Tập 6: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pokemon legendary trainers Special: Shelter

Part 6.

Bầu trời và mặt đất của trò chơi bắt đầu vỡ vụn. Mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Chuyện này chưa từng xảy ra. Thậm chí cả các Game Master cũng đang rối loạn. Họ liên tục cố gắng trấn tĩnh người chơi những không được. Những vết nứt khỏng lồ kéo dài qua mặt đất, bầu trời và cắt chéo quảng trường phía trước sân vận động. Hàng trăm người hỗn loạn, chen lấn và rơi xuống đó. Tiếng kêu la thảm thiết hệt như tận thế. Không có bất kì thông báo gì cả. Một vài Game Master bên trong phòng chỉ huy của sân vận động liên tục gọi ra ngoài, cố gắng liên lạc với bộ phận kĩ thuật bên ngoài nhưng bất lực. Chuyện quái gì...?

...

...

Bên ngoài, phòng chi huy của Artistant...

"Chuyện lớn rồi xếp! Chúng ta không thể kết nối vào trong được."

Anh chàng nhân viên từ bên dưới, chạy vội lên, báo cáo tình hình trong khi hàng trăm người khác đang nhốn nháo bên dưới. Toàn bộ hệ thống đang đồng loạt báo lỗi. Đứng phía trên lầu nhìn xuống, Marcos Artinos, chủ tịch tập đoàn Artistant, vẫn cực kì bình tĩnh. Ông hỏi lại.

"Tình trạng liên kết thế nào? Có liên lạc được bên trong không?"

"KHông thưa xếp! Giờ cả Battle Scar và Swords đều bị cô lập hoàn toàn. Bên Insight cũng đã báo cáo lại rồi! Giờ cả hai trò chơi như những chiếc lồng khổng lồ vậy! Nội bất xuất ngoại bất nhập!" Anh chàng nhân viên báo cáo, honagr loạng "Một số người chơi dùng hệ thống đăng xuất tạm thời may mắn ra được thì cũng không thể kết nối vào lại được nữa. Toàn bộ hệ thống đang báo lỗi, trạm trung tâm ở thế giới ảo cũng không thể kết nối được...Chúng ta tiêu rồi...!!"

Giọng anh ta run run. Nhưng Marcos, người đàn ông với khổ người lướn đặt tôi tay chắc nịch với giọng nói cứng như đá lên vai anh.

"Bình tĩnh! Tuyệt đối bình tĩnh! Liên hệ ngay với đội Skynet!"

Ông ta nói, kìm nén lại toàn bộ những cảm xúc hiện tại. Bây giờ không phải là lúc hoảng loạn. Cần phải bình tĩnh hoàn toàn mới xử lý được. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình trạng này nên phải tuyệt đối bình tĩnh. Anh nhân viện chạy lao xuống, suýt vấp cầu thang tới hai lần. Nhóm liên lạc bên dưới cũng ngay lập tức nhận lệnh, liên hệ với đội Skynet. Marcos đứng, chống tay lên lan can và cúi thân hình to lớn của mình xuống, nghiến răng.

"Hai năm hoạt động bình thường mà sao nó lại chọn đúng lúc này chứ? Dự án "Shelter" thậm chí còn chưa cả vào giai đoạn hai cơ mà..."

...

...

Trụ sở Skynet chỉ đơn giản là một gian phòng rộng nằm ở tầng thượng một tòa nhà văn phòng. Và họ không phải một tổ chức công nghệ. Họ là một nhóm nghiên cứu tập hợp những hacker cùng với những kĩ sư xuất sắc nhất toàn thế giới, hoạt động và nghiên cứu về dự án Atlas. Tuy nhiên, hôm nay, công việc của họ không phải là về dự án Atlas của tôi nữa, hôm nay là chuyện khẩn cấp rồi. Tôi, Kamek(dù chỉ là mật danh), là người đứng đầu họ, vừa nhận được cuộc gọi từ Artistant. Nhưng công việc của chúng tôi đã bắt đầu từ khi những dấu hiệu đầu tiên xuất hiện rồi chứ không phải chờ tới tận bây giờ.

