Chap 74. Tôi cho phép em thích tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Sơn là bậc lão luyện trong lĩnh vực hàng hải của Trần Gia. Nghe Lê Nhã Phong hỏi vậy, ông ta kính cẩn gật đầu với hắn. Sau khi chứng kiến thực lực của Lê Nhã Phong, sự sợ hãi ban đầu của ông ta với hắn đã được thay thế bằng kính trọng. Không biết mới sợ hãi, biết rồi thì kính trọng. Trong thế giới đàn ông, thực lực và bãn lĩnh là tiêu chuẩn đánh giá một con người, mà Lê Nhã Phong có đầy đủ hai yếu tố đó.

Lão Sơn cũng không nhiều lời, ông ta cầm tấm bản đồ hàng hải quan sát kỹ lưỡng. Sau đó ông ta chỉ tay vào một ký hiệu hòn đảo trên bản đồ: "Ngày hôm qua tôi nói chúng ta nên đi tới hòn đảo này, đây là hòn đảo gần quần đảo Hawaii nhất ở Nam Thái Bình Dương."

Lê Nhã Phong, Trần Anh Chung và Minh Thắng đồng thời cúi xuống nhìn, trên tấm bản đồ xung quanh hòn đảo đó không có một ký hiệu nào khác. Anh Chung cau mày hỏi: "Không còn hòn đảo sao?"

Lão Sơn cũng tỏ ra không hiểu, ông ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: "Tôi không biết. Hôm qua con tàu của chúng ta đi về hướng Tây Nam, nhưng sau đó cơn bão đẩy tàu đi bao xa, tôi không thể tính toán nổi. Theo tôi được biết, xung quanh hòn đảo được đánh dấu trên bản đồ không có bất cứ đảo nào khác trong phạm vi vài trăm hải lý. Chúng ta lại không thể bị đẩy đi xa đến mức đó. Do vậy tôi cũng không hiểu tại sao hòn đảo chúng ta đang đứng lại không hiển thị trên bản đồ hàng hải."

Minh Thắng liền lên tiếng: "Ý ông là hòn đảo này không được đánh dấu trên bản đồ?"

Lão Sơn gật đầu: "Về cơ bản, các hòn đảo ở Thái Bình Dương đều nằm trong các tuyến đường biển. Chỉ có một số đảo hoang diện tích rất nhỏ, chưa từng có người đặt chân đến mới không tồn tại trên bản đồ. Hoặc là nơi chúng ta đang đứng không thuộc tuyến hàng hải, chưa từng có con tàu nào đi qua nên mới không được đánh dấu trên bản đồ."

Lê Nhã Phong đanh mặt: "Nói vào trọng tâm."

Lão Sơn hít một hơi sâu: "Nghĩa là chưa có ai đi qua nơi này, đây là hoang đảo. Nếu chúng ta không thể liên lạc được với bên ngoài thì chúng ta sẽ không có cách quay về."

Lê Nhã Phong nghe xong hơi cau mày, hòn đảo này nhìn qua cũng biết là hoang đảo, điều này không có gì là lạ, chưa có ai đi qua cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, Bạch Ưng chắc chắn sẽ lật từng hòn đảo ở Thái Bình Dương. Chỉ cần bọn họ còn sống, tìm ra bọn họ không phải là chuyện quá khó khăn. Hắn cảm thấy có gì đó bất ổn nhưng không xuất phát từ phương diện này.

Minh Thắng đi theo Lê Nhã Phong lâu năm nên vừa thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, anh ta liền mở miệng hỏi: "Lão đại, lão đại có suy nghĩ như thế nào ạ?"

Bây giờ là lúc tất cả cùng chung một cảnh ngộ, Minh Thắng đoán Lê Nhã Phong không có ý che dấu đám Anh Chung nên anh ta mới dám hỏi thẳng.

Lê Nhã Phong đảo mắt qua bãi đá phía xa xa, hắn cất giọng trầm trầm: "Hòn đảo không chỉ vì mấy nguyên nhân trên mới không được đánh dấu trên bản đồ. Trần Anh Chung, chắc cậu biết rõ?"

