4 // chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pond Naravit từ đầu tới cuối im lặng nghe cậu kể lại những biểu hiện kì lạ xảy ra trong cơ thể mình sau ngày định mệnh đó, hắn thật sự biết sau đêm hai người lăn lộn trên giường thì thế nào cậu cũng mang thai mà thôi nên trước khi chìm vào giấc ngủ đã trấn an người trong lòng rằng mình sẽ chịu trách nhiệm, nào ngờ buổi sáng mở mắt lại chẳng thấy người đâu nữa. Thứ sót lại chỉ là một bên giường đã tan hơi ấm từ lâu.

"Không phải tôi ép chú chịu trách nhiệm, tôi vốn dĩ đã xem nó là tình một đêm nếu qua rồi thì sẽ quên đi. Nhưng gia đình tôi ba đời đã nghiêm khắc như vậy..." - Phuwin xoa xoa bụng mình rưng rưng nước mắt, cậu tiếp tục nói.

"Nếu chú không chấp nhận hai ba con tôi thì tôi sợ gia đình sẽ từ mặt tôi mất." - Nói đến đây cậu không còn giữ được bình tĩnh mà ôm mặt khóc òa lên.

Hắn nhìn cậu trong lòng lóe lên một tia xót xa, là tại hắn đêm đó mất kiểm soát lôi người ta đến khách sạn ức hiếp, lại còn làm người ta có thai nữa. Pond nhướng người ôm Phuwin vào lòng, hắn vỗ về nói.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, cậu đừng sợ."

Hắn dùng tông giọng ôn nhu nhất để trấn an cậu nhưng khi nghe những lời hắn thốt ra lại khiến cậu khóc to hơn nữa.

Bản thân Pond Naravit năm nay cũng đã gần 30 rồi, gia đình luôn phàn nàn hắn tại sao không tìm một người mà tìm hiểu rồi lập gia đình. Nhưng hắn vốn là người ham công tiếc việc thì làm sao mà có thời gian để ý đến việc hẹn hò nhàm chán như những người khác chứ.

Hắn không phải trước giờ không có yêu ai, trước kia lúc còn học đại học Pond và một omega nọ cũng có qua lại yêu đương nhưng vì một vài mâu thuẫn mà chia cách, omega đó cũng là mối tình đầu của hắn nên nhiều khi nhớ lại cũng khiến hắn cảm thấy hoài niệm.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học hắn liền vào công ty của gia đình tiếp quản việc làm ăn, từ đó chỉ biết đâm đầu vào công việc mà quên hết mọi thứ xung quanh, cũng không yêu thêm ai nữa. Độc thân đến tận bây giờ khiến bao nhiêu người mơ ước có được.

Nhưng biết làm sao đây khi giờ phút này hắn đã là bố của sinh linh nhỏ đang nằm trong bụng một omega rồi, người đó còn là tình một đêm với hắn nữa chứ.

.

"Cái gì? Giám đốc đây muốn kết hôn với con trai tôi sao?"

Sau hai tuần bố mẹ Phuwin cũng trở về. Lúc cả nhà đang dùng cơm thì ở ngoài cậu bấm chuông kêu cửa, quản gia liền nhanh chóng mở cổng cho xe chạy vào.

Cậu được hắn mở cửa xe dìu vào trong nhà, từng cử chỉ đều rất ôn nhu cẩn thận trông như chồng lớn đang chăm chồng nhỏ vậy đó. Điều đó khiến Phuwin rất ngại ngùng, gò má cũng vì vậy mà có chút ửng hồng.

Chẳng qua là kể từ ngày Pond Naravit nói sẽ chịu trách nhiệm với cậu thì hai người cũng trao đổi phương thức liên lạc với nhau nhưng chẳng ai nhắn gì qua lại cả.

Pond nói cậu nếu có việc gì cần thiết thì cứ nhắn hoặc gọi cho hắn, nhưng vì cậu sợ làm phiền nên không dám làm gì cả, cậu nghĩ người ta chịu trách nhiệm với mình là tốt lắm rồi. Cho đến tối hôm qua nghe tin bố mẹ ngày mai sẽ về Phuwin liền chần chờ một lúc cũng lấy điện thoại ra gọi vào số của hắn.

"Chú ơi, ngày mai bố mẹ em về rồi ạ." - Giọng cậu lễ phép nhẹ nhàng cất lên qua đầu dây điện thoại.

"Được rồi, ngày mai tôi rảnh nên sẽ sang đón em đi ăn, mua vài thứ sau đó về nhà em bàn về vấn đề kết hôn."

"Vâng ạ"

"Còn việc gì nữa không?" - Hắn hỏi.

