Chap 65.2. Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Phổ Minh giải thích, Trần Anh Chung hơi nhíu mày. Về phần Lê Nhã Phong, hắn đột nhiên quay sang nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy nộ khí khiến Phổ Minh giật nảy người. Sao vậy, lẽ nào cậu đã nói sai, cậu giải thích như vậy chẳng lẽ không đúng?

Phổ Minh không biết là ngay từ đầu, những lời nói của Trần Anh Chung đã chọc giận Lê Nhã Phong, câu "anh đừng lo" của cậu càng đổ thêm dầu vào lửa. Nếu bây giờ không phải đang ở Trần Gia, chắc chắn hắn sẽ cho Phổ Minh một trận nên thân.

"Thật lòng hay bị ép buộc là việc của tôi, Trần thiếu gia không có tư cách can thiệp."

Lê Nhã Phong đưa mắt qua Trần Anh Chung, thái độ vô cùng bá đạo.

Anh nghe vậy không lên tiếng, Hồng Ưng đột nhiên chen ngang: "Nếu Lam Bang đã có xích mích với Trần Gia, vậy thì chúng ta nên lật lại vấn đề?"

Từ đầu đến giờ chỉ im lặng lắng nghe, Hồng Ưng đã nhạy bén nắm bắt được trọng tâm câu nói của Phổ Minh, bây giờ không phải là vấn đề ai đi cầu ai nữa, sự đời đúng là thiên biến vạn hóa không thể lường trước, tự nhiên cục diện lại trở thành có lợi cho bọn họ.

Sau khi trở mặt với Lam Bang, mấy ngày vừa qua bọn họ lưu lại châu Âu để cùng King thương lượng về kế hoạch hành động. Do mọi sự chú ý đều hướng về hai khu vực Âu Mỹ, cũng là nơi tập trung thế lực chủ yếu của Lam Bang nên bọn họ không bận tâm đến khu vực châu Á. Nếu không phải Phổ Minh lén lút bỏ đi Hongkong và xảy ra chuyện, lại nghe tin Lam Bang có một thứ quan trọng xuất hiện ở biên giới Trung Quốc và Nga, bọn họ không đời nào đích thân tới Trần gia, vì vậy tin tức bọn họ nắm được không nhanh bằng Phổ Minh.

Trần Anh Chung thấy Phổ Minh có phản ứng như vậy, đám người Lê Gia rõ ràng không phải tầm thường, chỉ một câu nói lỡ miệng đã xoay chuyển cả cục diện, anh đành phải ngồi xuống mau chóng nghĩ kế sách đối phó.

Lê Nhã Phong sau khi bị Phổ Minh kéo lại cũng ngồi xuống ghế, cậu vẫn đứng đằng sau lưng hắn, nhẹ giọng nói với Trần Gia Tuấn: "Bọn chúng dám dùng cả biện pháp mạnh cảnh cáo Anh Chung, ép Trần lão đại làm theo ý của chúng. Chuyện đến nước này rồi Trần lão đại vẫn có thể nhẫn nhịn sao?"

Hồng Ưng liền tiếp lời: "Trần lão đại, lão đại của chúng tôi thành tâm thành ý đến thương lượng với ngài, vậy mà Trần lão đại hình như không nể mặt chúng tôi lắm. Trần lão đại, chắc ngài cũng biết Lê Gia chúng tôi và Lam Bang thủy hỏa không hợp, hiện tại hai bên đã công khai trở mặt. Hơn nữa xem ra Lam Bang cũng không chiếu cố đến Trần gia cho lắm, chúng dám đe dọa cả quý công tử, điều này có nghĩa là gì tôi tin Trần lão đại chắc chắn sẽ hiểu."

Hồng Ưng ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Trên thế giới này không có kẻ địch nào, cũng không có người bạn nào là vĩnh viễn. Lam Bang là loại người như thế nào, thủ đoạn ra sao, chắc mọi người cũng rõ cả. Chúng tôi gây áp lực lớn cho chúng ở hai khu vực Âu Mỹ nên chúng muốn tìm điểm đột phá ở bên này. Nếu Trần gia muốn một mình đối kháng, vậy thì Lê Gia chúng tôi cũng không còn gì để nói."

