phố vừa đến rồi, nó trống trơn. THường thì các game master sẽ ở đó, nhưng tất cả những gì tôi tìm thấy là không có ai cả. Trời đã quá nửa đêm ở thành phố này, nên việc có một tên dở hơi ngồi giữa một khu trống vắng thế này, ăn bánh và đọc tin nhắn thì sẽ rất khả nghi nên tôi nghĩ mình nên di chuyển tiếp thôi. Đã nhận được liên lạc và nó chẳng vui vẻ lắm nên tôi nghĩ cũng không có lý do gì để tránh đám đông nữa. Tôi quay trở lại đường chính, tiếp tục ẩn mình vào dòng người đông đúc.

Tốt nhất là trong tình thế này tôi nên im lặng và tiếp tục ẩn mình. Đám cảnh sát tấn công tôi ở quán Bar vốn là người chơi, và người chơi ở mức cao như thế chỉ đứng sau mỗi game master. Vậy việc Kamek đưa ra rằng người tấn công tôi là một game master là đúng. Hắn có thể dễ dàng ra lệnh cho đám người chơi cấp cao kia tấn công tôi. Nhưng tại sao? Hắn có thể dễ dàng phát hiện ra tôi bằng cách truy dấu bất cứ ai trở lại game được sau khi trò chơi bị cô lập và nếu như thế, chẳng phải hắn có thể dễ dàng lần ra vị trí của tôi, cũng như nhân vật của tôi. Rồi sau đó chỉ đơn giản, xóa nhân vật của tôi là xong mà. NHưng tại sao hắn không trực tiếp ra tay? Hắn đã lệnh đám người chơi phục kích tôi trong rừng, rồi cả đám cảnh sát phục kích trong quán bar. Rốt cục hắn đang định làm gì? Tên Game Master ấy. Chẳng nhẽ hắn đang muốn ẩn thân?

Tôi vừa đi vừa nghĩ. Các game master có vẻ đã được đưa ra khỏi trò chơi theo cách an toàn hơn của tôi rồi nên trung tâm trực mới trống trơn như vậy. Nhưng những người chơi lại không hề có một chút nghi ngờ nào. Vậy có thể đưa ra hai giả thuyết: Họ bị thôi miên quá sâu hoặc vẫn có game master. Giả thuyết thứ nhất có vẻ có lý, nhưng việc thôi miên rằng họ vẫn đang chơi game bình thường, thì việc thiếu đi game master sẽ ngay lập tức bị chú ý chứ. Vậy thì giả thuyết thứ hai bỗng có lý, và kẻ đang săn đuổi tôi, không, những kẻ đang săn đuổi tôi, là game master.

Thông tin về các game master có mặt trong game lúc vụ việc diễn ra bị phía Insight phủ nhận nên không thể chắc có bao nhiêu game master vẫn kẹt trong đây, hay là tất cả đã ra ngoài. Nên hiện tại, cứ cho như là kẻ thù của tôi lớn hơn một và muốn giấu mặt. Câu hỏi tiếp theo là tại sao lại giấu mặt.

Suy nghĩ nhiều quá, tôi không biết mình đã vòng qua bao nhiêu ngã rẽ, vắt qua bao nhiêu con đường rồi. Người qua lại vẫn tấp nập như hồi game còn hoạt động vậy. Đôi lúc, thế này làm tôi thấy bất lực. Nhưng thôi, kiên nhẫn cũng là một đức tính tốt mà. Tôi lấy tay kéo chiếc mũ trùm, rảo bước. NHưng có vẻ đêm nay tôi vẫn sẽ không được yên rồi.

Đó là một giao lộ lớn với những cửa hàng vẫn sáng đèn dũ đã nửa đêm. Mọi thứ vẫn nhộn nhịp. Phía trên cao là những màn hình lớn, với những quảng cáo quen thuộc, những chiếc loa ở các góc phố vẫn phát những bản nhạc quen thuộc của game. Nhưng sự bình lặng ấy bị phá vỡ

"Thông báo khẩn từ Game master!"