"Kh-không còn việc gì ạ, chú đi làm về chưa?"

"Tôi chưa, một lát nữa."

"Vâng, vậy chú làm việc đi, em đi ngủ."

"Ừm, ngủ ngon nhé."

"Ch-chú cũng ngủ ngon."

Có thấy điểm gì khác biệt không? Cậu Phuwin và tổng tài Naravit đây đã đổi cách xưng hô rồi đó, xưng em cơ đấy.

Sau khi nói chuyện xong xuôi về việc bố mẹ với người ta cậu liền tắt máy, tay xoa xoa chiếc bụng còn miệng bất giác nở nụ cười xinh. Cậu nằm ịch xuống giường ngại ngùng e thẹn, hắn nói ngày mai hắn rảnh nên sẽ đưa cậu đi ăn, đi mua một số món đồ cần thiết rồi sẽ đến nhà hỏi cưới cậu. Trước khi tắt máy còn chúc cậu ngủ ngon.

Phuwin đương nhiên là rất hạnh phúc, từ trước đến giờ cậu chưa yêu ai hết nên khi được người ta quan tâm chăm sóc chắc chắn sẽ rất vui rồi. Cậu nghĩ sau này cứ tiếp tục như vậy có khi sẽ rung động mất thôi.

Cậu nằm trong chăn cuộn qua cuộn lại cười khúc khích một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Quay trở lại với hiện tại, bây giờ cả bốn người bố mẹ, cậu và hắn ngồi cùng nhau tại phòng khách, bỏ qua màn chào hỏi thì bây giờ hắn đang nghiêm túc nói chuyện với bố mẹ Phuwin rằng muốn kết hôn với cậu.

Bố mẹ cậu đương nhiên là đồng ý nhưng một cũng rất thương con, hai vốn là gia đình có truyền thống gia giáo nên đã nghi vấn hỏi vài câu.

"Ngài muốn kết hôn với con trai tôi. Nhưng tôi nhớ nó chưa bao giờ kể về ngài cho tôi nghe hết? Hai người quen biết nhau từ khi nào?" - Bố Phuwin nghiêm khắc hỏi.

Lúc này cậu đột nhiên rùng mình im bặt tại chỗ, từ nhỏ cậu đã sợ cái vẻ mặt nghiêm túc này của ông, tay Phuwin có vẻ hơi run nhưng đã có một bàn tay to lớn hơn đặt lên xoa xoa trấn an. Pond hắn rất tự nhiên vẽ ra một câu chuyện không có thật trên đời đối đáp lại với bố cậu, hôm nghe Phuwin nói gia đình cậu rất gia giáo lại nghiêm khắc nên nếu nói rằng hắn và cậu là tình một đêm và lỡ mang thai thì không hay cho lắm.

"Cháu và Phuwin biết nhau từ vài năm trước, nhưng vì lúc đó em còn nhỏ nên không cho hai bác biết được, sợ hai bác sẽ la em ấy, nay Phuwin cũng đủ trưởng thành rồi nên bọn cháu liền quyết định đến với nhau, Phuwin cũng đã mai thai rồi ạ, mong hai bác chấp thuận."

"Cái gì? Mang thai rồi sao? Hai đứa tiến triển nhanh đấy." - Mẹ cậu nói.

"Vâng."

Cả nhà cứ như thế cùng nhau đưa ra nhiều câu hỏi cũng như nhiều vấn đề đau đầu nhưng hắn vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh trả lời. Riêng cậu từ đầu đến cuối chỉ gật đầu rồi lại dạ vâng cho có lệ.

Bố mẹ vốn dĩ rất thích Pond vì hắn là người vừa tài giỏi lại biết đối nhân xử thế, cưới được một alpha vậy chắc chắn sẽ không chịu thiệt.

"Được rồi, bọn ta đồng ý. Ngài hãy sắp xếp một ngày để hay gia đình gặp mặt nhau nhé."

"Vâng, hai bác gọi con là Pond được rồi."

"Đúng vậy đó bố, sau này cũng là người một nhà." - Cậu đồng tình với hắn.

.

"Vậy tôi về đây, ngày mai sẽ đón cậu đi khám thai."

"Vâng."

"Ngủ ngon."

"Chú ngủ ngon."

"Ừm."

Hắn tiến lại gần cậu rất tự nhiên hôn lên trán một cái nhẹ nhàng. Ngay sau đó liền quay lưng mở cửa xe tăng tốc ra về.

Đến khi con xe đắc tiền của hắn chạy thật xa biến mất trong đêm tối cậu mới hoàn hồn lại, lúc này đôi gò má đã đỏ như trái cà chua. Chú này thật kì cục, thính chết tôi rồi.

violet.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net