Chap 9. Trở lại New York

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tổng thống sang trọng của khách sạn, Phổ Minh đứng bên cửa sổ vuốt ve viên Trần cương lớn. Đó là viên Ngôi sao Phi Đà Lạp, bảo vật của hoàng gia Châu Âu.

"Phổ Minh, lâu rồi không gặp". Không biết bao lâu sau, một giọng nói nam giới trầm trầm vọng tới.

Trần Phổ Minh từ từ quay lại nhìn người đàn ông lai Á Phi trước mặt. Gương mặt điển trai của anh ta lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ dạng nhếch nhác. Phổ Minh nhẹ nhàng mở miệng: "Lâu rồi không gặp, Á".

Vừa thấy chiếc motor quen thuộc, cậu liền biết người ngồi trên xe là ai. Đó là Mộc Á, siêu ăn trộm đứng đầu cánh mày râu trong tổ chức. Anh ta chưa từng thất thủ bao giờ, là chuyên gia về đồ châu báu như kim cương. Á là một trong những cộng sự trưởng thành cùng Phổ Minh.

Người đàn ông tên Á nhìn viên kim cương Ngôi sao Phi Đà Lạp trong tay Phổ Minh. Anh ta lắc đầu bước đến bên ghế sofa thả người xuống, giơ tay rót ly rượu tu một hơi. Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: "Không ngờ gặp cậu ở đây. Phổ Minh, tôi cần sự giúp đỡ của cậu".

Phổ Minh bước tới ngồi xuống đối diện với Á, nghịch viên kim cương trong tay: "Tôi đã rời khỏi tổ chức rồi. Chuyện của các cậu tôi không muốn dính đến nữa".

"Phổ Minh, cậu đừng có tuyệt tình như vậy. Cậu cũng biết cậu quan trọng với tổ chức như thế nào. Đại nhân sẽ không tha cho cậu đâu. Lần này cậu giúp tôi, tôi coi như chưa từng gặp cậu. Sau này cậu sống thế nào, tự do tự tại hay bị bắt giữ đều dựa vào khả năng của cậu".

Á cất giọng lạnh lùng.

Phổ Minh hiểu rõ, cậu là người của tổ chức ngót hai mươi năm nay. Đại nhân một tay đào tạo cậu trở thành siêu trộm, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua người hái ra tiền như cậu. Vì vậy, sau khi rời khỏi tổ chức, ở mỗi nơi Phổ Minh chỉ dừng lại một thời gian ngắn ngủi. Tuy tổ chức có tai mắt khắp nơi nhưng cậu không cho họ cơ hội tìm thấy mình. Thế giới này vô cùng rộng lớn, đợi đến khi Phổ Minh hết chỗ vui chơi chắc cũng đầu bạc răng long. Cậu chỉ không ngờ lại vô tình gặp Á ở đây.

"Với khả năng của cậu thì gặp phiền phức gì chứ?"

Nghe Phổ Minh nói vậy, Á biết cậu đã nhận lời. Anh ta cười gượng gạo: "Tôi đã coi thường thực lực của Hoàng gia Châu Âu. Sau khi tôi đánh cắp viên Ngôi sao Phi Đà Lạp nhưng vẫn chưa kịp gửi về, tôi đã bị họ truy đuổi. Tôi trốn chạy khắp nửa địa cầu, từ châu Âu tới nơi này mà vẫn không sao thoát khỏi bọn họ. Cậu hãy giúp tôi cắt đuôi đi".

Phổ Minh nghe xong bất giác nhìn Á chăm chăm. Cậu ta để xảy ra sơ suất nghiêm trọng như vậy thì thật đáng chết. Bị theo dõi, còn bị truy đuổi gần nửa địa cầu. Không biết nên khen cậu ta có bản lĩnh chạy trốn hay khâm phục những người đuổi theo cậu ta đây.

