Chap 55. Cái bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Súng đạn hiển nhiên cũng không phải là sở trường của Rắn đầu đất. Nghe những lời từ miệng Hồng Ưng và Hoàng Ưng, sắc mặt ông ta trở nên xanh lét. Ông ta từng vào trong này, từng kiểm tra kỹ lưỡng nhưng thật sự không tìm thấy vết đạn gì đó. Vệt mờ mờ như vậy mà là vết đạn bắn ư, ông ta không phải là cao thủ về súng ống, ông ta thật sự không nhìn ra.

Phổ Minh nhận đèn chiếu sáng từ người ở đằng sau rồi tiến lên hai bước. Sau khi Rắn đầu đất phát hiện ra điều bất thường ở trong Kim tự tháp, để tránh làm loạn hiện trường, ông ta không cho bất cứ ai đi sâu vào trong. Vì vậy cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào tiến về phía trước.

Tiến lên hai bước, Phổ Minh soi đèn xuống đất, dấu chân rất rõ ràng. Do tòa Kim tự tháp này bị tổn hại nghiêm trọng, cát vàng từ bên ngoài tràn vào tận bên trong nên dấu chân mới rõ ràng như vậy.

Một vết máu rất nhỏ, bị lẫn trong cát nên khó phát hiện ra. Nếu không phải Phổ Minh có đôi mắt tinh tường, cậu cũng không phát hiện vệt máu ở trên tường đá. Phổ Minh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trên. Nơi này rất bằng phẳng, không thấy có dấu chân, dù là đi vào hay đi ra. Cậu lập tức cảm thấy điều bất thường, Phổ Minh quỳ xuống đưa mắt về phía sau lưng Lê Nhã Phong.

Đập vào mắt Phổ Minh là dấu vết ở dưới chân bức tường đá, nơi đó có hai lớp cát vàng rất dày. Cậu liền hiểu ra, có người cố tình sắp xếp lại hiện trường.

"Lão đại, đừng động đậy."

Phổ Minh vội lên tiếng khi thấy Lê Nhã Phong định bước lên trên.

Lời nói vừa phát ra, hắn lập tức dừng bước, đứng yên nhìn Trần Phổ Minh. Đám Hồng Ưng lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác.

"Có người giở trò, dùng lớp cát che lấp dấu chân ở bên ngoài."

Phổ Minh không ngẩng đầu, chỉ tay về hai lớp cát ở chân tường đá.

Đám Lê Nhã Phong không phải những kẻ ngốc, chỉ nhìn qua cũng lập tức hiểu ý Phổ Minh. Lê Nhã Phong không rời mắt khỏi mặt đất bị phủ một lớp cát mỏng, đáy mắt hắn lộ vẻ lạnh lùng.

Không một ai lên tiếng. Không cần nói nhóm của hắn đều biết rõ, người nhà Khúc gia vì tranh giành tài sản và quyền lực, chuyện gì cũng thể làm ra. Câu "tôi không muốn giết chú ấy" có rất nhiều hàm nghĩa, đây cũng là nguyên nhân khiến Lê Nhã Phong đích thân đi tìm Khúc Vi. Hắn và Khúc gia nhiều năm không quan hệ qua lại, nhưng biết muốn động đến một người luôn bôn ba ở bên ngoài như Khúc Vi quả thực dễ như trở bàn tay.

Có người dùng cát che lấp mọi dấu vết, chỉ để lại dấu chân đi vào và đi ra của Khúc Vi. Kẻ đó rất cẩn thận, bày bố hiện trường y như thật. Nếu không phải là cao thủ, sẽ không ai nhận ra.

"Còn nữa, ở đây có máu."

Phổ Minh vẫy tay với Lê Nhã Phong, rồi chỉ xuống vệt máu ở bên cạnh cậu.

