Chap 40. Tù Binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phổ Minh cảm thấy người cậu bay bay, làn gió đêm thổi vào mặt đau rát, cảnh vật xung quanh vụt qua rất nhanh. Cậu như có cảm giác đinh đang phi ngựa với tốc độ kinh hồn.

Phổ Minh bị người biến dị túm chặt gáy chạy một mạch xuyên qua rừng cây. Thân thể cậu không ngừng lắc qua lắc lại. Tiếng thét phát ra từ miệng cậu còn chưa phát huy tác dụng lớn nhất, cổ Phổ Minh đột nhiên đau buốt, cậu thấy cảnh vật trước mắt tối sầm rồi từ từ ngất đi.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt. Màn đêm nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho mặt trời tỉnh giấc. Lúc Phổ Minh mở mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trên đất. Không, nói đúng hơn là cậu đang nằm trên một tấm đệm cỏ khô đặt trên mặt đất.

Phổ Minh vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Ở đây không có một bóng người, cậu liền ngồi dậy, chăm chú quan sát ngôi nhà.

Đây là một ngôi nhà gỗ được làm rất đơn giản, nói đúng hơn chỉ là một nơi có thể che nắng chắn gió. Bên trên có một xà ngang khá lớn, lớn đến mức một nắm đấm có thể thò vào trong.

Cửa ra vào của ngôi nhà gỗ bày một đôi sừng trâu cực lớn. Sừng trâu dài hơn một mét, không biết loài trâu nào có sừng lớn đến như vậy? Bên cạnh sừng trâu là một thứ trông rất kỳ lạ, nhìn qua khá giống xương sọ của một loài động vật nào đó, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải.

Phổ Minh bao quát tứ phía rồi nhanh chóng đứng dậy. Cậu rón rén đi về phía bên kia của ngôi nhà, theo dõi tình hình bên ngoài qua khe hở to bằng bàn tay.

"Cậu tỉnh rồi à?"

Một giọng nói đều đều pha lẫn sự tuyệt vọng truyền đến, Phổ Minh liền quay đầu về nơi có tiếng nói.

Một người phụ nữ đẩy cửa bước vào. Người này có mái tóc vàng nhạt, nửa thân trên không mặc đồ, chỉ quấn một tấm da thú ngang bụng tạo thành váy. Hai tay cô ta hình như bê khay thức ăn, cô ta vừa đi vào vừa nhìn Phổ Minh bằng ánh mắt thương hại.

Người phụ nữ phát âm tiếng Anh rất chuẩn. Gương mặt và thân hình cô ta giống người bình thường chứ không như đám thổ dân ở đây. Cô ta không có thân hình cao lớn dị thường và cũng không có móng vuốt dài. Gương mặt người phụ nữ trắng bệch, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo thiếu sức sống. Bụng của người phụ nữ nhô lên, hiển nhiên là cô ta đang mang thai. Cái bụng to đến mức như có tới ba bốn thai nhi, khiến cô ta di chuyển khó nhọc.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, Phổ Minh bất giác nhíu mày. Qua ô cửa lớn đang mở ở sau lưng người phụ nữ, cậu thấy mấy người thổ dân địa phương đang nói chuyện với nhau. Họ nói bằng thứ phương ngữ gì đó cậu không hiểu. Trong số đó có cả phụ nữ, những người phụ nữ bản xứ khác hẳn người ở đang trong nhà. Đám phụ nữ bản xứ cao to như đàn ông, họ cũng để trần thân trên, chỉ quấn tấm da thú làm váy.

Đợi mãi không thấy Phổ Minh lên tiếng, người phụ nữ tóc vàng lắc đầu: "Tôi chỉ biết nói tiếng Anh, không biết nói tiếng Trung."

Cô ta nghĩ cậu là người phương Đông nên không biết tiếng Anh.

"Cô cũng bị bắt đến đây sao?"

Phổ Minh cau mày hỏi người phụ nữ trước mặt.

