Chap 64. Khách quý tới nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Vân hoảng hốt giơ tay túm Ngô Sâm, nhưng động tác không nhanh bằng anh. Cô không giữ được Ngô Sâm liền nghiến răng quay đầu chạy theo Phổ Minh. Vừa rồi cô nghe thấy Phổ Minh nhắc đến thuốc nổ, thuốc nổ là thứ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, đi vào trong đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên Cẩm Vân biết Ngô Sâm không thể bỏ rơi hai người bạn ở bên trong.

Phổ Minh không nhiều lời với Cẩm Vân, cậu chỉ nói nhỏ: "Theo em" rồi chạy nhanh ra bên ngoài, lao về phía nhà để xe. Cẩm Vân cố giữ bình tĩnh, chạy theo Phổ Minh.

<Ầm ầm>

Tầng thấp nhất ở phía đông ngôi biệt thự đột nhiên có tiếng nổ, Phổ Minh không quay đầu tiếp tục chạy, nhưng cậu đoán ra đám người đột nhập không thể khống chế nhóm Anh Chung nên châm ngòi nổ. Người của bọn chúng vẫn ở bên trong mà chúng dám châm ngòi nổ, xem ra đây không phải xã hội đen bình thường.

"Phổ Minh..."

Cẩm Vân run rẩy gọi Phổ Minh, cô sợ đến mức không nói ra lời.

Phổ Minh vừa chạy vừa hét: "Sợ gì chứ? Bọn họ có bản lĩnh gây chuyện, thì sẽ có bản lĩnh thoát ra ngoài."

Nói xong cậu nổ súng vào khóa cửa nhà xe rồi nhanh chóng mở cửa lao vào trong.

Tiếng nổ từng đợt truyền đến, may mà đối phương không dùng loại thuốc nổ cao cấp, nếu không ngôi biệt thự nhỏ này chắc chắn sẽ trở thành đống gạch vụn trong giây lát. Phổ Minh kéo tay Cẩm Vân lôi lên xe. Không có khóa xe, cậu chọc ngoáy một hai giây, chiếc Ferrari màu xám bạc phóng như bay ra ngoài.

Ánh lửa lập lòe chiếu sáng một góc ngôi biệt thự, Phổ Minh đã quen với những cảnh tượng hoành tráng hơn đây gấp nhiều lần nên sắc mặt cậu không hề thay đổi. Cậu dừng xe ở ngay trước cổng ngôi biệt thự rồi nhìn đồng hồ trên tay: "Em sẽ cho bọn họ hai mươi giây."

Đi theo Lê Nhã Phong một thời gian dài, Phổ Minh quen đếm thời gian bằng giây chứ không phải bằng giờ hay bằng phút.

Ánh lửa ở trước mặt ngày một lan rộng, tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên, Phổ Minh ngồi im lặng trên ô tô, sắc mặt cậu lạnh lùng vô cảm. Cùng với tiếng nổ, vật thể từ trong ngôi biệt thự bay tung tóe cả vào ô tô và rơi xuống đầu hai người.

Ánh mắt Phổ Minh lộ vẻ bất mãn, cậu sờ tay lên đầu nhặt những mảnh vụn vôi vữa. Phổ Minh thầm nghĩ xe nào không chọn lại đi chọn đúng xe mui trần khiến toàn thân bụi mù, khi nào về lại mất công tắm rửa.

<Ầm>

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngôi biệt thự như sáng bừng trong phút chốc. Lúc này Cẩm Vân tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, mắt không rời khỏi lối ra ngôi biệt thự. Phát hiện đám Anh Chung lao từ trong biệt thự ra ngoài, Cẩm Vân mừng rỡ hét lớn: "Ở đây, nhanh lên, mau lên xe, nhanh lên."

Đám Anh Chung phát hiện chiếc ô tô của Phổ Minh đang đỗ trong đêm tối ở phía xa xa, nếu không phải Cẩm Vân lên tiếng, bọn họ chắc sẽ không nhìn thấy, ba người đàn ông lập tức chạy như bay về hướng xe của Phổ Minh.

"Còn ba giây nữa."

Phổ Minh nhìn đồng hồ, sắc mặt không hề thay đổi. Hai tay cậu đặt lên vô lăng chuẩn bị xuất phát, tình huống này quả thật không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

Đám Trần Anh Chung không hiểu ý Phổ Minh, anh chạy ở đằng trước bay người vào trong xe, đồng thời Ngô Sâm cũng nhảy vào, trong khi đó Tiêu Ban chậm hơn hai người một bước.

