Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc dần lụi tắt, căn phòng trở về với không khí tĩnh mịch ban đầu. Alice mỉm cười bước tới vỗ lên vai Olivia, buông lời khen ngợi

- Quả nhiên là rất hay, cảm giác như cậu sống trong bài hát đó luôn ấy Liv ! Coi bộ chuyến này Edward hời rồi

Alice hướng tới Edward bên cạnh cười cười trêu ghẹo khiến anh chàng vừa vui mà cũng vừa ngại. Tụi này còn chưa là gì của nhau đâu đấy nhé !

- Alice

- Được rồi, em sẽ ra bên ngoài

Alice cười cười, nhảy chân sáo bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn nhướn chân mày một cái, trông ranh mãnh lắm. Trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại Edward và Olivia...

- Cậu đừng để ý lời Alice, con bé hay thế lắm

Edward đưa tay ra sau gáy giả bổ gãi gãi như một hành động tự phát, Olivia cũng gật gù nhưng sắc thái của nó bây giờ trông cứ nôn nao, muốn nói gì đó nhưng lại thôi

- Tớ...

Giọng nói phát ra khiến Edward quay người lại ngay ngắn để có thể chú ý lắng nghe tiếp, anh chàng nhìn vào Olivia, khiến nó lại càng khó khăn hơn trong việc mở lời với người đối diện. Dù rằng có lẽ đây là thời điểm hoàn hảo nhất khi chỉ có hai người

- Sao thế Olivia ? Cậu muốn ăn gì không ? Bánh hay kẹo ? Nhà tớ không có nên nếu cậu muốn tớ sẽ mua cho cậu

Edward có lẽ bị cái không khí này ảnh hưởng, giọng nói cũng trở nên khẩn trường và vội vàng. Anh chàng nhìn vào Olivia như thể mong chờ nó đáp lại câu hỏi vừa rồi nhưng nó lại lắc đầu

- Tớ không hỏi về cái đó, tớ muốn kể toàn bộ cho cậu về cuộc đời của tớ....160 năm trước

Ánh mắt Olivia trở nên kiên nghị, lời đã nói giờ có muốn rút lại cũng không kịp. Nó đã nghĩ rằng bản thân nên cho Edward biết chuyện này, ít nhất là vì cậu ấy đã đối xử với nó rất tốt, tới mức khiến nó cảm động

-....Gì cơ ?

Edward nặn ra một cười có vẻ thích thú, nhưng bên trong lại cảm thấy câu nói này của Olivia thật phi lí. Khoảng thời gian đó thậm chí Edward còn chưa được sinh ra nữa mà lại có tồn tại Olivia này ư ? Anh chàng chắc chắn nó không phải ma cà rồng hay thứ gì đó khác rồi mà...Ý là trong nhà Oswald còn có những tấm ảnh ngày bé của Olivia, chắc chắn không thể nào là chủng tộc khác ngoài con người được

Người sói thì càng không, mà thậm chí là người sói cũng không thể sống lâu được đến thế

- Nếu cậu có thể đọc được suy nghĩ của tớ vào năm nhất, cậu có thấy được những hình ảnh hay xuất hiện trong đầu tớ không ? Đen trắng, từ những năm 60 của thế kỉ 19, nội chiến Hoa Kì ?

Olivia trực tiếp đưa từ khoá về những giấc mơ của nó, đi thẳng vào vấn đề. Nó không có tâm trạng để kể lể toàn bộ cuộc đời của nó ra đâu

-....Có, tớ thấy rất nhiều

Đúng là vào khoảng thời gian đó, Olivia gần như luôn luôn suy nghĩ về những hình ảnh này. Nó lấy balo từ dưới đất, lấy ra trong đó chiếc hộp sắt mà nó cất giữ kĩ càng. Edward chẳng hiểu nó đang làm gì cả nhưng cũng có thể là do anh chàng chưa hiểu được những gì nó muốn nói

- Đây...cậu có thấy hai người này không ?

