Chap 11. Lần đầu tới Đông Nam Á

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khu vực hỗn loạn có tiếng trong giới xã hội đen ở Đông Nam Á. Chủ nhân mới của khu vực này trong thời gian tới là Lê Nhã Phong, bá chủ giới hắc đạo.

Phổ Minh lái xe với tâm trạng buồn bực. Cậu chưa từng tới khu vực này bao giờ. Tay lái ở bên trái hay bên phải đều có khác biệt rất lớn. Tại sao Lê Nhã Phong lại bắt cậu lái xe chứ? Phổ Minh nhìn qua gương chiếu hậu thấy hắn nhắm mắt tựa vào ghế sau, còn Hồng Ưng có bộ dạng hết sức cảnh giác. Cậu từ một siêu trộm nâng cấp trở thành tài xế riêng của ông trùm hắc đạo, không biết là đẹp mặt hay mất mặt đây?

"Hãy tập trung lái xe của cậu"

Giọng nói không trầm không bổng mang âm hưởng cảnh cáo của Hồng Ưng cất lên. Phổ Minh bất giác cau mày. Đừng nhiều chuyện, đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ tập trung lái xe, sao mà họ lắm quy tắc thế không biết.

"Bụp" một tiếng nổ lốp vang lên. Phổ Minh nhìn chiếc xe sang trọng giống y hệt xe cậu đang lái ở phía trước. Thân xe hơi nghiêng về một bên. Theo phán đoán của cậu, xe đã bị nổ lốp.

Phổ Minh lắc đầu. Lốp xe Cadillac cũng tệ như vậy sao? Chiếc xe còn là hàng đặt nữa chứ, đúng là làm mất mặt nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng thế giới quá đi mất. Cậu vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai đột nhiên có tiếng Hồng Ưng: "Rẽ sang trái, tăng tốc vượt qua chiếc xe đó".

Phổ Minh hơi sững người, có ai cướp đường? Cậu vẫn còn chưa kịp đánh tay lái, bỗng nghe tiếng "pằng pằng pằng". Chiếc xe Cadillac đằng trước bị đạn bắn lỗ chỗ giống như tổ ong vò vẽ. Đầu óc Phổ Minh nổ tung. Cậu không kịp nghĩ ngợi, liền nhấn ga, phóng như bay về phía trước.

Tiếng súng nổ đùng đùng. Người hai bên đường dường như không còn xa lạ với cảnh tượng này. Họ dạt sang hai bên tìm chỗ ẩn nấp nhưng không hề la hét ầm ĩ. Mọi chuyện xảy ra như trong phim điện ảnh, nhanh chóng và kịch liệt.

Nghe thấy tiếng đạn bắn vào thân xe, tim Phổ Minh suýt rớt ra ngoài. Cậu nắm chặt tay lái, đạp ga hết cỡ. Cậu lái chiếc Cadillac sang trọng kềnh càng như chiếc Ferrari mui trần của cậu, luồn lách trên đường phố hẹp và phóng với tốc độ tên lửa.

"Sợ gì chứ?"

Đằng sau vọng đến tiếng nói lạnh lùng, không một chút hoảng hốt và bất an. Phổ Minh liếc qua gương chiếu hậu, thấy Lê Nhã Phong ngồi dựa vào ghế sau, sắc mặt không hề thay đổi. Ánh mắt hắn lóe lên một tia chết chóc, không một chút hoảng loạn. Hồng Ưng ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn ra ngoài, gương mặt lộ vẻ thận trọng nhưng cũng không hề mất bình tĩnh. Có thể thấy, họ đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.

"Cậu chủ, Hắc Ưng đã ra tay chống trả bọn chúng rồi. Hiện tại vẫn chưa biết đối phương là ai".

Một người đàn ông tóc đỏ vừa nhảy lên xe ngồi ở ghế phụ cung kính bẩm báo.

"Tiêu diệt toàn bộ"

Lê Nhã Phong mở miệng.

