Chap 86: Vực sâu địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh vẫn chưa chết à?"

Ngô Khánh Tùng lẻn vào rất nhanh, giọng nói của cậu ta không rõ là quan tâm hay chế nhạo.

Phổ Minh trừng mắt với Khánh Tùng, vẻ mặt cậu đầy tức giận: "Thẳng nhỏ này chết ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện?"

Ngô Khánh Tùng cúi xuống nhìn Phổ Minh, cậu ta cất giọng trầm trầm: "Anh không nghĩ chính là tôi ra tay với anh?"

Mắt không rời khỏi gương mặt như thiên thần của Ngô Khánh Tùng, Phổ Minh lắc đầu. Tuy cậu không nhìn rõ người tấn công cậu nhưng với chiều cao và bàn tay của hắn thì chắc chắn không phải là Khánh Tùng. Lúc tỉnh lại, ý nghĩ Ngô Khánh Tùng giở trò từng thoáng qua đầu câuh nhưng không rõ vì nguyên nhân gì, trực giác báo cho cậu biết, cậu bé không phải là thủ phạm.

Thấy Phổ Minh lắc đầu một cách kiên định, ánh mắt cậu không hề tỏ ra nghi ngờ, Ngô Khánh Tùng bất giác cau mày, cậu ta mở miệng nói: "Tôi thật sự chẳng muốn giúp anh chút nào, loại người như anh chết sớm đầu thai sớm còn hơn."

Vừa nói Ngô Khánh Tùng vừa đỡ Phổ Minh đứng dậy.

"Em làm gì vậy? Ở đây..."

"Anh nói nhiều thế làm gì? Nhanh lên."

Phổ Minh còn chưa nói hết câu, Ngô Khánh Tùng lập tức cắt ngang lời cậu. Cậu ta đỡ lưng Phổ Minh rồi đưa cậu đi nhanh ra ngoài.

Phổ Minh biết Ngô Khánh Tùng tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thận trọng và lắm mưu kế, do đó cậu không nói thêm một lời nào, cố gắng lê bước cùng cậu bé đi. Mặc dù trong lòng Phổ Minh có nhiều thắc mắc nhưng cậu biết bây giờ không phải lúc.

Lúc ra khỏi phòng, Phổ Minh mới phát hiện nơi cậu bị nhốt là nhà bếp, một nhà bếp chưa từng nấu nướng nên không có mùi dầu khói, thảo nào cậu không có cảm giác gì cả. Nếu không quan sát trang trí nội thất ở bên ngoài, sẽ không ai nghĩ đây là nhà bếp.

"Anh bạn nhỏ, chúng ta đi đâu vậy?"

Phổ Minh mở miệng hỏi khi thấy Ngô Khánh Tùng không phải đưa cậu đi ra ngoài. Cậu bé đẩy mạnh bức tường bên ngoài nhà bếp, bức tường không có một dấu hiệu bất thường nhưng khi Khánh Tùng sờ tay vào chỗ bày mấy con dao thái thịt, bức tường đột nhiên mở ra một ô trống, bên trong là thông đạo tối om.

Ngô Khánh Tùng nói nhỏ: "Đi nhanh lên."

Vừa nói cậu ta vừa ôm ngang lưng Phổ Minh kéo cậu vào thông đạo bí mật.

Phổ Minh quay đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ nhà bếp. Lúc này vẫn là ban đêm, ở ngoài có nhiều giọng nói sốt ruột và tức giận của nhiều người. Không hiểu tại sao Ngô Khánh Tùng không đưa cậu ra ngoài, ngược lại kéo cậu vào mật đạo. Tuy nhiên, thân thể Phổ Minh đang rất suy yếu nên cậu không thể thoát khỏi bàn tay của Ngô Khánh Tùng.

"Tại sao không đi ra ngoài?"

Phổ Minh mở miệng hỏi ngay khi cánh cửa của mật đạo khép lại.

Ngô Khánh Tùng dùng bật lửa để chiếu sáng, cậu ta nhìn Phổ Minh bằng ánh mắt khinh miệt: "Ra ngoài? Anh nghĩ đây là địa bàn của ai hả? Anh thích thì đi đi."