Hắn tiến lên hai bước, nhìn vết máu rất mờ rồi lại nhìn lớp cát bằng phẳng. Phổ Minh không nhận ra, không có nghĩa là hắn cũng không nhìn ra, đây là dấu vết của người lăn trên mặt đất. Vì vậy dấu chân lúc đi ra mới đến nửa chừng rồi biến mất, bởi vì người đó không đi tiếp mà lăn người về nơi này.

"Đi thôi."

Lê Nhã Phong kéo Phổ Minh lên rồi đưa cậu đi tiếp vào bên trong. Hoàng Ưng thấy vậy chạy vội đến bên cạnh, nhìn ngó xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác.

Rắn đầu đất nhanh chóng đi theo nhóm Lê Nhã Phong. Ông ta bảo vệ dấu vết ở hiện trường nhưng lại không có phát hiện triệt để. Đây là sơ suất của ông ta, có thể coi là sơ suất chí mạng, bây giờ chỉ lấy công chuộc tội mới có thể tránh bị hắn xử phạt.

Không còn vết tích, phía trước không còn dấu chân cũng không ai có thể lăn xa như vậy. Phổ Minh chỉ cho Lê Nhã Phong thấy dấu vết trên tường đá, cũng bị sắp đặt như ở ngoài kia, sắc mặt hắn càng thâm trầm hơn.

Đi đến đường cùng, cả nhóm Lê Nhã Phong buộc phải dừng lại khi gặp tảng đá to đùng chắn trước mặt. Hoàng Ưng tiến lên phía trước ngó nghiêng tìm đường khác.

Lê Nhã Phong cúi đầu nhìn Phổ Minh rồi đẩy cậu về phía trước. Phổ Minh bất giác trừng Lê Nhã Phong một cái, do đặc tính của nghề nghiệp, cậu rất tỉ mỉ, chỉ cần một sợi dây hồng ngoại rất mỏng và bộ phận rất nhỏ, cậu đều phát hiện ra. Sau nhiều năm huấn luyện, cậu tích lũy khả năng quan sát vô cùng tinh tế. Nhưng Phổ Minh không thể ngờ năng lực của cậu thành yếu tố then chốt giúp Lê Nhã Phong tìm người. Những thứ cậu học được đâu phải để tìm người, tuy nhiên bây giờ hình như không phải là lúc Trần giải với hắn.

Phổ Minh đứng trước một bức tường đá rất đẹp, khắc họa những hình vẽ sinh động, tái hiện nền văn minh năm ngàn năm trước. Cậu nhíu mày quan sát kỹ lưỡng.

"Phổ Minh nhanh lên, đừng ngắm mấy thứ vô tác dụng đó."

Hoàng Ưng lên tiếng thúc giục khi thấy cậu đứng im ngắm bức tường đá. Biết được nơi này từng xảy ra vụ đọ súng, cũng biết Khúc Vi chắc chắn bị thương, tuy bên ngoài triển khai tìm kiếm nhưng nơi này vẫn quan trọng hơn cả . Bây giờ không phải là lúc lãng phí thời gian, sự sinh tử của Khúc Vi không đợi người.

"Em đang nhìn gì vậy?"

Lê Nhã Phong hỏi Trần Phổ Minh khi thấy ánh mắt cậu lóe lên tia suy đoán và tính toán, tuyệt đối không phải thần sắc thưởng thức như ban nãy.

Phổ Minh không rời mắt khỏi bức họa điêu khắc trên tường đá: "Các cơ quan và đường đi trong mỗi Kim tự tháp của các vị pháp lão trong lịch sử Ai Cập về đại thể là giống nhau, đều có quy cách chung. Tôi đang tìm xem chúng ta nên đi đường nào?"

Hồng Ưng lập tức quay sang Phổ Minh, ánh mắt không che dấu vẻ kinh ngạc. Nói đùa, cậu biết những điều này sao?

Phổ Minh nghĩ ngợi một lúc rồi tiến lên phía trước ba bước. Cậu đột ngột giơ tay đẩy bức tường đá. Không nhúc nhích. Hồng Ưng liền sa sầm mặt, anh ta còn tưởng Phổ Minh biết, hóa ra là một cậu ngốc, chỉ giả bộ hiểu biết.