"Vâng ạ"

Người đàn ông tóc đỏ và Hồng Ưng không hề tỏ ra bất ngờ trước quyết định tàn nhẫn của hắn. Lê Gia vừa bước vào thị trường Đông Nam Á đã có kẻ dám thị uy. Coi như chúng tự tìm đến cái chết, không thể trách người khác. Hơn nữa, đây cũng coi như hành động giết gà cho khỉ xem, để mọi người biết Lê Gia không phải là hư danh trên giang hồ.

"Đúng tám giờ có mặt ở khách sạn Sheraton. Cậu còn mười phút".

Phổ Minh nhìn ngang nhìn ngửa, thấy người đàn ông tóc đỏ và Hồng Ưng không trả lời, mới đoán ra câu vừa rồi Lê Nhã Phong nói với cậu. Phổ Minh bất giác cắn môi

"Đi đường nào vậy? Tôi chưa tới đây bao giờ"

Trước đó có một chiếc xe dẫn đường, bây giờ chỉ còn lại mình cậu, biết phải xoay sở thế nào?

"Đó là việc của cậu. Nhanh lên, lão đại không có thói quen đến muộn"

Người đàn ông tóc đỏ nhăn mặt nhìn Phổ Minh. Lê Nhã Phong hoàn toàn không bận tâm đến câu hỏi của cậu. Những người vô dụng hắn sẽ cho đi thẳng sang thế giới bên kia, khỏi cần phí lời.

Phổ Minh chửi thầm trong lòng, mấy người này bá đạo quá. Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ: "Tôi là đầy tớ của đại ca nhà anh, chứ không phải của anh. Anh mà còn phách lối, tôi sẽ cho anh xuống đi bộ"

Vừa nói, Phổ Minh vừa thắng xe dừng lại ở bên đường.

Người đàn ông tóc đỏ nhíu mày, anh ta là một trong những cánh tay trái, tay phải của Nhã Phong, đại diện Lê gia phụ trách khu vực châu Á. Anh ta là Hoàng Ưng, cùng với ba người khác gồm Hồng Ưng, Hắc Ưng và Bạch Ưng chỉ dưới một người trên vạn người. Thế mà cậu bé này dám trợn mắt giáo huấn anh ta. Anh ta nghiến răng nhìn Phổ Minh mở cửa xe đi ra ngoài. Lẽ nào cậu ta không thèm giữ thể diện cho lão đại?

Phổ Minh kéo một người ở trên đường hỏi thăm vài câu rồi lập tức quay lại xe. Cậu nổ máy nhấn ga phóng vụt đi. Phổ Minh lái chiếc xe Cadillac ba cửa kềnh càng với tốc độ hơn hai trăm cây số một giờ. Chỉ có cậu mới dám đi hơn hai mươi cây số trong vòng sáu phút.

Đúng bảy giờ năm tám phút, Phổ Minh dừng lại ở nơi Lê Nhã Phong cần đến. Lúc này, Hắc Ưng báo tin, hắn đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, không một ai sống sót. Hắn không biết đối phương là ai. Dù sao đó cũng không phải là chuyện Lê Nhã Phong bận tâm. Lê Gia không có thói quen điều tra nguồn gốc của những tổ chức nhỏ.

Phổ Minh dừng xe, mắt dõi theo hai hàng người mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng chờ ở đó từ trước, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm. Đây vốn là cửa ra vào một khách sạn sang trọng, nhưng lúc này cậu có cảm giác nó giống như miệng một con quái vật đang há mõm chờ nuốt người. Khóe miệng Phổ Minh bất giác giật giật.

"Xuống xe! Cậu quên lời lão đại rồi sao?". Thấy Phổ Minh vẫn ngồi im trước tay lái, Hồng Ưng lên tiếng nhắc nhở.

"Shit!!!"

