Chap 11. Lần đầu tới Đông Nam Á

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trầm: "Cậu muốn gì?"

Phổ Minh nở nụ cười gian tà: "Tôi chỉ ăn trộm của anh một miếng ngọc bội nho nhỏ, ơn cứu mạng lần này chắc trả đủ rồi chứ? Anh có thể coi chúng ta bây giờ không ai nợ ai? Từ nay trở đi, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi".

Đối diện với gương mặt tươi cười của Phổ Minh, Lê Nhã Phong cất giọng trầm trầm, âm sắc không thay đổi: "Làm đầy tớ phải có bổn phận cứu chủ nhân".

"Bổn phận? Anh nói đùa gì thế?" Nghe câu nói của hắn, Trần Phổ Minh tức tối trợn tròn mắt nhìn hắn.

Lê Nhã Phong chăm chú nhìn Trần Phổ Minh đang trừng mắt với mình. Từ ngày hắn lên làm gia chủ Lê Gia, không ai dám có ánh mắt đó với hắn. Người này khá có cá tính. Hắn nói lạnh lùng: "Tôi còn chưa tính sổ vụ cậu tự ý rời khỏi vị trí. Tốt nhất cậu nên an phận cho tôi".

Trần Phổ Minh chửi thầm trong lòng. Đây không phải mình chưa đánh đã tự khai sao? Nếu cậu không có ý định bỏ đi, cậu sẽ không đến chỗ cửa sổ và không phát hiện ra thuốc nổ. Mẹ nó, tên họ Lê này không phải là người dễ qua mặt. Sớm biết vậy thì mình đã không cứu hắn, cho hắn hết đời. Suýt nữa mình cũng bị vạ lây. Nếu xảy ra tình huống tương tự, trời có sụp mình cũng mặc kệ.

"Có bản lĩnh thì cậu cứ đi. Nhưng tốt nhất đừng để tôi bắt được. Nếu không, cậu sẽ hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này."

Lê Nhã Phong không rời mắt khỏi gương mặt thể hiện tâm trạng phức tạp của Phổ Minh. Cậu ta dám đánh bài chuồn, hắn sẽ bắt cậu phải trả giá. Chỉ đáng tiếc là lần này cậu lại không bỏ đi một mình.

Trần Phổ Minh trừng mắt nhìn gương mặt không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào của Lê Nhã Phong. Cậu cảm thấy những lời hắn nói là thật. Lúc đó, rõ ràng hắn nhìn thấy cậu bỏ đi nhưng không hề tỏ thái độ. Giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ. Hắn biết mình phạm lỗi nhưng mặc kệ. Chỉ đợi đến khi mình bước ra ngoài một bước, hắn sẽ lập tức xé xác mình. Bởi vì mình đã phạm điều cấm kỵ của hắn, để hắn có lý do ra tay.

Trần Phổ Minh bất giác nghiến chặt răng. Tên họ Lê này đúng là một ác quỷ, thật đáng sợ. Cậu còn tưởng hắn không phải là người tàn ác như thiên hạ đồn. Trên thực tế hắn còn tàn nhẫn hơn. Hắn không phải nể tình tha mạng cho cậu, mà muốn người đắc tội hắn có kết cục thảm hại. Đúng là thâm hiểm, thâm hiểm vô cùng.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Trần Phổ Minh không thèm để ý đến Lê Nhã Phong, cứ nằm gọn trong lòng hắn nhắm mắt ngủ. Cậu cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau đó tìm một đòn chí mạng với hắn, một đòn có thể loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn. Sống trong tổ chức ăn trộm mười mấy năm cậu còn nhẫn nhịn được, Phổ Minh không tin không thể thoát khỏi bàn tay Lê Nhã Phong.

Lê Nhã Phong nhìn người con trai trong lòng vừa mới nghiến răng nghiến lợi tức tối giờ đã nhắm mắt ngủ ngon lành, hắn bất giác nhíu mày. Không tồi, cậu khá thông minh. Hắn thích người thông minh vì chỉ những người ấy mới có tư cách ở bên cạnh làm thuộc hạ của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net