05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Đôi ta, người lạ, thân quen rồi lạ
Tình yêu sớm bắt đầu nhưng lại vội vàng qua mau

Anh vẫn đứng đó chờ, vậy giờ thì em đâu







Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự im lặng và căng thẳng. Pond và Phuwin sống cùng một mái nhà, nhưng lại như hai người lạ. Những cuộc trò chuyện dần trở nên ngắn ngủi và hời hợt, chỉ là những câu xã giao đơn giản. Mỗi người chìm đắm trong thế giới riêng, không ai chịu thay đổi hay chủ động phá vỡ bức tường vô hình giữa họ.

Pond vẫn tiếp tục công việc bận rộn, những buổi diễn tập, phỏng vấn và sự kiện công khai. Anh trở về nhà vào mỗi buổi tối, mệt mỏi và trống rỗng. Mỗi khi bước vào căn hộ, sự im lặng nặng nề bao trùm lấy anh, nhắc nhở anh về khoảng cách ngày càng lớn giữa hai người.

Phuwin cũng không khác. Anh làm việc, duy trì những thói quen hàng ngày, nhưng luôn cảm thấy một nỗi cô đơn sâu thẳm. Mỗi khi gặp mặt Pond, anh cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Nhưng sự buồn bã và thất vọng vẫn lấp đầy tâm trí anh, khiến anh không thể quên được những tổn thương mà mình đã trải qua.

Mỗi sáng, họ chạm mặt nhau trong bếp, trao đổi vài câu chào hỏi xã giao.

"Chào buổi sáng," Pond nói, giọng khàn khàn, không nhìn thẳng vào mắt Phuwin.

"Chào" Phuwin đáp, giọng nhẹ nhưng lạnh lùng. "Anh có ngủ ngon không?"

"Ừ, cũng tạm thôi bé, hôm qua anh đi quay về mệt" Pond trả lời, rồi lại im lặng.

Phuwin tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Anh nhớ những buổi sáng họ từng cười đùa, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt. Giờ đây, mỗi lời nói đều chỉ là một sự gượng ép, một sự cố gắng để duy trì vẻ bề ngoài bình thường.

Buổi tối, Pond trở về nhà và thấy Phuwin đang ngồi trên sofa, đắm chìm trong cuốn sách. Anh chần chừ một lúc trước khi ngồi xuống bên cạnh, cố gắng bắt chuyện nhưng lời nói như bị kẹt lại trong cổ họng.

"Em đang đọc gì vậy?" Pond hỏi, giọng nói mệt mỏi.

"Tiểu thuyết tình yêu." Phuwin đáp, không ngẩng lên.

"Hay không?"

"Hay hơn tình yêu tụi mình nhiều."

Sự im lặng kéo dài, không ai dám phá vỡ. Pond cảm thấy lòng mình nặng nề, không biết phải làm sao để thay đổi tình hình. Anh ngồi đó một lúc lâu, trước khi đứng dậy đi vào phòng ngủ, để lại Phuwin một mình với những suy nghĩ đau đớn.

Đêm đến, họ nằm cạnh nhau trên giường, nhưng lại cảm thấy như cách nhau hàng ngàn dặm. Pond cố gắng ôm lấy Phuwin, nhưng anh lại quay lưng lại, giữ khoảng cách. Sự lạnh lùng và xa cách giữa hai người càng khiến Pond cảm thấy đau lòng và bất lực.

Phuwin nằm bên cạnh, nhưng cảm giác như đang lạc vào một sa mạc cô đơn. Anh nhớ lại những đêm họ từng ôm nhau, nói chuyện đến khuya. Giờ đây, mỗi đêm chỉ là một cơn ác mộng của sự im lặng và khoảng cách. Anh cảm thấy mình như đang dần mất đi một phần của chính mình, khi mỗi ngày trôi qua, tình yêu của họ càng trở nên xa vời.

Một buổi tối, khi Pond trở về nhà sau một ngày dài làm việc, anh thấy Phuwin đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu, không biết phải làm gì để thay đổi tình hình. Anh bước tới gần, định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ngồi xuống ghế, cảm nhận sự im lặng và khoảng cách giữa hai người.

"Em đã ăn tối chưa?" Pond hỏi, cố gắng bắt chuyện.

"Rồi." Phuwin đáp, giọng nói hờ hững.

"Anh nghĩ anh sẽ ăn một chút."

"Ừ."

Sự im lặng lại bao trùm. Pond cảm thấy bất lực trước tình hình hiện tại, không biết phải làm sao để cứu vãn tình yêu của họ. Anh biết rằng Phuwin đang chịu đựng nỗi đau khổ, nhưng anh không biết phải làm sao để xoa dịu anh. Mỗi lần cố gắng tiếp cận, anh đều bị đẩy xa hơn, và điều đó khiến anh càng cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng.

Thời gian trôi qua, mùa thu chuyển sang đông, và không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn. Pond và Phuwin vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng sự xa cách và cô đơn càng ngày càng rõ rệt. Họ như hai người lạ sống chung một mái nhà, không ai chịu thay đổi hay mở lời trước. Mọi thứ dường như đang đi vào ngõ cụt, và Pond cảm thấy bất lực trước tình hình hiện tại.

Phuwin cũng không khác. Anh cảm thấy mỗi ngày trôi qua như một cực hình, khi tình yêu của họ dần tan biến mà không ai có thể cứu vãn. Anh muốn nói ra những nỗi đau khổ, những cảm xúc bị chôn giấu, nhưng mỗi lần mở lời, anh lại bị nghẹn lại bởi sự thất vọng và buồn bã.

"Phuwin, chúng ta cần nói chuyện." Pond nói một buổi tối, giọng anh trầm và nghiêm trọng.

"Về cái gì?" Phuwin hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Về chúng ta."

"Anh không nghĩ là đã quá muộn sao?" Phuwin đáp, giọng lạnh lùng và mệt mỏi.

Pond im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Anh biết rằng tình hình đã trở nên quá tồi tệ, nhưng anh không muốn từ bỏ. Tuy nhiên, mỗi lần cố gắng, anh đều bị Phuwin đẩy xa hơn, và điều đó khiến anh cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC