Tập 1: VRMMO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Pokemon legendary trainers Special: Shelter

<I'm not even sure this oneshot is a pokemon fanfic or not>

Năm xx25, năm của công nghệ phát triển. Và tất yếu, hệ thống thực tế ảo cũng đạt được những bước tiến quan trọng, đặc biệt là từ ngày công nghệ Fulldive ra đời. Đã được hai năm kể từ cuộc chiến lớn gần nhât, hai năm thanh bình và phát triển, đồng thời cũng là hai năm của sự vượt bậc về công nghệ mà giới đam mê thường gọi là khởi đầu của kỉ nguyên công nghệ. Và công nghệ Fulldive cũng mang đến những điều mà một thời chỉ có thể thấy trong những bộ phim khoa học viễn tưởng. người chơi có thể sử dụng Fulldive đưa toàn bộ ý thức của mình vào thế giới ảo chỉ bằng một thiết bị đơn giản. Nó trông gần như một cái mũ bảo hiểm, với tên gọi đơn giản "The HAT", được kết nối cáp đảm bảo, một bộ nguồn và một mặt kính phía trước. Về cơ bản, cơ chế hoạt động của nó là sử dụng sóng điện, liên kết với phần não bộ, chuyển hướng toàn bộ chỉ dẫn của não vào trong máy, mã hóa chúng và trở thành thiết bị điều khiển nhân vật trong thế giới ảo. Giấc mơ SAO một thời cũng không còn sa vời nữa. Tuy nhiên, the HAT có nhiều nhược điểm do là thế hệ đời đầu. Nó khá thiếu linh động do toàn bộ cáp và dây dẫn đều cố định, nên việc lắp đạt tại nhà rất tốn kém. Thay vào đó, để đáp ứng nhu cầu, người ta đã lập ra những trung tâm với hàng trăm buồng máy lắp đặt những thiết bị ấy để cung cấp dịch vụ cho người sử dụng. Và theo đó, những công ti trò chơi điện tử cũng phát triển theo để cung cấp và thu hút thêm ngươi dùng đến với thế giới ảo. Hệ thống hoạt động của họ khá phức tạp. Tuy nhiên, có thể túm gọn lại như sau. Toàn bộ hệ thống này từ các phòng máy và các máy Fulldive cá nhân được nối đến một cụm máy chủ lớn duy nhất được đặt bên dưới công ti phát triển hệ thống, Artistan. Và toàn bộ những công ti cung cấp dịch vụ cũng như trò chơi sẽ kết nối đến máy chủ chính lớn ấy, kết nối với máy chru nhỏ của họ và cung cấp dịch vụ khác nhau. Nó giống như một phi thuyền mẹ và hàng chục phi thuyền con xung quanh vậy. Người sử dụng khi bắt đầu đăng nhập hệ thống sẽ phải điền tên tuổi và thông tin cá nhân, sau đó, lập ra một nhân vật ảo DUY NHẤT, tùy chọn, tuy nhiên thông số tuổi tác và một vài thông số khác là không đổi. Có thể thay đổi nhân vặt bằng cách bỏ tiền ra để reset tài khoản, nhưng ít người dùng lắm. Thường họ chỉ sử dụng một nhân vật thôi. Và nhân vật ấy, từ máy chủ, có thể truy cập bất kì trò chơi nào mình muốn và có thể chuyển game tự do mà vẫn giữ nguyên nhân vật. Thực ra toàn bộ hệ thống Fulldive ban đầu được tạo ra để phục vụ cho quân sự, do anh bạn của tôi, Kamek sáng chế ra để điều khiển bộ siêu chiến binh máy Atlas trong dự án cùng tên của anh ấy. Nhưng sau đó, nó bất ngờ được công bố và sử dụng rộng dãi bởi Artistan như một cánh cổng dẫn đến công nghệ Fulldive. Ban đầu thì cũng có chút xích mích, trục trặc về chuyện bản quyền hay mấy thứ đại loại thế. Nhưng sau này, mọi thứ lại êm ấm như chưa có gì xảy ra. Sau hai năm phát triển thì giờ cũng đã có hàng chục game theo thể lọa MMORPG trên hệ thống của Artistan rồi. Nhưng nổi trội nhất vẫn là ba game của Insight: Life, Battle scar và Swords. Swords thì đơn giản là cuộc chiến thời trung cổ với kiếm, giáo, cung...và những bộ giáp sắt. Tôi không hứng lắm dù tôi dùng kiếm nhiều. Và yếu tố ma thuật cũng bị hạn chế vì game phụ thuộc vào kĩ năng sử lý của người chơi hơn là yếu tố cày cuốc do nhà sản xuất không muốn gặp tình trạng bỏ bê sức khỏe để cày game. Nguyên lý hoạt động cũng đơn giản, dễ hiểu nhưng giải thích dài dòng lắm. KHác với Swords, Battle Scar lại tập trung yếu tố súng đạn nhiều hơn với bối cảnh là thế chiến nổ ra. Game hấp dẫn người chơi bởi những màn đấu súng đỉnh cao, những cỗ máy chiến đấu tuyệt vời, những màn rượt đuổi bằng xe bọc thép, máy bay và những trận đánh như trong thời chiến thật. Còn Life thì khác. Nó giống một bản mô phỏng của cuộc sống thật hiện tại hơn. Tuy nhiên, khac với hai game kia, Life không hề có yếu tố an toàn bảo đảm hay còn gọi là vùng an toàn. Vì nó mộ phỏng cuộc sống thật, Life tồn tại cả súng đạn, kiếm và yếu tố chiến đấu lại được đặt lên cao. Tuy nhiên, những người tham gia trò chơi này thường yêu thích yếu tố thật từ mô phỏng cuộc sống hơn nên ít xảy ra tình trạng PK. Cả ba game đều rất hấp dẫn và thu hút người chơi. Tuy nhiên, có một thứ mà tôi không thích ở chúng...Mang tiếng là nhẫn giả thiên tìa và huấn luyện viên pokemon bậc thầy mà cả ba game đều không có cả hai yếu tố đó! Thế nên cạch luôn không chơi cả ba game. Phải, tôi là tôi, Tiger, người hùng của biết bao trận chiến, huấn luyện viên pokemon bậc thầy và thằng noob khi chơi game VRMMORPG. Cũng không hẳn là noob player...nhưng mà gà player thì khác ếu gì đâu. Nên vào được 1 phút xong tôi bỏ luôn tài khoản. Đến giờ tôi quên luôn cả mật khẩu rồi. Chắc hôm nào phải tìm lại mất.