"Xếp!! Chuyện lớn rồi! Hệ thống của cả hai trò chơi đã bị khóa hoàn toàn!" Anh chàng ngồi gần tôi nói, tay vẫn gõ liên hồi vài bàn phím. Phía cuối phòng, hai ba người nữa cũng xác nhận thông tin. Tôi vẫn ngồi ngả người, thả lỏng ở bàn làm việc chính ở bên này phòng. Cơ thể tôi là nửa người nửa máy nê chẳng cần máy tính, chính phần máy của cơ thể của tôi là một chiếc máy tính rồi. Một nửa khuôn mặt bằng máy. Chiếc mắt phải của tôi chiêc lên mặt bàn, hiện lên một màn hình ba chiều cùng bàn phím. Tôi dùng tay, gõ lệnh và trực tiếp kết nối với cả nhóm.

"Thấy rồi!Cả hai trò chơi bị phong tỏa hoàn toàn khỏi bất kì quyền truy cập nào từ hai công ti quản lý." Tôi nói, ra hiệu về phía cuối phòng, nơi một nhóm khác đang chờ.

"Có tìm được đường vào nào không?" Tôi hỏi.

"Không! Hoàn toàn bị phong tỏa rồi. ngay sau khi xếp Kaiba nhận được lệnh đăng xuất khẩn cấp và thoát ra thì trò chơi hoàn toàn bị khóa." Một cô gái đáp lại.

"Còn một người bạn nữa của tôi cũng kẹt trong đó rồi. Kaiba đang đến bệnh viện xem có ngắt kết nối thủ công được không. Hãy hi vọng đội kĩ thuật đi cùng làm được gì đó. Giờ thì tiếp tục tìm đi"

Tôi nói, tiếp tục tìm kiếm. Cả nhóm lại tiếp tục công việc, cực kì khẩn trương. Chúng tôi phải nhanh chóng tìm được một lỗ hổng trước khi cả hai công ti mẹ chặn kết nối hoặc làm điều gì đó tồi tệ hơn. Mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu thôi, và tôi không muốn để kẹt người giỏi nhất tôi có thể nhờ vả ở trong đó được.

...

...

Mọi chuyện ở đây bắt đầu điên rồ hơn tôi tưởng rồi đấy. Dù vẫn chưa bằng những gì tôi đã trải nghiệm ở Hư không nhưng cũng ngang với tận thế rồi. Mọi người la hét, hoảng loạn, chạy dẫm lên nhau. Bầu trời và mặt đất vỡ ra những khe nứt, hút mọi người vào đó. Ban đầu tôi nghĩ chỉ là trò đùa của ban quản lý hay một events nào đó...cho tới khi tôi xác nhận thằng cha Kaiba đăng xuất vội ở nhà vệ sinh và bỏ tôi một mình... Tình hình là tôi chỉ là một thằng game thủ quèm ở cái thế giới thực tế ảo này và không phải GM hay hacker thành ra...

"AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!"

...Tôi luôn nghĩ đến việc đi thử vai diễn viên quần chúng trong mấy bộ phim đình đám. Và nếu mấy bộ phim tận thế mà được quay hoành tráng thế này thì chắc tôi cũng kiếm được ít tiền công rồi.

...

Hoảng loạn luôn rồi!! Tôi chạy toán loạn theo đoàn người đang hoảng loạn ở quảng trường trước sân vận động. Nó đang gần như đổ sụp xuống, ở giữa xuất hiện một hổ đen ngay bên trong vết nứt, hút mọi thứ từ nhả cửa, xe cộ đến người chơi vào. Tôi đạp tạm mấy tên chạy sau lại rồi phi qua đoàn người, vào bên trong sân vận động. Và thế là...

"AAAA!!!!"

