Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải anh bảo kết quả của hôm nay là nhờ sự cố gắng của hôm qua à?

Đây hình như là một tín hiệu bật đèn xanh nhỉ? Pond thầm nghĩ, anh nhận ra Phuwin đã trả cho mình câu nói lúc nãy như một đáp án.

'Lúc trưa anh nói với em là anh còn việc cần làm ở đây.'

'Có liên quan đến em à?' - Phuwin nghiên đầu.

'Không phải liên quan. Mà em chính là điều làm anh quyết định quay lại.'

Kể cả việc Pond lên kế hoạch chi tiết tour đảo Koh Samui nhanh nhất có thể; cố ý giành lấy công tác kiểm nghiệm tour thử nghiệm và làm hướng dẫn viên du lịch cho khách từ cấp dưới của mình. Cho đến việc anh đã đứng như trời trồng trước chiếc phà đã ùn ùn đẩy tung bọt nước trắng xóa rời hòn đảo vào lúc trưa nay. Chỉ để quay lại gặp Phuwin.

'Anh không biết từ khi nào nhưng bất kể mọi lúc anh đều mong muốn gặp em, tìm kiếm bóng lưng của em. Lúc anh về lại đất liền, mẹ ơi, anh nhớ em đến mức anh tưởng mình điên luôn rồi. Chỉ ước lúc nào cũng có thể nhìn em mặc quần cộc áo đũi đi loanh quanh làm việc trong homestay. Và anh cũng biết, mỗi khi anh sắp đi tới, ánh mắt em luôn luôn dành cho anh.'

Lời tâm tình của Pond như một bầy đom đóm từng con một lần lượt xuất hiện. Khoảng tối mờ mịt giữa hai người được chúng dần dần thắp sáng lên để bọn họ có thể nhìn thấy phía bên kia chính là trái tim của đối phương.

'Ừ, đúng là em luôn muốn nhìn anh.' - Phuwin thừa nhận.

Ngón cái Pond di chuyển miết nhẹ lên mu bàn tay cậu. Đến lúc này trong lòng anh mới nhẹ nhõm giống như một cái gối bông bị người ta nén chặt lại rồi được thả bung ra.

'Mấy ngày vừa rồi anh ở nhà, nhiều khi ước rằng mình dũng cảm hơn một chút để có thể được cầm tay em cả ngày chứ không phải chỉ vài giây vào mỗi sáng sớm.'

Bí mật của Phuwin bị Pond thẳng thừng vạch trần không một chút khoang nhượng. Cậu ngờ vực nhìn anh, thoắt một cái vành tai đã hồng lên.

'Cho nên trưa nay anh đã quyết sẽ phải quay lại.' - Sợ cậu ngượng quá thành ra giận nên Pond nhanh chóng nói tiếp, đẩy câu chuyện đi sâu vào trọng tâm hơn - 'Để bằng cách nào đó có thể khiến cho tụi mình không phải dở dở ương ương như vậy nữa.'

'Thế nên là?' - Khóe miệng Phuwin khẽ nhếch lên một nụ cười ma mãnh, cậu nheo mắt chờ đợi.

'Thế nên là, Phuwin Tangsakyuen, anh rất thích em. Em có thể cho anh cơ hội ở bên cạnh em không? Với tư cách người yêu á.'

Im lặng một lúc lâu, Phuwin phì một tiếng bật cười rồi cậu cứ thế ngồi cúi đầu cười khúc khích. Thấy vậy, Pond cũng cười theo. Anh nhích mông tiến lên đến gần Phuwin, bàn tay đang nắm lấy tay cậu vẫn ở đó, tay còn lại ôm lấy eo người kia kéo về phía mình.

'Nè, anh nói thật mà. Trả lời anh đi, đừng có cười mãi như vậy chứ?'

'Úi!' - Cảm nhận được ngón tay Pond nhấn nhẹ vào eo mình khiến cho cơn buồn dâng lên, Phuwin giật thót người - 'Đừng, nhột đó!'

Để cho cậu dịu lại, Pond mới luồn tay qua người cậu, bắt đầu thủ thỉ.

'Có được không vậy cậu Tangsakyuen?'

'Anh để ý được nhiều chuyện của em như vậy mà anh không biết câu trả lời à?'

Hất mặt với Pond, Phuwin nay mới có cơ hội nếm trải cảm giác được ghẹo con người trước mặt, thật sự rất tận hưởng.