Hết ba giây, Phổ Minh lập tức rồ ga, chiếc xe phóng vọt lên. Tiêu Ban vẫn còn chưa kịp nhảy vào xe trợn mắt hoảng hốt, Anh Chung phản ứng nhanh nhoài người túm lấy Tiêu Ban, Ngô Sâm ở bên cạnh cũng nắm lấy thắt lưng Anh Chung kéo mạnh về phía sau, cả hai hợp sức lôi được Tiêu Ban lên xe.

Anh ta thở hổn hển hét lớn với Phổ Minh: "Cậu làm gì vậy? Cậu muốn lấy mạng tôi à, cậu..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Tiêu Ban quay đầu nhìn, chỉ thấy cả ngôi biệt thự sụp xuống, khói lửa bốc đầy trời, gạch đá bắn tung tóe về bốn phương tám hướng. Tiêu Ban liền há hốc miệng á khẩu trong giây lát.

Trần Anh Chung dựa vào ghế xe, mắt dõi về phía trước chứ không thèm để ý đến phản ứng của Tiêu Ban. Lần này gặp lại Phổ Minh, anh ta cảm thấy cậu thay đổi không ít. Nếu trước đó cậu tỏa ra ánh sáng rực rỡ thì bây giờ cậu đã biết cách thu hồi ánh sáng, khiến bản thân cậu càng trưởng thành hơn, đầy đặn hơn, thứ ánh sáng phát ra từ người cậu càng sắc nét và chói mắt hơn.

Anh Chung nở nụ cười nhàn nhã với Tiêu Ban: "Bây giờ thì cậu biết cậu ấy có phải lấy mạng cậu hay không?"

Tiêu Ban nhíu mày không lên tiếng.

"Tính toán chuẩn xác thật đấy."

Ngô Sâm liếc nhìn Phổ Minh, cậu có thể tính toán chính xác thời gian phát nổ sau cùng, có thể tính toán khoảng cách an toàn nhất. Việc tính toán hoàn hảo như vậy đến anh ta cũng chưa bao giờ làm nổi.

Phổ Minh không nói chuyện với bất cứ người nào, cậu lạnh lùng lái xe lao thẳng về phía trước. Anh Chung và Ngô Sâm đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không bận tâm, bọn họ bắt đầu gọi điện thoại truyền đạt mệnh lệnh cho người của mình.

Đến lúc tờ mờ sáng, Phổ Minh lái xe tới vùng bờ biển, cậu phanh kít lại, mở cửa bước xuống xe rồi quay lại nhìn bốn người còn ở trên xe.

Trần Anh Chung mỉm cười giơ hai tay làm động tác đầu hàng: "Tôi xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, đã khiến cậu hoảng hồn."

Từ cuối cùng không mấy thành thật bởi anh ta không hề thấy Phổ Minh có biểu hiện hoảng hồn.

Cậu lạnh lùng trừng mắt với bốn người: "Muốn kéo tôi xuống bùn phải không? Tôi có động chạm gì đến các anh đâu?"

Cứ nghĩ đến chuyện hai lần gặp nguy hiểm trong một ngày kể từ lúc đụng phải bọn họ là cậu thấy khói bốc lên đầu.

Trần Anh Chung nở nụ cười quyến rũ nhảy ra khỏi xe đứng đối diện với Phổ Minh: "Tôi sẽ giải quyết tử tế, lần sau tuyệt đối không để xảy ra sơ suất như vậy."

"Anh còn muốn có lần sau nữa? Không có đâu."

Phổ Minh vung tay chuẩn bị bỏ đi, trước mặt là lối vào thành phố, cậu đã cố ý lái xe đến đây.

Anh Chung vội túm chặt cổ tay Phổ Minh: "Tôi bảo đảm, tuyệt đối không có lần sau, cậu..."

Anh chưa nói hết câu, tiếng gầm rú của động cơ ô tô từ xa xa thoáng chốc đã đến gần, tốc độ nhanh đến kinh hồn. Anh Chung vội nhảy vào trong xe, cất giọng: "Phổ Minh, mau lái xe đi."

Cậu nghe câu này biết ngay có chuyện không ổn, cậu lập tức ngồi vào vị trí, nhấn ga đưa chiếc Ferrari lao vun vút về phía trước.

