cloudburst

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa, Pond Naravit đặc biệt ghét mưa. Không phải vì mưa luôn đi cùng với cảm giác u buồn một cách khó hiểu mà chỉ đơn giản là vì những sự bất tiện mà mưa đem lại. Anh ghét phải ở lì trong nhà, ghét phải dùng ô, càng ghét phải cẩn thận né tránh từng ô trũng nước để rồi vẫn trở về nhà trong trạng thái ướt nhẹp ở đâu đấy với đôi giày ưa thích bị bắn bẩn.

Thế nhưng đôi khi cơn mưa trút xuống như một sự ban tặng của ông trời cho những trái tim yếu đuối đang thét gào, đang vụn vỡ, như là một sự đồng cảm, sự thấu hiểu, sự an ủi tới tận sâu thẳm nơi tâm hồn.

Mưa rào luôn đến và đi một cách bất ngờ, khởi đầu từ từng giọt mưa tí tách rơi rồi đổ xuống ngày một nhanh và dày hơn, trắng xóa như lớp màng nối giữa không gian mặt đất và bầu trời, ngăn cách con người khỏi mọi vật xung quanh. Cậu nhóc học sinh kia vừa đi vừa vẫy tay hớn hở chào tạm biệt bạn mình, giây trước là những cái chào lưu luyến, giây sau đã bị màn mưa giấu đi mất, nhấn chìm bóng hình nhỏ bé ấy, không một chút dấu tích còn sót lại. Xui xẻo thay cho những ai không đem ô hay áo mưa, vội vàng tìm nơi trú mưa.

Sự lộn xộn xáo động ấy đều hiện lên rõ ràng qua ánh mắt của Naravit với tư cách một kẻ xem kịch vui, ngắm nhìn sự trêu ghẹo của đất trời đối với con người. Anh đứng đấy từ rất lâu rồi, như thể anh không cảm nhận được những giọt mưa đua nhau đậu lên bờ vai, mái tóc dần ở nên ướt đẫm, bộ quần áo nặng trĩu dần vì ngấm nước, hay cả cảm giác đau đớn nhói lên khi từng hạt mưa đáp xuống da thịt.

Không phải tự nhiên mà người ta nói những người sống nội tâm khi đang miệt mài đào bới xoay vòng ở trong tâm trí của chính mình sẽ chẳng còn bận tâm hay ý thức về thực tại. Naravit cứ đứng như thế, nhấn mình vào làn mưa, từng dòng nước lạnh buốt thấm sâu đến tận cõi lòng. Trái tim anh cũng lạnh băng, chẳng còn đâu cái gọi là đam mê cháy bỏng, là khát khao toả sáng mãnh liệt, chỉ còn chút sức lực đập lên những nhịp yếu ớt.

"P'Pond"

Một tiếng gọi gấp gáp kéo giật lấy anh trở về với thực tại. À, là Phuwin.

Bạn nhỏ của anh trông hoảng hốt quá, em đứng khom lưng dưới mái hiên hé miệng thở gấp gáp, bàn tay cầm ô run run rồi buông xuống. Được chừng vài giây, em lại cầm ô lên, sải chân bước vội về phía thân mình đẫm mưa. Cơ thể Naravit như phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, tránh khỏi chiếc ô đang trên đà nghiêng hết về phía mình. 

"Em đừng để bị ướt, sẽ ốm. Anh ướt cả rồi, không cần đâu"

Đôi mày Phuwin chau lại, chẳng có chút nào cảm động vì được quan tâm như người ta thường nghĩ tới. Em lo chết đi được, lo cho cái kẻ không biết tiếc mình kia. Phuwin biết mỗi khi Naravit có chuyện là lại tránh em rồi quay trở lại với vẻ tươi cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Làm sao em lại không biết anh cứ tự mình tập nhảy đến khuya vì một lỗi sai lỡ mắc phải. Anh tập hát đến khàn cả giọng vì tự trách bản thân hát không được hay. Anh ôm tập thoại tới khi thiếp đi lúc nào không hay. Cứ như vậy, miệt mài rồi kiệt sức, rồi lén em đọc những dòng chê bai, lại tiếp tục miệt mài. Thỉnh thoảng khi trời đổ xuống mưa bất chợt, anh lại trở về condo trong trạng thái đầu tóc mặt mũi ướt nhẹp với bộ quần áo sạch sẽ khô ráo còn vương mùi nắng. Làm sao em không biết được đây?