Nói xong cậu ta liền buông tay Phổ Minh.

Không được Ngô Khánh Tùng đỡ, Phổ Minh lảo đảo tựa người vào bờ tường mật đạo. Nghe hàm ý châm biếm trong câu nói của Khánh Tùng, Phổ Minh lập tức hiểu ra vấn đề.

Đây là địa bàn của Lam Bang, nếu cậu và Khánh Tùng đường đường chính chính đi ra ngoài, chỉ e chưa tới cửa đã bị bắt lại. Lần này đúng là cậu sơ ý quá.

Phổ Minh mỉm cười: "Bé con, em là người của Lam Tư phải không?"

Có thể đưa cậu đi lại ngay tại địa bàn của Lam Tư, Phổ Minh thật sự không nghĩ ra lý do nào khác, bởi vì chỉ có người của Lam Tư mới ở trong căn phòng này.

Ngô Khánh Tùng cười nhạt: "Anh sợ rồi à?"

Phổ Minh cười khẽ: "Có gì đáng sợ chứ? Đến Lam Tư tôi còn không sợ, tại sao phải sợ em? Lại đây để tôi dựa một chút."

Cậu vừa nói vừa khoác vai Ngô Khánh Tùng. Mật đạo rất nhỏ nên khoảng cách giữa hai người chưa đến một cánh tay, Phổ Minh dễ dàng tựa vào người Ngô Khánh Tùng, để cậu ta đỡ tấm thân yếu ớt của mình.

Thấy Phổ Minh không hề tỏ ra sợ hãi hay đề phòng mình, Khánh Tùng chỉ hừ một tiếng rồi để cậu dồn trọng lượng cơ thể vào người cậu ta. Cậu ta cất giọng khinh thường: "Nếu không có tôi, sớm muộn gì anh cũng bị đi đời."

Miệng nói cứng như vậy nhưng Khánh Tùng vẫn giơ tay đỡ Phổ Minh.

Cậu mỉm cười nói: "Đúng vậy, quân sư nhỏ tuổi của anh."

Ngô Khánh Tùng đưa Phổ Minh tiến về phía trước, cậu ta cất giọng lạnh lùng: "Tôi không phải là người của Lam Tư."

Phổ Minh không ngờ Ngô Khánh Tùng giải thích với cậu, cậu ta tuy tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ không khác người lớn. Giải thích cho cậu biết là chuyện hiếm có, Phổ Minh bất giác gật đầu: "Sao em tìm được đến chỗ anh?"

Nhã Phong không tìm thấy cậu trong khi Khánh Tùng có thể tìm ra, Phổ Minh không muốn suy đoán lung tung nên mở miệng hỏi thẳng.

Ngô Thế Huâb cất giọng lạnh nhạt: "Tôi ra khỏi mật đạo thì đụng trúng phòng của anh. Anh nghĩ liệu tôi có thể không phát hiện ra người to đùng như anh?

Phổ Minh nghe vậy hơi nhíu mày. Trên đời có những sự việc trùng hợp một cách kỳ lạ. Ngô Khánh Tùng trốn ở đâu không trốn, lại trốn đúng vào địa bàn của Lam Tư, gặp đúng nơi cậu bị giam cầm, cậu ta quả nhiên là phúc tinh của cậu.

Mật đạo vừa hẹp vừa dài, không khí yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở. Tiếng động ở bên ngoài hoàn toàn biến mất.

Phổ Minh dựa vào người Ngô Khánh Tùng thở hổn hển. Cậu phát hiện nếu bây giờ cậu không nói chuyện, chỉ sợ không khí yên tĩnh sẽ khiến cậu không thể gắng gượng. Thế là Phổ Minh mở miệng: "Làm thế nào em phát hiện ra mật đạo này? Em không bị thương đấy chứ?"

Ngô Khánh Tùng quay sang trừng mắt với Phổ Minh: "Bây giờ anh mới nghĩ đến sự an nguy của tôi?"

Nghe thấy sự phẫn nộ và chỉ trích trong lời nói của Khánh Tùng, Phổ Minh liền mỉm cười xoa đầu cậu bé: "Anh xin lỗi, mấy tiếng đồng hồ vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện nên không nghĩ tới em, anh thật sự xin lỗi."