Nó giống cảnh Jack Sparrow bị cả bộ lạc đuổi theo ấy mà. Chỉ có điều họ không đuổi, họ chạy. Và tôi mà không nhanh thì thành giống người ta ném cái bánh bao xuống đường để xe cộ cán qua ấy. Tôi phi thẳng vào sân vận động, chạy một mạch lên chỗ khán đài cao nhất, nhìn xuống. Thật hỗn loạn, mọi người hoảng loạn, giẫm đạp nhau trong khi những hố đen từ mặt đấy và bầu trời hút họ vào đó. Giải oscar về phim thảm họa thiên nhiên là đây chứ đâu. Nhưng hình như cả thằng trao giải cũng bị hút luôn rồi. Mọi người tràn vào sân vận động, cố gắng nấp đi. Nhưng ngay cả sân vận động cũng bắt đầu đổ sụp xuống, hút mọi người bên dưới sân vào trong.Nhìn cảnh tượng cái hố xoáy khổng lồ nuốt chửng cả ngàn người đang đứng trong sân vận động làm tôi thấy ớn. Nhưng tôi phải bình tĩnh...vì đằng quái nào cũng bị hút rồi. Ngay bên dưới bức tường từ khán đài xuống, mọi thứ bắt đầu sụp đổ khi một hố đen lớn tiến đến, hút mọi thứ vào. Gió thổi mạnh, tôi không đứng vững nổi vì ngay trên đầu cũng là một cái nữa. Và bên kia, dưới sân vận động cũng là một cái. Một phút im lặng suy nghĩ trôi qua...chẳng có gì đến với tôi cả. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng nhẽ họ hết cách khiến người chơi đăng xuất nên phải chơi kiểu bạo lực này sao? Nhưng ngay cả các Game Master cũng không nhận được thông báo nào cơ mà. Điều tồi tệ nhất lúc ấy mà một thằng mê light novel như tôi có thể nghĩ ra là lại như ở trong phần hai của Sword Art Online, một đám người bị nhốt lại làm vật thí nghiệm. Đó là điều tồi tệ mà tôi đã dự đoán từ đầu về nhiệm vụ này, nhưng chẳng có gì chắc chắn cả.

Thôi thì...kệ đi. Giao phó chuyện này cho nhóm Skynet. Họ sẽ tìm được cách khắc phục thôi. Nhưng, chưa nghĩ xong thì...

"Á!!"
Cái chỗ tôi đứng cũng đổ ập xuống, kéo theo tôi ngã rơi tự do thẳng vào trong hố đen. Mọi thứ tối sầm đi một hồi, rồi hàng loạt những thứ ánh sáng bảy màu đau cả mắt lại liên tục trôi qua quanh tôi, hệt như lúc tôi đăng nhập hay đăng xuất. Nhưng lần này, tôi chợt có cảm giác khác.

"Arggghh!!!!"

Như thể cả cơ thể bị xé làm đôi vậy. Đau lắm. Tôi đã trải qua nhiều những cơn đau như thế này rồi, nhưng cơ thể bị xé làm đôi thì khác. Nó đau đến mức không thể tả nổi, đến tôi cũng không thể chịu nổi. Nhưng tôi không thể xác định được có phải thật không nữa vì những luồng ánh sáng trước mắt tôi cứ trôi qua liên tục, không dứt như thể vô tận vậy, kèm theo cơn đau khủng khiếp như có cái gì đang xé tôi ra làm nhiều mảnh vậy. Cơn đau kéo dài tưởng như vô tận, Đau tới mức một kẻ xông pha trên chiến trường, đã hứng chịu đủ các cơn đau kinh khủng như tôi cũng không thể chịu nổi nữa. Mắt tôi mờ dần, lịm đi trong chốc lát.