Lời nói của Hồng Ưng nửa thương lượng nửa uy hiếp, khiến Trần Gia Tuấn nhíu chặt đôi lông mày. Trần gia thế lực không nhỏ, một mình đấu lại Lam Bang cũng không đến nỗi chịu thiệt thòi quá lớn. Nhưng nếu đắc tội Lê Gia, ba bề bốn bên đều là kẻ thù, Trần Gia chắc chắn sẽ bị thiệt hại. Dù thế lực của bọn họ lớn đến mức nào cũng lệ thuộc vào chế độ một nước, khi chính phủ của đất nước này ủng hộ họ thì họ có thể đứng trên đầu kẻ khác, nhưng nếu giới lãnh đạo thay đổi, họ sẽ mất tất cả. Họ không giống như Lê Gia, là nhà sản xuất vũ khí không phụ thuộc vào giới cầm quyền, các chính phủ đều không thể làm gì họ.

Lê Nhã Phong đưa mắt nhìn Trần Gia Tuấn: "Điều kiện của tôi không thay đổi, chỉ cần tôi có thể chấp nhận, Trần gia các ngài đưa ra yêu cầu nào cũng được."

Trần Gia Tuấn và Trần Anh Chung sau khi nghe câu này liền đưa mắt nhìn nhau, nói một là một quả nhiên là tác phong của Lê Nhã Phong.

Anh Chung nở nụ cười tao nhã và mở miệng: "Được thôi, mọi người đã lật hết bài tẩy rồi thì tôi cũng không ngại đổi điều kiện khác. Tôi muốn Trần gia chúng tôi cùng hợp tác với Lê Gia để chia cắt thế lực của Lam Bang."

Lê Nhã Phong lạnh lùng nhìn Anh Chung, anh ta tựa người vào thành ghế sofa phía sau, tiếp tục lên tiếng: "Tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt."

Ánh mắt anh lóe một tia sắc bén khiến người đối diện không thể coi thường.

Trần Gia Tuấn đồng thời gật đầu: "Được, điều kiện này tôi cũng có thể chấp nhận."

Phổ Minh hơi nhăn mặt khi theo dõi nội dung cuộc đàm phán, bạch đạo và hắc đạo hợp tác là có ý gì? Chẳng phải có câu hai giới hắc bạch đạo luôn coi nhau như kẻ thù, hai thế lực lớn hoàn toàn không có khả năng hợp tác hay sao? Trần Anh Chung dám đưa ra đề nghị phân chia thế lực Lam Bang. Anh ta muốn "miếng bánh" Lam Bang để làm gì, anh ta có ý định nhảy sang lĩnh vực buôn bán vũ khí, hay là buôn bán ma túy? Phổ Minh không biết ý đồ của anh ta nhưng cậu đoán Lê Nhã Phong sẽ không nhận lời.

"Được."

Phổ Minh vừa nghĩ hắn không nhận lời, cậu liền nghe thấy Lê Nhã Phong thốt ra một từ đầy dứt khoát, khiến Phổ Minh như bị đánh mạnh vào đầu, hắn đồng ý rồi?

Trần Anh Chung ngồi ở phía đối diện bắt gặp vẻ mặt không thể tin nổi của Phổ Minh, anh bất giác mỉm cười: "Hắc bạch đạo không thể hợp tác là quy tắc ở bên Âu Mỹ, chỗ chúng tôi không có quy tắc này. Hơn nữa, Trần gia chúng tôi cũng không phải bạch đạo thuần túy, chúng tôi thuộc về màu xám."

Trần gia nghề gì cũng làm, từ đen đến trắng, người của họ làm ăn tạp nham, tùy thuộc vào khu vực, hoàn cảnh hay tư tưởng sẽ quy thành đen hay trắng. Chính vì vậy, Lê Nhã Phong mới sảng khoái nhận lời.

