Polaroid

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Quán quân trận chung kết cuộc thi diễn thuyết lần thứ mười hai của trường chính là bạn học Takata Mashiho của lớp Tài chính 6!"

Kết thúc cuộc thi, Mashiho tay cầm cúp đi xuống trao cho Park Jihoon đang đợi dưới khán đài một cái ôm nhiệt tình, hiện đã là học kỳ cuối của năm tư rồi, đây có lẽ là cuộc thi cuối cùng mà cậu có thể tham gia trong suốt thời gian học đại học của mình, cũng được tính là một cái kết có hậu. Park Jihoon ôm vai cậu phấn khích nói: "Thằng nhóc Kim Junkyu kia đâu rồi? Mau gọi cho nó đi, thân là anh em thời khắc quan trọng như vậy mà lại có thể vắng mặt được!"

Mashiho mỉm cười, phải nói chính cậu mới là người bảo Junkyu đừng đến, trước ngày diễn ra cuộc thi, Junkyu đã gửi tin nhắn rằng anh sẽ đến cổ vũ cho cậu.

"Đừng, cậu đừng đến, tớ sẽ căng thẳng lắm."

"Chứ không phải là tớ không đến cậu mới căng thẳng hả?"

Đương nhiên cậu mới là người khiến người khác căng thẳng đấy. Kim Junkyu - cái tên này tựa như những mũi gai nhọn đâm thẳng vào con tim cậu, song là cái tên mà mỗi khi nhìn thấy đều sẽ đau đến run rẩy. Là bạn cùng phòng của cậu, bạn bè của cậu, và cũng là người cậu yêu.

2.

Mashiho lấy điện thoại ra liên hệ với Junkyu, cuộc gọi rất nhanh đã được nối thông: "Junkyu, tớ thắng rồi."

Junkyu ở đầu dây bên kia lớn tiếng nói, "Thật chứ?! Tớ nói rồi cậu nhất định sẽ làm được mà."

Mashiho nghe anh nói, mép miệng cong lên: "Cậu đã đến chưa? Tớ hôm qua có nói nếu thắng thì sẽ mời cả hai cậu ăn cơm đấy."

"A... Xin lỗi Mashi, Youngji vừa mới nói muốn đi xem phim. Ngày khác! Ngày khác tớ với cậu sẽ đi ăn mừng! Tớ đãi." - Bên kia đầu dây truyền lại âm thanh thúc giục của một cô gái, Kim Junkyu vừa đáp lại vừa qua loa tùy tiện nói xin lỗi với cậu, sau đó cúp máy.

"Sao rồi?" - Park Jihoon hỏi.

"Cậu ấy đi với bạn gái." - Mashiho buông điện thoại xuống, tuy cậu đã sớm quen với việc Junkyu sẽ vì bạn gái mà cho cậu leo cây, nhưng nói không mất mát thì chính là đang nói dối.

"Cái này gọi là trọng sắc khinh bạn. Lần sau phải bắt nó khao một chầu lớn đấy. Đi thôi, hôm nay tớ đi cùng cậu." - Park Jihoon nói xong ôm vai cậu đi ra ngoài.

"Ừ." - Mashiho giật giật khóe miệng rời đi với Jihoon.

Park Jihoon chọn một quán ăn vỉa hè lớn cạnh trường, bảo người đông náo nhiệt, Mashiho dù không hiểu dòng người qua lại kia đều không ngồi vào bàn ăn thì có gì mà náo nhiệt, nhưng đến cũng đã đến rồi, cơm vẫn phải ăn, liền cùng Jihoon tìm chỗ ngồi.

"Thịt xiên nướng của nơi này thật sự rất ngon đó, thức ăn khác cũng không tệ." - Park Jihoon ra sức giới thiệu những món ăn thương hiệu của quán. Nhưng Mashiho từ đầu đến cuối đều không mấy hứng thú. Jihoon đặt thực đơn xuống, dùng vai chạm nhẹ cậu, "Sao vậy? Đoạt cúp mà sao lại sầu não không vui thế?"

"Không có." - Mashiho lắc đầu, cười một cái với Jihoon, "Cậu tự chọn món bản thân muốn ăn đi, tớ mời cậu."

Jihoon nhìn thấy vẻ mặt cố gượng cười của cậu thì đã biết rằng trong lòng cậu chắc chắn đang có tâm sự, anh cầm thực đơn đến chỗ của chủ quán gọi món, suy nghĩ kỹ lại và anh đã quyết định gọi thêm nửa tá bia, mang bia đặt lên bàn, nói với cậu: "Hôm nay tớ mời, cậu chỉ việc uống là được." - Mashiho ngước mắt nhìn Jihoon xong cũng không còn khách khí với anh. Liền cảm ơn và đón nhận tâm ý của anh, rồi mở một chai ra uống cạn.