Tôi cảm giác như có ai đó giật bộ tóc của mình đi vậy. Đồng thời, có một thứ nặng trĩu trên đầu tôi bị tháo ra, nhẹ hơn hẳn.Nhưng cả người tôi vẫn còn đau đớn, cái cảm giác bị xé làm đôi vẫn còn. Tôi theo phản xạ, bật dậy. Chợt, một thân hình nhỏ nhắn ôm lấy tôi, một hơi ấm rất quen và chiếc mũ cối vô tình chạm vào ngực tôi. Mắt tôi mờ không nhìn thấy gì cả, Nhưng theo phản xạ, tôi ôm lại. Em, cô gái bé nhỏ Irelia, nằm gọn trong vòng tay tôi, người run bần bật, tiếng khóc thút thít và nước mắt thấm đầm đìa lên chiếc áo phông tôi mặc từ sáng do không muốn gắn máy đo. Tôi cảm nhận được mái tóc vàng mượt cảu em, chiếc mũ cối cùng cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong lòng mình. Vuốt ve em, tôi cố nói gì đó.Nhưng cơn đau chặn ngang họng tôi lại. Tôi cố nhìn quanh, mắt đang dần lấy lại dù chỉ mờ. Tôi thấy chiếc mũ máy "The HAT" mình đội lúc vào game nằm dưới đất, bị đập vỡ tan tành, quai mũ bị cắt đứt và hệ thống dây cũng bị phá. Và đôi tay nhỏ nhắn Irelia đang ôm quanh hông tôi thấm máy, những vết cắt từ những mảnh vỡ của chiếc mũ làm đôi tay em run bần bật, đau đớn. Tôi cảm nhận được nó đang cố ghì lấy tôi.Tôi cúi người xuống, ôm gọn em chặt hơn.

"Cảm ơn..."

Mất một lúc, tôi mới nói được, dù rất nhỏ. Chuyện em vừa làm, có thể cực kì nguy hiểm tới cả em lẫn tôi, nhưng em cũng vừa cứu tôi khỏi đó. Khi người chơi đang Fulldive, the HAT sẽ tự khóa an toàn, tránh việc tháo bỏ chiếc mũ ra trong quá trình vì có thể gây những tổn thương CỰC KÌ nghiêm trọng thới hệ thần kinh. Tôi vừa trải qua nó, nhưng là ĐƯỢC kéo ra. Và phần nào, tôi cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Kaiba cùng đội kĩ thuật ập vào cùng bác sĩ quản lý và y tá trực. Bác sĩ và Y tá nhìn chúng tôi ôm chặt lấy nhau, bất ngờ, rồi họ nhìn chiếc mũ máy bị đập tan tành, chiếc xe lăn của Irelia nằm đổ bên giường mà bàng hoàng. ĐỘi kĩ thuật và một nhân viên y tế cũng chạy lại, kiểm tra hệ thống máy móc và tôi. Kaiba đứng đó, chống tay nhìn tôi rồi thở dài một tiếng như rũ bỏ được bao lo âu nãy giờ. Người tôi vẫn run, nhưng nhìn nét mặt anh, tôi có thể hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

...

...

"...Hiện giờ cả hai công ti chịu trách nhiệm là Insight và Artistant đều chưa có phản hồi gì thêm sau khi cả hai máy chủ của hai tựa game thực tế ảo lớn nhất hiện nay là BattleScar và Swords đều đồng loạt bị cách ly khỏi hệ thống quản lý. Nhà quản lý của cả hai công ti đều cam đoan rằng đó chỉ hoàn toàn là một lỗi kĩ thuật và đang được xử lý. Tuy nhiên, hơn 6000 người chơi hiện vẫn chưa thể đăng xuất và mọi nỗ lực kết nối vào bên trong vẫn là vô vọng. Liệu đây có phải là thảm họa thực tế ảo mà những chuyên gia vẫn hay lo ngại hay không?..."

Tôi chỉ cười khẩy. Mấy tay đó chỉ chờ có thế để được lên báo thôi mà, chuyên gia giấy lại chuẩn bị nổi lên nữa đấy.