Từ lúc tỉnh lại, người cậu nghĩ đến nhiều nhất là Nhã Phong, sau đó cậu tập trung tìm cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Cậu thật sự không bận tâm đến Ngô Khánh Tùng.

Lúc bị tấn công cho đến trước khi ngất đi, Phổ Minh không nghe thấy một tiếng động dị thường, Ngô Khánh Tùng lại là cậu bé cực kỳ nhanh nhẹn nên trong tiềm thức, cậu không lo lắng cho cậu bé. Bây giờ Khánh Tùng nhắc đến chuyện này, Phổ Minh bất giác toát mồ hôi lạnh. Cậu đã quá sơ suất, dù Khánh Tùng lợi hại cỡ nào, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé mười hai tuổi.

Do đó Phổ Minh trực tiếp nói lời xin lỗi, thái độ của cậu rất thành tâm thành ý. Ngô Khánh Tùng hơi sững người, cậu ta nghĩ Phổ Minh sẽ viện cớ này cớ kia, không ngờ cậu lại nói xin lỗi một cách dứt khoát như vậy.

"Thôi khỏi, tâm tư của anh đặt hết vào Lê Nhã Phong rồi, làm gì còn nghĩ đến chuyện khác, tôi cũng chẳng trông chờ vào anh."

Ngô Khánh Tùng xua tay. Cậu ta đúng là chưa bao giờ mong chờ Phổ Minh nhớ đến sự an nguy của cậu ta, càng không trông chờ người của Lê Gia sẽ đi tìm cậu ta một khi biến mất. Tất cả đều dựa vào bản thân, cậu ta đã lĩnh ngộ và quen với điều này từ lâu.

Phổ Minh vuốt tóc Ngô Khánh Tùng, cậu cất giọng khẽ khàng: "Trên đời này không có nhiều thứ khiến anh coi trọng, thứ để ở trong lòng càng ít. Nhìn bề ngoài anh có vẻ tùy ý, sao cũng được, nhưng kỳ thực là bạc tình. Anh sẽ không bao giờ bận tâm, càng không bao giờ lo lắng cho những người không liên quan tới anh. Vì vậy, bé con, em hãy làm em trai của anh đi."

Nghe câu đầu tiên của Phổ Minh, Ngô Khánh Tùng đã đen mặt. Đến mấy từ cuối cùng, cậu ta lập tức dừng bước quay sang nhìn cậu.

Phổ Minh mỉm cười với Ngô Khánh Tùng, ánh mắt cậu tràn ngập sự yêu thương: "Anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ không có người thân. Em có đồng ý làm người thân đầu tiên của anh không?"

Ngô Khánh Tùng ngẩng đầu đối diện với gương mặt tươi cười rạng rỡ của Phổ Minh. Dưới ánh lửa lập lòe, vẻ mặt cậu thể hiện rõ sự yêu thương, thích thú, ấm áp, không hề giả tạo, không hề miễn cưỡng, cũng không có sự nịnh nọt hay lợi dụng. Sự dịu dàng của Phổ Minh khiến Ngô Khánh Tùng ngây người trong giây lát.

Một lúc sau, Ngô Khánh Tùng mới định thần, cậu ta quay đầu và buông một câu lạnh lùng: "Ai thèm!"

Sau đó cậu ta lại đỡ Phổ Minh đi tiếp.

Cảm nhận thấy đôi bàn tay của Khánh Tùng hơi run run, Phổ Minh bất giác mỉm cười vuốt tóc cậu bé. Cậu đột nhiên hiểu ra tại sao Nhã Phong lại thích vuốt tóc cậu, hóa ra cảm giác này rất tuyệt. Đó là một thứ tình cảm yêu thương trìu mến, cho dù tình cảm của cậu với Khánh Tùng hoàn toàn khác với Nhã Phong đối với cậu. Phổ Minh bỗng dưng nhận ra, Nhã Phong luôn bộc lộ tâm tình của hắn thông qua hành vi cử chỉ chứ không phải bằng lời nói. Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi cậu càng tươi tắn hơn.