"Lại đây, đẩy giúp tôi đi."

Phổ Minh đưa mắt về phía Hồng Ưng và Hoàng Ưng rồi quay sang nói với Lê Nhã Phong. Hắn không lên tiếng, trực tiếp bước lên đẩy giúp cậu. Hoàng Ưng và Hồng Ưng liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Lão đại của bọn họ không cần nghĩ ngợi đã làm theo lời của Phổ Minh từ lúc nào vậy, liệu có phải tin tưởng vào cậu quá không?

Trong lúc Hoàng Ưng và Hồng Ưng còn chưa định thần, bức tường đá phát tiếng kêu cạch cạch rồi từ từ mở ra như bên dưới có bánh xe.

"Mẹ kiếp."

Hoàng Ưng và Rắn đầu đất đồng thanh chửi thề một tiếng.

Phổ Minh trừng mắt với Hoàng Ưng: "Nếu tôi không hiểu, tôi ra ngoài sẽ mất mặt lắm."

Vừa nói cậu vừa đi theo Lê Nhã Phong đã bước qua bức tường đá. Hồng Ưng và Hoàng Ưng nhíu mày, cũng bước theo hắn và Phổ Minh. Bọn họ làm sao biết cậu có kiến thức về Kim tự tháp chứ?

Thật ra, Phổ Minh đâu có biết về cấu tạo bên trong Kim tự tháp, nhưng cậu là chuyên gia về đồ cổ nên từng nghiên cứu lịch sử. Thêm vào đó, Ai Cập là địa danh mà lịch sử thế giới không thể không nhắc đến, Phổ Minh lại rất thích những đồ vật mai táng theo người chết có giá trị nên cậu bỏ thời gian nghiên cứu về Kim tự tháp. Nửa phần nhờ kiến thức, nửa phần là gặp may, cậu mới vô tình tìm ra đường đi.

Phổ Minh không tìm sai đường, trong thông đạo này lại xuất hiện dấu chân, dấu chân của một người tương đối hỗn loạn và có vết máu. Mọi người không cần nói ra cũng nhận ra dấu chân đó là của ai.

Những người ở bên ngoài không tìm thấy con đường này nên không vào tận đây. Điều này khiến đoàn người hơi yên tâm, đồng thời cũng không lơ là cảnh giác.

Địa hình càng đi càng xuống thấp, dần dần thông đạo không còn cát vàng, chỉ có nền đá xanh. Trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện vệt máu khô, khiến đoàn người biết mình không đi nhầm đường, quan trọng hơn phía trước chỉ có một con đường, muốn đi sai cũng không được.

Đang đi, đoàn người đột nhiên gặp phải ngã rẽ, phía trước rẽ về ba ngả với ba lối đi ngoằn ngoèo khác nhau. Đoàn người lập tức dừng bước, tất cả quay sang Phổ Minh.

Cậu cười hề hề: "Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đi đường nào, tôi chưa thấy ngã rẽ như thế này bao giờ, mọi người chia nhau ra tìm là được chứ gì."

Lê Nhã Phong không nói một lời nào, chỉ phất tay ra hiệu. Thuộc hạ của Hồng Ưng chia nhau ra, chỉ để lại một số cho hắn, còn lại đi về hai ngã rẽ.

Hoàng Ưng và Rắn đầu đất dẫn đầu, đi giữa là Lê Nhã Phong và Trần Phổ Minh, Hồng Ưng cùng một vài thuộc hạ đi sau cùng. Thông đạo yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân, không biết một làn gió thổi từ đâu, mang đến cảm giác khô rát và lạnh lẽo, càng khiến bầu không khí u ám hơn.