Anh Chung nhíu mày nhìn Nhã Phong, anh ta không phải là thủy thủ, làm sao anh ta biết được? Lê Nhã Phong nói vậy là có ý gì?

Anh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng chứa một tia lo lắng của Lê Nhã Phong. Lo lắng, chuyện gì có thể khiến hắn lo lắng? Anh Chung vắt óc suy nghĩ, hòn đảo không được đánh dấu rốt cuộc là có bí mật gì?

Anh Chung đang chuẩn bị lắc đầu biểu thị không biết nguyên nhân, trong đầu anh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Sắc mặt anh ta lập tức tái mét: "Theo suy đoán của Lê lão đại, nơi này có thể là cấm địa?"

Nghe đến hai từ "Cấm địa", thần sắc Minh Thắng liền thay đổi. Nếu đúng là cấm địa thì khổ rồi, cấm địa không xuất hiện trên bản đồ hàng hải, thậm chí không được bên ngoài biết đến. Cấm địa là nơi các quốc gia ngầm mặc nhận với nhau, có lúc cũng là nơi các quốc gia cố ý che dấu. Trong thời kỳ Thế chiến thứ hai, có một số loại virus hoặc vũ khí sinh hóa không thể nghiên cứu chế tạo trên đất liền, các chính phủ tìm đến một số hòn đảo hoang không người ở để tiến hành nghiên cứu, khi thành công họ trực tiếp đưa ra chiến trường.

Sau khi chiến tranh kết thúc, nhiều hòn đảo được coi là phòng thí nghiệm được các nước thắng trận phong tỏa và phá hủy, khiến chúng trở thành những hòn đảo hoang. Tuy nhiên do ảnh hưởng của quá trình thí nghiệm, môi trường, không khí, thổ nhưỡng của những hòn đảo này bị phá hủy nghiêm trọng, thậm chí một số nơi còn bị nhiễm xạ, có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe con người, vì vậy nó mới được coi là Cấm địa và bị xóa tên trên bản đồ hàng hải.

Lê Nhã Phong là nhà sản xuất vũ khí thường xuyên tiếp xúc với giới lãnh đạo chính phủ các nước. Vì vậy hắn biết đa số các chính phủ bề ngoài tuyên bố không nghiên cứu vũ khí sinh hóa và vũ khí hạt nhân gì đó nhưng ở đằng sau lưng họ vẫn lặng lẽ tiến hành. Những hòn đảo không người không có danh phận như đảo này được dùng để làm gì, không cần nói hắn cũng có thể đoán ra.

Trong khi đó Trần Anh Chung của Trần Gia cũng hay tiếp tục với lãnh đạo cấp quốc gia. Dựa vào thực lực và mối quan hệ của Trần gia, nắm được thông tin này cũng không có gì là lạ. Vì vậy sau khi nghĩ ra, sắc mặt anh hết trắng bệch lại trở nên xanh lét. Nếu đúng như suy đoán của Lê Nhã Phong thì hòn đảo này vô cùng nguy hiểm, đó là một sự nguy hiểm khác nguy hiểm đến từ thiên nhiên.

Lê Nhã Phong nhíu chặt đôi lông mày đưa mắt về phía khu rừng xa xa. Lão Sơn hiển nhiên không biết đến những vấn đề cơ mật mang tầm quốc gia nên ông ta nhìn ba người bằng ánh mắt khó hiểu.

"Lê lão đại tại sao lại phán đoán như vậy?"

Anh Chung thận trọng hỏi Nhã Phong.

Hắn liếc anh và cất giọng trầm trầm: "Trần thiếu gia có để ý đến bầy rắn tối qua không? Độc tố giết người kiểu đó là sản phẩm sau khi bị biến dị.

Nghe nhắc đến biến dị, sắc mặt Anh Chung càng khó coi, còn Minh Thắng đăm chiêu suy nghĩ. Buổi tối hôm qua khi bầy rắn xuất hiện, cả đoàn người bị giật mình hoảng hốt nên không để ý đến điều gì khác. Hoang đảo có rắn cũng chẳng lạ lùng, bây giờ xem ra không phải chuyện bình thường.