Tửu lượng của Mashiho không quá tốt, có thể nói cậu kỳ thực không thích đồ uống có cồn, nhưng hôm nay tâm trạng cậu thật sự không tốt đến vậy, Jihoon có ý để cậu buông thả một chút, vì thế Mashiho cũng không có lý do nào để từ chối. Uống hết hai chai cậu bắt đầu có chút chóng mặt, Jihoon ở bên cạnh vừa tuốt thịt xiên vừa khuyên cậu đừng uống quá vội, Mashiho vừa nghe lập tức ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại nhìn ra hai bóng người giống hệt nhau sốt ruột suýt khóc.

"Làm sao mà có hai Park Jihoon vậy? Ai mới là thật đây?" - Jihoon ngẩn người một lúc, thôi, say thật rồi.

"Đừng uống nữa, đi thôi, tớ đưa cậu về ký túc xá." - Park Jihoon đứng dậy định dìu Mashiho về, lại bị cậu ấn ngồi xuống.

"Không về đâu, không muốn về." - Mashiho toàn thân không sức lực nằm gục trên bàn, trên tay giữ chặt chai bia vẫn đang uống dở.

"Được không về không về, nhưng mà cậu đừng uống nữa." - Jihoon đưa tay cướp lấy chai bia trong tay cậu.

"Kim Junkyu!" - Mashiho đột nhiên gào lên, dọa Jihoon vội vàng quay đầu kiểm tra, nhưng xung quanh chẳng có một bóng người.

"Kim Junkyu, tên khốn nhà cậu." - Mashiho ôm lấy chai bia đang nằm lăn trên bàn, bắt đầu lẩm bẩm một cách ấm ức, "Hôm nay tớ lấy được giải quán quân, cậu cũng không đến. Bạn gái quan trọng như thế sao? Tớ quen biết cậu bốn năm rồi, đã bốn năm rồi! Kể cả người mù cũng nhìn ra là tớ có ý với cậu." - Nói rồi lại tiếp tục nói, cứ tự luyên thuyên sau đó là bật khóc. Nước mắt của cậu dọa Jihoon đến mức anh hoảng hốt, lờ mờ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng thì Jihoon cũng biết vì sao từ khi cúp máy thì cậu đã luôn phiền muộn không vui. Trộm nghe được bí mật lớn của bạn bè, Park Jihoon không dám để Mashiho uống thêm lần nữa, không biết cái miệng này sẽ còn nói ra những câu như thế nào, ngộ nhỡ xúc động quá đem mật mã thẻ ngân hàng hô to hết ra ngoài thì gay go, thế là Jihoon mau chóng đưa người đang say bí tỉ quay về nghỉ ngơi.

Park Jihoon đỡ Mashiho đến cửa ký túc xá, mở cửa liền thấy căn phòng bị bóng tối bao phủ mới thở phào nhẹ nhõm, Kim Junkyu vẫn chưa về, nếu không thì anh thật sự sợ Mashiho có thể ở trước mặt Junkyu lỡ lời lộ ra hết, từ biểu hiện thường ngày của cậu có thể thấy được rõ ràng cậu không muốn để Junkyu biết.

3.

Buổi sáng ngày thứ hai, Mashiho bị ánh sáng từ cửa sổ rọi vào khiến bật tỉnh, giường đệm phía đối diện gọn gàng sạch sẽ, Kim Junkyu cả đêm không về. Lần đầu trải qua cảm giác chếnh choáng, Mashiho khó chịu đến mức dẫu có kiếp sau thề cũng sẽ không uống rượu bia lần nữa, ngón tay xoa xoa thái dương, mở chăn ra bước xuống giường. Lúc đánh răng cậu đã nôn đến khan cả cổ họng, dời ánh mắt lên bản thân mình trong gương, đôi mắt sưng húp như hai quả óc chó, hốc hác chẳng giống một con người.

Hôm qua cậu đã khóc sao?

Hoàn tất xong việc vệ sinh cá nhân liền quay về phòng, Park Jihoon hai phút trước đã gửi đến một tin nhắn: "Tớ giúp cậu xin nghỉ, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi."