Phuwin giữ chặt tay anh dưới tán ô "Đi vào ô với em, hay mai anh muốn nghỉ làm?"

Naravit hắt xì một cái khẽ đứng nép vào dưới ô, anh nào dám bỏ qua cái trừng mắt của Phuwin "Nhưng mà em đứng cách anh một chút, ướt"

"Nhìn lại mình đi, anh còn nói được câu đó hả?"

Em đưa Naravit vào xe rồi đưa thẳng về condo, đẩy anh đi thay quần áo rồi chờ anh bước ra với chiếc khăn và cốc trà gừng nóng hổi trên tay.

"Anh tự lau được rồi"

"Yên nào, ngồi uống trà gừng cho ấm người đi để em lau đầu tóc cho"

Phuwin im lặng cầm khăn lông nhẹ nhàng thấm đẫm những giọt nước đọng lại trên tóc, trên áo anh. Sao em lại thương anh của em thế nhỉ. Hốc mắt em nóng lên nhưng rồi lại phải cố nhịn xuống, nuốt ngược từng giọt nước mắt đang trực trào vào giấu nhẹm trong mình. Em không dám khóc trước mặt anh, em đang muốn làm chỗ dựa của anh kia mà.

"Phuwin" Naravit lại khẽ gọi sau một hồi thừ người im lặng "Em có cảm thấy mệt mỏi với anh không, kiểu như..."

"Suỵt" Phuwin khựng lại động tác trên tay khẽ thốt lên, chặn lại từng chữ sắp vọt ra khỏi miệng người kia. Em sợ phải nghe những lời suýt thì bật ra, vội chồm dậy với lấy cây guitar cạnh bàn, gẩy nhẹ vài hợp âm rồi cất giọng hát nhẹ nhàng.

"I want you to know
you'll always find me whenever you're in pain
every teardrop that falls on your face
you have me to heal your pain

when you lose, rest and start over
when you fall, get up and run for cover
know that it's true
I'll be the one to heal you"

Phuwin đặt nhẹ đàn xuống, dịu dàng nhìn anh, như thể sợ âm thanh lớn quá sẽ chọc thủng quả bóng bay muốn nổ kia. Naravit cứ im lặng như thế, ngậm từng câu hát đảo qua đảo lại để nuốt sâu xuống đáy lòng. Rồi anh khẽ kéo lấy bàn tay người đối diện, đưa lên áp nhẹ vào má.

"Cảm ơn em"

"Vì đã luôn ở đây, với anh"

Phuwin nhìn anh một lát, rướn người lên nhẹ ôm lấy Naravit, tựa đầu vào bờ vai ấy.

"Cảm ơn anh"

"Vì cái gì?"

"Vì vẫn ở đây, với chúng ta"

Ừ thì thực ra vốn dĩ Naravit không ghét mưa, anh chỉ ghét việc bản thân luôn lấy mưa là cái cớ để che đậy mình, che đi sự yếu đuối, sự căm ghét, tủi hờn trào dâng trong lòng.

Nhưng anh nhận ra mình cũng yêu những ngày mưa. Hay là nói, anh trót yêu những cái chau mày, cái chậc lưỡi mỗi khi lòng anh ướt đẫm, càng yêu sâu đậm bóng ô nghiêng nghiêng dưới mưa, đủ che gọn hai người.

Vì mưa sẽ tạnh, trời sẽ trong xanh, cầu vồng sẽ lấp ló sau những áng mây. Khi nắng đến.

Hoàn. /2:00 AM 16.05.2023/
_________________________
Lời tác giả: Tự dưng không ngủ được, mình viết oneshot này vì trạng thái tinh thần của mình đang không ổn để đi cùng 2 bộ dài kia, chắc sẽ phải mất 1 thời gian. April showers bring May flowers, sau cơn mưa trời lại nắng thôi. Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút, đón nhận năng lượng tích cực để nạp lại năng lượng và tiếp tục với những gì mình đang làm thật hiệu quả nhé.

Vì sao lại là 'healing'? Vì mình nghĩ chúng ta cần được heal 🌷 và quãng thời gian vừa rồi mình thêm healing vào daily playlist để cân bằng lại cảm xúc hơn, mong mọi người cũng sẽ thấy được heal khi đọc fic và nghe healing nhé ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net