Nghe Anh Chung giải thích, Phổ Minh hơi gật đầu. Cậu nhạy cảm ngửi thấy mùi tức giận toát ra từ người Lê Nhã Phong, mà sự tức giận này nhằm vào cậu. Phổ Minh bất giác chớp mắt, cậu chọc giận người ngồi ở đằng trước từ lúc nào?

Trần Anh Chung gật đầu nói: "Được, chúng ta đã bắt tay hợp tác thì vấn đề về mượn đường chúng tôi sẽ giải quyết cho Lê lão đại. Có điều, tôi có một việc khác cần sự giúp đỡ của các anh."

Trần Anh Chung cũng không khách sáo, anh ta biết người ngồi ở phía đối diện nói một là một hai là hai, một câu nói và một lời hứa còn quan trọng hơn ông trời, hoàn toàn khác với những nhân vật tầm thường, vì vậy anh đề xuất thẳng thừng.

Thấy Anh Chung thể hiện thành ý, Lê Nhã Phong liền gật đầu: "Nói đi."

Anh trầm mặc một vài giây rồi cất giọng trầm trầm: "Lê lão đại biết chúng tôi buôn bán dầu lửa. Gần đây chúng tôi nhận được tin, người của chúng tôi ở Thái Bình Dương đã khám phá một loại Algae có khả năng luyện thành dầu mỏ, công năng của nó còn khả quan hơn dầu mỏ. Nhưng Thái Bình Dương không phải là địa bàn của chúng tôi, Lam Bang cũng thò một chân vào, cản trở kế hoạch của chúng tôi, hơn nữa chúng đã bắt đầu hành động. Tôi cần sự giúp đỡ của anh để xác nhận thông tin này là thật hay giả."

(Algae: Một loài sinh vật có khả năng sản sinh năng lượng)

Trần Anh Chung biết rõ Lê Nhã Phong không dính dáng đến lĩnh vực dầu mỏ, vì vậy anh mới không kiêng dè tiết lộ cho hắn biết, mỗi bên đều có sở trường riêng, không ai động chạm đến ai.

Lê Nhã Phong ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu. Thái Bình Dương là nơi Lê Gia và Lam Bang ở thế cân bằng lực lượng, hắn vốn không có ý định sớm giao đấu với Lam Bang ở đó, nhưng Trần gia đã đưa ra đề nghị thì hắn không từ chối, dù sao sớm muộn cũng phải giải quyết nên khỏi suy nghĩ nhiều.

Trần Anh Chung liền mở miệng: "Tốt quá, tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta xuất phát đi Thái Bình Dương, tôi muốn tận mắt thấy, Lê lão đại nghĩ sao?"

Algae không có tác dụng đối với Lê Nhã Phong, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với một nhà buôn dầu mỏ như Trần gia, Trần Anh Chung đích thân đi xác nhận không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Có điều anh nói đích thân đi, vậy thì Lê Nhã Phong chắc chắn cũng phải đi cùng. Xét về thân phận và địa vị, Trần Anh Chung sẽ là chủ nhân của Trần gia trong tương lai, Lê Nhã Phong không thể không cho anh ta thể diện.

Trần Gia Tuấn góp lời: "Thế lực của Lam Bang ở Nga, Trung Quốc và khu vực Châu Á, Trần gia chúng tôi có thể đối phó, không cần Lê lão đại bận tâm."

Trần Gia Tuấn đã nói đến mức này là một sự nhượng bộ ngoài sức tưởng tượng của Lê Nhã Phong, đồng nghĩa với việc hắn không thể từ chối đi cùng hay nói cách khác là đi theo bảo vệ Trần Anh Chung, vì vậy hắn lên tiếng: "Được, ngày mai tôi sẽ đi."

Nói xong Lê Nhã Phong đứng dậy gật đầu chào Trần Gia Tuấn rồi đi ra ngoài.