Điều khiển chiếc xe cao cấp như Ferrari, Phổ Minh hoàn toàn có thể phát huy thực lực của cậu, chiếc xe phóng như bay trên đường. Tuy nhiên kẻ đuổi theo ở đằng sau hình như cũng là cao thủ, xe của chúng không bị rớt lại quá xa.

Đằng trước đột nhiên vọng đến tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường với tốc độ cao, Phổ Minh nhíu mày đánh tay lái lao sang một làn đường khác, rồi quay xe đi theo hướng ngược lại, hành động của cậu khiến xe đang đi trên đường vội phanh kít, tránh sang một bên đụng phải nhau tạo thành cảnh tượng hỗn loạn.

Phổ Minh nhân lúc hỗn loạn, lái xe ép những chiếc xe đang đi tới dạt về hai bên, tạo thành một lối nhỏ ở giữa cho cậu. Chiếc xe đuổi theo bắt gặp xe của Phổ Minh đi ngược lại phía bọn chúng nhưng cũng chỉ biết mở to mắt nhìn xe cậu đi qua bởi chúng không có khoảng trống để quay đầu.

Ngô Sâm nãy giờ không chú ý đến hành động của Phổ Minh, đột nhiên lên tiếng: "Vụ này không đúng, không giống phong cách của bang phái nhỏ mà Tiêu Ban đụng chạm đến. Bọn chúng làm gì có khả năng đuổi cùng giết tận như vậy."

Tiêu Ban tối sầm mặt: "Tôi cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, từ Nhật Bản đuổi đến Hàn Quốc, lại tới Hongkong. Tổ chức quy mô nhỏ bé như Yamaguchi không thể làm được."

Phổ Minh vừa tập trung lái xe vừa vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện. Nghe đến tên tổ chức Yamaguchi, cậu hơi nhíu mày, cậu đã từng nghe qua tên tổ chức hắc bang này, nhưng ở địa bàn Âu Mỹ, tổ chức Yamaguchi chẳng là gì cả. Phổ Minh nghĩ Yamaguchi tương đối có tiếng tăm ở châu Á, bây giờ nghe Tiêu Ban nói vậy, hình như thực lực của bọn họ cũng không ra sao.

Thực ra Phổ Minh không biết, Yamaguchi là tổ chức hắc bang hàng đầu Nhật Bản, là thế lực lớn ở Châu Á. Chỉ có điều, cả cậu lẫn đám Tiêu Ban và Ngô Sâm sống ở bên Mỹ, trong mắt bọn họ chỉ có Lê Gia, Lam Bang và Mafia, vì vậy bọn họ cho rằng Yamaguchi là thế lực nhỏ không đáng bận tâm.

Trần Anh Chung gật đầu đồng tình: "Không phải bọn chúng."

Ngô Sâm quay sang nhìn anh: "Là ai? Cậu đã điều tra ra rồi?"

Thần sắc Anh Chung trở nên nghiêm túc hẳn: "Thuốc nổ sử dụng ở biệt thự tối qua, nếu tôi không nhìn nhầm, thì chính là sản phẩm của Lam Bang, đã bị đào thải từ bốn năm trước."

Tiêu Ban sững người: "Ý cậu là Lam Bang?"

Phổ Minh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Lam Bang tại sao lại nhắm vào Tiêu Ban?

Trần Anh Chung lắc đầu: "Cũng không chắc lắm, tổ chức Yamaguchi là một nhánh của Lam Bang. Chúng không có thực lực mạnh đến mức vượt qua địa giới của chúng. Chúng hành động nhanh như cắt, lôi cả tôi vào cuộc. Có điều, tôi cảm thấy chúng chỉ là đe dọa và cảnh cáo chúng ta chứ không có ý giết người diệt khẩu."

Ngô Sâm trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Nếu đúng là Lam Bang, tôi nghĩ chúng không phải nhằm vào tôi và Tiêu Ban, có khả năng mục tiêu của Lam Bang là cậu."

Trần Anh Chung nhếch mép mỉm cười: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Cẩm Vân nghe nói vậy lập tức nói với giọng gấp gáp: "Vậy mà anh vẫn còn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, anh còn không mau tăng cường lực lượng bảo vệ đi."

Cô không biết Lam Bang hay Yamaguchi là gì, nói một cách khác cô không hề biết bọn chúng lớn mạnh thế nào, cô chỉ cảm thấy nếu chúng đã nhằm vào Anh Chung thì anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Anh Chung mỉm cười châm biếm: "Nếu chúng dám động đến tôi thì chẳng cần gây ra mấy chuyện cảnh cáo như thế này đâu. Có điều tôi muốn biết ý đồ của chúng, tại sao chúng dám cảnh cáo Trần gia chúng tôi?"