Hôm qua Lê Nhã Phong mới nói cậu phải luôn ở trong tầm mắt của hắn. Phổ Minh chửi thầm một câu rồi mở cửa bước xuống xe. Cậu vẫn chưa muốn chết đâu.

Phổ Minh đứng ngay phía sau Lê Nhã Phong, giữa hai hàng người uy nghiêm, cậu đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn. Vụ nổ súng trên phố ban nãy đến quá nhanh, nhanh đến mức cậu không kịp sợ hãi. Tuy rất bạo gan nhưng không có nghĩa cậu có thể giữ bình tĩnh giữa những làn đạn. Nếu không lái xe nhanh, mạng sống bị rơi lại ở chỗ đó cũng không biết chừng. Không nhớ đến thì thôi, vừa nhớ đến hai chân cậu liền run lẩy bẩy. Thời buổi này còn xuất hiện cả màn mưa đạn trên đường phố đông người như trong phim ảnh, thật không thể tin nổi.

"Mất mặt quá"

Một giọng nói trầm thấp vang bên tai Phổ Minh, rồi một bàn tay vòng qua lưng cậu, kéo cậu đứng thẳng dậy, đưa Phổ Minh đi nhanh về phía trước, theo bước chân của Lê Nhã Phong.

"Lê bang chủ , xin chào, xin chào"

Lê Nhã Phong còn chưa bước lên bậc tam cấp khách sạn, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.

Phổ Minh quan sát mấy người đó, có người trông như một ông già phúc hậu, có người nho nhã trí thức, lại có ông già tóc bạc trắng hiền từ. Nhìn dọc nhìn ngang cũng chẳng thấy họ giống người xấu. Trên thực tế, họ đều là trùm xã hội đen ở khu vực Đông Nam Á. Phổ Minh bất giác lắc đầu, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Phổ Minh đi theo Lê Nhã Phong qua mấy lớp cửa, đến một phòng hội nghị rất lớn. Cậu còn chưa kịp bước qua cửa, Hồng Ưng vẫy tay ra hiệu cậu đứng ở bên ngoài. Phổ Minh nhíu mày. Sao phân biệt đối xử thế, anh ta và tên Hoàng Ưng gì đó có thể đi theo hắn vào trong. Tại sao chỉ có cậu bị đứng canh cửa? Phổ Minh chửi thầm hai câu, không vào thì thôi, cuộc giao dịch trong giới hắc đạo cậu chẳng cần biết làm gì.

Qua lớp cửa kính, Phổ Minh thấy Lê Nhã Phong ngồi ở vị trí quan trọng nhất, các ông trùm Đông Nam Á ngồi thành hai hàng xung quanh hắn. Lê Nhã Phong vẫn giữ bộ mặt lạnh băng. Tuy nhiên, bộ dạng của hắn rất khí thế. Mặc dù chỉ ngồi im lặng nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.

Phổ Minh đứng tựa vào tường nghỉ ngơi một lúc rồi đưa mắt về phía cửa lớn ra vào. Thấy không một ai canh gác, mắt Phổ Minh đột nhiên sáng rực, cơ hội tốt đến rồi. Đám của Lê Nhã Phong, Hồng Ưng đang bận đàm phán ở bên trong. Cậu mới ở Lê Gia hai ngày nên không ai biết rõ. Ở Lê Gia không dễ bỏ trốn, vì đó là bản doanh của bá chủ hắc đạo nên người canh gác khắp nơi, chỗ nào cũng có súng ống. Còn ở nơi xa lạ này, mấy cái khóa cửa chẳng thể gây khó dễ cho cậu.

Ý định bỏ trốn vừa xuất hiện trong đầu, Trần Phổ Minh đột nhiên thấy hưng phấn hẳn. Hiếm khi gặp cơ hội tốt, ở lớp cửa này chỉ mình có mình cậu. Nở nụ cười rạng rỡ trên môi, hai tay cậu đút vào túi quần, đi về phía cửa lớn một cách thoải mái tự nhiên.