Tất cả các màn hình lớn bống chuyển sang trạng thái thông báo khẩn cấp với nền đỏ, dòng chữ khẩn cấp hiện rõ. Các loa cũng tắt hẳn, chuyển sang chế độ thông báo khẩn.

"Hiện nay chúng ta đang có một người chơi có nghi vấn sử dụng các phần mềm không hợp lệ can thiệp vào trò chơi gây mất cân bằng trò chơi."

Tôi kéo cao cái mũ trùm lên, lẩn dần vào một con hẻm nhỏ. Không vui rồi. Mấy thằng cha này.

"Người chơi này có tên là Sataka Kintoki."

Và cái mặt thằng nhân vật của tôi hiện to bự tổ chảng giữa màn hình. Thôi ăn cục cảm-ứng-từ vào mặt rồi. Lẩn lẹ. Cái ngõ hẻm cứ chạy lòng vòng hoài. Nhưng thế vẫn hơn là chường mặt ra chỗ đông người. Chúng nó làm lớn rồi. Vậy giờ giải quyết thế nào nhỉ?

Sau khi lẩn khỏi trung tâm thành phố, tôi tìm một bãi phế thải ở xa nhất có thể, mua một tấm bản đồ, vài trang bị cũ và một chiếc xe. NPC bán nên chưa có gì nguy hiểm. Bãi xe ở ngay lối ra thành phố. Sau khi xếp gọn đồ vào túi trang bị, tranh thủ trời chưa sáng, tôi phi. Chiếc xe phân khối lớn nhưng cũ kĩ, phải bỏ thêm kha khá tiền để tân trang lại chút, phi như bay trên con đường cao tốc dẫn ra khỏi thành phố. Tôi có thêm một chiếc mũ bảo hiểm che kín đầu nên dù có gặp phải vài đoàn người trên những chiếc xe bọc thép vừa đi săn đêm về, tôi cũng không lo bị nhận ra. Bãi xe ở ngay lối ra thành phố, thêm đường cao tốc trải dài và vận tốc chiếc xe cũng khá nên chẳng mấy chốc, con đường và thành phố nhỏ dần phía chân trời sau lưng và mặt trời đang nhú lên phía trước tôi. Ánh sáng ngày mới soi sáng con đường phía trước tôi. Tôi vặn ga mạnh hơn, tăng tốc.

Tôi cũng không biết mình đang hướng đi đâu nữa, vì kế hoạch hiện tại chỉ có là lẩn trốn mà thôi. Và con đường cao tốc này ít nhất cũng phải dẫn đến đâu chứ. Tính toán lại thời gian...khoan đã, đồng hồ của thế giới bên ngoài kể từ lúc tôi vào đây trôi rất chậm. Bình thường thi 24 tiếng trong game bằng 16 tiếng ở ngoài. Nhưng từ lúc tôi vào game đến giờ là 12 tiếng rồi mà đồng hồ thế giới bên ngoài mới qua vỏn vẹn có 2 tiếng. hay là bị lỗi?

Tạm gác chuyện thời gian qua đã, tôi chạy xe cũng được kha khá thì tìm thấy được một mê cung. Chính xác hơn thì nó là một thành phố bỏ hoang nằm giữa hoang mạc với những con đường, những tòa nhà đậm dấu ấn hoang tàn, hủy diệt. Những chiếc xe cũ hỏng nằm rải rác hai bên đường cao tốc vào thành phố khiến người ta nhớ lại những cảnh tượng quen thuộc trong các bộ phim thây ma hay tận thế. Các nhà làm game chắc cũng từ đó là thiết kế những mê cung dạng thành phố này.

Tôi phải len lỏi qua những chiếc xe cũ để vào trong. Thường trong mê cung sẽ có quái, và tiêu diệt chúng sẽ có vât phẩm rơi ra, có thể là thức ăn, vũ khí,... Với tôi, bất cứ thứ gì đều có giá trị cả. Chút thức ăn để thỏa cơn đói cồn cào từ đêm qua tới giờ, hoặc chút vũ khí để chống cự với những nguy hiểm sắp tới. Nhưng có những mê cung lại trống rỗng, chính xác hơn là mê cung dạng đấu trường hoặc mặt trận dành riêng cho những cuộc đấu súng giữa các nhóm, phái và cả cho những trận đấu trong giải đấu nữa. Và cái thành phố chết khỉ này lại im lặng quá mức nên tôi nghi là là mê cung chiến trường lắm. Thôi lại nhịn đói rồi.