Chuyện là như thế. Còn thời tiết hôm nay thì đẹp, chẳng có ly do gì để một thằng mọt game online ko phải VR như t ngồi trong nhà cày game cả. Và càng không phải ngày cho lũ bạn tôi, đi đầu là tên Red, cắm đầu trong cái "the MŨ" ấy cả ngày cả. Trời quang mây, có gió nhẹ, thời tiết mát mẻ của mùa thu và ngày tốt lành để dẫn pokemon đi chơi. Nhưng trước hết, làm đầy cái dạ dày đã. Đám pokemon có thể đợi.

"Nhoàm!!"

Cắn cái bánh kẹp thịt một phát, bay luôn cả nửa cái bánh, tôi nhai nhồm nhoàm, uống thêm ít nước và nuốt đến ực một cái. Mọi người nói đúng, mình có cái miệng rộng thật. Xong xuôi bữa sáng sau 1p nhai cái bánh và ném nửa còn lại vào xọt rác, tôi xách cái cặp đặt bên dưới ghế, đứng dậy. Do nhà chưa xây xong nên ở tạm nhà Green, hơi bất tiện chút nhưng có đồ ăn free trong tủ lạnh, vậy là đủ. Tôi kiếm thêm hộp sữa cam, nhét tạm vào cặp. Theo dự kiến, hôm nay tôi định đến trại mồ côi Viridian bất ngờ nên cũng không hẹn trước. Đi ra đến cửa, chợt, vài thứ nằm ngoài dự đoán diễn ra khiến showw diễn hôm nay của tôi không tiếp tục được.

"Bello!"

Tôi rút cái điện thoại ra, ấn trả lời và nói. Nó còn chưa kịp đổ chuông. Nhưng đúng như dự kiến.

"A! Xin chào! Cậu nhấc máy nhanh thế." Một giọng nói khá dễ mến của nam vang lên bên đâu dây bên kia, pha chút đùa cợt "Như thường lệ nhỉ."

"À, không có gì đâu Kaiba." Tôi cười, đáp lại "Thói quen rồi. Vậy...vụ gì đây. Mới 9 giờ sáng và tôi vừa ăn xong bữa sáng của mình mà."

