Chap 72. Đối mặt sinh tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại, vẫn còn mười mét nữa."

Hồng Ưng hét lớn, cứ như trong hoàn cảnh này chỉ hét lên mới có thể giải phóng tâm trạng ức chế.

"Dốc hết tất cả năng lượng."

Lê Nhã Phong hai mắt đỏ ngầu, hắn nghiến răng ken két. Ở vào giây phút cuối cùng này mà để con tàu tụt xuống, tất cả sẽ thịt nát xương tan

Phổ Minh ngẩng đầu, thấy từng giọt nước không rõ là mồ hôi hay nước biển chảy ròng ròng xuống mặt Lê Nhã Phong. Thậm chí đôi lông mi của hắn cũng đọng đầy nước, che khuất tầm nhìn của hắn. Phổ Minh vội giơ tay lau nước giúp Lê Nhã Phong, bây giờ hắn không có tâm trí để ý đến những chuyện xung quanh.

Cậu không còn cảm thấy đau đầu chóng mặt. Vào thời điểm đối mặt với tử thần, phản ứng của cơ thể đã vượt qua chướng ngại mà trước đó không thể khắc phục. Lúc này Phổ Minh tỉnh táo vô cùng.

Tim cậu dường như ngừng đập, nhưng khi quay đầu bắt gặp con sóng khổng lồ, Phổ Minh bỗng dưng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng tim đập. Ở bên cạnh vọng đến tiếng thân tàu nứt toác nhưng cậu không hoảng sợ một chút nào. Có lẽ nỗi kinh hoàng đã đạt đến cực hạn nên giờ đây cậu không còn cảm giác kinh hoàng dù trước mặt là tử thần.

Trần Anh Chung buộc người vào mép cửa bằng một sợi dây thừng chắc chắn, anh bị áp lực lớn đẩy về phía cuối phòng thuyền trưởng. Do con tàu đứng thẳng dậy nên Anh Chung không thể tiến về phía trước. Trong khi đó toàn bộ nước biển dồn hết xuống dưới về cuối căn phòng nên anh gần như bị chìm trong nước.

Ở trong lòng Lê Nhã Phong, Phổ Minh quay đầu bắt gặp Anh Chung giãy giụa trong nước rồi từ từ chìm xuống, chỉ một loáng đầu tóc cũng không thấy đâu.

Cậu nghiến răng túm lấy dây đai bằng sắt ở phía sau ghế ngồi của Lê Nhã Phong. Cậu chui qua người hắn và nhanh chóng cố định thân thể cậu vào sợi dây phía sau ghế thuyền trưởng. Đã đến nước này rồi cậu không thể khoanh tay đứng nhìn, càng không thể trốn ở nơi an toàn trong lúc mọi người đều giành giật sự sống còn. Bây giờ chỉ cần là việc trong tầm tay của cậu, nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Phổ Minh túm được một thứ nổi trên mặt nước, cậu biết đó là đồ dùng để tát nước. Phổ Minh gần như bị treo lơ lửng dưới chiếc ghế của Lê Nhã Phong, cậu không ngừng múc nước đổ ra bên ngoài.

<Ầm>

Thân tàu đột nhiên lắc rất mạnh, Phổ Minh bị văng đi văng lại, đập người vào ghế bằng kim loại của Lê Nhã Phong. Nhưng lúc này cậu không còn biết đau là gì. Cậu chỉ biết cần phải nhanh tay, nếu không Trần Anh Chung sẽ bị chết chìm dưới nước.

"Toàn bộ thiết bị kháng áp bị hỏng hết rồi ạ."

Giọng nói Minh Thắng dường như chỉ còn sự phẫn nộ.

"Còn một mét nữa."

Lê Nhã Phong không nghe Minh Thắng báo cáo, toàn thân hắn tỏa ra một ngọn lửa điên cuồng, sắc mặt hung dữ của hắn khiến người khác dựng tóc gáy.