Ánh mắt của Phổ Minh khiến Á rất ngượng ngùng. Bị truy đuổi khắp nơi, đến tổ chức cũng không dám quay về, chỉ dám lang thang ở bên ngoài, bản thân cậu ta cũng cảm thấy mất mặt.

Nhìn bộ dạng ngượng ngập của Á, Phổ Minh cảm thấy rất mới mẻ. Sống cùng cậu ta mười mấy năm, cậu chưa chứng kiến cậu ta đỏ mặt bao giờ. Phổ Minh mỉm cười đưa viên Trần cương cho Á: "Cậu đã giám định chưa?".

Á nhíu mày nhìn Phổ Minh: "Nó là hàng thật, tuyệt đối không sai".

Phổ Minh bình tĩnh nói: "Tôi biết nó là đồ thật. Nếu cậu ăn trộm phải hàng nhái thì cậu về quê giải nghệ cho xong. Ý tôi là cậu đã quan sát nó kỹ lưỡng chưa?"

Á lập tức ngồi dậy xoay tròn viên kim cương trong tay, quan sát mọi góc độ. Một lúc sau, cậu ta do dự lên tiếng: "Độ bóng mặt này hơi nhạt".

Phổ Minh gật đầu: "Ở góc một trăm hai mươi độ, bọn họ rắc một lớp bột ngọc rất mỏng. Đây là thứ ngọc mềm quý hiếm nên có mùi hương đặc thù. Mùi hương này con người không ngửi thấy, nhưng dùng một loại máy dò đặc biệt sẽ giám sát được. Đó là lý do tại sao cậu bị truy đuổi suốt từ đông sang tây mà không làm cách nào cắt đuôi họ".

Á nghe xong tức hộc máu mắt. Cậu ta tự nhiên thua một thứ bột ngọc chưa từng nghe nói đến bao giờ, đúng là quá mất thể diện. Một lúc sau, Á ném viên kim cương vào tay Phổ Minh: "Cậu mau giúp tôi xử lý. Cậu là chuyên gia đồ cổ còn gì".

Phổ Minh đúng là chuyên gia giám định đồ cổ. Bất cứ cổ vật của triều đại lịch sử nào vào tay cậu là cậu có thể kể vanh vách. Nhưng bảo cậu giám định châu báu hay các bức họa thì chịu chết.

Phổ Minh mỉm cười cầm viên kim cương mài đi mài lại trên thành bàn uống trà. Á giật mình: "Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến bề mặt của nó".

Phổ Minh nói bình thản: "Đó là vấn đề cậu cần bận tâm chứ không phải tôi. Tôi chỉ phụ trách giúp cậu loại bỏ những người đuổi theo cậu".

Bột ngọc được rắc lên viên kim cương theo cách cổ điển. Máy móc hiện đại ngược lại không thể làm gì được nó. Cách cổ điển nhất, trực tiếp nhất lại là cách hữu dụng nhất, đó là dùng tay mài. Lớp bột ngọc dày đến mấy cũng chịu thua.

"Cho tôi ngủ ở đây một tối. Lâu lắm không được ngủ yên giấc rồi". Á vừa nói vừa buông người xuống chiếc giường gần nhất. Phổ Minh nhăn mặt. Mấy tháng không gặp, người này trở nên tùy tiện quá.

"Phổ Minh, sao cậu không đóng cửa phòng?"

Trần Anh Chung lên tiếng từ ngoài cửa lớn. Phổ Minh nhìn Á đang nằm trên giường. Mộc Á nhún vai tỏ ý xin lỗi. Một siêu trộm như cậu ta, đến khóa két bảo hiểm cực khó còn không thành vấn đề nữa là cánh cửa phổ thông này. Không cần nói nhiều, cậu ta đã trực tiếp phá hỏng khóa để vào phòng.

Phổ Minh cũng biết hành động ngu ngốc của Mộc Á. Nghe bước chân Trần Anh Chung mỗi lúc một gần, cậu chọn cách trầm mặc.