Ngữ điệu của Trần Anh Chung tương đối bình tĩnh.

Tuy nhiên, Phổ Minh bắt gặp tia lạnh lùng và sắc bén từ ánh mắt Anh Chung qua gương chiếu hậu. Cậu đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh chàng playboy này không chỉ biết mỗi việc đi cua gái.

Reng reng reng....

Điện thoại tùy thân của Anh Chung đột ngột reo vang, nụ cười trên môi anh hơi thay đổi, anh cười gượng : "Ông già biết tin nhanh thật đấy."

Vừa nói anh vừa thở dài bắt điện thoại.

Phổ Minh giảm tốc độ, cậu buồn bực trừng mắt với Anh Chung qua gương chiếu hậu. Cậu và anh rõ ràng là quan hệ tiền trao cháo múc, tại sao bây giờ cậu lại trở thành lái xe của bọn họ. Anh Chung nở nụ cười quyến rũ khi bắt gặp ánh mắt của Phổ Minh, khiến sắc mặt cậu càng tối thêm.

"Phổ Minh, rẽ trái."

Trần Anh Chung cười híp mắt chỉ đường cho Phổ Minh.

Cậu đạp cần phanh, đợi đến khi xe dừng lại hẳn mới cất giọng lạnh lùng: "Tôi thuê chiếc xe này, tôi sẽ thanh toán tiền đầy đủ cho anh. Còn bây giờ, các anh xuống xe hết cho tôi."

Cậu không muốn bị dây vào mấy chuyện phiền phức, mà những người ở trên xe hình như là phiền phức lớn.

Anh Chung cong cong khóe mắt: "Đây là vật không bán, nhưng tôi có thể tặng cậu. Phổ Minh, cậu không muốn đi cùng chúng tôi, tôi sẽ không ép, nhưng sau khi tìm thấy Thần Thắng, tôi sẽ đi đâu tìm cậu? Hơn nữa, bây giờ tôi bị truy sát, tuy chỉ là lời cảnh cáo nhưng gãy chân gãy tay cũng là một loại cảnh cáo, cậu nhẫn tâm bỏ mặc chúng tôi ở nơi này? Không có kỹ thuật lái xe của cậu, chỉ e là chúng tôi chưa kịp đến nơi đã mất đi mấy phần mạng sống.

Đúng rồi, quan trọng nhất là bọn chúng đến đây cảnh cáo tôi, Cẩm Vân không nằm trong phạm vi cảnh cáo của chúng. Nhưng sợ là chúng thấy cô ấy không thuận mắt sẽ ra tay cả với cô ấy. Thế lực Lam Bang lớn đến mức nào, tôi không cần nói nhiều. Gia thế của Cẩm Vân, Ngô Sâm không phải bình thường, nhưng chịu thiệt vẫn là chịu thiệt, dù sao mạng sống cũng chỉ có một mà thôi."

Phổ Minh quay đầu lạnh lùng nhìn Anh Chung: "Anh uy hiếp tôi?"

Trần Anh Chung mỉm cười lắc đầu: "Không, tôi chỉ là thành tâm thành ý đề nghị cậu hãy đến nhà tôi trong khoảng hai ngày. Đợi vụ này giải quyết ổn thỏa, tôi tuyệt đối không ngăn cản cậu, cậu muốn đi đâu thì đi. Cậu đã giúp tôi hai lần, đối phương sẽ tưởng cậu cùng hội cùng thuyền với chúng tôi. Bây giờ là lúc nguy hiểm lắm."

Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Anh Chung, Phổ Minh hơi nhíu mày. Cẩm Vân ở bên cạnh thấy vậy nhoài người sang ôm tay cậu: "Phổ Minh, em nhẫn tâm bỏ chị ở lại đây sao? Trần Anh Chung có cả gia tộc lớn đứng sau nên không ai dám động đến anh ấy. Chị thì chẳng có gì cả, đi theo bọn họ cả ngày chỉ biết lo nơm nớp. Để đề phòng chuyện xấu, chúng ta đến Trần gia hai ngày đi. Phổ Minh, coi như em đi cùng chị được không? Có em đi cùng chị, chị cũng yên tâm hơn."