Nghe Phổ Minh nói tiếng Anh, người phụ nữ tóc vàng nở nụ cười thê lương: "Tôi là một người nghiện môn leo núi. Tôi vốn muốn chinh phục ngọn núi chưa ai từng đặt chân đến. Nào ngờ..."

Cô ta không nói hết câu, hơi lắc đầu rồi ngồi xuống tấm đệm cỏ Phổ Minh vừa nằm. Mặc dù người phụ nữ không nói rõ nhưng cậu có thể đoán chuyện gì xảy ra.

"Cậu đừng có ý đồ bỏ trốn."

Thấy Phổ Minh không ngừng đảo mắt ra bên ngoài, người phụ nữ tóc vàng nhắc nhở bằng một giọng lạnh nhạt. Phổ Minh liền chăm chú nhìn cô ta.

Người phụ nữ cười gượng: "Nếu cậu có tốc độ nhanh hơn bọn chúng, có sức mạnh hơn chúng thì hãy tính đến chuyện bỏ trốn. Còn nếu không, một khi cậu bị bắt lại thì sẽ càng khốn khổ hơn."

Phổ Minh cau mày: "Tại sao bọn họ không giết chúng ta?"

Sự tàn bạo của đám người biến dị hôm qua Phổ Minh đã được chứng kiến tận mắt. Cậu còn tưởng sẽ bị bọn chúng giết chết, ai ngờ cậu vẫn bình yên vô sự, lại có thể nói chuyện với một người phụ nữ bình thường như mình. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Người phụ nữ tóc vàng nở nụ cười châm biếm: "Bởi vì bọn chúng cần người truyền giống nòi của chúng."

"Gì hả?"

Phổ Minh trợn mắt hỏi.

Người phụ nữ tóc vàng nheo mắt tránh ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào: "Chúng tuy mạnh nhưng đa số là đàn ông, đàn bà rất hiếm. Vì vậy, tôi sau khi bị bắt đã trở thành công cụ sinh con cho chúng...Haha."

Người phụ nữ đột nhiên cất tiếng cười thâm hiểm.

Phổ Minh hơi nhăn mặt khi thấy vẻ oán hận và ánh mắt không bình thường của người phụ nữ đối diện. Bây giờ, cậu mới nhìn rõ người phụ nữ này. Trên mặt, trên tay và trên ngực của cô ta xuất hiện nhiều chấm đỏ, đã bắt đầu chuyển thành màu tím. Phổ Minh đột nhiên nhớ ra: "Là bức xạ, cô bị nhiễm xạ rồi?"

Người phụ nữ không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô ta cất giọng lạnh nhạt: "Tôi biết. Thời gian trước có một đội khảo sát bị bắt về đây. Có người nói với tôi, nơi này có nguyên tố phóng xạ. Thổ dân địa phương do sống ở đây một thời gian dài nên thể chất bị biến đổi, còn những người bị nhiễm xạ không thể sống lâu. Cậu cũng là người đi khảo sát?"

Người phụ nữ tóc vàng có ngữ điệu bình thản như cô ta không coi cái chết là gì. Hoặc là biết không còn con đường nào khác nên cô ta đành thản nhiên chấp nhận. Phổ Minh bất giác lắc đầu: "Không phải."

Người phụ nữ gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy. Sáng nay, khi bọn họ về đến đây, tôi thấy thiếu đi nhiều người, bị thương cũng khá nhiều. Từ lúc tôi bị bắt về đây, chưa từng thấy họ bị thương bao giờ. Hai ngày trước, tôi có cảm giác chúng lại phát hiện ra hành tung của con người. Không ngờ chúng bị tổn thất nặng như vậy. Haha, đúng là đáng chết, tốt nhất chúng chết sạch cả đi."

Sau khi lẩm bẩm một hồi, người phụ nữ tóc vàng đột nhiên cất tràng cười quái dị, khiến người nghe dựng tóc gáy.