Đột nhiên Trần Phổ Minh cảm thấy lạnh gáy, trong đầu cậu liền hiện lên hai chữ: NGUY HIỂM. Phổ Minh quay đầu, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Lê Nhã Phong xuyên qua đám người dõi thẳng về phía của cậu. Ánh mắt đó không phải hun hút như đáy biển mà xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả.

Phổ Minh giật mình, quan sát kỹ thấy Nhã Phong hắn hình như không chú ý đến cậu, cảm giác nguy hiểm cũng dần biến mất. Trần Phổ Minh nhíu mày, cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chắc không đến nỗi nằm trong tầm ngắm của Lê lão đại. Mặc dù cậu từng ăn trộm đồ của hắn, nhưng vào lúc này, cậu cảm thấy việc chạy trốn đến chân trời góc bể, bị Lê Gia truy đuổi còn tốt hơn suốt ngày đi theo hắn và có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào.

Ý nghĩ đó khiến Phổ Minh trở nên kiên định. Cậu bước vội về phía một cánh cửa. Phổ Minh sờ tay vào ổ khóa, vài giây sau cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Do bên trong toàn những nhân vật quan trọng, lại bàn cuộc mua bán lớn nên khi các lớp cửa khóa lại, bên trong không có người canh gác. Tất cả đám thuộc hạ đều đợi ở phía ngoài cùng. Do đó, Phổ Minh mới dễ dàng bỏ đi.

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

Phổ Minh đứng bên cạnh cửa sổ ở lớp cửa thứ hai. Do cậu không thể nghênh ngang đi ra khỏi cửa chính nên cửa sổ là một đường thoát thân an toàn. Chỉ không ngờ có người ở bên ngoài cửa sổ. Cậu vội nép vào bức tường bên cạnh cửa sổ.

"Chuẩn bị xong rồi. Đám ở ngoài đều bị cách mấy lớp cửa. Số thuốc nổ này đủ để tất cả những người bên trong thăng thiên. Hô hô".

"Hừ, một lũ đáng chết. Địa bàn của chúng ta sao có thể để người ngoài đến làm chủ. Lê Gia hống hách ở châu Âu còn chưa đủ sao mà dám chạy đến Đông Nam Á tranh cướp địa bàn với chúng ta. Hừ, lần này cho hắn một đi không về"

Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.

"Đại ca, nói nhỏ thôi. Nơi này tuy không có ai, nhưng cũng không thể coi thường người của Lê Gia. Thế lực của mấy lão già kia càng không thể xem nhẹ. Lần này chúng ta động đến nhiều người nên phải hết sức thận trọng".

"Tao biết rồi, chú mày thông báo cho anh em, mười phút sau tao sẽ đưa bọn chúng xuống địa ngục. Đóng hết cửa sổ và cửa ra vào ở đây chưa? Tao không muốn để một tên nào thoát chết".

"Đại ca, khách sạn này là địa bàn của chúng ta. Hai lớp cửa ngoài cùng sử dụng khóa chết. Chúng không ra được đâu. Đi thôi, em đã bố trí xong khối thuốc nổ cuối cùng rồi. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi".

Nghe đến đây, sắc mặt Phổ Minh trắng bệch. Thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cậu trèo lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ này dùng khóa chết, nhưng không thể gây khó dễ cho cậu. Trần Phổ Minh ngó xuống bên dưới, thấy buộc một khối thuốc nổ loại hình mới. Một lần khi cậu đi ăn trộm đồ đồng thời Thanh, két bảo hiểm của đối phương quá kiên cố nên Phổ Minh buộc phải dùng đến thuốc nổ. Vì vậy, cậu mới biết loại thuốc nổ hẹn giờ này.

Trần Phổ Minh bất giác cau mày. Lúc đi vào cậu đã quan sát kỹ lưỡng, chỉ có cửa sổ này là gần mặt đất nhất, lại sử dụng ổ khóa nên cậu mới chọn cửa sổ này để thoát thân.