"Độc tố thần kinh số tám."

Sau một lúc trầm mặc, Minh Thắng đột ngột kêu lên, sắc mặt anh ta tái mét. Người bị rắn cắn tối qua trong lúc độc tố phát tác môi bị đổi màu nhanh chóng, đây là dấu hiệu của độc tố thần kinh số tám chưa phát tán hoàn toàn. Minh Thắng là tiến sỹ y khoa, có nghiên cứu về phương diện này nên anh ta có thể đưa ra đáp án ngay lập tức.

Trần Anh Chung tung một nắm đấm vào không khí. Anh ta biết loại độc tố này, chỉ là chưa bao giờ được bắt gặp chứng bệnh khi độc tố chưa phát tán hoàn toàn. Bây giờ nghe Minh Thắng nói vậy, anh ta cảm thấy nổi da gà.

Độc tố thần kinh số tám ghê gớm hơn nọc độc của loài rắn gấp nhiều lần, nó từ bên ngoài tấn công thẳng vào thần kinh trung ương, khiến con người tử vong trong giây lát. Hiện tại chỉ có các cường quốc mới chế tạo ra loại độc tố này.

Nếu bầy rắn bị biến dị do nguyên liệu thí nghiệm còn lưu lại thì hòn đảo này vô cùng nguy hiểm.

"Bắn chỉ thiên."

Lê Nhã Phong trước đó cũng không dám khẳng định, chỉ là khả năng quan sát nhạy bén giúp hắn suy đoán ra vấn đề. Sau khi đối chiếu với bản đồ hàng hải, hắn đã có thể xác định hòn đảo chính là một khu vực cấm địa. Hồng Ưng và Hoàng Ưng còn chưa biết điều đó nên dễ xảy ra chuyện.

Minh Thắng lập tức giơ súng lên trời bắn một phát dài hai phát ngắn, đây là tín hiệu khẩn cấp của Lê Gia.

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?"

Phổ Minh đang ngủ ngon lành bị ba tiếng súng làm giật mình tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy túm tay Lê Nhã Phong hỏi gấp gáp.

Hắn quay người ôm Phổ Minh vào lòng: "Em cứ ngủ đi."

Chuyện này nói cho Phổ Minh biết cũng vô tác dụng. Dù sao cậu luôn ở bên cạnh hắn, không cần thiết bắt cậu càng lo lắng và hoảng sợ.

Lê Nhã Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn cất giọng trầm trầm: "Thứ này có thể liên lạc với bên ngoài không?"

Vừa nói hắn vừa sờ lên chiếc hoa tai đeo trên tai.

Trần Anh Chung đang đứng đối diện với hai người, anh thấy Lê Nhã Phong vén tóc trên tai để lộ chiếc hoa tai giống hệt Phổ Minh. Trần Anh Chung nghiêng đầu thấy trên tai Phổ Minh chỉ còn một chiếc, ánh mắt anh hơi tối lại.

Phổ Minh tuy thức giấc nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, ngheLê Nhã Phong hỏi vậy, cậu mơ mơ màng màng lắc đầu: "Không được, hai chiếc hoa tai này dùng để liên lạc với nhau. Còn với tín hiệu ở bên ngoài thì không thể bắt được ở cự ly xa."

Hai chiếc hoa tai dù cách xa đến mấy vẫn có thể liên lạc với nhau. Còn với tín hiệu ở bên ngoài thì cũng vẫn bắt được với điều kiện ở khoảng cách gần, nơi phát nhiều tín hiệu. Ở trên hoang đảo này thì chịu chết, tối qua Phổ Minh đã thử nhưng không bắt được một tín hiệu nào.

Lê Nhã Phong hơi nhíu mày, hắn không hỏi thêm mà đặt Phổ Minh ngồi vào lòng hắn. Cậu nhắm mắt tựa người vào ngực Lê Nhã Phong lại chìm vào giấc ngủ. Hai ngày nay cậu mệt mỏi quá độ nên cần thời gian nghỉ ngơi.