Olivia mở cuốn sổ, lật giở những trang mà nó vẽ cảnh đôi uyên ương ấy quây quần bên nhau. Dưới ánh trăng, rất thường xuyên là đằng khác. Hay ở vũ trường, cũng rất nhiều. Dưới gốc cây Ngân Hạnh, vẫn là nhiều nhất...

- Tớ đã thấy họ trong suy nghĩ của cậu, cũng có thấy cậu vẽ họ một lần và cậu nói rằng không biết họ là ai...

- Lúc đó thì đúng là thế, tớ còn nghĩ bản thân bị vong nữ nào đó ám vào người cùng với mối tình từ thời chiến tranh của cô ta....nhưng giờ tớ đã biết họ là ai rồi...

Edward hồi hộp, chẳng cần nói cũng biết rằng anh chàng đang rất tò mò. Việc không đọc được suy nghĩ của Olivia hiện giờ khiến anh chàng cảm thấy bản thân thật thất bại với thứ năng lực kia

Olivia chẳng biết nói gì thêm, cũng chẳng dám nói điều đó ra bằng chính miệng mình. Nó vừa muốn thừa nhận, lại vừa không muốn. Olivia không nói ra đáp án nhưng lại lấy ra một trong hai bức ảnh đựng trong chiếc hộp sắt, là ảnh hai người...

Edward nhíu mày một cái, gương mặt đã trở nên bàng hoàng, khó tin với những điều mà Olivia vừa nói ra

- Tớ với Jasper đã đính hôn...nhưng anh ấy mất tích trong trận nội chiến. Tớ đã đợi anh ấy hơn hai mươi năm, và chúng tớ đã gặp lại nhau ở Lubbock. Jasper đã cắn tớ và tớ chết, đó là lí do vì sao tớ biết được gia đình cậu là ma cà rồng....

Olivia ngưng lại, dù để nói ra một cách qua loa như vậy thì thật là dễ dàng nhưng những dòng cảm xúc bên trong nó thì đã bắt đầu trào dâng một cách mạnh mẽ. Nó hít thở nhanh chóng, cố gắng để giữ mình ổn định

- Tớ biết chuyện này rất khó tin, nhưng nó hoàn toàn là sự thật...bức ảnh này cũng thế, thậm chí tớ đã tìm ra được chiếc nhẫn đính hôn còn lại vốn là của Jasper nữa...đó là lí do vì sao tớ không muốn nói ra chuyện này...sẽ rất khó xử, cậu biết mà Edward

Olivia cúi gằm mặt xuống, môi mím chặt, tay siết lại, cả người nó run rẩy, cố gắng không để cảm xúc trào ra khỏi hốc mắt. Nó đã nói hết rồi, gần hết tất cả những gì nó luôn cất giữ

- Jasper thậm chí còn không nhớ đến tớ...

- Không, anh chưa từng quên em...

Là giọng nói phát ra từ phía cánh cửa đang hé mở, là Jasper ? Anh ấy đã đứng đó bao lâu rồi ?

- Anh ấy đã ở đó được một lúc rồi...tớ xin lỗi Olivia

Edward rõ ràng đã phát hiện, sau cùng lại mặc kệ sự tin tưởng của nó dành cho mình mà để cho Jasper đứng nghe bên ngoài. Olivia chết lặng, hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lí cho sự bất ngờ này. Nó cũng không trách Edward, dù điều này là điều chính nó cũng không mong muốn...

Đến khi Olivia nhận ra tình huống hiện tại, nó lại trở nên cau có và giận dữ. Nó nghe rõ mồn một những gì mà Jasper - người đang tiến gần tới chỗ này đã nói khi nãy.

Chưa từng quên Olivia ? Vậy thì vì sao lại không nhận ra nó ? Và quan trọng hơn

- Anh nói anh chưa từng quên em....vậy tại sao lại phản bội em như thế ? Chúng ta thậm chí còn chưa từng huỷ hôn cơ mà ?