Trần Anh Chung đi vào trong, thấy Phổ Minh đang ngồi trên ghế sofa. Trên chiếc giường cách đó không xa có một anh chàng điển trai đang nằm ngủ. Anh không khỏi quan sát đánh giá tình hình.

"Có việc gì sao?" Phổ Minh với ly rượu vang đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Anh Chung nhìn anh chàng điển trai nằm trên giường, đột nhiên mỉm cười đến bên cạnh Phổ Minh ngồi xuống. Anh ta mở chiếc hộp đồ ăn: "Đã nói là tôi mời bữa tối".

Phổ Minh cúi xuống, thì ra đây là món cậu thích ăn nhưng chưa kịp giải quyết ở bữa tối. Trong lòng Phổ Minh hơi rung động, cậu không ngờ Trần Anh Chung tinh tế như vậy. Anh ta còn quay lại quán ăn đó mua đồ cho cậu, Phổ Minh chỉ nhìn đăm đăm anh mà không nói một lời nào.

Trần Anh Chung mỉm cười: "Đừng cảm động quá, tôi sẽ đắc ý đó".

Thấy Anh Chung hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Mộc Á, như thể anh ta chỉ là không khí, Phổ Minh bất giác đưa mắt về phía người đàn ông đang nằm trên giường. Anh ta cao một mét tám chín. Người to đùng thế mà bị coi là không khí. Nếu lúc đi ăn trộm cũng gặp tình hình tương tự thì tốt biết mấy.

"Tôi muốn đi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau. À đúng rồi, cám ơn anh".

Phổ Minh không muốn cho Anh Chung biết nhiều chuyện liên quan đến cậu, cũng không muốn để Mộc Á biết tình hình hiện tại của cậu. Hai người đàn ông này thuộc hai thế giới khác nhau, càng ít dính đến nhau càng tốt.

Trần Anh Chung không thay đổi sắc mặt: "Được thôi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Chúc cậu có giấc mơ đẹp, ngủ ngon nhé".

Anh vừa cười nói vừa hôn nhẹ lên trán Phổ Minh.

Nhìn Anh Chung thong thả bước đi, Phổ Minh bất giác sờ mũi. Người đàn ông này mới đề nghị cậu làm người tình của anh ta tối nay, thế mà bây giờ anh ta chẳng hề tỏ thái độ gì khi thấy trên giường cậu có người đàn ông khác. Không biết anh ta rộng lượng, hay bản tính anh ta lăng nhăng nên cũng cho phép người của mình lăng nhăng. Phổ Minh lắc đầu, thôi không nghĩ nữa, nghĩ nhiều mệt óc.

Thật ra Phổ Minh không hiểu, Trần Anh Chung là người từng trải. Anh chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán người với người có quan hệ như thế nào. Phổ Minh và Mộc Á tuy ở chung phòng nhưng bầu không khí không hề tích điện, chỉ thấy khách sáo, xa lạ thậm chí có phần đối địch. Anh Chung không nhìn ra thì đúng là uổng công anh ta ra đời bao nhiêu năm. Do đó, anh cảm thấy tương đối yên tâm về mối quan hệ của họ. Tuy nhiên, yên tâm không có nghĩa là anh không hành động.

Tắm xong, Phổ Minh chuẩn bị vào một phòng ngủ khác. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa thình thịch. Nhân viên phục vụ khách sạn cúi đầu nói lễ phép: "Khóa cửa bị hỏng, chúng tôi cần sửa lại".

Phổ Minh đợi họ sửa xong khóa cửa mới lên giường. Chưa kịp nằm xuống, nhân viên khách sạn lại gõ cửa, xin lỗi vì khách sạn phục vụ không chu đáo.

Phổ Minh mới chợp mắt vài phút, lại có người đến. Lần này là khách sạn tặng đồ thay lời xin lỗi. Tiếp theo là... cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Cậu tối sầm mặt, vội vàng bước ra khỏi phòng, đá cửa phòng Anh Chung bên cạnh. Không thèm để ý đến Trần Anh Chung mặt mày hớn hở đứng đợi ở cửa phòng, Phổ Minh đi thẳng đến chiếc giường lớn của anh, thả người nằm xuống. Bây giờ cậu có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi.