Trần Anh Chung thấy Phổ Minh ngủ ngon lành trong lòng Lê Nhã Phong, an giấc đến nỗi trời đất đảo lộn cũng không ảnh hưởng đến cậu, trong khi đó người của Lê Gia không hề tỏ ra ngạc nhiên như họ đã quen với cảnh tượng này từ lâu, anh ta bất giác nhìn Phổ Minh chăm chú.

Sau khi Minh Thắng bắn chỉ thiên, chỉ một lát sau Hồng Ưng và Hoàng Ưng dẫn người quay về. Anh liền giải thích tình hình cho bọn họ biết. Sắc mặt Hồng Ưng và Hoàng Ưng trở nên khó coi trong phút chốc.

"Nước và đồ ăn không cần tìm nữa, chúng ta tiết kiệm cũng đủ dùng trong hai ngày. Vòng ngoài hòn đảo chắc là nơi bức xạ, sinh hóa hay virus gì đó tồn tại ít nhất. Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây, chờ Bạch Ưng tìm kiếm."

Hồng Ưng nhanh chóng dặn dò đám người của Lê Gia.

Người của Lê Gia từ trước đến nay luôn tuân lệnh của Lê Nhã Phong nên họ không có bất cứ thắc mắc nào. Người của Trần Gia đến giờ cũng hết ý kiến. Họ cùng người của Lê Gia thu dọn hiện trường. Đây cũng là ý của Lê Nhã Phong, bãi cát sát bờ biển là nơi an toàn nhất trên hòn đảo hiện nay.

Nước và đồ ăn đều có đủ, tuy phần lớn đồ ăn đã bị ngâm trong nước biển nhưng vẫn có thể sử dụng. Khi chưa làm rõ hòn đảo bị nhiễm xạ hay có virus vi trùng, dùng đồ ăn bọn họ mang theo vẫn là an toàn hơn cả.

Phổ Minh ngủ một mạch đến quá buổi trưa. Lúc tỉnh dậy, cậu vươn vai một cách lười biếng trong lòngLê Nhã Phong rồi xoa bụng: "Lão đại, tôi đói rồi."

Ở dưới nước là con giun, lên bờ hóa thành rồng. Sau khi nhét căng bụng, Phổ Minh lập tức lấy lại tinh thần, cậu hoàn toàn không còn vẻ bải hoải như lúc ở trên tàu. Không bận tâm đến vết thương ở trên tay, Phổ Minh lăng xăng chạy đi chạy lại, gương mặt cậu sinh động đến mức người khác không biết còn tưởng cậu đến đây du lịch chứ không phải vừa trải qua tình cảnh chín phần chết một phần sống.

"Trông cậu chẳng có vẻ gì là sốt ruột hay hoảng sợ?"

Thấy Phổ Minh đang dìu Cẩm Vân đi dạo trên bãi cát, Anh Chung liền bước lại gần. Người của Lê Gia không sợ vì họ được huấn luyện đàng hoàng. Mấy nhân viên nghiên cứu của anh ta khi nghe nói hòn đảo này nguy hiểm căng thẳng sợ hãi đến tận bây giờ. Trong khi đó Phổ Minh bận rộn chăm sóc Cẩm Vân cả buổi chiều cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Phổ Minh xoa bóp vết bầm tím trên vai Cẩm Vân, cậu thậm chí còn không quay đầu về phía Anh Chung: "Có gì phải lo lắng sợ hãi chứ, đến đâu hay đến đó, chuyện nguy hiểm nhất chúng ta cũng vượt qua rồi còn gì?"

Trần Anh Chung nghe vậy nhíu mày: "Cậu tự tin như vậy là vì cậu tin tưởng Lê Nhã Phong sẽ đưa cậu rời khỏi nơi này hay anh ta sẽ bảo vệ cậu không làm cậu bị thương?"