Phải, là Kaiba, trợ lý thân cận của Kamek, đồng thời cũng là một nhân viên cấp cao của chính phủ, chuyên về quản lý an ninh mạng và vừa mới chuyển sang tổ quản lý hệ thống thực tế ảo hồi tháng trước. Một tên mọt sách đáng mến.

"À...cậu gặp tôi ở tiệm cà phê Poke Park ở khu 5, Viridian không? Cậu có một giờ."

NỬa đầu nghe như lời mời, nửa sau thì như câu lệnh ấy. Tên này...nhiều lúc tôi muốn nện cho hắn một trận vì cái kiểu nửa mời nửa ép ấy. Cố tình đấy. Và chắc tôi nên đi đấm luôn.

"Hừm..." Nhìn lại đồng hồ, rồi check lại cái lịch ở trên tường cạnh cửa ra, mất một vài phút để chắc rằng một tuần tới mình rảnh. Luôn phải như thế, lần nào có người của chính phủ gọi cũng vậy. Cuối cùng, khi đã chắc là một tuần biển mất khỏi thế giới không thành vấn đề gì cả, tôi thở dài.

"Được rồi. Chuyện gì nữa đây?" Tôi hỏi lại. Nhưng Kaiba chỉ phát ra một cái tiếng như vui mừng ở bên kia đầu dây, rồi quay lại với cái giọng dễ mến giả tạo của anh ta.

"Được rồi. Rất cảm ơn cậu đã quan tâm. Cậu còn 57 phút." Anh ta cười nhỏ, nói

"Tôi ghét anh." Thở dài, tôi ném cái điện thoại vào túi quần. Đúng bộ thường ngày của tôi, quần sooc xanh trắng và một cái áo đấu bóng đá đỏ viền xanh, in số 11 và tên tôi trên đó. Một đôi dép da tiện lợi và đơn giản. Vác cái cặp lên một bên vai, đội cái mũ lưỡi chai đỏ lên, tôi ra ngoài.

"Còn 56 phút..." Tôi lẩm bẩm, đếm giờ hệt như lúc nãy tên khốn nạn Kaiba đếm, cười khẩy với câu đùa với bản thân ấy rồi bắt đầu chuyến đi của mình đến Viridian.

...

"Còn 10 phút..." Tôi ngồi vắt chân trên cái ghế ở trong khuôn viên nhỏ phía trước gym, ăn cái kem mới mua, nhâm nhi nó từ tốn. Được vài phút rồi. Tôi ngồi qay lưng về phía Gym. Chỗ đó là một ô hình vuông với vài thân cây cao tạo bóng mát, một thảm cỏ xanh mượt, một lối đi bằng gạch hình chữ thập cắt qua và một đài phun nước nhỏ ở giữa. Một bên là Gym, và phía đối diện, bên kia con đường nhỏ là cái quán cà phê Poke Park mà Kaiba hẹn tôi. Ngồi trên hàng ghế, ăn kem và tôi nhìn anh ta ngồi phía trong cửa sổ, vừa tận hưởng chiếc bánh kem thứ hai trong 15 phút, vừa kiểm tra đồng hồ, vẻ sốt ruột. Nhưng vội quái gì, anh ta vội chứ tôi thì không. Hôm nay đang là ngày nghỉ mà, gọi tôi ra đây có việc đã là đủ lắm rồi. Cho anh ta chờ thêm chính phút nữa cũng chẳng thành vấn đề với tôi.

"Dài cổ đi nhé kaiba." Tôi cười cợt, đứng dậy, ném cái que kem đã ăn hết vào thùng rác gần đó, đi dạo vòng vòng. Còn 8 phút nữa mới tới giờ hẹn, đi bộ quanh cái khuôn viên xanh nhỏ nhắn này cũng mất tầm 6 phút, qua đường 2 phút là tới nơi đúng hẹn. Tôi làm đúng như dự tính...

"A! Chào cậu! Tiger! Cậu đến rồi à!" Kaiba hớn hở chào tôi khi tôi đẩy cửa vào tiệm. Một tiệm cà phê cũng thuộc hạng sang, bàn ghế đẹp, không gian thoáng đãng, có cả cây xanh và phục vụ cả đồ ăn nhẹ và vài thứ khác. Nhưng giá cả thì chẳng bình dân tí nào cả. Tôi tặc lưỡi khi nghĩ đến cái túi tiền của mình. Kaiba là một gã thư sinh cao gầy, đeo kính cận, tóc cắt nghiêm túc, mặc vest(trái với bộ quấn sooc áo cộc dép da của tôi). Và cái điệu cười giả tạo dễ mến của anh ta khá thu hút các cô gái đấy, gần bằng cái ví tiền của anh ta. Anh ta có một cái cặp đen, nghiêm túc với vài tập ồ sơ để trên bàn bên cạnh cốc cà phê uống dở.