Lúc này, nụ cười trên môi Anh Chung càng tươi roi rói. Anh đóng cửa, đến bên giường ngắm nhìn Phổ Minh. Cậu ấy ngủ ở chỗ của anh, anh sẽ càng yên tâm hơn.

Sáng hôm sau, Phổ Minh còn đang ngủ say sưa, bên tai cậu đột nhiên có tiếng ù ù. Phổ Minh tỉnh giấc, mở mắt nhìn bốn xung quanh, trong phòng không một bóng người. Cậu do dự một lúc rồi bấm vào chiếc tai nghe trên tai mình. Tiếng của Mộc Á vọng đến.

"Chuyện gì vậy?"

Phổ Minh không ngờ Mộc Á gọi cho cậu.

Mộc Á nói nhỏ: "Tôi vừa nhận được tin, đại nhân đã tìm thấy Thần Thắng".

Phổ Minh lập tức ngồi bật dậy: "Thật hay giả? Ở đâu?"

"Thật giả tôi không rõ, là Mẫn Mẫn nhắn tin, hình như ở New York. Cậu giúp tôi lần này nên tôi tặng tin đó cho cậu. Cậu tự mình lo liệu đi. Sau này cậu không nợ tôi, tôi không nợ cậu, đường ai nấy đi". Mộc Á nói xong liền cắt đứt liên lạc.

Phổ Minh nhíu mày, từ hồi chia tay không thấy Thần Thắng liên lạc với cậu. Anh ấy nói sẽ gọi cho cậu mà biệt vô âm tín. Cậu và Thần Thắng đã điều chỉnh tần số riêng của họ, chỉ cần anh liên lạc chắc chắn cậu sẽ nhận được. Đến bây giờ cũng không có tin tức của Thần Thắng, chuyện này xem ra không bình thường chút nào.

Phổ Minh càng nghĩ càng thấy đau đầu. Thần Thắng là cộng sự ăn ý của cậu suốt mười mấy năm. Tình cảm giữa hai người vượt qua tình bạn thông thường, giống như anh em trai. Nếu Thần Thắng thực sự bị bắt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cậu thật sự không dám nghĩ tới cục diện tiếp theo.

Có điều, Thần Thắng không phải là người dễ bị tóm như vậy. Họ lại có phương thức liên lạc đặc biệt. Một khi xảy ra chuyện, Thần Thắng nhất định sẽ thông báo với cậu đầu tiên.

"Shit!".

Trầm mặc một lúc, Phổ Minh chửi thề một câu. Đối phương là Thần Thắng, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù vẫn chưa xác định tin Thần Thắng bị bắt là thật hay không, nhưng cậu cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Cho tôi một vé đi New York"

Phổ Minh một mình xuất hiện ở sân bay. Cậu mặc bộ đồ đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai. Cậu phải đích thân đi New York xem xét tình hình.

Trần Anh Chung lái chiếc xe mui trần màu trắng bạc phóng nhanh đến sân bay. Nhìn chiếc máy bay ở trên đầu, anh tức tối đập mạnh vào tay lái, chết tiệt cậu ấy lại chuồn rồi.
.
Buổi sáng, khi anh chuẩn bị bữa sáng xong quay về phòng tìm Phổ Minh, cậu đã không còn ở trong phòng. Cậu chỉ để lại mảnh giấy cho anh

"Tôi có việc đi trước".