"Mẹ kiếp, tao sẽ chơi với mày đến cùng."

Hoàng Ưng cũng bất chấp tất cả, anh ta nhanh chóng điều khiển máy móc đến đỉnh điểm. Con tàu không ngừng lắc lư chao đảo, như muốn vỡ tan tành trong giây lát.

<Ầm>

Lại một tiếng động cực lớn vang lên, toàn thân và cả tim Phổ Minh lạnh toát. Cậu thầm nghĩ trong đầu, con tàu cuối cùng cũng nổ tung? Thần chết đã đến rồi? Mặc dù vậy, hai tay Phổ Minh theo quán tính vẫn tiếp tục tát nước ra ngoài.

Tuy nhiên cậu mới chỉ tát được vài gáo, nước ở trong phòng thuyền trưởng đột nhiên đổ ngược lại, chảy ào ào qua người Phổ Minh. Toàn thân cậu cũng rơi về phía ngược lại, đập mạnh vào ghế thuyền trưởng của Lê Nhã Phong. Cậu nhìn về phía trước, bộ dạng vô cùng thảm hại của Anh Chung dần hiện ra trước mắt. Anh thở hổn hển, gương mặt trắng bệch.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Phổ Minh quay đầu nhìn ra bên ngoài từ thân sau Lê Nhã Phong. Lúc này bốn bề u ám, tuy gió vẫn thổi mạnh nhưng trước mắt không có gì cả, không có ngọn sóng khổng lồ, không có độ cao khiến cậu ngừng thở, cũng không có thủy áp mạnh. Lúc này con tàu ở trên đỉnh ngọn sóng cao một trăm mét, bên trên là khoảng không bao la, bên dưới là nước chảy ùng ục. Cảnh tượng này có lẽ trong đời cũng chỉ được chứng kiến một lần.

"Shit, chúng ta đã vượt qua rồi, chúng ta đã vượt qua rồi."

Hoàng Ưng đấm mạnh xuống bàn điều khiển, giọng nói của anh ta không che dấu vẻ vui mừng.

"Đã thật đấy, cả đời không hối tiếc."

Minh Thắng tựa người vào thành ghế, anh đột nhiên cất tiếng cười đầy hưng phấn.

"Tuyệt quá." Hồng Ưng vốn là người trầm tính cũng không dấu nổi sự xúc động, anh ta hét lên để giải phóng toàn bộ tâm trạng của mình.

Trần Anh Chung sau thời khắc bị chìm trong nước cũng xúc động tràn trề, không một lời nào có thể diễn tả. Anh ta còn tưởng lần này bọn họ sẽ chết chắc, không ngờ lại có thể thoát được. Mặc dù không lên tiếng nhưng nụ cười trên miệng anh đã ngoác đến tận mang tai.

"Vui mừng gì chứ? Chú ý...chuẩn bị."

Lê Nhã Phong đột ngột cất giọng uy nghiêm khiến đám Hồng Ưng lập tức im bặt và trở lại trạng thái lạnh lùng như cũ ngay tức khắc. Họ lại bắt tay vào công việc của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng vào lúc này, đầu tàu đột nhiên dốc xuống bên dưới. Trần Anh Chung lập tức hiểu ra vấn đề, anh ta vội túm lấy sợi dây đang buộc trên người mình.

Phổ Minh còn chưa định thần, cả người cậu như bị một lực hút dính vào đằng sau ghế ngồi của Lê Nhã Phong khiến cậu không thể động đậy. Nước biển ở dưới sàn tàu đột nhiên đổ hết về phía cậu. Phổ Minh phản ứng không kịp nên bị uống mấy ngụm nước biển.

Quân hạm đang lao xuống, tình hình bây giờ trái ngược ban nãy, toàn bộ nước biển dồn hết về phía đầu tàu, nơi có Phổ Minh và đám Lê Nhã Phong.