Bầu trời Celadon về đêm vẫn sáng đèn, ánh đèn sáng rực của thành phố soi sáng cả bầu trời. Thời tiết lạnh, có tuyết rơi nhẹ, khá lý tưởng với một người đang trong quá trình hồi phục như tôi nghỉ ngơi. Đã hơn một ngày kể từ lúc tôi bị xé làm đôi trong cái thế giới ảo kia và đến bây giờ, cái cảm giác điên rồ và kinh hoàng tôi vẫn ám tôi lúc đi ngủ. Đã hơn tám giờ tối rồi, đường phố Celadon vẫn nhộn nhịp người đi qua lại. Tôi lang thang, dừng chân trước một cửa tiệm bán tivi chỉ để nghe cái bản tin tối và cười vào nó. NGười tôi vẫn tê tái và ê ẩm, đầu thì đau ong ong từ hôm qua tới giờ, các giác quan dù đã phục hồi được chút nhưng vẫn còn yếu lắm. Có lẽ đây là cái "ảnh hưởng tới hệ thần kinh nếu cố ý tháo ra" mà trên hướng dãn sử dụng của thiết bị đăng nhập ghi. CŨng khá tệ. Các bác sĩ đã kiểm tra lại toàn bộ cho tôi và kết luận rằng tổn thương hệ thần kinh mức nhẹ và cần được nghỉ ngơi. Nhẹ gì chứ. Tôi vẫn còn thấy ảm ảnh và cả ngày nay không ngủ nổi, với một thằng ngủ 14 tiếng trên ngày thì thế là quá ít rồi. Buồn ngủ, nhưng không tài nào ngủ được vì cái nỗi ám ảnh vẫn còn hiện hữu, tôi đứng dựa vào bên cửa tiệm tivi, nép vào một góc sau cái thùng thư, lấy trong túi ra một con búp bê Rufflet bằng bông bé tí, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.

"Từ hôm qua tới giờ chưa gặp em nhỉ..."

Tôi cười, nhìn nó. Irelia đã dí nó vào tay tôi trước khi tôi vị đem đi kiểm tra tổng thể. Và có vẻ như nó là một cái bùa cầu may chứ không phải con búp bê. Nhưng nó cũng có một ý nghĩa riêng. Cấp tiến hóa của nó là Braviary, một loài chim dũng cảm, bay lượn khắp bầu trời. Đó cũng có lẽ là ước mơ của em...

Một câu chuyện khá bi thương đấy chứ. Dù đã gặp nhiều đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn rồi, nhưng có những câu chuyện làm tôi nhớ mãi. Và Irelia cũng là một ví dụ. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ quản lý em, chủ yếu là để ông ấy không trách em về hành động có phần vộ vã và ngu ngốc hôm qua khi em phá vỡ đai bảo vệ và tháo chiếc mũ ra khỏi tôi. Nhờ đó, tôi cũng đã biết qua câu chuyện của em. Irelia cũng đã từng có gia đình, cha mẹ em hay cãi nhau. Nhưng lúc ấy, em còn nhỏ lắm, chỉ năm, sáu tuổi thôi. Và họ muốn làm hòa, dù chỉ một lần, vì em. Họ quyết định đi chơi, có lẽ là đi cắm trại. Nhưng quãng đường đèo họ đi, lần đó đã bị lở đất nghiêm trọng. Và đơn vị chịu trách nhiệm không hề nhận được bất kì thông báo gì trong suốt đêm xảy ra chuyện đó cho tới tận sáng, khi mà người dân đi qua khu vực phát hiện lở đất. Nhưng lúc ấy thì muộn rồi. Một chiếc xe du lịch bốn chỗ bị đất đá cuốn trôi, kẹt cứng bên dưới suốt đêm. Cả gia đình, ba người, chỉ có duy nhất người con sống sót sau vụ tai nạn. Còn cả cha và mẹ đứa bé đều chết, tuy nhiên, họ không chết ngay khi vụ tai nạn xảy ra mà là bị thương nặng và mất máu tới chết. Cứ tưởng tượng một đứa trẻ sáu tuổi phải nhìn cha mẹ nó thoi thóp suốt nhiều giờ trước khi chết đi. Không vui lắm đâu.

Sau vụ việc đó, Irelia bị chấn thương tâm lý trầm trọng, khiến em gần như mất khả năng đi lại cũng như nói của mình. Đơn vị chịu trách nhiệm gửi em đến đó, bệnh viện mà tôi đến để làm nhiệm vụ, và chi trả mọi chi phí điều trị. Tuy nhiên, để em hồi phục được sẽ cần nhiều hơn thế. Đó là điều vị bác sĩ phụ trách em đề nghị với tôi.