Lê Nhã Phong giơ tay ôm eo Phổ Minh, bàn tay to lớn của hắn khiến cậu cảm thấy ấm áp hẳn. Phổ Minh bất giác ngẩng đầu nhìn, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, nhưng dáng vẻ cương nghị và khí chất của hắn, vô hình chung mang đến cho cậu cảm giác an toàn đáng tin cậy.

Bắt gặp bộ dạng căng thẳng của Hoàng Ưng, Phổ Minh đột nhiên cười phá lên: "Anh đừng khẩn trương như vậy, không một ai biết được nguyên lý cấu tạo Kim tự tháp. Ở bên trong Kim tự tháp, độ ẩm và không khí được khống chế rất tốt, có thể bảo đảm thông gió và khô ráo quanh năm. Mặc dù nhìn sơ qua, lòng Kim tự tháp kín mít nhưng thật ra rất thoáng. Đây không phải là chuyện ly kỳ gì hết."

Hoàng Ưng nghe nói vậy lập tức thả lỏng toàn thân, trạng thái căng thẳng không phải là chuyện hay ho gì. Mặc dù Phổ Minh tuyệt đối tin tưởng đám Hồng Ưng có thể đối phó bất trắc, nhưng căng thẳng quá mức không phải là hành vi tốt.

Lại là lối cụt, đám Lê Nhã Phong đi đến tận cùng thông đạo, gặp phải một cái động trống rỗng. Bởi vì không có đèn chiếu sáng nên cái động có vẻ rất sâu.

"Không còn đường, xem ra chúng ta đi nhầm rồi."

Nhìn hang động lớn trước mặt, Rắn đầu đất bực mình đá mạnh vào một tảng đá nhỏ ở dưới chân.

"Ai bảo ông đá nó hả?"

Phổ Minh thét lên phẫn nộ, rồi cậu kéo Lê Nhã Phong quay người chạy ngược lại đường cũ. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng thấy vậy lập tức chạy theo hai người.

Phập, phập, phập... Đằng sau có tiếng động dị thường. Hoàng Ưng và Rắn đầu đất chạy sau cùng quay đầu nhìn, thấy hai bên tường đá chỗ bọn họ vừa đứng phóng ra vô số mũi tên đá theo ba chiều. Một số mũi tên giao nhau, bay qua bay lại đúng chỗ họ vừa đứng rồi cắm phập lên hai bên tường.

Còn dưới mặt đất vốn bằng phẳng giờ đây bật lên những đầu mũi tên sắc nhọn. Hoàng Ưng và Rắn đầu đất đưa mắt nhìn nhau rồi tăng tốc độ. Một số mũi tên bay theo chiều bọn họ đang chạy do không có tường đá ngăn cản nên lao theo đám Lê Nhã Phong với tốc độ rất nhanh.

Trong chốc lát cả nhóm người chạy như điên, những mũi tên sắc nhọn vẫn bay về phía bọn họ. Tiếng mũi tên vút vút trong không khí khiến sắc mặt cả đám nghiêm túc như không thể nghiêm túc hơn, họ cũng chạy với tốc độ nhanh kinh hồn.

"Qua bên này."

Trần Phổ Minh lúc đầu kéo Lê Nhã Phong chạy, sau đó lại đổi thành hắn kéo cậu. Thấy bên cạnh có một ngách cụt, cậu vừa hét lên với hắn vừa giơ tay chỉ.

Lê Nhã Phong lập tức nhào về ngách cụt. Lúc đi qua đây, không chỉ Phổ Minh mà cả hắn cũng đều lưu ý đến ngách cụt này. Một người là kẻ trộm, một người là cường đạo nên họ đều có khả năng quan sát. Lê Nhã Phong kéo tay Phổ Minh chạy vào lối rẽ. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng bất chấp quan hệ cấp bậc, chen chúc nhau chui vào ngách cụt.

Hoàng Ưng là người cuối cùng nép mình vào lối rẽ. Nghe tiếng phập phập ở đằng sau, Hoàng Ưng bất giác quay đầu nhìn, thấy một loạt mũi tên bay qua người anh ta, cắm vào bức tường đá như cắm vào miếng đậu phụ, tiếng va chạm sắc nhọn đến mức toát mồ hôi lạnh.