Con tàu khi vượt qua đầu ngọn sóng lập tức lao xuống dưới. Vừa rồi Phổ Minh còn tưởng quân hạm dừng lại ở trên đầu ngọn sóng khổng lồ, nhưng thật ra ngọn sóng quá lớn nên cậu mới có cảm giác quân hạm dừng lại, trên thực tế con tàu vẫn tiếp tục chuyển động và bây giờ đang phi nhanh xuống dưới.

Phổ Minh vô cùng hoảng hốt. Cậu không biết bơi cũng không biết lặn. Bây giờ cả người chìm trong nước, cậu không biết làm gì ngoài việc vung chân vung tay loạn xạ. Tiềm thức mách bảo Phổ Minh người ngồi ở chiếc ghế đằng sau có thể cứu cậu, vì vậy cậu hoảng loạn quờ quạng về phía Lê Nhã Phong.

Trần Anh Chung ở cuối phòng thuyền trưởng chưa kịp cố định bản thân, đầu tàu đã chúc xuống dưới, vì vậy anh bị rơi về phía đầu tàu, đúng vào vị trí bên cạnh Phổ Minh.

Do Anh Chung cao hơn cậu, chỗ anh đứng cũng cao hơn nên mặt anh vẫn ở trên mặt nước. Anh Chung chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh lập tức có cảm giác Phổ Minh đang giãy giụa ở bên dưới. Anh liền giơ tay túm cổ áo cậu kéo lên khỏi mặt nước.

Vừa lên khỏi mặt nước, Phổ Minh ho sặc sụa, nước không ngừng chảy ra từ miệng và mũi cậu. Anh Chung thấy vậy liền ôm ngang người Phổ Minh, cả hai treo lủng lẳng trong phòng thuyền trưởng.

Do trên người cậu có sợi dây sắt nối vào chiếc ghế ở bên dưới, Anh Chung lại không còn sức lực nên anh chỉ có thể giữ cậu khỏi bị chìm nghỉm ở dưới nước.

"Thế nào rồi? Cậu có chịu nổi không?"

Anh biết cậu bị say sóng nhưng tình hình trước mắt có vẻ không tệ lắm.

Phổ Minh thở hổn hển, cậu đã dứt cơn ho. May mà chỉ bị chìm trong giây lát nếu không chắc cậu chết rồi. Phổ Minh lắc đầu: "Còn lâu mới chết."

Nói xong cậu ngoảnh mặt về phía Lê Nhã Phong.

Lúc này, bọn họ đã bị chìm trong nước. Do phòng thuyền trưởng tương đối kiên cố, nước biển tràn vào không phải nhiều lắm nên chỉ có một mình Trần Anh Chung tát nước. Vừa rồi do con tàu lộn đầu, cánh cửa anh mở ra để tát nước ra ngoài bị đóng sập. Phổ Minh và Anh Chung không có cách nào tát nước ra ngoài, họ không biết đám Lê Nhã Phong có thể nín thở được bao lâu.

"Nhã Phong, Nhã Phong!"

Phổ Minh tái mét mặt, cậu nhoài người về phía Lê Nhã Phong.

Phổ Minh động đậy người, Trần Anh Chung gần như không thể giữ nổi cậu, anh vội lên tiếng: "Cậu đừng động đậy nữa, bọn họ chắc không sao đâu. Bọn họ lái tàu giỏi như vậy nhất định sẽ biết lặn, nín thở một thời gian ngắn chắc không thành vấn đề."

Phổ Minh nhìn xuống bên dưới không thấy bóng dáng của đám Lê Nhã Phong. Hắn lúc nãy còn đang bận lái tàu, người bị buộc chặt bởi sợi dây an toàn nên sẽ không thể buông tay. Cậu lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nếu thời gian quân hạm trượt xuống dưới lâu hơn sức chịu đựng của Lê Nhã Phong. Nếu...nếu... Phổ Minh không dám nghĩ tiếp.