Phổ Minh liền đi theo hắn. Trần Anh Chung dõi theo bóng lưng cậu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, sau này anh sẽ có nhiều cơ hội và thời gian tiếp xúc với Phổ Minh, anh không tin không chiếm được cậu.

"Con đừng quên nặng nhẹ."

Trần Gia Tuấn cau mày khi thấy Anh Chung không rời mắt khỏi Phổ Minh.

Anh nở nụ cười tà khí: "Con biết giữ chừng mực, công là công, tư là tư, con hiểu mà."

Trần Gia Tuấn gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài tiễn đám Lê Nhã Phong. Người con trai này của ông ta mà không biết phân biệt công tư, không biết nặng nhẹ thì ông ta đã không giao nhiều chuyện quan trọng cho nó xử lý.

Theo Lê Nhã Phong lên chiếc Cadillac, Phổ Minh thấy toàn thân hắn toát ra vẻ âm trầm đáng sợ, dù hắn không thể hiện ra bên ngoài nhưng ánh mắt sắc bén của hắn khi nhìn cậu và sự tức giận ngày càng đậm đặc khiến cậu không khỏi nổi da gà. Phổ Minh so vai rụt cổ, đưa ánh mắt cầu cứu qua đám Hồng Ưng, không hiểu tại sao Lê Nhã Phong lại phẫn nộ như vậy?

Đám Hồng Ưng giả bộ không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cậu, bây giờ lão đại đang có điềm báo trước một cơn lôi đình thịnh nộ, bọn họ không muốn dây vào để rồi trở thành tro bụi.

Phổ Minh thận trọng ngồi xuống bên cạnh Lê Nhã Phong, chuyện nhỏ như vậy có đáng để hắn tức giận hay không? Cậu chỉ là giả vờ bị thương nặng kéo dài thời gian thôi mà, đâu quá đáng đến nỗi khiến hắn giận dữ? Cậu còn nói giúp hắn nữa, đúng là khó hiểu quá.

Khi xe dừng lại, Phổ Minh còn chưa kịp nhìn nơi đến là khách sạn hay biệt thự đã bị Lê Nhã Phong xách cổ đi vào trong. Đám Hồng Ưng thấy vậy chỉ còn biết cầu nguyện, hy vọng Phổ Minh có thể sống đến ngày mai.

Lê Nhã Phong ném Phổ Minh xuống giường, cậu chưa kịp ngồi dậy đã bị hắn đè cứng hai chân, tay bóp chặt cổ cậu, gương mặt hắn tràn ngập phẫn nộ và sát khí.

Phổ Minh vô cùng kinh ngạc, cậu thật sự không ngờ hắn tức giận đến mức này, cậu liền giang hai tay ôm Lê Nhã Phong vội vàng lên tiếng: "Là tôi không đúng, tôi sai rồi, tôi đã nói dối bị thương nặng, nhưng quả thật tôi có bị thương. Nếu tôi không phản ứng nhanh, chắc chắn sẽ không được như thế này đâu. Tôi không phải cố ý giấu anh đâu, tôi nói thật đấy."

Thấy Phổ Minh thành thật khai báo, Lê Nhã Phong không biết nói gì, hắn siết chặt bàn tay trên cổ cậu rồi cất giọng đầy tức giận: "Tiểu tử nhà họ Trần dám đòi công bằng cho em, em ở lại đây vì muốn đi cùng hắn? Vì hắn mà em dám bỏ ngoài tai lời nói của tôi, dám chống lại mệnh lệnh của tôi?"

Phổ Minh cảm thấy cổ cậu bị bóp chặt, tuy không đến mức tức thở nhưng cũng không mấy dễ chịu, lại thấy cả người Lê Nhã Phong một ngọn lửa đang bừng bừng cháy, nhưng lời nói lạnh lẽo như mang theo hàn khí và sắc nhọn như ở trên mũi dao. Từ trước đến nay, Phổ Minh chưa từng bắt gặp kiểu phẫn nộ này của hắn.