"Đáng sợ thật."

Thấy không còn mũi tên bay tới, Hoàng Ưng mới thả lỏng toàn thân, đi ra ngoài nhìn bức tường đá cắm đầy mũi tên.

Lúc này, trong ngách cụt, mọi người mới bắt đầu tản mát ra bên ngoài. Lê Nhã Phong đứng ở phía trong cùng, hắn ôm chặt Phổ Minh vào lòng. Cậu há miệng hít thở, mặt đỏ phừng phừng. Vừa rồi nhiều người chen chúc trong ngách chật hẹp nên cậu bị ép đến mức không thở nổi.

Phổ Minh vừa điều hòa hơi thở vừa đưa tay bóp nắn sống lưng. Vừa rồi cậu bị ép mạnh người trên tường đá nên sống lưng hơi đau. Lê Nhã Phong cũng không có phản ứng, ở tình huống đó chỉ cần một vị trí nhỏ cũng có thể cứu người, vì vậy hắn cố gắng đứng càng vào trong càng tốt.

Nhìn những mũi tên lạnh lẽo cắm trên tường đá, Phổ Minh cứng đờ người. Nếu không phải vừa rồi cậu phản ứng nhanh, chắc sẽ bỏ mạng sống ở nơi này. Đối diện với bức tường đá chi chít mũi tên, Phổ Minh cảm thấy đầu óc choáng váng.

"Khiếp thật."

Rắn đầu đất bất giác lắc đầu khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Những người có mặt ở đây chưa bao giờ nghĩ, họ cũng có lúc phải chạy trốn khỏi vũ khí của người cổ đại. Thời kỳ cổ đại cách đây mấy ngàn năm là thời kỳ lạc hậu, thật không ngờ vũ khí ở thời nguyên thủy lại có thể uy hiếp mạng sống của người hiện đại. Thật ra bọn họ quên mất, Kim tự tháp vốn là sự tồn tại của một nền văn minh siêu việt, phản ánh trí tuệ siêu việt của người xưa.

Hồng Ưng cười gượng gật đầu, thứ đồ chơi từ mấy ngàn năm trước khiến những người trang bị vũ khí tối tân như bọn họ phải chạy cong đít trốn tránh. Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, súng ống đạn pháo cũng vô dụng thôi. Hồng Ưng đột nhiên có cảm giác bất lực, ai nói hiện đại tiên tiến hơn cổ đại, người đó thử đến đây xem nào?

"Phổ Minh, khâm phục."

Hoàng Ưng chỉ thốt ra bốn từ bày tỏ sự tán thưởng và khâm phục Phổ Minh.

Cậu cười ngại ngùng: "Tôi cũng không biết đâu. Tôi chỉ cảm thấy một nơi bằng phẳng như vậy đột nhiên xuất hiện vài tảng đá nhỏ, nhất định là có vấn đề."

Đây là kinh nghiệm thu lượm được lúc cậu đi ăn trộm. Có những thứ nhìn qua tưởng là vô dụng nhưng lại có tác dụng rất lớn, vì vậy cậu không bao giờ sờ vào những thứ không liên quan đến mục tiêu và nhiệm vụ của cậu. Hơn nữa những tảng đá đó quá lộ liễu, không muốn nghi ngờ cũng khó. Chỉ có điều, Phổ Minh không biết có một trận thế đang chờ cậu, cậu hoàn toàn không hiểu kỹ thuật của người cổ đại từ năm ngàn năm trước. Nhân tố giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm chính là sự thận trọng và nhạy cảm mang tính nghề nghiệp.

Đám Lê Nhã Phong không có sở trường về phương diện này. Nếu là vật thể sống, hắn chắc chắn sẽ là người ngửi ra mùi nguy hiểm đầu tiên. Nhưng đây là vật tĩnh, hắn chỉ còn cách giơ tay đầu hàng.