Cậu đã một lần chứng kiến cảnh Lê Nhã Phong bất lực, lần đó cậu sợ chết khiếp. Sau vụ Kim tự tháp Phổ Minh mới biết Lê Nhã Phong không phải là thần thánh, người mạnh như hắn cũng có nhược điểm và không phải là vạn năng. Cậu biết hắn lái tàu giỏi nhưng cậu chưa từng nghe nói hắn biết lặn bao giờ, nếu hắn không biết thì sao?

Nghĩ đến đây, Phổ Minh không thể giữ bình tĩnh, cậu quay đầu nói với Anh Chung: "Bỏ tôi ra."

"Cậu định làm gì? Đừng động đậy!"

Anh Chung hét lên khi Phổ Minh giãy giụa khiến anh ta gần như không thể giữ nổi người cậu.

Phổ Minh thấy con tàu không biết bao lâu nữa mới xuống đến mặt biển. Cậu không muốn lại bị trải qua cảm giác lo lắng và sợ hãi, cậu không nhẫn tâm chứng kiến Lê Nhã Phong không thể làm gì nổi. Cậu không nỡ thấy hắn bất lực.

Không nỡ, Phổ Minh đột nhiên hơi hiểu ra, cậu hiểu tâm trạng hiện tại của cậu không phải của một thuộc hạ đối với lão đại. Phổ Minh lập tức nhìn thẳng vào mắt Anh Chung, nói rành rọt từng từ một: "Nhã Phong từng nói tôi chỉ có thể chết ở trên tay anh ấy, cả đời này chỉ có thể đi theo anh ấy, tôi đã nhận lời anh ấy. Tôi không hối hận, không nghĩ đến việc trốn chạy, cũng không nghĩ đến sự lựa chọn này kia, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy cho đến hết cuộc đời."

Trần Anh Chung không ngờ Phổ Minh lại nói những lời như vậy vào lúc này, anh ta hơi sững người: "Thế thì sao?"

"Vì vậy tôi không để anh ấy hủy bỏ lời hứa ngay trước mắt tôi."

Phổ Minh nói xong hít vào một hơi dài. Cậu giãy mạnh khiến Anh Chung không thể giữ nổi cơ thể cậu. Phổ Minh lại rơi xuống nước. Anh chỉ còn biết nhìn theo bóng cậu bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Phổ Minh vốn được buộc vào ghế ngồi của Lê Nhã Phong nên cậu lại rơi xuống đúng nơi đó. Phổ Minh sờ soạng một vòng quanh chiếc ghế, tìm đúng đến miệng và mũi Lê Nhã Phong, cậu tiến lại gần hôn lên môi hắn.

Lê Nhã Phong hình như không ngờ tới hành động của cậu nên hắn hơi kinh ngạc. Hắn lập tức một tay ôm chặt Phổ Minh, mở miệng đón không khí của cậu truyền sang cho hắn. Hai đôi môi dính chặt vào nhau, đốt lên đốm lửa nóng rực ở dưới nước lạnh.

Lúc Phổ Minh cảm thấy ngực cậu thiếu oxy đến mức sắp nổ tung. Thân tàu đột nhiên rung chuyển mạnh, nước rút xuống trong giây lát. Mũi miệng cậu được tiếp xúc với không khí, thứ không khí cứu mạng đến rất kịp thời và quý báu.

Lê Nhã Phong liền buông người Phổ Minh rồi đưa mắt về phía trước. Hắn vỗ nhẹ lên lưng cậu và nhanh chóng điều khiển con tàu.

Sau khi có thể đứng thăng bằng trên sàn tàu, Phổ Minh nhìn về phía trước con tàu, ngọn sóng khổng lồ đã biến mất. Tuy nhiên từng đợt sóng vẫn đập mạnh vào thân tàu. Cậu liền quay người với đồ tát nước trôi trong phòng thuyền trưởng.