Phổ Minh rõ ràng nói sẽ ở đây thêm một thời gian nữa. Nhất định xảy ra chuyện gì nên cậu ấy bỏ đi vội vàng như vậy. Mẹ nó, có chuyện cậu ấy cũng nên đợi anh về thương lượng. Cậu ấy thật sự chẳng coi anh là bạn bè nữa. Trần Anh Chung không thể kìm chế một câu chửi thề.
.
Nhìn chiếc máy bay khổng lồ biến mất trên bầu trời, Anh Chung cuộn chặt bàn tay. Phổ Minh dám rời khỏi một nơi an toàn như Las Vegas, thật không biết nói cậu thế nào nữa. Trần Phổ Minh này quả là quá thần bí, lúc nào cũng đơn thân độc mã đối phó với mọi việc. Nhưng Trần Anh Chung không phải là người dễ dàng từ bỏ. Dù cậu có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm ra.

...
New York, phố của người da đen, một con ngõ nhỏ yên tĩnh. Đây là nơi hỗn loạn nhất ở New York, cũng là nơi bạn có thể mua bất cứ tin tức nào, từ chuyện lô hàng mới của nhà buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới xuất đi đâu hay lịch trình của hoàng gia các nước. Chỉ cần bạn đưa ra giá cả hợp lý, nơi này sẽ cung cấp cho bạn mọi tin tức bạn cần biết.

Đồng thời, ở đây cũng là trung tâm buôn bán ma túy, heroin. Giết người, mại dâm... tất cả biến con ngõ nhỏ trở thành một địa danh nổi tiếng trong giới xã hội đen.

Phổ Minh đứng ở đầu ngõ, tựa người vào bức tường sơn đen sì sì, nghịch chiếc bật lửa trong tay. Cậu không bật lên lửa hay có động tác gì khác, mà chỉ đơn giản xoay đi quay lại chiếc bật lửa.

"Cậu lại muốn mua tin gì?" Một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng Phổ Minh.

Phổ Minh không hề quay đầu: "Tôi muốn biết tình hình gần đây của tổ chức ăn trộm?"

"Một triệu".

"Được thôi"

Người kia ra giá dứt khoát, Phổ Minh trả lời càng dứt khoát hơn.

"Đi theo tôi"

Người đằng sau thấy Phổ Minh đồng ý, quay đầu bước đi. Cậu cũng lập tức đi theo người đó vào ngõ tối.

"Tổ chức ăn trộm gần đây nhận một đơn hàng..."

Tiếng nói lạnh lẽo trong căn phòng u tối khiến sắc mặt Phổ Minh thay đổi hẳn.

Cậu chậm rãi bước đi trên đường phố New York đèn điện sáng trưng. Kể từ lúc rời khỏi con phố người da đen, đầu óc Phổ Minh vẫn để tận đâu đâu. Tin tức cậu vừa mua được rất cụ thể, chưa bao giờ cụ thể đến như vậy. Phổ Minh hiểu rõ tổ chức của cậu hơn ai hết. Chưa khi nào họ hành động mà lại tiết lộ thông tin rõ ràng như vậy. Có thể đoán ra, đây là một mưu đồ cố ý để người khác biết. Làm vậy, người đi ăn trộm chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Xem ra tổ chức thực sự muốn lấy mạng của Thần Thắng rồi.

Tin tức Phổ Minh mua tuy không nói rõ người phụ trách đi ăn trộm là ai, chỉ cho biết là một trong những nam siêu trộm hàng đầu của tổ thức. Nam siêu trộm ngoài Phổ Minh chỉ có Thần Thắng. Tổ chức bắt đến nhà Lê gia vụ ăn trộm bảo vật, nếu không phải là âm mưu ép cậu ra mặt thì là muốn Thần Thắng mất mạng. Lê gia đâu phải là gia tộc dễ động đến.

"Mẹ nó chứ".