Chạy được một lúc thì cái xe mua ở bãi phế thải cũng chết máy, dù sao cũng là hàng giá rẻ lên tôi cho nó gia nhập với mấy cái xe hỏng trên đường luôn. Bây giờ việc cần làm là tìm nơi an toàn, lẩn trốn và chờ Kamek liên lạc. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao đồng hồ ở thế giới thực của tôi lại chạy chậm hơn bình thường nhiều vậy. Tuy nhiên, hiện tại tôi nên chờ Kamek liên lạc thay vì chạy vòng vòng và tìm hiểu tại sao.

Tôi tìm được một tòa nhà vẫn đứng vững, dù khá thấp, ở ngay ngõ vào thành phố. Leo lên tầng thượng, bày đống trang bị và ít đồ ăn ít ỏi tôi kiếm được trước khi rời thành phố lên một cái bệ đá, có lẽ là cái bể nước cũ, và ngồi lên đó. Ăn chút đã, rồi vừa cầm ống nhòm, vừa quan sát xung quanh. Tòa nhà này không cao lắm, nhưng lại vừa đủ để có thể quan sát đủ con đường dẫn vào thành phố cũng như các khu vực xung quanh, đề phòng có kẻ tiến vào. Một điểm phục kích khá đẹp cho các tay bắn tỉa. Tuy nhiên, tôi chỉ có một thanh kiếm gỗ, và một khẩu súng cũng mua ở bãi phế liệu, thêm cái khiên là ba trang bị chiến đấu. Một khẩu colt Python cũ, sát thương trung bình khá, không quá hào nhoáng nhưng độ bền vẫn cao và đạn dược đầy đủ. Ít nhất giờ tôi cũng không phải học làm Kirito, lao vào cầm kiếm gỗ chém nhau với đạn nữa. Anh ta có kiếm laze, còn tôi có một cái kiếm gỗ, thêm khiên, không ăn thua. Gì thì gì, sao tên Kamek này ngủ đông hay sao mà lâu vậy chứ?


Tôi đang mất kiên nhẫn. Trời đã quá trưa, chút đồ ăn cũng sẽ giữ tôi sống không đói qua được hôm nay, nhưng tình thế bí bách hiện tại của tôi thì lại chẳng hứa hẹn gì ngày mai. Ngồi không mà mắt cứ phải căng ra tìm kiếm xem có kẻ địch nào ở gần không làm tôi phát ngán. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp bỏ đi kiếm chỗ ngủ qua ngày, tôi chợt lạnh cả người. Có một "vài" bóng đen đang xuất hiện ở phía xa. Xe bọc thép, xe ủi dọn đường đầy đủ. Chúng dẹp hết đống xe trên đường cao tốc tiến vào. Có một toàn đi trước, súng ống đầy đủ lăm lăm tiến tới. Trên xe, cờ và tay của chúng đều có một kí hiệu. Một chiếc đầu lâu trên nền đen với hai khẩu súng bắt chéo và một vài kí tự khó hiểu khác. Nhưng biểu tượng đó là chúng.

Guild lớn mạnh nhất và cũng là guild duy nhất có một game master làm chủ guild, shadow hunters. Khoan đã. Shadow hunters là guild trực thuộc do một game master đúng đầu. Chẳng nhẽ kẻ săn lùng tôi chính là tên chủ guild này? Chưa kết luận được. Nhưng tôi có thể kết luận một điều rằng, cả cái guild hơn 100 thành viên của chúng đang kéo tới đây.

Suy nghĩ chút lại đã! Sao một guild trực thuộc do game master làm chủ lại biết tôi ở cái thành phố bỏ hoang này? Và tại sao chúng lại kéo đủ cả guild đến đây thế này? Cả cí guild đấy phải cỡ một đạo quân, mạnh hơn bát cứ guild nào trong game, mà lại tham gia nhiệm vụ săn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net