Trần Anh Chung thấy vậy cũng lập tức mở cửa, cùng Phổ Minh tát nước ra ngoài.

"Lão đại, lão đại, mọi người đang...."

Hệ thống liên lạc đột nhiên vọng đến giọng nói của Bạch Ưng, nhưng chỉ được hai ba từ rồi biến mất, thay vào đó là tiếng tạp râm rè rè.

"Chúng tôi đang... Khỉ thật, chúng tôi cũng không biết đang ở đâu."

Minh Thắng nhanh chóng trả lời. Lúc đầu bọn họ dự định đi về hướng Tây Nam nhưng bây giờ không biết quân hạm bị ngọn sóng khổng lồ đẩy về phương nào. Hệ thống rada đã bị hỏng hoàn toàn, bọn họ không thể phán đoán phương hướng chính xác của bọn họ hiện thời. Minh Thắng bất giác đấm mạnh xuống bàn điều khiển.

"Lão đại..."

Bạch Ưng lại lên tiếng nhưng hệ thống liên lạc không còn tín hiệu. Minh Thắng đưa mắt nhìn, thiết bị liên lạc cũng trở thành sắt vụn.

"Tập trung vào việc trước mắt."

Lê Nhã Phong lên tiếng, sắc mặt hắn không thay đổi.

Hồng Ưng gật đầu: "Với thời tiết này Bạch Ưng dù biết chúng ta ở đâu chắc cũng không tìm nổi. Lẽ nào cậu hy vọng máy bay có thể tìm thấy chúng ta và đến cứu chúng ta trong cơn bão lớn thế này?"

Minh Thắng á khẩu. Lúc nghe thấy tiếng của Bạch Ưng anh ta còn tưởng có một cơ hội sống sót, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến thời tiết, đầu óc anh ta đúng là có vấn đề rồi.

"Tập trung vào việc trước mắt."

Chỉ mấy từ đơn giản bao hàm tất cả. Đám Hoàng Ưng không ai lên tiếng, bắt tay vào công việc trước mắt. Đến đâu hay đến đó, tự dựa vào bản thân còn hơn trông chờ người khác đến cứu.

"Đó là gì vậy?"

Trần Anh Chung đứng ở cửa để múc nước ra bên ngoài, anh đột nhiên nhìn thấy một vệt đen ở nơi không xa lắm. Mặc dù sắc trời u ám nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Không có hệ thống rada, người của Lê Gia chỉ có thể quan sát mặt biển bằng đôi mắt của mình. Nghe Anh Chung nói vậy, Hoàng Ưng liền bước ra cửa nhìn theo anh. Hoàng Ưng đột nhiên hét lên đầy vui mừng: "Là một hòn đảo, quay tàu về bên phải tám mươi hai độ. Hòn đảo đó cách chúng ta khoảng năm hải lý, nhanh lên."

Vừa nói anh ta vừa nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.

Phán đoán của Hoàng Ưng chắc chắn không sai, Lê Nhã Phong liền gạt cần điều khiển. Chỉ cách có năm hải lý, dù trước mặt là sóng to gió lớn, dù có phải bơi, bọn họ cũng sẽ tới đích.

"Thông báo cho tất cả mọi người, chuẩn bị rời tàu."

Lê Nhã Phong lạnh lùng ra lệnh. Trần Anh Chung lập tức cởi bỏ sợi dây trên người rồi chạy về khoang sau. Anh hiểu ý hắn, trong tình huống bất đắc dĩ sẽ phải bỏ lại con tàu, tất cả mọi người không thể cố định vào thân tàu vì làm như vậy nhiều khả năng sẽ bị tiêu hủy cùng chiếc quân hạm.

Sóng lớn tiếp tục dội đến, nhưng lúc này chiếc quân hạm cứ lao vào ngọn sóng, bất chấp sóng cao mười mấy mét hay mấy chục mét đi chăng nữa. Con tàu chỉ có một mục tiêu duy nhất là hòn đảo ở phía trước mặt.