"Hừm..."

Rút điện thoại ra, tôi kiểm tra tin nhắn. Vừa mới tới thôi, lúc tôi vẫn còn đang tua lại những gì đã xảy ra suốt một ngày qua. Một là từ Blue...

'Cậu nghe tin về vụ việc ở thế giới ảo chưa? Thực ra là xảy ra từ trưa hôm qua nhưng hôm nay họ mới đưa tin đấy. Tớ bận cả ngày ở trường nên giờ mới biết. Chỉ muốn nhắn cho cậu là mọi người vẫn ổn. KHông cần lo lắng đâu. Cứ chú tâm vào nhiệm vụ hiện tại của cậu đi. Gặp lại sau nhé'

Như thường lệ, vẫn là dấu trái tim ở cuối tin nhắn. Blue ấy mà, không có gì là lạ. Luôn luôn lo lắng cho người khác. Một trái tim ấm áp mà tôi có thể dựa vào. Và tin nhắn còn lại là từ trại trẻ mồ côi Viridian.

'Anh đi làm nhiệm vụ lâu thế. Bọn em nhớ anh lắm. Sớm trở về nha anh.

Ký tên: Đội chiến thuật Tiger'

Là bọn nhóc ấy mà. Mới mấy ngày tôi không tới mà đã nhớ rồi à. Lúc nhóc này rắc rối thật đấy. Tôi chợt cười, nghĩ lại đề nghị của bác sĩ sáng nay. Rồi vừa đi bộ về phía đài phun nước ở quảng trường trung tâm, vừa huýt sáo, vừa suy nghĩ. Ông ấy cười khi nói về đề nghị nhỏ của mình về Irelia với tôi. Ông ấy biết chỉ trị liệu bằng thực tế ảo là không đủ, và ông ấy cũng biết cái em cần, một gia đình, nơi có thể xua tan những ác mộng vẫn ám ảnh em hàng đêm. Và ông ấy nhờ tôi. Ông ấy kể rằng em đã thần tượng tôi từ rất lâu rồi, từ khi em nghe về những câu chuyện, chiến công cảu tôi khắp các vùng đất, việc tôi trở về từ cõi chết, rồi chống lại thượng đế.... Có cả những chuyện thật, những chuyện do người ta thêu dệt ở đó, nhưng điều quan trọng là em luôn coi tôi như ngươi anh hùng trong những câu chuyện cổ tích vậy. Tôi không biết làm sao em biết tôi là người mà em đã gặp và đấu trong thế giới ảo, là nhân vật Kintoki tóc bạc kia, và cũng không biết làm sao em lại có thể thoát ra được khi Battescar bị phong tỏa, nhưng em đã cứu tôi.

Có lẽ là vì em cũng muốn được như tôi, được trở thành người hùng của một ai đó dù chỉ một lần. Cho dù có là sai cách và suýt chút nữa cho tôi xuống gặp Lucifer, nhưng ít nhất, tôi cũng ghi nhận nó. Con búp bê Rufflet là một minh chứng. Một ngày nào đó, Rufflet sẽ tiến hóa thành Braviary, dang rộng đôi cánh bay giữa bầu trời, can đảm và mạnh mẽ.

...

Đã từ lâu rồi, tôi quên mất giấc mơ hồi nhỏ của mình là gì. Một chiến binh bất khả chiến bại hay một bậc thầy huấn luyện pokemon? Một siêu điệp viên đập tan kẻ xấu hay một nhân vật nổi tiếng, được viết thành tiểu thuyết, văn thơ? Không, chắc không phải một trong mấy thứ đó đâu. Tôi chỉ sống với bản thân mình, sống theo ý thích, làm những gì mình muốn làm, thích làm, vậy thôi. Nên nhiều khi cái sở thích của tôi cũng khá kì quặc vậy đó. Cứu người, đánh bại kẻ xấu, cứu thế giới. Mấy thứ đó cũng nằm trong sở thích của tôi. Ai cũng có một cái mà, thừa nhận đi. Nên đôi khi, tôi thực sự thấy ghen tị và trận trọng những giấc mơ của mọi người, vì họ có một mục đích để đạt được. Còn tôi, đến mục đích của tôi, tôi cũng không chắc mình đã hoàn thành được nó chưa nữa.