Olivia giương ánh mắt đau khổ hướng đến người trước mắt, nó cất giọng chất vấn. Lại nghĩ tới những đau đớn giằng xé tâm can mà nó phải chịu đựng chỉ để gặp Jasper, chỉ để sống lại lần nữa để yêu Jasper, chỉ để chờ đợi Jasper ngoảnh đầu quay lại....và hướng về nó lần nữa

Từ đáy mắt Olivia trào ra những giọt cảm xúc uất ức, phẫn nộ, sự kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng chẳng thể giữ được. Nó khóc, khóc thương cho chính tình yêu của mình.

Sự phản bội này, tuyệt đối không thể chấp nhận

-...Đừng khóc....Orva

Olivia sững người lại, được nghe lại cái tên mang đầy những kỉ niệm hạnh phúc khiến nó cảm thấy lâng lâng. Nhưng giờ lại nghe nó từ người đã quay lưng lại với chính mình thì nó lại là một câu chuyện khác

- Đừng bao giờ gọi em như thế nữa...ra ngoài đi

Olivia nức nở, nó gắng kiềm lại giọng của bản thân, không muốn trở nên yếu đuối trước tình huống này một chút nào

-...Là vì anh không tin rằng em vẫn....anh xin lỗi Olivia

Jasper cúi mặt xuống, giọng cũng trở nên lung lay, đây là sự thật, hoàn toàn anh không thể ngờ được rằng người mà bản thân đã giết chết lại còn có thể sống lại theo cách này. Cứ ngỡ như chỉ còn hiện hữu trong tâm trí của bản thân, hoá ra lại người con gái ấy lại vẫn luôn tồn tại vì anh và gần hơn anh nghĩ

-...Cứ để cậu ấy ở đây với em...Alice đang ở bên ngoài

Edward đưa tay lên lau đi làn nước mắt giàn giụa trên gương mặt của Olivia, nó cũng không kháng cự, có khi còn chẳng biết điều gì đang diễn ra nữa kìa. Tâm trí nó bây giờ đang trôi dạt tới khoảng không nào rồi cũng nên

Jasper nhìn nó lần cuối rồi cũng ngoảnh lưng bước đi, hành động này còn khiến Olivia tan vỡ thêm nữa. Quả nhiên, vẫn là người con gái ấy quan trọng hơn mà....

- Tớ ôm cậu nhé ?

Edward khẽ thì thầm rồi xích lại gần nó thêm chút nữa, những lời an ủi có vẻ sẽ không hiệu quả trong tình huống này rồi...

Olivia ngước lên nhìn người bên cạnh, hai hốc mắt của nó đã đỏ lựng lên mất rồi, chóp mũi và môi cũng ửng lên theo. Nó mím môi mếu máo, hai mắt mở to ngăn cho nước mắt chảy ra bên ngoài. Olivia gật đầu lia lịa, như một đứa trẻ muốn chui vào lòng mẹ mà oà khóc

Băng ghế dài thế này khó cỏ thể nào ôm như bình thường, Edward tính cả rồi, anh chàng nhấc bổng người nó lên rồi nén vào lồng ngực mình. Dù biết rằng cơ thể của bản thân rất lạnh, nhưng Edward vẫn không kìm được mà ôm nó thật chặt. Tất nhiên cũng phải tính đường đi nước bước để không làm nó đau

Olivia ụp mặt vào ngực Edward, nước mắt lập tức chảy ròng ròng trên áo người kia, những cơn nấc cụt cứ kéo đến liên tục. Chắc hẳn nhìn nó lúc này trông tệ hại lắm, không biết Edward có ghét bỏ nó không nhỉ ?

- Cứ khóc đi Olivia...nếu đó là điều cậu muốn

Edward vừa ôm vừa xoa nhẹ lưng nó khiến Olivia chẳng thể ngưng khóc được. Nếu anh chàng này cứ vậy, nó sẽ chỉ càng cảm thấy tội lỗi hơn mà thôi. Nên là cầu xin Edward đừng tốt với nó nữa...trái của nó không thể chịu nổi đâu

Nếu Jasper Whitlock Hale là chấp niệm lớn nhất của Olivia, thì giờ đây Edward Cullen cũng là hối tiếc lớn nhất. Đó là khi không thể buông bỏ chấp niệm để đáp lại con người tuyệt vời này...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net