Thấy vẻ mặt khẩn cầu của Cẩm Vân, Phổ Minh bất giác trừng mắt với cô: "Trước đây không có em, chẳng phải chị vẫn sống tốt đấy thôi."

Miệng nói vậy nhưng cậu vẫn rồ ga phóng xe đi. Cậu không muốn tìm phiền phức thì phiền phức lại tự tìm đến cậu, đáng ghét thật.

Cẩm Vân cười tươi khi thấy Phổ Minh tuy nói những lời vô tình nhưng chân tay làm theo ý Anh Chung, cậu đúng là vẫn nể tình cô. Hơn nữa tình hình bây giờ như Anh Chung nói, anh là người có thế lực nên Lam Bang cùng lắm chỉ cảnh cáo, những người còn lại chẳng là gì đối với Lam Bang, nếu chúng động thủ thì bọn họ chỉ có chịu thiệt. Trong khi đó, Phổ Minh càng không có thế lực chống đỡ đằng sau lưng, nếu liên lụy đến cậu, bọn họ sẽ áy náy cả đời. Vì vậy đưa Phổ Minh cùng đến Trần Gia mới là thượng sách.

Thật ra bọn họ không biết chỗ dựa của Phổ Minh lớn đến mức nào, nếu Lê Gia và Lam Bang công khai trở mặt thì không nói làm gì, còn nếu hai bên ở trạng thái bằng mặt không bằng lòng, dù đi đến đâu Lam Bang đều phải kiêng dè Phổ Minh. Về phần cậu, Phổ Minh nhận lời đến Trần gia không phải vì sợ Lam Bang mà cậu lo lắng cho sự an nguy của Cẩm Vân. Dù sao Lê Nhã Phong cũng không bắt cậu quay về ngay, cậu sẽ đưa Cẩm Vân đến nơi an toàn rồi tính sau.

Trần Gia là một gia tộc nổi tiếng trong giới bạch đạo. Tuy nhiên, thế lực của bọn họ không ở Âu Mỹ mà ở nước Nga, bọn họ xưng bá ở hai địa bàn rộng lớn là Nga và Trung Quốc nên bọn họ cùng Lê Gia và Lam Bang ở Âu Mỹ tạo thành thế kiềng ba chân. Thế lực của Trần gia không vang danh khắp bốn châu khác nhưng cũng không thể coi thường.

Lão đại đương nhiệm của Trần gia là bố của Trần Anh Chung, một nhân vật hô phong hoán vũ ở hai địa bàn Trung Quốc và Nga. Trần Gia có sự nghiệp hiển hách trên giới bạch đạo, có mối quan hệ mật thiết với chính phủ hai nước. Ngành nghề có quy mô lớn nhất trong tay Trần gia là khai thác dầu mỏ.

Sau khi đến Trần Gia, Phổ Minh trở lại trạng thái vô lo như bình thường, cậu vui vẻ cùng Cẩm Vân hưởng thụ khoảng thời gian an bình hiếm có.

"Phổ Minh, ngón tay của em bị thương từ lúc nào vậy, đưa chị xem nào!"

Buổi chiều không có việc gì làm, Cẩm Vân và Phổ Minh cùng đám Ngô Sâm chơi bida trong phòng giải trí của ngôi biệt thự, cô lên tiếng hỏi khi thấy miếng băng y tế dán quanh ngón tay Phổ Minh.

Cậu nhếch mép trả lời: "Không sao cả."

Nói xong cậu cầm gậy đánh bóng, không trúng, Phổ Minh tránh sang một bên, nhường chỗ cho Tiêu Ban.

"Kỹ thuật không tồi."

Trần Anh Chung không biết đi vào từ lúc nào, đứng ở bên cạnh mỉm cười tán dương Phổ Minh. Cậu nghe vậy bất giác sờ lên miếng băng dán bọc quanh chiếc nhẫn.

"Đúng rồi, tối nay có một vị khách quý đến đây, tôi có thể không chơi cùng mọi người, mọi người cần gì cứ dặn dò là được, không cần nể mặt tôi đâu."

Trần Anh Chung mỉm cười lên tiếng.

Ngô Sâm cau mày: "Khách quý? Trong con mắt của Trần gia cũng có hai từ này sao? Là ai vậy, nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào?

Anh Chung lắc đầu: "Tôi không biết, là ba tôi nhắn lại, ông ấy chỉ nói là có khách quý đến, nhưng không nói rõ là ai. Ông ấy sẽ đích thân tiếp đón, tôi đi theo, không cho phép bất cứ ai lộ diện, chắc đây không phải là nhân vật tầm thường."