Thời gian hành động quy định vào ngày mai, Phổ Minh chẳng có chút thời gian chuẩn bị. Đi hay không đi, là thật hay giả rất khó đoán. Đối phương là Thần Thắng, bảo cậu bình tĩnh thế nào đây. Thần Thắng tại sao lại rơi vào tay tổ chức, tại sao lại phụng mệnh đi ăn trộm, Phổ Minh nghĩ nát óc không ra câu trả lời.
.
Trời bắt đầu tờ mờ sáng. Theo thói quen của Phổ Minh và Thần Thắng, họ sẽ hạ thủ lúc con người ít phòng bị nhất. Nếu là Thần Thắng, nhất định anh ấy sẽ hành động vào lúc này. Phổ Minh ngẩng đầu nhìn lên trời. Thôi thì cậu đánh cược một phen, đến đó xem tình hình thế nào. Nếu đúng là Thần Thắng ra mặt, chắc chắn Phổ Minh sẽ hối hận cả đời nếu cậu không đi ứng cứu.
.
Trong két bảo hiểm nằm ở tầng 112 tòa nhà làm việc của Lê gia có một miếng ngọc bội từ thời Chiến quốc mới mua từ Pháp về. Lê gia bỏ bao nhiêu tiền mua miếng ngọc không một ai biết. Theo suy đoán của Phổ Minh, trị giá miếng ngọc này không ít hơn miếng ngọc thời Tây Chu cậu từng ăn trộm là bao. Đây cũng là lý do khiến Phổ Minh tin nhiều khả năng Thần Thắng sẽ ra tay. Trong tổ chức, chỉ có cậu và anh biết về đồ cổ.

"Mình không ăn trộm, mình chỉ đến xem thôi"

Phổ Minh thầm nhủ khi đóng giả nhân viên của tòa nhà, đường hoàng bước vào bên trong. Ở đây không phải ai cũng đi làm theo giờ hành chính, ví dụ như nhân viên quét dọn vệ sinh.

Giả bộ lau chùi cửa ra vào, Phổ Minh liếc nhìn camera trên các góc nhà. Camera dường như đã bị ai đó xử lý, rất giống thủ pháp của Thần Thắng. Cậu nhíu mày cầm đồ đi lên tầng trên một cách tự nhiên.

Tầng 112. Phổ Minh giơ tay sờ vào tất cả các nút của thang máy. Sau đó, cậu xách xô nước và đồ quét dọn đi ra khỏi thang máy.

Đi qua cửa đại sảnh phòng chứa két bảo hiểm, Phổ Minh bất giác cau mày. Dễ dàng quá, chẳng có ai canh gác cả, là Thần Thắng đã giải quyết gọn gàng hay là vì nguyên nhân khác? Phổ Minh còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, cậu đột nhiên nhìn thấy cánh cửa phòng chứa két bảo hiểm hơi mở ra. Tuy cánh cửa chỉ hé một khe rất nhỏ nhưng đối với cậu là đủ rồi. Đây là thủ pháp chuyên nghiệp của tổ chức ăn trộm. Chỉ người trong nghề mới nhìn ra cửa đã mở. Phổ Minh cúi đầu, vừa giả bộ lau chùi cửa kính vừa quan sát tình hình.

Cạch cạch, một tiếng động rất nhẹ nhưng Phổ Minh nghe thấy rõ. Cậu nghiến răng chửi thầm trong lòng. Do vượt quá thời gian cho phép, cánh cửa phòng chứa két bảo hiểm tự động đóng lại. Trong đó kín mít hoàn toàn, nếu không có người ở bên ngoài mở cửa, người ở trong bị chết ngạt cũng nên.

Phổ Minh nắm chặt tay, camera ở mọi góc bắt đầu hoạt động bình thường trở lại. Xem ra cậu đánh giá quá cao người ở bên trong nên chuẩn bị không kỹ càng. Phổ Minh cắn môi, đứng quay lưng về phía camera và bấm chiếc đồng hồ trên tay. Đồng hồ cài một phần mềm vi tính đặc biệt dùng để gây nhiễu hệ thống camera giám sát. Do thời gian gấp gáp, cậu không thể xâm nhập vào máy vi tính của họ, chỉ có thể sử dụng Trần pháp gây nhiễu với cường độ mạnh.

Phổ Minh vừa ra tay, hệ thống giám sát của cả tòa nhà bị tê liệt trong giây lát. Nhưng cũng vào lúc này, nhân viên chịu trách nhiệm theo dõi màn hình giám sát phát hiện có người xâm nhập phòng chứa két bảo hiểm. Họ lập tức chạy lên tầng thứ 112.