Cậu vội lắc đầu: "Không phải, không phải, tôi chỉ là tình cờ gặp Trần Anh Chung, vào hôm anh gọi điện thoại cho tôi ấy, anh ta khiến tôi bị liên lụy làm tôi suýt chết cháy, làm sao tôi có thể đi cùng anh ta, anh ta có phải là gì của tôi đâu."

Thần sắc Lê Nhã Phong hơi thay đổi, hắn nằm đè Phổ Minh xuống dưới thân, tay vẫn giữ chặt cổ cậu. Hắn lạnh lùng nhìn: "Nói đi."

Khuôn mặt Lê Nhã Phong ngày càng sát gần Biện Phổ Minh, ánh mắt vẫn không một chút ấm áp. Cậu thở hắt ra, ôm lấy cánh tay hắn: "Tôi ủy thác cho anh ta tìm Thần Thắng nên mới ở lại đây. Tôi thật sự muốn gặp anh ấy, tôi không nói dối anh cũng không bỏ ngoài tai lời nói của anh."

Nhìn vào mắt Phổ Minh, Lê Nhã Phong biết cậu không nói dối hắn. Nghe Phổ Minh nói vậy, nộ khí trong lòng hắn từ từ tan biến. Cảm giác tức giận đến rất nhanh nhưng hình như biến mất cũng rất nhanh.

Không hiểu vì nguyên nhân gì, khi Trần Anh Chung đòi trao đổi Phổ Minh, hắn thật sự muốn băm vằm đối phương thành trăm mảnh. Nếu không phải Trần Anh Chung là người có địa vị, không phải hắn đang có việc cần thương lượng với Trần gia, chỉ e là hắn đã ra tay rồi.

Nghe Anh Chung nói quen biết Phổ Minh từ trước, còn yêu cầu trả tự do cho cậu, nghe cậu ta nói theo đuổi gì đó, bạn đời gì đó, Lê Nhã Phong vô cùng tức giận. Trần Phổ Minh là người của hắn, cả đời này cậu chỉ có thể đi theo hắn, ở bên cạnh hắn, người khác đừng hòng mơ tưởng động vào cậu.

Cho dù Phổ Minh có muốn tự do đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không cho cậu tự do. Trên đời này càng không ai có bản lĩnh bắt hắn phải trả tự do cho cậu, hắn sẽ chặt đứt đôi cánh của cậu, chỉ cho cậu một đôi cánh tung hoành tứ hải cùng hắn, khiến cậu mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Sau khi hết phẫn nộ vì mấy câu nói của Phổ Minh, Lê Nhã Phong chăm chú nhìn người ở dưới thân. Cậu không giãy giụa, cũng không hề phản kháng, cậu chỉ ôm chặt vai hắn một cách rất tự nhiên. Lê Nhã Phong từ từ thả lỏng cổ Phổ Minh rồi vuốt ve dấu tay trên đó. Sau đó hắn khép mi mắt, từ từ cúi xuống cắn cổ cậu. Hắn không cắn mạnh mà chỉ mút cổ cậu rồi dùng răng day nhè nhẹ.

Thấy Lê Nhã Phong đã khống chế được sự phẫn nộ, Phổ Minh bất giác thở phào nhẹ nhõm. Lê Nhã Phong quái lạ thật đấy, trước đây dù có tức giận nhưng hắn cũng không bao giờ vô duyên vô vớ nổi nóng, tuy cậu không nói thật với hắn nhưng tuyệt đối là chuyện nhỏ, không đến mức phải giận dữ như vậy. Vừa rồi cậu còn tưởng hắn sẽ bóp chết mình.

Vừa rồi Phổ Minh cảm thấy cổ họng không đau mấy, cậu biết Lê Nhã Phong không dùng sức, nếu không chắc chắn cậu sẽ chết dở sống dở. Phổ Minh không quên câu nói của hắn là từ nay về sau sẽ không để cậu bị thương, có nghĩa hắn cũng sẽ không làm tổn thương cậu. Lê Nhã Phong là người luôn giữ lời nên khi hắn nổi trận lôi đình, trong lòng Phổ Minh thật ra không cảm thấy sợ hãi. Không hiểu tại sao cậu không hề hoảng sợ, cứ như cậu biết trước hắn sẽ không nặng chân nặng tay với mình.