Ổ khóa này tất nhiên không thể gây khó khăn cho một siêu trộm như Phổ Minh. Khóe miệng cậu nhếch lên thành nụ cười. Gặp phải chuyên gia đây, mấy thứ đồ chơi này chỉ bày cho đẹp mà thôi. Phổ Minh giơ tay định mở khóa.

Vừa chạm vào ổ khóa, cậu đột nhiên rút tay lại, đưa tầm mắt nhìn về phía Lê Nhã Phong. Lê Gia đối xử với cậu cũng không tồi. Tuy bị ép làm đầy tớ của Lê Nhã Phong, nhưng với tính cách máu lạnh của hắn, không giết cậu là phúc đức lắm rồi. Hơn nữa, do cậu ăn trộm đồ của hắn trước, nên mới bị rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Trên thực tế, Lê Gia chẳng có lỗi gì với cậu.

Trần Phổ Minh tuy là một người tự do thích làm theo ý mình, nhưng không có nghĩa là cậu vô tình vô nghĩa. Người khác đối xử tốt với mình, cậu cũng sẽ đối xử tốt với họ. Nghĩ đi nghĩ lại, Phổ Minh thấy mình còn mắc nợ Nhã Phong. Thôi được, coi như lần này cậu trả món nợ ăn trộm đồ cho hắn. Nghĩ đến đây, Phổ Minh liền quay người chạy một mạch về phòng hội nghị.

Cánh cửa kính chống đạn rất dày, Phổ Minh đập mạnh thế nào cũng không phát ra tiếng động. Phổ Minh lo lắng vẫy tay với Lê Nhã Phong. Đáng chết thật, lúc cần nhìn thì hắn không nhìn thấy, lúc không cần nhìn lại chẳng qua nổi mắt hắn. Phổ Minh thấy Nhã Phong không có bất cứ phản ứng nào. Cậu cuống lên vừa đá chân vào cửa vừa giơ tay vẫy.

Lê Nhã Phong đang cúi xuống xem tài liệu gì đó. Không biết có phải do thần giao cách cảm, hắn từ từ ngẩng đầu đưa mắt về phía Phổ Minh. Thấy bộ dạng hốt hoảng của cậu, ánh mắt hắn vụt qua một tia khác lạ. Hắn liền quay sang Hoàng Ưng: "Mở cửa".

Cửa vừa mở, Trần Phổ Minh chạy vội đến phía trước Lê Nhã Phong. Thuốc sẽ phát nổ sau mười phút, giờ chỉ còn lại bảy phút, đúng là nóng ruột chết đi được.

"Có chuyện gì?"

Lê Nhã Phong lạnh lùng nhìn Trần Phổ Minh.

Cậu đảo mắt một vòng quanh đám xã hội đen Đông Nam Á rồi chạy thẳng đến bên, cúi người nói thì thầm vào tai hắn. Cậu không phải ngốc đến nỗi thông báo sự việc ngay trước mặt đám xã hội đen. Mấy người này đều là ông trùm tung hoành tứ hải. Gặp phải tình huống sinh tử chắc họ cũng chẳng cần giữ phép lịch sự. Lê Nhã Phong là người ngoài, thế lực vẫn chưa được củng cố, thế nào cũng chịu thiệt. Vì vậy, Trần Phổ Minh mới quyết định chỉ nói riêng với Nhã Phong, để hắn tự giải quyết.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đám đại ca xã hội đen ngồi xung quanh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Giang hồ ai cũng biết Lê Nhã Phong nổi tiếng máu lạnh vô tình, bình thường tuyệt đối không cho phép người nào lại gần. Vậy mà bây giờ, hắn và chàng trai kia ở tư thế thân thân mật mật, hai người gần như không có khoảng cách.