Phổ Minh ngẩng lên nhìn Anh Chung, một giây sau cậu bật cười: "Không, tôi tin Nhã Phong có thể bảo vệ tôi chỉ là một khía cạnh, tôi càng tin tôi có thể tự bảo vệ bản thân, tôi cảm thấy ở trên bờ tôi không hề thua kém các anh. Tôi không phải là gánh nặng của Nhã Phong, nếu không tôi đã không thể đứng bên cạnh lão đại, càng không có ngày hôm nay."

Không có Lê Nhã Phong, cậu vẫn sống thoải mái như thường, hai giới hắc bạch đạo đều biết tên cậu, dù danh tiếng không mấy hay ho. Nhưng điều này chứng tỏ cậu không phải dựa vào hắn mới có ngày hôm nay, cậu không cần phải dựa dẫm vào người khác. Hơn nữa Trần Anh Chung nói sai rồi, trừ khi ở dưới nước, còn ở những nơi khác và lúc khác đều là cậu bảo vệ Lê Nhã Phong, tuy cậu gặp may nhiều hơn.

Trần Anh Chung tỏ ra không hiểu: "Ý cậu là..."

"Ý tôi?"

Phổ Minh đứng thẳng người nhìn Anh Chung, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của anh, cậu cũng trả lời một cách nghiêm chỉnh: "Ý tôi là một khi chúng ta không thể lường trước nguy hiểm thì sợ hãi cũng vô tác dụng. Giữ tâm trạng và tinh thần vui vẻ là việc làm đúng đắn nhất bây giờ."

Anh Chung cau mày hỏi: "Cậu thật sự có thể yên lòng?"

"Tại sao tôi không thể yên lòng?"

Phổ Minh lườm Anh Chung: "Tôi cũng trưởng thành từ hoàn cảnh tăm tối, tuy trước đây tôi chưa gặp tình huống nguy hiểm đến mức độ này nhưng không có nghĩa tôi làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Trong quá khứ tôi không dưới một lần rơi vào trạng thái có thể xảy ra nguy khốn bất cứ lúc nào nên tôi đã học được cách thích ứng.

Còn nữa, anh nên nghĩ xem tại sao lão đại lại có thể khiến tôi tin tưởng vào anh ấy, tại sao tôi lại tự nguyện ở bên cạnh lão đại, khiến anh ấy tin tưởng tôi. Lão đại là người thế nào chắc anh cũng biết, con mắt nhìn người của anh ấy có lúc nào sai? Nếu ở hoàn cảnh này tôi cũng không thể điều tiết tâm trạng, anh cho rằng tôi có tư cách đứng bên lão đại hay sao? Tôi nghĩ có nói ra, công tử thế gia như anh chắc cũng không hiểu đâu."

Nói xong Phổ Minh lại cúi xuống ấn huyệt thái dương giúp Cẩm Vân để cô thư giãn tinh thần.

Đáy mắt Anh Chung lóe lên một tia sáng. Không bàn đến chuyện khác, chỉ riêng sự bình tĩnh và tùy cơ ứng biến của Phổ Minh, bên cạnh anh cũng rất hiếm người có được điều đó. Vậy mà anh đã để lỡ người trước mặt, anh thật sự không cam tâm.

Anh Chung nói nhỏ: "Phổ Minh, tôi..."

"Tôi và anh không phải là người cùng đường."

Phổ Minh quả quyết cắt ngang lời Anh Chung: "Còn nữa, tôi thích Lê Nhã Phong."

Ngữ điệu của cậu vô cùng thẳng thắn và dứt khoát.

Nghe Phổ Minh nói vậy Cẩm Vân lập tức ngẩng mặt nhìn cậu: "Em đã thông suốt rồi?"

Phổ Minh mỉm cười với Cẩm Vân: "Em đã thông suốt rồi, nhưng "thích" đối với em không phải là sống bên nhau trọn đời như chị nói mà là sợ bị mất đi. Người cả cuộc đời này em không muốn đánh mất, chỉ có Lê Nhã Phong."

Nụ hôn ở dưới nước khiến cậu đột nhiên hiểu rõ, hóa ra "thích" không phải là vấn đề phức tạp lằng ngoằng, không cần định nghĩa quá khứ thế nào tương lai thế nào, mà là không muốn đánh mất. Cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi sẽ ra sao nếu cậu mất đi Nhã Phong.