Thấy Phổ Minh có tâm trạng rất tốt, Ngô Khánh Tùng mím chặt môi như không thèm bận tâm đến lời đề nghị vừa rồi của cậu. Nhưng nội tâm của cậu bé không lừa nổi Phổ Minh. Có lẽ ở bên cạnh Nhã Phong một thời gian dài nên cậu cũng trở nên nhạy cảm hơn. Cậu dường như có thể nhìn thấu tâm tình của Ngô Khánh Tùng.

Dù sao Khánh Tùng cũng chỉ là cậu bé mười hai tuổi. Dù bề ngoài cậu ta có kiên cường như thế nào, dù trí tuệ của cậu ta có phát triển đến mức nào, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ đang ở tuổi dựa dẫm, tuổi vô lo.

"Lúc anh bị tấn công, em đứng bên cạnh nên chứng kiến từ đầu đến đuôi, nhưng em giả vờ như không nhìn thấy, để mặc bọn chúng bắt anh đi."

Sau một hồi im lặng, Ngô Khánh Tùng đột ngột lên tiếng.

Phổ Minh chờ Khánh Tùng nói tiếp, cậu không trách hành vi khoanh tay đứng nhìn của cậu bé. Khánh Tùng còn nhỏ tuổi lại không biết võ thuật, nếu cậu bé manh động, chỉ e là sẽ mất mạng ngay lập tức. Hơn nữa Khánh Tùng không phải là người cố sống cố chết, cậu bé giống Nhã Phong hồi nhỏ ở điểm biết nhẫn nhịn.

"Anh vừa bị đưa đi, đám Hồng Ưng liền phát hiện anh biến mất. Em chưa bao giờ thấy Lê Nhã Phong nổi điên như vậy. Anh ta lập tức dẫn người lao đi tìm anh."

Ngô Khánh Tùng nhếch mép nở nụ cười châm biếm: "Đúng là đồ vô dụng, đến em đứng ở bên cạnh bọn họ cũng không nhìn thấy, tất cả mọi người đều rời khỏi nơi đó."

Phổ Minh bất giác cau mày, cậu giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Ngô Khánh Tùng: "Anh ấy là anh rể của em, em không được phép nói anh ấy vô dụng."

Khánh Tùng quay sang trừng mắt với Phổ Minh nhưng không phản đối lời cậu. Cậu bé tỏ ra tức giận: "Anh còn còn nói chen ngang nữa thì đừng mong em kể cho anh nghe."

"Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, em kể tiếp đi."

Phổ Minh gượng cười.

Ngô Khánh Tùng nghiến răng: "Đồ vô dụng là vô dụng, ở tình huống đó tự nhiên bị một người con trai làm ảnh hưởng đến năng lực phân tích và phán đoán, không phải vô dụng thì là gì? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp một cách ngẫu nhiên đến thế, rõ ràng là cái bẫy. Vậy mà nơi quan trọng nhất lại không có người canh gác, cả đám rút đi hết, đúng là ngu không chịu nổi."

Sau khi mắng xong, Ngô Khánh Tùng dường như đã hả giận, cậu ta cất giọng lạnh lùng: "Lê Nhã Phong dẫn người rời khỏi chỗ đó không bao lâu, mấy người ở trong phòng nhanh chóng đi ra, em lén lút đi theo bọn họ, nghe không sót một từ nào, quả nhiên bọn họ chính là người đứng sau tất cả những vụ này."

Phổ Minh nghe nói vậy lập tức túm tay Khánh Tùng: "Em có bị thương ở đâu không?"

"Em đã bảo anh đừng có chen ngang mà."

Khánh Tùng lại trừng mắt với Phổ Minh, cậu ta hừ một tiếng rồi nói tiếp: "Em là ai hả? Một khi em đã bám theo, dù bọn họ có bản lĩnh cũng không thể phát hiện ra em."

Ngô Khánh Tùng nói có vẻ tự tin nhưng bộ dạng cậu ta bẩn thỉu, quần áo dính máu. Bây giờ ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ nên Phổ Minh quyết định không phản bác lời cậu ta.