"Chào. Tôi bị kẹt xe, đến trễ chút." Tôi tươi cười, ngồi xuống, ném cái cặp xuống phía trong cái ghế đệm dài rồi ngồi phía bên ngoài. Một âu nói dối trắng trợn nhưng với chuyên gia thì không thành vấn đề.

"À. Ra vậy. Dạo này giao thông hỗn loạn nhỉ." Kaiba cười.

"ĐƯợc rồi! Vào chuyện chính đi. Vấn đề gì mà bao nhiêu siêu điệp viên chính phủ lại phải nhờ tới một thằng huấn luyện viên pokemon xử lý thế?" Tôi ngồi, chống khuỷu tay lên bàn, ngả người về trước, nhìn Kaiba mà hỏi. Anh ta chỉ cười

"À. Chuyện dài lắm. Cậu cứ gọi cái gì đó ra trước đi. Yên tâm. Tôi chi." Anh ta hào phóng đề nghị "Đằng nào ngân sách cho vụ này cũng lớn mà. Thoải mái chút đi."

"Hừm..." Tôi nhìn anh ta nghi ngờ trước khi lấy cái menu từ người phục vụ vừa mới chạy tới bên bàn chúng tôi. Liếc qua chút, toàn món đắt tiền.

"À...Món đắt nhất của tiệm là gì ấy nhỉ?" Tôi hỏi, nhíu mày nhìn Kaiba, trêu ngươi anh ta chút.
"À cái đó...chúng tôi..." CÔ phục vụ hơi lúng túng

"KHỏ cần lo. Cứ đem nó ra đây." Tôi nói, giọng đầy tự cao.

"Dạ vâng!" Cô phục vụ ghi chép gì đó rồi rời đi. Đến lúc đấy, Kaiba mới nở nụ cười dễ mến của anh ta, nhìn tôi

"ĐƯợc thôi. Tôi sẽ tra mà. Nhưng hứa với tôi là cậu sẽ xử hết món đấy nhé." Anh ta nói

"Yên tâm!" Tôi đưa ngón tay cái lên, tự tin nói và chỉ vào mình đầy kinh điển. Đúng kiểu của tôi mà.

"Được rồi, vào vấn đề chính nhé" Kaiba mở tập hồ sơ bên cạnh anh ta, lật qua lật lại vài trang rồi xoay ra cho tôi nhìn. Một danh sách. Có khoảng hơn ba chục người, với tên tuổi, ngày sinh,...và đặt biệt nhất là hai cột cuối. "Nơi đăng nhập" và "tình trạng". Tình trạng thì đa số là "hôn mê" hay "mất ý thức tạm thời", một số ít ba bốn người thì chỉ "mất trí nhớ toàn diện". Còn cột "nơi đăng nhập"

"Để tôi đoán nhé...Những người đăng nhập hệ thống VRMM, địa điểm họ đăng nhập và tính trạng hiện tại của họ. Đúng chứ?" Tôi nói, giọng đầy tự tin. Dù chỉ là dự đoán nhưng nét mặt của Kaiba đã xác nhận tính chính xác của nó.

"Quả đúng là phó chỉ huy của D.K. bản năng quả thực rất sắc bén." Kaiba gật gù "Cậu nói đúng đó. Đó là tình trạng của những nạn nhân cho tới thời điểm hiện tại. Và danh sách ấy có thể sẽ còn nới rộng hơn nữa..."

"Chuyện này có từ bao giờ vậy?" Tôi chỉ vay vào danh sách trước mặt, hỏi Kaiba. Đây không còn là một trò đùa nữa rồi. Tới lúc gọi lại tôi nghiêm túc trở lại rồi, dù thực ra tôi ghét phải làm vậy. Kaiba nhìn xuống bàn, một tệp hồ sơ khác đang ở đó.

"Được tròn hai tháng kể từ ngày nạn nhân đầu tiên bị phát hiện đăng nhập quá giờ ở một trung tâm ở Unova..." Kaiba nói.