Phổ Minh bất giác nổi da gà. Cậu chưa từng gặp người nào bộc lộ sự oán hận đến như vậy. Trên gương mặt thanh tú của người phụ nữ đối diện ngoài vẻ ai oán còn có sự bất lực, khiến cậu rùng mình và thương cảm.

"Hôm qua có phải người của cậu giết chết bọn chúng không? Các cậu làm gì vậy?"

Người phụ nữ tóc vàng đột nhiên nhìn Phổ Minh chăm chú.

Thấy vẻ hưng phấn từ trong đáy mắt của người phụ nữ đối diện, cậu nhíu mày gật đầu: "Đúng là do chúng tôi giết. Tại sao cô lại muốn biết chúng tôi làm gì?"

Từ trước đến nay, Phổ Minh luôn tỏ ra cảnh giác với người xa lạ.

Người phụ nữ để lộ nụ cười thâm hiểm, cô ta nói đầy hưng phấn: "Đúng là do các cậu giết? Tốt lắm, tốt lắm. Chúng đáng chết từ lâu rồi. Đội của các cậu có nhiều người không? Họ sẽ đến đây tìm cậu chứ?".

Phổ Minh hạ thấp giọng: "Cô muốn bỏ trốn cùng tôi?"

"Không, không."

Người phụ nữ cười lớn rồi lắc đầu: "Cậu cho rằng dù trốn thoát, tôi cũng có thể sống sao? Trên thế giới có loại thuốc chữa bệnh nhiễm xạ sao? Không có đâu. Nếu đã không có thì tôi trốn làm gì. Tôi sẽ cùng chết với bọn chúng. Tôi sẽ chờ ngày cùng chúng bị hủy diệt."

Thần sắc của người phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, không giống vẻ hưng phấn vừa rồi, cứ như cô ta biến thành một người hoàn toàn khác.

Thấy Phổ Minh nhìn chằm chằm vào mình, người phụ nữ liền nói nhỏ: "Các cậu có thể giết nhiều người của bọn chúng như vậy, nhất định có khả năng tiêu diệt cả đám. Chỉ cần người của cậu đi tìm cậu, chúng sớm muộn cũng không chạy thoát. Haha, tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh chúng bị tiêu diệt."

Người phụ nữ cất tiếng cười hung ác. Nhìn thần sắc và nghe giọng điệu của cô ta, Phổ Minh đoán cô ta đã từ bỏ hy vọng sinh tồn. Trạng thái tinh thần của cô ta không bình thường nên khó mà nói chuyện tử tế với cô ta.

"Bị chết nhiều đồng bào như vậy mà chúng không hề tỏ ra thương tiếc. Đúng là loài động vật không có nhân tính."

Người phụ nữ tóc vàng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ khi nhìn về phía đám thổ dân địa phương ở bên ngoài.

"Cô tới chỗ tôi làm gì?"

Mặc dù không khỏi thương cảm người phụ nữ đối diện nhưng Phổ Minh vẫn không quên tình cảnh trước mắt. Chứng kiến thủ đoạn của đám thổ dân tối hôm qua, cậu biết chúng không tốt bụng đến mức cử người đi nói chuyện phiếm với cậu.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Phổ Minh, ánh mắt cô ta lóe lên một tia thương hại, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: "Chúng ta đều là người từ bên ngoài đến đây. Chúng bảo tôi nói cho cậu biết những chuyện cậu cần làm, quy tắc ở đây và tình huống cậu sắp phải đối mặt."

Phổ Minh liền hắng giọng: "Cô nói đi."

Phổ Minh vừa nói vừa đưa tay lên tai điều chỉnh tần số liên lạc trên chiếc hoa tai. Cậu không rõ tình hình hiện tại của Lê Nhã Phong nhưng đây là cách duy nhất giúp cậu liên lạc với bên ngoài.

"Ai là người bắt cậu về đây, kẻ đó sẽ trở thành chồng cậu sau này. Lát nữa, bọn chúng sẽ đưa cậu đi tới nơi gọi là "nước thánh" của chúng, để thân thể cậu được tắm rửa sạch sẽ. Như vậy, cậu mới có thể nhanh chóng mang thai con của chúng."