Mấy người đó đều là nguyên thủ quốc gia, bên cạnh bọn họ chắc có không ít vệ sỹ, Phổ Minh cũng có thể đoán ra Ngô Khánh Tùng đã mạo hiểm như thế nào.

Thấy Phổ Minh không mở miệng, Khánh Tùng nói tiếp: "Sau khi làm rõ, em chuẩn bị rút lui, nhưng đúng lúc đó bị bọn họ phát hiện. May mà em nhanh nhẹn, lại khá gặp may mắn nên trong trong quá trình trốn tránh em phát hiện ra mật đạo này. Không ngờ khi ra khỏi mật đạo, em lại nhìn thấy anh."

Nghe Ngô Khánh Tùng chỉ vài ba câu kể xong câu chuyện, ngữ điệu của cậu ta không cao không thấp mà chỉ có bình thản và lạnh lùng, Phổ Minh bất giác vuốt tóc cậu ta. Cậu bé này quật cường đến đáng ghét, thông minh đến mức khiến người khác phát điên, máu lạnh vô cùng nhưng cũng rất đáng yêu.

Phổ Minh đột nhiên nghĩ ra điều gì lập tức lên tiếng: "Ý của em là mấy vị nguyên thủ quốc gia đó bày trò đối phó với Nhã Phong và Lam Tư?"

Ngô Khánh Tùng gật đầu: "Đúng rồi, thật ra chuyện này không khó đoán. Hai giới hắc bạch đạo trên thế giới này chẳng có ai đủ khả năng đồng thời nuốt một lúc hai nhà Lê Gia và Lam Bang. Kế hoạch của bọn họ không phải quá tỉ mỉ, thậm chí còn hơi cẩu thả, nhiều người có thể nghĩ ra. Chỉ có điều không ai dám thực hiện, bởi vì không có cơ hội hoặc là sợ nuốt không trôi sẽ phản tác dụng."

Ngừng một lát Ngô Khánh Tùng nói tiếp: "Nhưng nếu một số nguyên thủ của các cường quốc liên kết thì không có vấn đề gì, bọn họ có đủ thế lực thôn tính cả Lê Gia lẫn Lam Bang."

Nghe đến đây tim Phổ Minh đập nhanh một nhịp, cậu sớm đoán ra kẻ chủ mưu không phải nhân vật tầm thường, nhưng cậu không ngờ lại là các nguyên thủ quốc gia. Phổ Minh cau mày hỏi: "Làm vậy bọn họ có ích lợi gì chứ?"

Ngô Khánh Tùng quay sang nhìn cậu: "Ích lợi gì ư? Được, anh thử nghe xem có ích lợi gì nhé, Lê Gia và Lam Bang đều là nhà sản xuất vũ khí, hai gia tộc này gần như lũng đoạn cả thị trường Âu Mỹ, trong tay nắm thiết vị vũ khí tiên tiến nhất và nguồn tài nguyên của toàn cầu.

Nước Mỹ có chế độ chính trị như thế nào chắc anh cũng biết. Mỗi kỳ tổng thống ở đằng sau lưng đều có những thế lực chống đỡ. Đặc biệt, các nhà sản xuất vũ khí là đối tượng bị lôi kéo đầu tiên. Nếu không có sự ủng hộ của bọn họ, những người đó khó có thể ngồi lên ghế tổng thống. Các nhà cầm quyền vừa kính vừa sợ những thế lực như vậy, nhưng lại không thể khống chế bọn họ. Bọn họ là sự uy hiếp to lớn đối với các nhà cầm quyền. Vì vậy anh thử nói xem, các nhà cầm quyền nên để mặc bọn họ thao túng mình hay tiêu diệt bọn họ thì tốt hơn?"

Mấy câu nói của Ngô Khánh Tùng đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề, Phổ Minh hít một hơi sâu, thế giới này là như vậy, đây mới là thế giới chân thực nhất.

Nhìn vẻ mặt của Phổ Minh, Ngô Khánh Tùng biết cậu đã hiểu ra vấn đề, cậu ta nói tiếp: "Đúng lúc Lê Gia và Lam Bang trở mặt, vừa vặn cho bọn họ cơ hội tốt. Loại bỏ hai gia tộc đồng nghĩa với việc tiêu diệt cả giới hắc đạo, bọn họ sẽ xây dựng một trật tự mới, trật tự mà bọn họ trở thành nhân vật trung tâm. Về phần thế lực và những thứ còn sót lại của hai gia tộc, em tin mấy vị nguyên thủ đó có đi ngủ cũng cười toét miệng."