Phổ Minh vừa xoa lưng vừa cười hihi với Hoàng Ưng. Hoàng Ưng lại buông một câu: "Đó cũng là bản lĩnh của cậu."

Phía trước là lối cụt nên chỉ còn cách quay lại đường cũ. Lê Nhã Phong kéo Trần Phổ Minh nói lạnh lùng: "Quay về."

Phổ Minh đột nhiên chộp lấy cổ tay Lê Nhã Phong, hắn quay đầu nhìn cậu. Phổ Minh nhíu mày sờ ra đằng sau lưng: "Trên lưng tôi hình như có thứ gì đó."

Lê Nhã Phong túm người cậu xoay lại. Bên ngoài áo Phổ Minh không có gì, trong khi đó cậu lại không ngừng sờ tay vào trong áo, như trên da thịt có gì đó.Lê Nhã Phong liền giơ hai tay nắm lấy áo cậu.

Phổ Minh giữ chặt tay Lê Nhã Phong, không cho hắn xé áo cậu. Cậu vừa sờ sờ lên lưng, vừa do dự nói: "Hình như là con dấu gì đó."

Nói xong, Phổ Minh kéo Lê Nhã Phong đi vào ngách cụt ban nãy.

Trên tường nhô ra một hình bầu dục vẽ thần mặt trời. Hình vẽ không có gì khác biệt so với cả bức tường đá. Nếu không phải vừa rồi hắn ép người cậu lên đúng hình bầu dục đó, Phổ Minh cũng sẽ không phát hiện ra điều bất thường. Cả đám người nhìn hình bầu dục nhô ra, không ai lên tiếng vì tất cả đều không hiểu nó có ý nghĩa gì.

Phổ Minh ngó nghiêng một hồi rồi thở dài: "Chúng ta nên đưa một nhà khảo cổ đi cùng."

Tuy cậu nghiên cứu qua về lịch sử Ai Cập và cấu tạo Kim tự tháp nhưng cậu không biết những hình vẽ này có ý nghĩa như thế nào. Nhìn quá nhiều hình vẽ nên đầu óc cậu hơi choáng váng, vì vậy cậu nhận ra ở đây có vấn đề nhưng không thể nói rõ mấu chốt của vấn đề.

Thấy Phổ Minh mãi không có phản ứng, Lê Nhã Phong kéo cậu vào lòng: "Kiểu gì cũng có đường đi."

Nếu không có đường, hắn sẽ cho nổ tung, xem có thể tìm ra lối thoát? Tuy nhiên Lê Nhã Phong cũng biết đá ở nơi này có tảng nặng hai trăm sáu mươi tấn, không hiểu dùng loại thuốc nổ nào mới thích hợp.

Thấy Lê Nhã Phong và Trần Phổ Minh quay người rời khỏi ngách cụt, Hoàng Ưng tung cước đá vào hình bầu dục, anh ta ghét nhất mấy thứ không rõ ràng như thế này.

<Ầm, ầm, ầm>

Hoàng Ưng vừa đi vài bước, đằng sau đột nhiên vọng đến tiếng động lớn. Hoàng Ưng giật mình, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu nhìn.

Trong lúc chạy, do không nhìn đường nên anh ta đâm trúng Lê Nhã Phong vừa dừng bước. Hắn giơ tay giữ chặt người Hoàng Ưng. Hoàng Ưng quay lại thấy mọi người chăm chú nhìn cảnh tượng ở đằng sau lưng anh ta, anh ta ngượng ngùng đứng thẳng người.

Từ chỗ có hình bầu dục, bức tường đá tách làm đôi, từ từ mở ra và nhấc lên cao, sau đó một ánh sáng mờ mờ chiếu hắt ra. Khi bức tường đá dần biến khỏi tầm mắt, cảnh tượng ở bên trong khiến Trần Phổ Minh sững sờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net