Cẩm Vân nở nụ cười yếu ớt: "Chúc mừng em, nhưng con đường phía trước của em còn rất dài, sẽ vất vả đấy, Lê lão đại không phải là người có tình."

Phổ Minh gõ nhẹ lên trán: "Em không cảm thấy anh ấy vô tình. Cẩm Vân, chị không cần lo lắng cho em, em hiểu anh ấy hơn mọi người."

"Thích" chỉ là một cảm giác không lời lẽ nào có thể miêu tả, hơn nữa định nghĩa của mỗi con người về "thích" không giống nhau. Cậu sẽ khổ cực khi thích Lê Nhã Phong ư? Cậu không cảm thấy điều đó.

Biết Phổ Minh đã hoàn toàn cự tuyệt mình, Anh Chung hơi chua xót trong lòng. Có lẽ anh sớm biết có kết quả ngày hôm nay, Lê Nhã Phong và Trần Phổ Minh tuy biểu hiện ra bên ngoài chẳng có gì cả nhưng bầu không khí giữa họ không một kẻ thứ ba nào có thể xen vào. Đặc biệt lúc gặp nguy hiểm, trong mắt họ chỉ có đối phương, Anh Chung như nếm phải trái đắng khi chứng kiến cảnh tượng đó.

"Có lẽ cậu hiểu Lê lão đại hơn chúng tôi, nhưng tôi biết Lê lão đại không hiểu tình là gì."

Anh Chung không có ý phá hoại tình cảm của cậu và hắn, anh biết tình cảm của họ anh dù muốn cũng không thể phá hoại. Anh Chung chỉ bình thản nói ra sự thật, sự thật ai ai cũng biết.

Phổ Minh mỉm cười: "Không hiểu thì thôi, chẳng có gì quan trọng. Không hiểu không hẳn không tốt, hiểu cũng chưa chắc đã tốt. Cảm giác thật sự là ở đây chứ không phải ở trên đầu."

Vừa nói cậu vừa chỉ tay lên ngực Trần Anh Chung.

Anh đột nhiên hiểu ra tại sao Phổ Minh và Nhã Phong lại bị đối phương thu hút. Đó là vì hai người đều có tình cảm chân thành nhất, cảm giác trực tiếp với nhau. "Tình" là thứ có thể dùng từ ngữ gì để hình dung? Miệng nói ra tôi thích anh, tôi yêu anh là hiểu về tình yêu? Không bộc lộ lẽ nào không hiểu hay sao? Anh Chung nhìn Phổ Minh bằng ánh mắt phức tạp, có lẽ cậu nói đúng, hiểu hay không hiểu chẳng quan trọng, quan trọng là trao trái tim cho đối phương.

"Trần Phổ Minh!"

Giọng nói lạnh lùng của Lê Nhã Phong đột nhiên vọng đến, Phổ Minh bất giác nhíu mày, hắn tức giận mới gọi cả họ tên cậu, nhưng cậu đã làm gì sai? Phổ Minh quay đầu về phía Nhã Phong.

Lê Nhã Phong lạnh lùng sải bước dài đi tới, hắn liếc qua Anh Chung rồi trừng mắt với Phổ Minh. Cậu vội nhìn xuống người mình, kiểm tra xem có điều gì không vừa ý hắn. Phổ Minh còn chưa phản ứng, Lê Nhã Phong đã đến trước mặt cậu, hắn giơ tay giữ chặt thắt lưng cậu và kéo cậu về phía hắn.

Mép Phổ Minh co giật, cậu còn chưa kịp lên tiếng, Anh Chung đột nhiên thò tay nắm cổ tay cậu đang đặt trên ngực Lê Nhã Phong. Anh quay sang nói với hắn: "Lê lão đại, hành vi của anh rất không tôn trọng Phổ Minh, cậu ấy đang nói chuyện với chúng tôi."

"Bỏ tay ra."

Ánh mắt Lê Nhã Phong vô cùng lạnh lẽo pha trộn tia giết người.