Đến lúc này Phổ Minh mới lên tiếng: "Thảo nào lúc ở bên ngoài anh nghe thấy tiếng huyên náo hỗn loạn, chắc bọn họ đã có hành động?"

Ngô Khánh Tùng gật đầu đồng tình: "Em cũng nghe thấy rồi, có lẽ bọn họ đã động thủ. Bọn họ chỉ cần chậm chễ một chút sẽ bị Lê Nhã Phong và Lam Tư bắt được, đến lúc đó bọn họ chạy đằng trời..."

Nói đến đây Ngô Khánh Tùng đột nhiên ngậm miệng, Phổ Minh quay sang nhìn cậu ta, cả hai đều dừng bước, sắc mặt đầy đăm chiêu.

"Tiêu diệt cả giới hắc đạo, lập lại trật tự mới!"

Phổ Minh nhắc lại câu nói của Khánh Tùng.

Gương mặt cậu ta đột nhiên trở nên khó coi vô cùng, cậu ta ôm chặt eo Phổ Minh đỡ cậu quay lại đường cũ. Vừa rồi cậu ta chỉ là thuận miệng nói ra, bây giờ mới nghĩ đến. Tiêu diệt cả giới hắc đạo có nghĩa là phá hủy toàn bộ nơi này, bao gồm tất cả những người ở ngoài kia. Đến lúc này Ngô Khánh Tùng bất chấp việc trở lại địa bàn của Lam Tư.

Phổ Minh cũng quên đi đau đớn, bước nhanh về phía trước. Cậu giơ tay khởi động chiếc hoa tai, hoa tai chỉ phát ra tiếng rè rè, báo hiệu không có sóng. Phổ Minh nhăn mặt: "Không có tín hiệu, ở đây có thiết bị gây nhiễu. Bọn họ tính làm gì vậy?"

"Hủy diệt tất cả."

Ngô Khánh Tùng cất giọng vô cùng nghiêm túc. Không biết các nguyên thủ kia bày trò gì, nhưng kết quả bọn họ cần là hủy diệt sạch sẽ nơi này.

Khánh Tùng vừa dứt lời, ánh lửa trên tay tắt ngóm, chiếc bật lửa tinh xảo trên tay cậu ta đã hết nhiên liệu. Trong giây lát, cả mật đạo tối om. Mật đạo có khá nhiều ngã rẽ xuyên nhau, tuy không phức tạp như Kim Tự Tháp nhưng nếu không thuộc đường cũng rất khó mò ra ngoài.

Ngô Khánh Tùng ghi nhớ lối đi vừa rồi, cậu ta chỉ sững người trong giây lát rồi lại đỡ Phổ Minh đi về phía trước.

"Rẽ trái."

"Không, rẽ phải."

Tới một ngã rẽ, Phổ Minh và Khánh Tùng có ý kiến khác nhau.

Bắt gặp thái độ kiên quyết của Ngô Khánh Tùng, Phổ Minh liền làm theo ý của cậu bé.

Phổ Minh là siêu trộm nên nhớ đường rất giỏi. Nhưng bây giờ cậu không được khỏe, đầu óc hơi quay cuồng nên cậu không chắc mình nhớ đúng.

Trong mật đạo tĩnh mịch chỉ có tiếng bước chân và hơi thở ngày càng nặng nề.

"Anh hãy cố gắng thêm một lúc nữa."

Cảm thấy thân thể Phổ Minh ngày càng đè nặng, Ngô Khánh Tùng bất giác ôm chặt eo cậu tiến về phía trước. Cậu ta tận mắt chứng kiến cảnh Phổ Minh bị bắn, vết thương nặng đến mức nào cậu ta biết rõ, nhưng lúc này chỉ có thể kiên trì.

"Em yên tâm, anh không chết nổi đâu."

Phổ Minh nghiến răng, cậu cảm thấy vết thương hình như toác ra và bắt đầu chảy máu, nhưng cậu vẫn có thể kiên trì.