Giọng nói lạnh nhạt của người phụ nữ tóc vàng vang lên bên tai Phổ Minh, khiến cậu há hốc mồm.

"Sau này, nhiệm vụ của cậu chính là sinh con cho đám người ở đây. Chúng sẽ không yêu cầu cậu làm công việc gì khác. Đồng thời, điều quan trọng nhất là cậu không được bỏ trốn. Một khi cậu trốn không thoát và bị bắt về, đợi cậu không phải là cái chết mà là cái sống không bằng chết. Lúc đó, dù cậu muốn chết cũng không được. Nhưng cậu yên tâm đi, sự hành hạ này sẽ không kéo dài lâu đâu. Không khí ở đây bị nhiễm xạ nặng đến như vậy, chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ chết thôi. Dù chúng muốn cũng chẳng thể hành hạ chúng ta lâu."

Người phụ nữ nhìn Phổ Minh, ánh mắt xuất hiện một tia giải thoát từ trong tuyệt vọng. Thái độ của cô ta hết sức bình thản, khác hẳn vẻ điên rồ ban nãy.

Nghe những lời nói của người phụ nữ tóc vàng, Phổ Minh bất giác toát mồ hôi lạnh. Cái "nước thánh" gì kia thực sự khiến cậu có thể mang thai được sao...? Phổ Minh đưa mắt ra bên ngoài, đám thổ dân địa phương đi đi lại lại, không ngừng liếc nhìn về phía cậu. Thân hình người vượn lực lưỡng của chúng, ánh mắt như loài dã thú khiến Phổ Minh không khỏi rùng mình. Cậu hít một hơi dài rồi nói khẽ: "Tôi không có hứng thú chơi trò Người đẹp và dã thú gì đó."

"Ở đây có tất cả bao nhiêu tên?"

Phổ Minh đột nhiên cảm thấy trấn tĩnh. Tất cả nỗi sợ hãi và hoảng hốt bị dẹp ra phía sau. Lâm vào hoàn cảnh này, không ai có thể giúp cậu, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân.

"Có khoảng vài trăm người."

Khi bị mất đi niềm tin và hy vọng, người phụ nữ tóc vàng dường như chỉ còn lại sự thờ ơ và thản nhiên đến lạnh người.

"Vậy..."

Phổ Minh chưa kịp hỏi câu tiếp theo, cánh cửa gỗ đột ngột bị đẩy ra, một tên thổ dân bị gẫy một cánh tay đi vào. Tên này nói điều gì đó với hai người phụ nữ. Phổ Minh liền quay đầu về phía cô gái tóc vàng bên cạnh.

"Tôi không biết ngôn ngữ của bọn chúng. Nhưng chắc là chúng kêu chúng ta ra ngoài."

Người phụ nữ tóc vàng lập tức đứng dậy và đi ra ngoài.

Phổ Minh còn mải dõi theo bóng hình người phụ nữ tóc vàng, cánh tay cậu đột nhiên đau nhức, toàn thân bị một lực mạnh lôi đi. Phổ Minh ngẩng đầu nhìn, thấy tên thổ dân cụt tay đang dùng móng sắc nhọn túm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cậu, kéo đi xềnh xệch như kéo đồ vật. Phổ Minh nghiến răng không phản kháng tên thổ dân, để hắn lôi ra ngoài.

Phổ Minh cố bước đi theo tên thổ dân. Còn chưa đi mấy bước, cả người cậu bị nhấc lên cao. Tên thổ dân dùng một tay xách người cậu lên cao rồi ném xuống đất. Cậu theo phản xạ cuộn người lộn một vòng. Phổ Minh ngẩng đầu nhìn đám thổ dân ở xung quanh, gương mặt lộ vẻ đau đớn.