Trần Anh Chung vừa nói vừa tỏ ra nghiêm chỉnh.

Tiêu Ban để cây gậy đánh bóng xuống bàn đi tới: "Không phải là nguyên thủ quốc gia nào đấy chứ?"

Anh Chung lắc đầu: "Nếu phải, đã không có chuyện ông ấy dặn dò kỹ thế. Tôi nghĩ chắc là một đại nhân vật nào đó ở trong giới."

"Là ai nhỉ?" Cẩm Vân cũng góp lời.

"Nếu biết là ai đã không cần suy đoán." Trần Anh Chung mỉm cười.

"À, vụ Lam Bang giải quyết thế nào rồi?" Phổ Minh ngồi một bên nói chen vào. Lê Nhã Phong đang ở New York đợi cậu, cậu thật sự không dám ở lại nơi này lâu hơn.

Trần Anh Chung vừa tiến lại gần vừa lên tiếng: "Lam Bang và ba tôi có một số tranh chấp, không ai chịu nhường ai. Lam Bang hết cách nên đành phải dùng tôi để cảnh cáo ba tôi. Có điều cách làm này mà khiến Trần Gia cúi đầu, chúng tôi cũng không có địa vị ngày hôm nay. Vì vậy rất xin lỗi, cậu vẫn phải ở lại đây hai ngày."

Trần Anh Chung nói xong ngồi xuống bên cạnh Phổ Minh.

Cậu cau mày, có chuyện gì mà Lam Bang làm căng với Trần gia như vậy? Tuy cậu không biết Trần gia có thế lực lớn đến mức nào nhưng nghe khẩu khí chẳng coi Lam Bang ra gì của Trần Anh Chung, có thể đoán Trần gia cũng không vừa. Nhưng Lam Bang tỏ thái độ nóng vội như vậy, lẽ nào Lê Gia đã bắt đầu động thủ? Nên biết Lê Nhã Phong không phải loại người chịu để kẻ khác chơi xấu, nhiều khả năng hắn đã ra tay rồi.

Nghĩ đến đây, Phổ Minh lại cầm cây gậy gỗ đi đánh bóng tiếp. Anh Chung thấy vậy không làm phiền cậu mà quay sang trò chuyện cùng đám Ngô Sâm, chỉ có ánh mắt anh ta là nghiêm túc từ đầu đến cuối.

.

Màn đêm buông xuống, Phổ Minh tươi cười cùng Cẩm Vân, Tiêu Ban và Ngô Sâm rời khỏi phòng giải trí. Hiếm có dịp được vui chơi cả buổi chiều, sự bất mãn của cậu hoàn toàn biến mất thay vào đó là tâm trạng vui vẻ.

"Sao lại canh gác cẩn mật như vậy?"

Mới rời khỏi phòng giải trí vài bước, Ngô Sâm đột nhiên lên tiếng.

Phổ Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên con đường lớn phía trước tòa nhà chính, đám người hầu cung cung kính kính xếp thành hai hàng, tất cả đèn đóm bật sáng choang, khiến sân trước ngôi biệt thự sáng như ban ngày. Do phòng giải trí thuộc ngôi biệt thự của Anh Chung ở ngay bên cạnh, cách tòa nhà chính không xa mấy nên Phổ Minh có thể nhìn thấy rõ ràng. Trần Anh Chung và một người đàn ông lớn tuổi đứng ở cửa tòa nhà chính, như đang chờ đợi khách quý đến. Phổ Minh bất giác nhíu mày, cảnh tượng này có vẻ giống lúc cậu cùng Lê Nhã Phong trở về Lê Gia.

"Bốn vị mời qua bên này."

Một người cúi xuống làm động tác mời đám Phổ Minh đi về một hướng khác.

Cậu mới đi hai bước, sân trước có tiếng xe ô tô vọng lại, Phổ Minh bất giác quay đầu, thấy tất cả mọi người đều cúi xuống. Một hàng xe con từ từ tiến vào, xe đều màu đen tuyền càng trở nên bá khí trong đêm tối. Chiếc Cadillac đi đầu đoàn toát ra sự sắc bén tôn quý.

Cadillac chẳng phải là loại Lê Nhã Phong ưa thích hay sao? Phổ Minh liền quay hẳn người, chiếc Cadillac dẫn đầu đột ngột dừng lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cậu bỗng nhiên có một cảm giác chẳng lành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net