Chap 1- gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tôi 17 tuổi cũng là ngày kết hôn của Mẹ tôi.
Đúng vậy mẹ tôi đã tái hôn với công tước Tang,ông ta là một trong 3 đại công tước của nước. Đó cũng là lý do mẹ tôi chọn kết hôn với ông ấy,tôi biết rất rõ bà ấy chả có yêu thương gì ông ấy đâu đúng hơn là thương tiền và quyền lực của ông ấy. Sau ngày hôm đó tôi có thêm một người anh trai là con riêng của người mà tôi gọi là dượng,anh ấy tên là Phuwin. Nếu không giới thiệu tôi còn chẳng tin rằng Phuwin là con ruột của ngài công tước Tang đây,có lẽ ông ấy cũng không quan tâm mấy đến con mình. Lần đầu tiên gặp P'Phuwin, anh ấy mặc một bộ đồ giản dị nếu không muốn nói là tồi tàn. Tính cách có phần rụt rè và không có khả năng giao tiếp tốt được nghe từ những người hầu trong nhà thì anh ấy bị bệnh trầm cảm nặng. Nhìn anh ấy tôi trong người tôi lại có cảm giác muốn che chở cho em trai như bản năng của một người chị mặc dù trên số tuổi thì tôi nhỏ hơn anh ấy 3 tuổi. Từ khi mẹ và tôi về phủ công tước sống thì địa ngục của P'Phuwin bắt đầu,mẹ tôi không ngần ngại mà la mắng thầm chí là đánh P'Phuwin trước mặt dượng, ông ấy không hề bênh con trai mình mà thậm chí còn hùa theo chửi và đuổi anh đi có lần còn bị bỏ đói. Đấy là nhẹ nhàng lắm rồi đấy,khi dượng tôi đi làm ăn xa chuyện còn kinh khủng hơn.
Hôm ấy mẹ tôi bảo P'Phuwin pha cho bà ta một ly nước cam,mặc dù trong phủ công tước không thiếu người hầu nhưng bà ấy vẫn một mực kêu P'Phuwin làm tôi biết bà ta muốn gì rồi, nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc nhìn phuwin làm theo lời bà ta.
Đúng như những gì tôi nghĩ sau khi uống được một ngụm bà ta liền phun ra nén thẳng ly nước vào người P'Phuwin rồi hét lên
Dia: áaaaaaa, cái tên vô dụng này kêu ngươi pha có ly nước cam cũng không xong
Phuwin bị nén cả cái ly thủy tinh vào người may mà tôi đã kịp ném phi tiêu sang làm bể cái ly trước khi đáp thẳng vào người pí Phuwin nêu không e rằng người anh ấy sẽ có vài miếng thủy tinh găm vào rồi.
Phuwin: c...con làm gì sai ạ?
Dia: mày còm dám hỏi nửa hả, mày định giết tao hay gì mà pha nước cam chua thế hả.
Tôi thừa biết tự bà ta kiếm chuyện thôi ly nước chỉ là lý do để bà ấy hành hạ P'Phuwin thôi.
Bà ấy định giơ tay lên định đánh pí Phuwin.
Nin: có chuyện gì vậy mea
Tôi biết rằng bà ấy sẽ không đụng vào thứ gì tôi muốn nên đành vậy để bảo vệ anh trai tôi thôi chứ hết cách rồi.

Nin: không phải mea định uống trà chiều sao,tại sao hỗn loạn vậy?
Dia: không có gì chỉ là chút chuyện nhỏ,con không cần quan tâm đi chỗ khác chơi đi.
Pom: thưa cô chủ, thiếu gia cố tình pha nước cho phu nhân uống không được.
Ha,lại quá đúng ý tôi. Người hầu thân cận của người mẹ yêu dấu tôi đã tự mình cho tôi cơ hội.
Nin: tsk, thế là không được rồi mẹ cứ tiếp tục thưởng thức trà chiều đi,chuyện này cứ để con giải quyết chắc mẹ sẽ không nỡ từ chối chứ?
Sau câu nói tôi kéo tay pí Phuwin ra một chỗ khá xa.
Nin: anh có sao không?
Phuwin: cô muốn gì?
Nin: hả?
Anh ấy mới vừa nói gì vậy chắc là do tôi nghe nhầm.
Phuwin : tôi hỏi cô muốn gì?
Tôi bật cười anh trai tôi đang nghĩ đến cái gì vậy. Tôi vừa mới giúp anh ấy xong thì quay sang anh ấy xù lông với tôi.
Nin: hahaha,anh nghĩ anh có gì để tôi lợi dụng mà hỏi câu ấy.
Phuwin : thế tại sao lại giúp tôi
Nin: anh ngốc thật hay giả vờ đấy,anh là anh trai tôi đương nhiên tôi phải giúp anh.
Phuwin: tôi không phải anh trai cô,trách xa tôi ra.
Hơ, hay nhờ tôi vừa cứu anh ấy khỏi một trận đòn và anh ấy trả ơn tôi bằng cách này đây á.
Nin : được rồi anh không xem tôi là em gái cũng được nhưng nếu có chuyện gì cần giúp cứ gọi tôi,bye
Về tới phòng tôi mới phát hiện rằng việc ra mặt cứu pí Phuwin khỏi mẹ tôi càng làm bà ấy ghét anh ấy hơn. Bỏ chuyện đó qua một bên tôi quyết định sẽ đi ra khỏi phủ đi dạo. Trong lúc chờ xe ngựa thì tôi thấy pí Phuwin trong bộ quần áo cũ lướt ngang qua, lúc đó trong đầu tôi liền đổi mục đích cho chuyến ra ngoài này.
Khi về tôi đem theo hơn cả chục túi đồ,nhưng mà toàn đồ nam. Đồ thì có rồi giờ sao đưa cho pí Phuwin,nếu mà tự đem sang thì pí chắc chắn sẽ không nhận mà còn bị mea chú ý.
Quản gia: dạ tiểu thư cho gọi tôi
Nin: ông đem hết đống này qua phòng thiếu gia,nếu anh ấy có hỏi từ đâu trả lời rằng là quà kết thân của bọn quý tộc.
Quản gia: dạ
Hi vọng là anh ấy sẽ mặc nó tôi đã cất công cả buổi chiều để chọn đó cũng chẳng rẻ đâu hết tiền tiêu vặt 3 ngày của tôi đấy.

_______________________________________
Tui viết nhảm á m.n đừng để ý tới sự hư cấu của truyện nha.
Dù gì cũng cho tui xin 1 vote nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net