Gõ bàn phím vốn chỉ muốn trả lời vài câu nhảm nhí, đại não cậu lại chợt lóe lên ký ức hôm qua như thể có dòng điện xẹt ngang, khiến cậu có chút thảng thốt, sau đó buồn chán đáp lại một câu cảm ơn, rồi tự mình túm tóc hối hận: "Cho mày uống bia! Cho mày uống bia! Chẳng lẽ đã nói ra hết toàn bộ rồi ư?!"

Đang một mình hối lỗi, tin nhắn của Jihoon lại gửi đến: "Tối cùng nhau ăn cơm không? Có chuyện muốn hỏi cậu."

Xong, muốn công khai xử phạt rồi, cậu đang muốn bịa một lý do để khước từ, âm thanh tin nhắn mới lại vang lên:

"Tớ biết cậu không bận."

"Được thôi." - Mashiho ngoan ngoãn hồi âm lại lập tức ném điện thoại lên giường, hận không thể tự vả vào miệng mình hai cái. Nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ, thì Jihoon không phải thuộc tuýp người sẽ nói ra ngoài, thêm một người buồn cùng bản thân cũng không có gì là không tốt.

Buổi tối, Mashiho xuất hiện tại nhà hàng đã hẹn trước với Jihoon. Jihoon đến rất sớm, anh đã gọi nước uống và bắt đầu ngậm lấy ống hút, đưa mắt nhìn thấy Mashiho từ xa đi đến liền vẫy tay chào, đẩy thực đơn về phía cậu. Gọi xong món, cả hai mặt đối mặt im lặng uống nước, bầu không khí khi nào mà bất giác đã trở nên ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Nghĩ đến việc sớm muộn gì cũng phải chết thôi thì tự mình khai vậy, nên Mashiho nhắm mắt lấy quyết tâm rồi lại mở mắt, "Cậu muốn hỏi gì? Hỏi đi."

Jihoon kìm nén thất bại, không thể chờ đợi được mà lập tức mở miệng nói: "Cậu vẫn còn nhớ ngày hôm qua say đã nói những gì không?"

Mashiho nghiến răng rồi nói: "Nhớ."

"Vậy tớ vào câu hỏi luôn, cậu thích Junkyu bao lâu rồi?"

"...Ba năm rồi."

"Lâu đến vậy à?! Tớ có thể hỏi cậu lý do vì sao mà cậu thích Junkyu không?"

"Năm nhất vừa mới khai giảng, cậu ấy đã giúp tớ xách hành lý."

"Chỉ xách hành lý thôi mà cậu đã thích rồi sao?" - Jihoon giống như vừa mới nghe thấy được một chuyện cười thiên hạ, bất bình nói: "Vậy tớ đã từng đưa cậu đến sân bay, tại sao cậu lại không thích tớ?"

Mashiho lắc đầu, "Không phải mỗi cái này. Chẳng phải năm nhất tớ và cậu ấy đều trong câu lạc bộ nhảy sao? Câu lạc bộ có tổ chức cuộc thi, mỗi người đều phải có đồng đội, nếu không thì sẽ không được tham gia. Tớ và Junkyu là bạn cùng phòng, vì thế liền cùng nhau thành một đội. Cả hai bọn tớ đã thực hiện động tác lộn ngược ở trận chung kết, nhưng trong thi đấu chính thức tớ mắc lỗi và ngã xuống sân khấu, kết quả bọn tớ đã thua."

"Ừ, tớ còn nhớ. Hôm đó cậu đã khóc rất lâu, mà đầu gối còn ngã đến thâm hết."

"Cuộc thi này cứ nửa học kỳ thì lại tổ chức một lần, học kỳ sau bọn tớ quen biết được nhiều bạn hơn trong câu lạc bộ, và cậu ấy cũng bảo muốn chọn bạn cậu ấy làm đồng đội. Nhưng không ngờ rằng cuối cùng cậu ấy vẫn chọn tớ."

"Chẳng trách khoảng thời gian đó tìm cậu đều bảo bận, ngày ngày đều ở trong phòng tập."

"Cậu ấy lần nữa lại cho tớ một cơ hội, tớ đương nhiên chẳng thể nào buông lỏng được."

"Vậy lần đó đã thắng đúng không?"

Mashiho gật đầu ừ một tiếng, nhưng cậu không nói với Jihoon rằng vì muốn Junkyu tiếp tục chọn cậu mà đã làm những gì.