Và trước khi tôi, thánh lạnh lách, lái những suy nghĩ của mình đi xa hơn, một cái vỗ vai đã làm tôi dừng lại. Chút nữa thì cả cái suy nghĩ của tôi thành mấy trang sách trong cái cuốn giáo trình "Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác - Lê-nin rồi". Và đó không phải là một người xa lạ với tôi lắm.

"Chào!!!" Apolo, đội phó của Defiant dragon,vỗ vai tôi,lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Yo!" Tôi cũng đáp lại, vui vẻ. Nhưng cái đầu thì vẫn ong ong.

Với lại tên này là con trai ông trưởng khoa bệnh viện chỗ tôi làm nhiệm vụ nên cũng thừa biết là tôi gần đây rồi. Nhà hắn ở Celadon, đi từ đấy đến bệnh viện cũng không xa lắm vì có xe đưa đón nên cũng tiện. Còn tôi, Saffron xác định là không có chỗ ăn chơi vào buổi tối nên tôi mới lai vãng sang Celadon này giải tỏa tâm lý.

Chúng tôi vừa đi, vừa nói chuyện dọc quảng trường, mua chút đồ ăn vặt dọc đường, vừa ăn vừa bàn về đủ thứ chuyện trong nhà ngoài xóm. Nào là bản cập nhật mới, mấy thứ mới ra trong game đến hội nghị thượng đỉnh hạ đỉnh gì gì đó. Hai thằng tổ lái vốn đã hợp nhau từ hồi giao hữu, quen nhau nửa năm, thi thoảng Dual rank trong game giờ ra ngoài đời thì càng lái kinh hơn nữa. Chẳng nhớ nổi hai đứa đã nói đến bao nhiêu chủ đề rồi nhưng cũng hết hai vòng quanh quảng trường mới hết chuyện.

"Vậy tối nay ông tính ngủ ở đâu?" Apolo hỏi "Lại lai vàng quanh mấy quán trọ à?"

"Ngủ nghỉ gì nữa. Nằm cả ngày chả ngủ được rồi. Với lại có ngủ thì tôi đây đã ở lại Saffron rồi. Có chỗ nào vui thú đêm khuya không?" Tôi hỏi, đứng tựa vào cái cột đèn nhìn Apolo. Hắn cao hơn tôi, gầy gò hơn thành ra trông như cái que củi dưới ánh đèn vàng ấy. Trông như thằng nghiện thuốc lâu năm. Hắn cười

"Các phòng máy, agme center đóng cửa sau 11h đêm đối với khách. Nhưng với bọn tớ thì .D Center mở cửa cả đêm để bọn tớ tiện stream đêm và luyện tập nếu cần. Hôm nay cũng có buổi. Mà lão đội trưởng lại trốn về quê rồi nên vẫn chống một ghế." Hắn cười "Mẹ với em gái sống ở Pewter, nhà có mỗi hai bố con mà ổng chẳng bao giờ để tâm tới tôi cả. Thành ra đêm đêm cứ đi tá túc ở đó thôi."

"Cày game thâu đêm luôn cơ à? Được thôi." Tôi cười, đúng dậy "Nếu cần thì tui xin lấp chỗ trống. Nhưng cậu phải đãi đồ uống, được không?"

"Thoải mái đê!" Hắn cười, vỗ lưng tôi bùm bụp. Tôi cũng cười.

Ít nhất cũng kiếm được chỗ để tá túc qua đêm ở Celdaon ăn chơi này. Cũng lâu rồi tôi mới chơi game thâu đêm thế, nhưng quan trọng gì. Bác sĩ bảo là nghỉ ngơi mà. Cứ thoải mái đê. Hôm nay, tôi lại có đủ một đội năm người để tham chiến với game MOBA quen thuộc mà bọn tôi cùng yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net