Hệ thống VRMMO của Artistan không giới hạn giờ chơi. Dù hệ thống ăn uống chỉ là ảo, tuy nhiên, hệ thống mô phỏng giấc ngủ là thật nên hoàn toàn có thể thay thế giấc ngủ của người chơi được. Và các trung tâm thường chia thành các khoang phòng máy với thiết bị đăng nhập và giường đệm cũng như quạt đầy đủ để phục vụ nên người chơi có thể thoải mái đăng nhập cả đêm mà sáng hôm sau vẫn có thể tỉnh táo nếu trong game, họ có ngủ(chỉ cần 2 giơ trong game là đủ cho cả đêm. Và game theo hệ thống thời gian thực) và tất nhiên, họ phải có tiền đã. Phí giờ chơi vào đêm cao hơn ban ngày mà. Tuy nhiên, nếu người chơi có dấu hiệu đăng nhập quá 48 giờ liên tục, hệ thống sẽ cảnh báo cho trung tâm quản lý và người chơi để có biện phát đánh thức họ dậy.

"...Ban đầu, chủ trung tâm nhận được thông báo từ công ti rằng người chơi này đã đăng nhập quá thời gian giới hạn về sức khỏe. Ông ta phải đi để kiếm tra sức khỏe và đánh thức anh ta dậy trong trường hợp anh ta bị kiệt sức do đăng nhập quá lâu. Về phía người chơi, đáng lẽ anh ta cũng sẽ nhận được cảnh báo trước một giờ và phải tìm được địa điểm đăng xuất an toàn trong một giờ để thoát ra, bằng không sẽ bị ép đăng xuất. Tuy nhiên, khi thời gian giới hạn đã hết, người chủ đi đánh thức anh ta dậy, còn trung tâm quản lý sử dụng lệnh đăng xuất bắt buộc..."

Kaiba làm một ngụm cà phê cho đỡ khát vì câu chuyện của mình. Tuy nhiên, trước khi anh ta có thể tiếp tục, tôi gần như đã nắm được toàn bộ câu chuyện rồi.

"Họ không thể liên lạc với anh ta phải không?" Tôi hỏi

"gần như vậy..." Kaiba nuốt ngụm cà phê vào, nói tiếp "Họ phát hiện tài khoản anh ta bất ngờ nâng từ người chơi thành quản trị viên cao cấp và mọi nỗ lực tác động bên ngoài đều vô dụng. Và trong Hệ thống của Artistan, thậm chỉ kể cả các quản trị viên cao cấp cũng không tài nào tác động được vậy. Như thể quyền ưu tiên của một tài khoản người chơi bình thường bất ngờ nâng lên mức ưu tiên vô cực vậy."

"Hừm..." Tôi chống tay xuống bàn, đan hai tay vào nhau rồi chống cằm lên, nghe Kaiba kể. Anh ta cũng đan tay lại, để trên bàn trước ngực.

"Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó là hành động hack game hay tấn công từ tin tặc, nên họ đã liên hệ với Kamek." Kaiba nói

"Vậy cậu ấy nói gì?" Tôi hỏi

Tôi biết rõ Kamek. Bản thân cậu ấy kể từ sau tai nạn đã trở thành một Cyborg. Và với cái cơ thể nửa người nửa máy ấy, không còn ai trên cái lục địa này hiểu rõ công nghệ hơn cậu ta. Thậm chí cậu ta đã từng thử đưa cả tâm trí mình vào mạng, điều khiển máy tính và mạng internet toàn quốc trong vài giờ toàn bộ luôn ấy, trước khi bị bên an ninh mạng phát hiện và sau đó là phá tanh bành cả nhóm an ninh mạng. Đó cũng là bước đầu tiên của hệ thống Fulldive mà cậu phát triển. Nhưng...

"Cậu ấy chính là người trực tiếp bảo tôi tìm cậu và cũng là người chỉ đạo chiến dịch lần này vậy." Kaiba nói "Nếu vụ này lộ ra, cả hệ thống VR, công nghệ fulldive và có thể cả tương lai của công nghệ sẽ biến mất, kỉ nguyên công nghệ mà ai cũng mong ước sẽ biến mât trước khi cả lúc nó kịp bắt đầu. Nên cậu ấy muốn giữ bí mật vụ này."

"Tôi đang hỏi cậu ấy nói gì mà? Anh hơi lạc đề rồi đấy, Kaiba." Tôi nói, nghiêm túc. Tôi có thể thông cảm cho Kaiba được, vì hầu như ai phải làm việc với tôi-nghiêm-túc đều như vậy cả.

Kaiba ậm ừ...

"Tâm trí bị nhốt trong một nhà tù nội bất xuất, ngoại bất nhập. Không chỉ đơn giản là một cuộc tấn công của tin tặc." Kaiba nói "Anh ấy khẳng định vậy đó. Và đến giờ, mọi nỗ lực ít nhất là liên lạc với người chơi đều thất bại."

"Vậy những người này được chăm sóc đầy đủ chứ?" Tôi hỏi thêm. Kaiba gật đầu

"chăm sóc đầy đủ và sức khỏe ổn định.Điều này chúng tôi có thể đảm bảo."

Tôi nhìn ra ngoài, qua cửa kính. Cuốc sống bên ngoài vẫn nhộn nhịp như chưa hề có gì xảy ra.

"Vậy Kamek cần gì ở tôi? Một Siêu máy tính như cậu ta có thể làm được nhiều hơn một thằng huẩn luyện viên pokemon như tôi chứ?" Tôi quay ra, nhìn Kaiba và hỏi

"Ừm...Kamek cho rằng mọi tác động từ bên ngoài của quản trị hệ thống đều thất bại. Tuy vậy, nếu chúng ta có thể tiếp cận vấn đề từ bên trong thì chúng ta có thể tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra và tìm cách xử lý nó." Kaiba đề nghị

"Vậy là mấy người muốn tôi đi vào đó và mắc kẹt trong đó thử à?" Tôi nói, giọng diễu cợt. Tất nhiên là tôi sẽ đồng ý thôi. Một vụ việc lớn như vậy thì bỏ qua thấy cắn rứt lương tâm lắm. Nhưng mà...tính tôi nó vậy

"Thực ra Kamek, cậu ấy là người máy nên không thể đăng nhập được. Tuy nhiên, cậu ấy cũng sẽ kết nối vào và hỗ trợ cậu. Cậu cứ yên tâm." Kaiba nói, mỉm cười. Anh ta biết tính tôi mà.

"Vậy còn hợp lý. Thế còn thù lao thì sao?" Tôi hỏi

"Cứ yên tâm là đủ cho cậu mua một căn nhà." Kaiba cười

"Thôi thôi bỏ đi." Tôi cười đùa "Tôi mới mua rồi. Chuyển sang cái khác được không? Như là xây nhà tự thiện..."

"Một thằng đểu cáng như cậu không phải tỏ ra tử tế lấy tiếng đâu." Kaiba lấy tai nâng cặp kính, cười châm chọc và nói "Kamek nói thế đấy."

"Hehehe! Vậy cứ thế đi. Tuần này tôi đáng lẽ phải đến trại mồ côi Viridian nhưng vụ này có vẻ lâu. Nên nếu thành công, tôi muốn một vé ăn miễn phí tại chuỗi cửa hàng Pokestop trong một năm. Tiền thừa đem cho lũ trẻ ở trại mồ côi Viridian là được rồi." Tôi đề nghị

"Đó! Nghe giống cậu rồi đấy. Đồng ý." Kaiba nói rất nhanh, đưa tay ra.

Tôi nắm lấy tay anh ta, lắc mạnh

"Chắc rồi." Kaiba nói "Thời gian địa điểm đăng nhập, tôi sẽ gửi mail cho cậu sau. Vẫn địa chỉ cũ. Nhưng trước khi ra về...cậu còn nhớ cái thỏa thuận hồi đầu chúng ta đưa ra khi gọi món chứ?"

"Ăn hết chứ gì? Easy!" Tôi cười khẩy, liếc về phía quầy phục vụ. Đúng lúc ấy, cô phục vụ cũng vừa mang ra món của tôi đã gọi.

"Vậy thì hẹn cậu sau nhé! Chúc cậu ngon miệng." Kaiba cười, chế nhạo tôi rồi đi ra quầy thanh toán, bỏ lại tôi với chiếc Pizza to hơn cả cái bàn cho 12 người ăn...món đắt nhât của tiệm đó. Pizza đặc biệt hảo hạng cho 12 người ăn và tôi phải ăn...hết...thôi xong cái dạ dày. Kiểu này bội thực rồi. Trước khi về, hắn còn liếc tôi cười đểu nữa, muốn đấm cho hắn một phát quá.

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net