Anh Chung nhìn thẳng vào hắn: "Phổ Minh vẫn chưa mở miệng từ chối. Lê lão đại, chắc anh không quá can thiệp vào việc riêng của thuộc hạ đấy chứ? Lẽ nào anh cũng có thái độ này với đám Hồng Ưng, đến chuyện nhỏ nhặt cũng quan tâm? Hay anh chỉ đối xử như vậy với Phổ Minh, nhất cử nhất động của cậu ấy anh đều để ý và so đo?"

Cẩm Vân ở bên cạnh nghe Anh Chung nói vậy liền nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Lê Nhã Phong không trả lời mà cúi xuống đối mặt với Phổ Minh. Cậu tất nhiên không ngốc nghếch đến mức không hiểu ý Anh Chung, bắt gặp tia sát khí từ đáy mắt Nhã Phong, Phổ Minh bất giác mỉm cười với hắn, gỡ khỏi tay Anh Chung rồi quay về phía anh: "Đây là chuyện của tôi."

Lê Nhã Phong siết chặt eo Phổ Minh, quay người đưa cậu bước đi. Lúc lướt qua vai Anh Chung, hắn buông một câu lạnh lùng: "Đây là việc của tôi."

Câu trả lời và ngữ khí của Lê Nhã Phong giống hệt Trần Phổ Minh. Nhìn theo bóng lưng hai người, Anh Chung lắc đầu và không nói thêm một lời nào. Lê Nhã Phong là người bá đạo và kiêu ngạo, Phổ Minh cũng kiêu ngạo không kém. Chuyện của hai người chỉ mình họ biết là đủ, không cần người ngoài can thiệp. Anh dù thế nào cũng chỉ là người ngoài trong con mắt của họ.

"Cậu nói giúp Phổ Minh?" Cẩm Vân hỏi nhỏ, gương mặt cậu biểu lộ vẻ khó tin.

Trần Anh Chung cười gượng: "Cô đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy. Tôi thích thì tôi sẽ giành giật, tôi chỉ là trung thành với trái tim mình. Thích cậu ấy chẳng phải muốn cậu ấy hạnh phúc sao? Tôi cũng chỉ không muốn hổ thẹn với lương tâm."

Vừa nói anh vừa quay người đi mất.

Cẩm Vân bất giác nhíu mày, có lẽ anh chàng playboy này không xấu xa như cậu tưởng tượng. Cô vừa nghĩ vừa đi theo Anh Chung.

.

Lê Nhã Phong ôm Phổ Minh đi tới một tảng đá trên bãi cát rồi ngồi xuống, cậu tựa đầu vào ngực Nhã Phong, ngẩng lên nhìn hắn: "Tôi đâu có làm sai chuyện gì, tại sao anh tức giận?"

Lê Nhã Phong cúi đầu nhìn vào mắt Phổ Minh mà không lên tiếng. Cậu thấy ánh mắt hắn có tia phức tạp, phức tạp đến mức có lẽ hắn cũng không thể diễn giải. Phổ Minh bất giác nhíu mày, có lẽ cậu nên đặt câu đơn giản hơn với hắn.

"Lão đại, lão đại còn dặn dò gì không ạ?" Hồng Ưng tiến lại gần, giọng nói của anh ta cắt đứt dòng suy nghĩ của Phổ Minh.

"Cần làm gì thì làm, không việc gì phải sợ."

Nếu không phải quá căng thẳng, Hồng Ưng sẽ không đến hỏi ý kiến hắn. Lê Nhã Phong chỉ nói một câu ngắn gọn, sự việc cần xảy ra cuối cùng cũng xảy ra, nếu không thể trốn tránh thì dũng cảm đối mặt, không việc gì phải căng thẳng, dù trời sắp sập hắn cũng mặc kệ.

"Vâng ạ." Câu trả lời của Hồng Ưng đại diện cho tất cả mọi người. Chỉ cần có Lê Nhã Phong ở đây, dù nguy hiểm lớn cỡ nào cũng có thể vượt qua, từ xưa đến nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net