Trên cổ có cảm giác vừa buồn buồn vừa ngứa ngứa, Phổ Minh liền để mặc hắn cắn cổ cậu, chỉ cần hắn không tức giận là được.

"Em hãy nhớ kỹ cho tôi, em là người của tôi, những chuyện khác đừng nghĩ tới."

Giọng nói bá đạo của Lê Nhã Phong vang lên bên tai Phổ Minh.

Cậu mỉm cười, cổ đột nhiên nhói một cái, chắc Lê Nhã Phong lại tức giận đây mà, vì vậy Phổ Minh gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi là thuộc hạ của anh, cả đời này tôi sẽ đi theo anh. Tôi có nói tôi sẽ rời khỏi anh đâu, đó là Anh Chung tự đưa mình quyết định, đem tôi ra đổi lấy lợi ích gì đó, tức chết đi được ấy, tôi có phải là hàng hóa để trao đổi đâu."

Nghe Phổ Minh nói vậy, Lê Nhã Phong nhả cổ cậu rồi ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt Phổ Minh ngời sáng pha trộn ý cười cười, hắn bất giác nhíu mày.

Phổ Minh đột nhiên cười lớn: "Lão đại, tôi rất vui khi anh không đồng ý đem tôi ra trao đổi, tuy điều kiện đó cũng khiến tôi động lòng."

Bị Lê Nhã Phong dạy dỗ nhiều, Phổ Minh liền khai báo thành thật, cậu nghĩ sao nói vậy không một chút lừa dối mà thật ra cũng không dám lừa dối hắn.

Lê Nhã Phong vuốt ve cổ Phổ Minh, nói bằng một giọng đầy bá đạo: "Người của tôi, làm sao kẻ khác có thể quyết định. Em ngoài tôi ra không thể đi theo ai khác."

Phổ Minh biết Lê Nhã Phong rất bá đạo nên cũng không so đo với hắn mà chỉ nhìn hắn mỉm cười.

Lê Nhã Phong đột nhiên cất giọng trầm trầm: "Em động lòng sao?"

Cậu bị hắn vuốt ve cổ đến mức buồn buồn, cậu liền giơ tay chống vào ngực hắn: "Tự do là thứ cả cuộc đời này tôi hướng đến, làm sao có thể không động lòng. Nếu lão đại cho tôi tự do, tất nhiên tôi sẽ rất vui mừng."

Lê Nhã Phong hơi nheo mắt, từ đôi mắt hắn phóng ra một tia nguy hiểm, đến mức Phổ Minh nổi da gà. Lê Nhã Phong nâng cằm cậu hỏi nhỏ: "Em muốn rời khỏi tôi?"

Phổ Minh nhìn Lê Nhã Phong, cậu biết hắn đang hỏi ý kiến của cậu chứ không phải uy hiếp hay đe dọa. Cậu nhạy cảm nhận ra tối nay hắn có gì đó rất bất thường, cậu trầm mặc suy nghĩ trong giây lát rồi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Phổ Minh phát hiện một ngọn lửa từ đáy mắt hắn đang cháy bừng bừng, ngọn lửa đẹp đến kinh người, nó không phải là điềm báo trước một cơn giông bão cũng không khiến cậu cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy yên lòng và dễ chịu.

"Trước đây tôi muốn, nhưng bây giờ hình như không muốn nữa." Phổ Minh nói rất nghiêm túc.

Ánh mắt Lê Nhã Phong lóe lên một tia sáng khác lạ, hắn nhấc cao cằm Phổ Minh: "Em nói thật không?"