"Cạch" cửa kho bảo hiểm lại mở ra. Phổ Minh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xông tới hét lớn

"Thần Thắng, mau ra ngoài đi!"

Vốn tưởng sẽ gặp Thần Thắng, nhưng Phổ Minh lại không ngờ người bị nhốt trong kho lại là Mẫn Mẫn và sư phụ của cậu.

Tất cả chỉ là cái bẫy. Vừa nhìn thấy sư phụ, Phổ Minh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Đây chỉ là cái bẫy, tổ chức lợi dụng sự quan tâm của cậu đối với Thần Thắng để dụ cậu mắc câu.

Nhìn bộ mặt đắc ý của Mẫn Mẫn và vẻ mặt âm u của sư phụ, Phổ Minh lập tức quay người bỏ chạy. Mộc Á, cậu quá đê tiện, sớm muộn tôi cũng cho cậu biết tay.

"Phổ Minh, con không thoát nổi đâu. Ở đây đã sớm bố trí thiên la địa võng đón con rồi. Con còn muốn chạy đi đâu hả?".

Sư phụ Phổ Minh, người đứng thứ hai trong tổ chức ăn trộm nói một cách hung hăng. Trong lúc hắn đuổi theo Phổ Minh, đột nhiên đâu đâu cũng có tiếng chuông báo trộm đinh tai nhức óc. Hắn lập tức tối sầm mặt: "Chuyện gì thế này?"

Phổ Minh né tránh một cú đá của Mẫn Mẫn. Tuy cậu không biết võ công, nhưng đi theo Thần Thắng bao nhiêu năm, cậu cũng học được một hai chiêu tránh đòn.

Phổ Minh nhìn gương mặt tối sầm của sư phụ, bất giác cười lớn

"Sư phụ không ngờ phải không? Sư phụ quên rồi à. Sư phụ dùng Thần Thắng để dụ con đến đây, chắc cũng biết Thần Thắng quan trọng với con như thế nào. Sư phụ nghĩ con sẽ để Thần Thắng bị thương ư? Chúng ta hãy chờ xem rốt cuộc ai mới là người có bản lĩnh vượt qua vụ này"

Phổ Minh vừa nói vừa lao ra ngoài hành lang hét lớn: "Có trộm".

Hai người ở đằng sau tái mặt. Bọn họ biết Phổ Minh sẽ đến cứu Thần Thắng, nhưng không ngờ cậu lại dùng thủ đoạn cực đoan như vậy. Cậu làm ầm lên như vậy không sợ bản thân cũng không thoát được sao? Người đàn ông vẫy tay, các thành viên của tổ chức ăn trộm đang ẩn nấp liền xông vào bắt Phổ Minh.

Tất nhiên, cậu không phải là đối thủ của họ. Trong lúc Phổ Minh sắp bị tóm gọn, cửa thang máy mở ra, nhân viên bảo vệ và cảnh sát cuối cùng cũng xuất hiện. Phổ Minh lập tức hét lớn: "Bắt kẻ trộm. Chúng định giết người diệt khẩu, cứu tôi với".

Cậu vừa la hét vừa xông về phía đám bảo vệ.

Cả đám bảo an, bảo vệ, cảnh sát liền xông tới bắt các thành viên của tổ chức ăn trộm. Họ vừa rút chạy vừa chống trả kịch liệt. Không ai để ý đến chàng trai mặc bộ đồ nhân viên quét dọn chuồn xuống dưới từ bao giờ.

Phổ Minh vừa chuẩn bị đánh tay lái, một đôi bàn tay từ đằng sau đột ngột thò về phía trước mặt Phổ Minh. Cậu chưa kịp định thần, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi cậu. Ý nghĩ cuối cùng của Phổ Minh trước khi bất tỉnh là

"Thuyền lật trong rãnh nước".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net