"Có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?"

Đi một lúc phải gặp lối ra mới đúng, nhưng mãi vẫn không thấy gì, Phổ Minh cau mày hỏi nhỏ.

Ngô Khánh Tùng biết có lẽ cậu ta đã đi nhầm đường, thế là cậu ta đỡ Phổ Minh rẽ sang một hướng khác, lối này có vẻ thông suốt chắc sẽ có đường ra. Nếu bây giờ quay lại đường cũ, cậu ta cũng không thể xác định phương hướng.

"Mùi gì vậy nhỉ?"

Đang đi, đột nhiên Khánh Tùng dừng lại, cậu ta ngửi thấy mùi gì đó trong không khí.

"Lưu huỳnh, là mùi lưu huỳnh."

Phổ Minh phát giác ra điều bất thường.

"Anh dựa vào đây."

Khánh Tùng để Phổ Minh dựa vào tường, còn cậu ta đi lom khom về hướng phát ra mùi lưu huỳnh.

Nơi này sao lại có lưu huỳnh? Phổ Minh tựa cả người vào bờ tường khép mi mắt, cặp chân mày của cậu ngày càng nhíu chặt. Lưu huỳnh lúc làm thuốc nổ mới cần đến, còn ở đây, mùi lưu huỳnh chỉ thoảng qua, nếu không phải là người có khứu giác nhạy cảm chắc khó có thể phát hiện.

Phía trước đột nhiên có tiếng động nhẹ, sau đó là ánh lửa chiếu sáng. Phổ Minh liền mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến cậu hóa đá trong giây lát.

Thuốc nổ được chất đầy ở thông đạo phía trước, còn ánh lửa được phát ra từ bó đuốc trên tay Ngô Khánh Tùng. Phổ Minh đưa mắt nhìn Khánh Tùng, sắc mặt cậu bé cũng trắng bệch.

Đây là loại thuốc nổ tiên tiến nhất trên thị trường hiện nay, đều do Lê Gia và Lam Bang sản xuất, sức công phá của nó như một trái bom. Nhìn đống thuốc nổ chất đầy thông đạo, hai chân Phổ Minh mềm nhũn. Cậu biết uy lực của loại thuốc nổ này. Lúc cậu cùng Nhã Phong đuổi theo lô vũ khí ở trên biển, loại thuốc nổ này khiến một con tàu chở hàng cỡ lớn nổ tun trong nháy mắt.

Ở trên tường một lối rẽ khác gần đó, rất nhiều máy hẹn giờ được dán lên tường. Dưới ánh lửa, những cái máy hẹn giờ nhỏ này phát ra ánh sáng sắc lạnh, giống như chỉ cần mở miệng là nuốt trôi mọi thứ.

Ngô Khánh Tùng hiển nhiên cũng biết đó là thứ gì. Cậu ta lùi lại hai bước, đưa bó đuốc cho Phổ Minh rồi cất giọng hơi run run: "Để em đi xem sao."

Phổ Minh cầm bó đuốc, bám vào bờ tường lùi lại mấy bước. Nơi này nhiều thuốc nổ như vậy, càng tránh xa ngọn lửa càng tốt.

Một lúc sau, Ngô Khánh Tùng quay về, sắc mặt cậu ta khó coi đến mức đỉnh điểm. Cậu ta cất giọng nói nhỏ: "Chỗ này toàn bộ đều là thuốc nổ, mấy thông đạo phía trước đều có, đại khái khoảng một tấn, uy lực có lẽ..."

"Còn bao nhiêu thời gian?"

Phổ Minh hít một hơi sâu, cắt ngang lời Khánh Tùng. Cậu cố gắng ép bản thân trấn tĩnh.

Ngô Khánh Tùng giơ tay, trong tay cậu ta có một máy hẹn giờ, đồng hồ báo hiệu thời gian vẫn chưa hoạt động, chắc là bọn họ chưa đặt hẹn giờ.

"Bên trong toàn bộ là máy hẹn giờ."

Ngô Khánh Tùng nói nhỏ. Phía trong kia có rất nhiều máy hẹn giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net