Phải có đến hơn một trăm tên thổ dân ngồi thành vòng tròn xung quanh Phổ Minh. Chúng nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, nham hiểm và chứa đựng sự hưng phấn, khiến cậu bất giác lạnh tóc gáy. Ánh mắt của chúng là ánh mắt của đám đồ tể đánh giá con vật nằm trong bàn tay chúng. Ánh mắt của chúng khiến cậu hoảng sợ, toàn thân bắt đầu không ngừng run rẩy.

Thấy Phổ Minh sợ hãi run rẩy như một con thỏ trắng yếu ớt, đám thổ dân cất tiếng cười cổ quái. Một số tên còn liên tục gật đầu, như rất hài lòng với biểu hiện của Phổ Minh. Cậu thấy vậy càng run lẩy bẩy.

Trong khi đám thổ dân cười tràng tiếng cười rộ không giống tiếng cười của con người, tên thổ dân cụt tay bước đến bên cạnh Phổ Minh giơ tay xách vai cậu lên. Hắn lùi lại phía sau và ngồi xuống. Phổ Minh bị ấn xuống ngồi bên cạnh hắn.

Thân thể cậu vốn bị thương từ trước, bây giờ lại bị một lực mạnh lôi đi kéo lại, cậu đau đến mức mặt trắng bệch. Phổ Minh nghiến răng cố chịu đựng. Ở đây chỉ có kẻ địch, không có người của mình, sự mềm yếu chỉ có thể bộc lộ trước người của mình, còn với kẻ địch phải thể hiện sự kiên cường bất khuất.

Tên thổ dân cụt tay vừa ngồi xuống, vài người thổ dân là phụ nữ đi vào giữa vòng tròn xếp củi, nhóm lửa và ném từng tảng thịt lớn lên đống lửa.

Phổ Minh đảo mắt một vòng, cậu phát hiện người phụ nữ tóc vàng vừa nói chuyện với cậu ngồi cách chỗ cậu không xa. Ngoài cậu và người phụ nữ đó, xung quanh không có một người bình thường nào khác. Có lẽ, những người từng bị bắt đã chết do nhiễm xạ.

Lại đưa mắt một lượt, Phổ Minh đếm nhẩm có tất cả một trăm bảy mươi người đàn ông. Thảo nào đám thổ dân dữ tợn đó không giết chết người phụ nữ kia. Nguyên nhân là do chúng đang phải đối mặt với vấn đề mất cân bằng nam nữ nghiêm trọng.

Phổ Minh còn đang mải quan sát, một miếng thịt cháy vàng đột nhiên được ai đó ném đến trước mặt cậu, Phổ Minh liền nhướng mắt nhìn.

Vừa nhìn thấy miếng thịt, cơn buồn nôn dội từ bụng Phổ Minh lên ngực rồi lên đến cổ họng. Cậu tái mét mặt, lấy hết sức ngậm chặt miệng để không nôn ọe. Lúc đám thổ dân nướng thịt, cậu không để ý nên không nhìn rõ. Bây giờ miếng thịt ở cự ly gần, Phổ Minh mới nhận thấy đó là cẳng chân con người, một khúc từ đùi xuống đến gót chân.

Khúc thịt cháy thành màu vàng bốc mùi khét lẹt. Phổ Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đám thổ dân đang bốc ăn ngon lành. Có tên gặm một cánh tay người còn chưa chín hẳn, máu vẫn nhỏ ròng ròng xuống. Hai bàn tay Phổ Minh bấu chặt lên đùi đến mức đau buốt, cậu mới có thể kìm nén tiếng thét kinh hoàng.

Phổ Minh quay sang bên này, bắt gặp người phụ nữ tóc vàng cũng đang cắm cúi gặm thịt. Vẻ mặt cô ta thản nhiên như cô ta đang ăn thịt lợn hay thịt bò. Cậu bất giác rùng mình. Bị đàn áp bởi một sức mạnh to lớn, người phụ nữ này đã chịu khuất phục và đánh mất tính người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net