Quân hạm đang phóng đi đột nhiên chao đảo rất mạnh. Đáy tàu đụng phải đá ngầm gần hòn đảo. Dưới sức va chạm cực lớn, con tàu đột nhiên đứng sững lại. Lê Nhã Phong đưa mắt tính toán khoảng cách giữa quân hạm và hòn đảo. Hắn gầm lên: "Bỏ tàu!"

Vừa nói hắn vừa nhanh chóng tháo dây an toàn trên mình hắn và dây an toàn trên người Phổ Minh. Sau đó hắn ôm cậu cùng nhảy xuống biển.

Cùng lúc này, người của Lê Gia sau khi được Trần Anh Chung thông báo cũng đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Khi thấy Lê Nhã Phong nhảy ra khỏi quân hạm, bọn họ cũng lần lượt nhảy xuống biển.

Lục địa ở phía trước, bão gió ở đằng sau lưng. Tiến lên mới có đường sống, lui lại là tử môn quan. Vì vậy không có bất cứ người nào do dự, khát vọng sống mãnh liệt chi phối mọi hành động của họ.

.

.

Lê Nhã Phong đưa Phổ Minh lên bờ, hắn đảo mắt nhìn mọi người lần lượt lên bờ rồi nói: "Đi theo tôi."

Nói xong hắn nắm tay cậu chạy về phía trước. Gặp phải cơn bão mạnh, khu vực bờ biển không hề an toàn. Bây giờ cả đám người không thể dừng lại mà phải tiếp tục tiến lên cho đến khi sự an toàn được xác nhận.

Tất cả mọi người không hề do dự lập tức chạy theo Lê Nhã Phong. Đám nhân viên suốt ngày chỉ biết đến công việc nghiên cứu của Trần Gia lúc này cũng chạy như bay, thậm chí còn vượt qua cả Lê Nhã Phong. Quả nhiên khi sinh mạng bị uy hiếp nghiêm trọng, con người sẽ có sức bột phát vô cùng lớn.

Đây không phải là hòn đảo có người sinh sống, hòn đảo hoang không hề có một chút sinh khí. Lê Nhã Phong dẫn đầu đoàn người đi vào trong rừng rậm. Đoàn người đi xuyên qua rừng cây không cao lắm về phía trung tâm hòn đảo.

Đang đi đoàn người gặp một rặng đá, từng tảng đá to nhỏ khác nhau cắm xuống đất, nhìn từ xa giống bức tường đá ngăn mưa gió. Lê Nhã Phong đi nhanh về phía rặng đá, hắn ôm Phổ Minh ngồi xuống một tảng đá.

Cả đoàn người chạy vội lên, kẻ nằm người ngồi, kẻ hưng phấn, người thở hổn hển hay kêu rên đau đớn, tất cả tạo thành một bản hòa tấu trong cơn mưa gió.

Lê Nhã Phong cúi xuống nhìn Trần Phổ Minh, cậu đang ôm chặt thắt lưng hắn. Thấy Nhã Phong nhìn mình, Phổ Minh mỉm cười cất giọng khản đặc: "Tôi không sao."

"Tôi biết." Lê Nhã Phong lạnh lùng trả lời, nhưng ánh mắt hắn hơi cười cười.

"Trời ơi, thứ gì đây? Rắn, rắn, aaaa...........".

Lê Nhã Phong vừa dứt lời, một nhân viên nghiên cứu đột ngột thét lên.

Hắn đưa mắt về nơi phát ra tiếng hét, một người nhân viên nghiên cứu bị một con rắn da nhiều màu sắc cắn vào chân. Loài rắn này có độc, người của Lê Gia đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt lập tức nổ súng vào con rắn. Cả đoàn người chưa kịp định thần, tiếng thét kinh hoàng liên tục vang lên: "Rắn!"

"Ở đây cũng có rắn!"

"Trời ơi, nhiều rắn quá!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net