Dù mới lần đầu mắc lỗi, thì cậu cũng cảm thấy rất hổ thẹn, đồng thời cũng tự cảm thấy tổn thương lòng tự trọng chính mình, cậu rất muốn giống như Junkyu chứng minh bản thân có thể làm được, muốn anh chọn cậu thêm lần nữa. Vì thế Mashiho đã bí mật kẹp một tấm ảnh polaroid - tấm ảnh mà anh và cậu cùng chụp chung khi vừa chuyển vào ký túc xá, vào cuốn sách anh đang đọc lúc đó, Mashiho còn chân thành viết một câu đằng sau tấm ảnh.

"Xin hãy tin tưởng tớ thêm một lần nữa."

"Cho nên vì chuyện đó mà cậu đã luôn thích Junkyu đến tận bây giờ?"

"Đúng vậy, thích thì cũng đã thích rồi, không buông bỏ được thì dứt khoát để chúng xuôi theo tự nhiên thôi."

"Được thôi, tớ đại khái cũng hiểu được rồi, nhưng mà cậu biết Junkyu là thẳng nam mà đúng không?"

Mashiho gật đầu, Jihoon tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có định nói cho nó biết không?"

Cậu gắp một miếng thịt nói: "Tớ không dám, chỉ sợ nói ra ngay cả bạn bè cũng không thể làm." - Cậu bỏ miếng thịt vào miệng, "Bây giờ cũng rất tốt, mấy năm nay tớ giấu đoạn tình cảm này rất giỏi đấy."

"Bây giờ thì tốt chỗ nào chứ? Cậu phải luôn ghen tuông khi thấy nó đi với bạn gái nó, còn nó thì cái gì cũng không biết, thật không công bằng tí nào. Bất luận kết quả ra sao, cậu vẫn nên nói cho Junkyu biết."

Mashiho cười rồi thay đổi chủ đề khác, "Sau này hẵng nói, giờ ăn trước đi."

4.

Bản thân từ khi biết được bí mật của Mashiho, Jihoon thường hẹn một mình Mashiho cùng ra ngoài ăn. Thư giãn chỉ là một cái cớ, mục đích chính vẫn là làm công tác tư tưởng cho cậu, khuyên giải cậu nên thổ lộ với Junkyu. Kết quả, trái tim Mashiho vốn dĩ đã là một vũng nước bình yên không gợn sóng, nay lại bị Jihoon quấy nhiễu khuấy lên, khiến cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ kỹ về tỷ lệ thành công màn tỏ tình của chính mình.

Bên kia, bạn gái Junkyu đang chuẩn bị cho kỳ thi nên gần đây không còn liên lạc với anh, anh trở nên nhàn rỗi chợt nhớ ra bản thân chưa cùng Mashiho đi ăn mừng giải quán quân, muốn hẹn cậu đi ăn lại phát hiện bạn cùng phòng ngày thường ở phòng tập, ký túc xá, trường học gần đây thường xuyên bị một cuộc gọi kêu ra ngoài, ngay tức khắc lòng anh bắt đầu hoảng hốt. Mashiho người nhỏ bé, ngoan ngoãn như vậy, lại còn ở đất nước xa lạ. Làm ơn đừng ở bên ngoài quen biết những hạng người không đứng đắn đàng hoàng, càng nghĩ càng lo lắng, do đó anh quyết định phải nói chuyện với Mashiho.

Vào ngày Mashiho định ra ngoài thì Junkyu lập tức cản lại.

"Cậu muốn đi đâu?"

"Jihoon hẹn tớ ăn cơm."

"Tớ thấy mấy ngày nay cậu chạy ra ngoài không ít, tớ nói cho cậu biết, bên ngoài có những người rất nguy hiểm đó."

"Tớ sẽ chú ý mà." - Mashiho không biết Junkyu lại muốn giở trò gì, nên phải hợp tác trước đã.

"Nếu có người muốn biết thông tin chi tiết liên hệ của cậu, cậu ngàn vạn lần không được cho, có nghe không?"

"Biết rồi, tớ không phải là con nít ba tuổi."

"Không được đi bar. Đợi tớ nghĩ xem còn chỗ nào không được đi không."

"Cậu mà còn nói nữa thì trời cũng tối luôn đó, sẽ càng nguy hiểm."

"Vậy cậu mau đi đi, ăn xong thì phải nhanh chóng quay về đấy." - Kim Junkyu nghe thấy vội nhường đường cho cậu, sau khi cậu rời khỏi cũng không yên tâm mà gọi cho Jihoon xác nhận có phải là đang ở với cậu không.

Mashiho bước xuống lầu thì đã bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Jihoon.

"Junkyu rất quan tâm cậu đấy."

"Cậu ấy xem tớ là con trai luôn rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net