Trần Phổ Minh báo cáo xong, sắc mặt Lê Nhã Phong trầm ngâm hẳn. Hắn không truy hỏi chuyện này là thật hay giả, lập tức đứng dậy, vòng tay qua thắt lưng cậu, cất giọng sắc lạnh: "Đi thôi".

Thấy Lê Nhã Phong rời khỏi vị trí, Hồng Ưng và Hoàng Ưng không nói một lời nào liền đi theo hắn. Đám đại ca xã hội đen còn lại mắt tròn mắt dẹt. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, họ liền đứng dậy bước theo Lê Nhã Phong. Họ ra giang hồ nhiều năm, có thể suy đoán ngay, nhất định xảy ra chuyện gì hắn mới đột ngột bỏ đi vào lúc này.

Lê Nhã Phong ôm eo Phổ Minh đưa cậu đi về phía trước. Cậu sốt ruột lên tiếng

"Nhanh lên, chỉ còn ba phút nữa thôi"

Ở tình huống gấp rút này chạy sẽ nhanh hơn đi bộ. Do đó, Phổ Minh kéo tay Lê Nhã Phong định chạy về phía cửa lớn. Lê Nhã Phong tối sầm mặt, bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ, không có chuyện gì khiến hắn mất đi sự trấn tĩnh. Bỏ chạy ư? Hắn vẫn chưa thảm đến mức đó.

Trần Phổ Minh đã không kéo nổi Lê Nhã Phong thì chớ, cậu còn bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt người. Hắn cất giọng thâm trầm bên tai cậu: "Sợ gì chứ, có tôi ở đây"

Nói xong, hắn sải từng bước dài đưa cậu đi về phía cửa. Ở tình huống này Lê Nhã Phong vẫn còn giữ phong độ, không biết là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo?

"Chàng trai kia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Ông trùm tóc bạc trắng không thể dấu nổi sự hiếu kỳ khi thấy Lê Nhã Phong vội bỏ đi, Phổ Minh lại có bộ dạng hoảng hốt.

Cậu ngẩng đầu nhìn. Thấy hắn không có ý phản đối, cậu liền mở miệng: "Có thuốc nổ"

Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến đám đại ca Đông Nam Á tái mét mặt. Trong giây lát, tất cả hoảng hốt chạy thục mạng về phía trước, không cần biết thế nào là phong độ và khí thế. Chỉ có hai người lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn nhau rồi bám theo sau Lê Nhã Phong. Lê Gia là bá chủ nên họ tin tưởng Nhã Phong hắn có khả năng và thủ đoạn ứng phó.

"Chúng ta không mở được cửa, làm thế nào bây giờ"

Thấy cửa không thể mở, đám đại ca chạy trước càng trở nên hoảng loạn.

"Phá khóa"

Hoàng Ưng không biết rút ở đâu ra khẩu súng nhằm vào ổ khóa.

Đám đại ca Đông Nam Á thoáng kinh ngạc khi thấy Hoàng Ưng có súng trong khi họ đã rà soát kỹ lưỡng không cho bất cứ ai mang vũ khí vào phòng hội nghị. Họ lập tức hét lớn: "Không được. Đây là khóa khống chế, nếu anh phá hỏng khóa, cửa sẽ càng bị đóng chặt".

Ban đầu, do tính chất quan trọng của cuộc hội đàm, họ mới chọn khách sạn nội bộ này. Không ngờ vào lúc này, họ lại bị chính thứ công nghệ cao của khách sạn trói chặt chân tay. Để đảm bí mật và an toàn cho cuộc gặp gỡ, họ còn cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Bây giờ, họ không thể thông báo cho người bên ngoài. Họ nhận ra đây là một quyết định thất sách thì đã muộn.

"Tránh ra!"

Lê Nhã Phong đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép. Tất cả những người đứng ở đằng trước theo phản xạ tránh sang hai bên.

Lê Nhã Phong giơ tay đẩy Phổ Minh về phía trước.