Trước đây hắn không bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác. Đối với hắn thế giới này có quy tắc bất di bất dịch "thắng làm vua thua làm giặc", bận tâm nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều dựa vào thực lực. Tuy nhiên kể từ lúc ở trong Trần tự tháp, Lê Nhã Phong phát hiện hắn rất muốn biết cảm giác chân thực và tiếng lòng của Phổ Minh. Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp mỗi khi nhớ đến cảnh cậu ôm chặt hắn và rơi nước mắt ở trong Trần tự tháp. Sự ấm áp này từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nhận được bao giờ, ngoài Phổ Minh không ai có thể trao cho hắn. Vì vậy Lê Nhã Phong có cảm giác giống như bị nghiện, hắn bắt đầu để ý đến cảm xúc chân thực của Phổ Minh, bởi vì hắn muốn tiếp tục nhận được sự ấm áp đó.

Cậu phát hiện ra Lê Nhã Phong có vẻ vui mừng, sắc thái tình cảm này hình như chưa từng xuất hiện trên người hắn, Phổ Minh bất giác gật đầu: "Tôi nói thật đấy, thế giới này ở đâu cũng vậy thôi. Tôi đi theo anh, làm thuộc hạ của anh cũng có thể tự do như thường."

Lê Nhã Phong chăm chú nhìn Phổ Minh, khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười. Hắn cúi đầu kề sát mặt Phổ Minh rồi nói với giọng đầy bá đạo: "Dù em có muốn, tôi cũng không cho em."

Nói xong, hắn phủ môi lên đôi môi của Phổ Minh.

Lê Nhã Phong không biết tâm trạng của hắn lúc này là gì, không biết là vui mừng hay cảm giác khác, hắn chỉ muốn càng gần gũi với người ở dưới thân hắn, muốn thông qua hành động này biểu đạt cảm nhận của hắn. Hắn đang rất ấm áp, rất vui sướng, rất muốn gần gũi cậu hơn nữa.

Phổ Minh cũng cảm nhận thấy Lê Nhã Phong đang rất vui, cậu cảm thấy một sự ấm áp dưới bộ mặt lạnh lùng của hắn. Một Lê Nhã Phong như vậy vô cùng xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Phổ Minh nhất thời không thể lý giải nhưng cậu chỉ cảm thấy bản thân không chán ghét cũng không bài xích, có lẽ do cậu quen thuộc với sự tiếp xúc thân mật của hắn nên mới như vậy.

Một nụ hôn không chứa đựng dục vọng mà chỉ là sự bá đạo và ngông cuồng như bình thường. Nhưng nụ hôn truyền cảm giác ấm áp vào tận trái tim con người.

Nhìn vào đôi mắt Lê Nhã Phong, Phổ Minh chỉ thấy sự mừng vui trong đó, cậu bất giác nhíu mày: "Lão đại, anh ăn "đậu hũ" của tôi."

Lê Nhã Phong mỉm cười bá đạo, nằm nghiêng xuống bên cạnh Phổ Minh và giơ tay ôm cậu vào lòng, hắn cất giọng thản nhiên: "Chỉ cần tôi muốn."

Một tuyên bố rất ngông cuồng, Lê Nhã Phong đúng là bá đạo hết chỗ nói, nhưng phản đối cũng vô hiệu, Phổ Minh chẳng thèm so đo. Mấy tối hôm trước cậu ngủ không ngon giấc, bây giờ được trở lại trong vòng tay ấm áp và bờ ngực rắn chắc của hắn, cơn buồn ngủ đột nhiên dội đến, khiến cậu không mở mắt nổi, thôi thì chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, đánh một giấc rồi tính sau.

Phổ Minh dịch dịch người tìm tư thế thoải mái trong lòng Lê Nhã Phong rồi nhanh chóng đi gặp "Chu công". Lê Nhã Phong cũng không nói một lời nào, ôm chặt Phổ Minh vào lòng rồi cúi xuống hôn lên mi mắt đã khép lại của cậu.

Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh sáng bàng bạc phủ lên hai thân hình đã chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng màu trắng bạc không mang cảm giác lạnh lẽo mà rất ấm áp, mềm mại và dễ chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net