Cậu không nói một lời nào, bước lên dùng một cái kẹp mở khóa. Một tiếng bịch vang lên, khóa cửa mở ra. Đám đại ca Đông Nam Á nhường bước, để Lê Nhã Phong đưa Phổ Minh đi trước rồi mới tràn lên như ong vỡ tổ.

Tíc tắc, tíc tắc, thời gian trôi qua rất nhanh. Phổ Minh là người rất nhạy cảm với thời gian. Mỗi lần đi ăn trộm, cậu đều có thể khống chế thời gian nên khá an nhàn trong khoảng thời gian cực ngắn. Công việc đạo chích lại không phải đối mặt với giây phút sinh tử như hôm nay. Ăn trộm bị bắt còn có khả năng thoát thân, chứ không kịp rời khỏi nơi này, cậu chỉ nói nước xuống địa ngục báo danh. Sớm biết như vậy cậu sẽ không quay lại thông báo cho hắn, món nợ nhân tình kiếp sau cậu trả chắc cũng không sao.

Toàn thân Phổ Minh ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cứ nghĩ đến một giây một phút trôi qua khiến bàn tay cậu bất giác run lẩy bẩy, không tài nào mở nổi ổ khóa cuối cùng.

"Bình tĩnh!"

Một giọng nói bá đạo vang lên, rồi một bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay đang run rẩy của Phổ Minh. Cậu ngẩng đầu nhìn Lê Nhã Phong. Thần sắc của hắn không hề thay đổi, không xuất hiện một tia sợ hãi hay hốt hoảng. Đôi mắt hắn lộ vẻ băng giá và chết chóc, nhưng lại khiến cậu bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.

<Tách> tiếng mở khóa vang lên trong không khí yên tĩnh đến nín thở. Tất cả mọi người lập tức chạy ào ra khỏi khách sạn. Phổ Minh chưa kịp định thần đã bị chen lấn xô đẩy. Ánh mắt Lê Nhã Phong thẫm lại, hắn kéo mạnh cậu nhào vào lòng, bế cậu lên rồi cùng Hồng Ưng và Hoàng Ưng đi nhanh ra ngoài.

Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra đến bên ngoài, khách sạn nổ tung. Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí. Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung. Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào rên la thảm thiết của những kẻ không chạy kịp.

Trần Phổ Minh chỉ cảm thấy một tiếng nổ lớn đến mức khiến cậu ù tai. Sợ hãi nép mình trong lòng Lê Nhã Phong, vùi đầu vào bộ ngực rắn chắc như sắt thép của hắn.

"Lái xe."

Người của Lê Gia lập tức xông lên đón Lê Nhã Phong khi hắn vừa ra ngoài. Hắn bế Phổ Minh ngồi lên xe của Lê Gia, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Còn Hồng Ưng và Hoàng Ưng không cần đợi hắn dặn dò, ở lại hiện trường để giải quyết những kẻ cần giải quyết. Từ trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Lê Nhã Phong.

Phải một lúc sau, Trần Phổ Minh mới định thần trở lại, cậu vẫn vùi đầu trong lòng Lê Nhã Phong. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Trần Phổ Minh thấy vô cùng kích thích. Đúng là gay cấn quá, suýt nữa thì mất mạng. Cậu thầm mong những chuyện gay cấn như thế này trong tương lai càng ít xảy ra càng tốt. Cậu mới làm đầy tớ hai ngày đã hai lần suýt chết. Cứ tiếp tục sống như vậy, chắc cậu sẽ giảm thọ mười năm mất.

"Xin hỏi...hôm nay tôi có được tính là lập công?"

Ngước nhìn gương mặt sát khí lạnh lùng của Lê Nhã Phong, Trần Phổ Minh miễn cưỡng mỉm cười.

Hắn cúi xuống nhìn người trong lòng. Gương mặt cậu mới chỉ vài phút trước vẫn còn vô cùng hoảng sợ, bây giờ đã hoạt bát linh lợi. Hắn cất giọng trầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net