'Không.' - Pond lập tức lắc đầu - 'Em nói đi, giấy trắng mực đen hoặc hai mặt một lời chứ không có suy đoán gì hết. Không nói rõ một hồi anh thọc lét đừng trách anh đây tàn nhẫn.'

Nhìn cái kiểu không kìm chế được sự sốt ruột của Pond, cuối cùng Phuwin cũng buông tha.

'Được, em cũng thích anh.' - Cậu gật đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Pond chủ động tiến sát lại. Mí mắt Phuwin từ từ phủ xuống tạm thời che lại mặt gương phản chiếu ánh sao trời. Nụ hôn của Pond nhẹ nhàng như thủy triều dâng lên bờ cát. Phiến môi lành lạnh lẫn với mùi men bia của anh ma sát chậm rãi trên môi cậu cuối cùng đầu lưỡi miết lên từng kẽ vân môi nhàn nhạt của cậu rồi rời đi.

Không còn là một giấc mơ dồn nén đầy sự nghi hoặc, bọn họ đang ngồi cạnh nhau và nụ hôn đầu tiên được xác nhận bởi trăng, sao, đoàn quân sóng biển và tụi mòng biển ồn ào ngoài xa.

.

.

.

Chiếc khăn tắm phủ xuống mái tóc ướt sũng của Phuwin, bàn chân còn treo một lớp màn ẩm nước của cậu bước ra từ nhà tắm. Hơi nóng phía bên trong hông xung quanh cơ thể cậu được không khí bên ngoài làm dịu xuống không ít. Vừa đi vừa vò cho tóc khô bớt, Phuwin tiến tới ngồi lên một phía bên giường.

Bên kia, ánh mắt Pond dán chắc như keo sắt trên người Phuwin kể từ khi cậu xuất hiện từ cửa nhà tắm. Bỗng nhiên anh có cảm giác rất muốn đánh nhau với cái áo thun xám cổ trễ của Phuwin, anh vẫn đang phân vân không biết nên ghét hay nên thích cái áo này nữa. Cổ và một phần ngực trắng trẻo của cậu phơi bày ngay trước mặt Pond, còn ngang nhiên đi qua đi lại. Quần ngủ của Phuwin là một dạng quần cọc ngắn đến nửa đùi, chỉ cần ngồi xuống hai bên má đùi trong sẽ lộ ra không ít.

Pond đã bất đầu không thể ngồi yên.

Bước vội từ bàn làm việc qua đến bên giường, anh nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn tắm lau tóc cho Phuwin, rồi dần dần tiến tới dùng môi mình nếm môi cậu. Nụ hôn dồn dập khiến cậu không hiểu gì, mất đà hai người thuận thế ngã xuống giường. Vất cái khăn tắm sang một bên, mái tóc ẩm của Phuwin nhuộm ga giường thành một vùng loang lỗ đậm nhạt. Vẫn chưa thôi mân mê đôi môi Phuwin, thậm chí càng lúc càng thấy Pond có vẻ điên cuồng hơn, bàn tay anh siết lấy phần sau cổ cậu, Pond cố mút một cái thật mạnh.

'Anh đang có suy nghĩ hình như lúc nãy không phải tự nhiên em dẫn anh lên chỗ đó ngắm sao nhỉ?'

'Bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?' - Phuwin nở một nụ cười nhếch mép rất đắc thắng, khóe miệng cậu vẫn ánh lên một lớp nước nhàn nhạt.

Đầu gối Pond chen vào giữa hai bắp chân cậu, chân anh như một trụ sắt vững chắc trấn ở đó. Má đùi trong của Phuwin cảm giác được nhiệt độ nóng bừng trên làn da của anh. Đại não cậu xẹt qua một luồng điện, bỗng dưng dự cảm có lẽ nguy hiểm đang sắp đến gần.

'Em có ý thức được hiện tại bạn trai em đang ở trong phòng em không thế?'

Lia mắt nhìn xuống phía dưới một lượt, cổ áo xốc xếch, quần bị đẩy lên cao và một con gấu đang ở trên cậu.

'Chậc' - Phuwin chép miệng - 'Chỉ trách anh quá thiếu kiềm chế.'

'Em được.' - Pond nhìn vẻ mặt rất gợi đòn của Phuwin liền nhếch môi, nghĩ lại tình huống nay đã khác của mình anh bật cười - 'Em chờ xem xem có lần sau không.'

Nói rồi anh cúi xuống hôn cái chóc lên môi cậu rồi bật dậy đi ra ngoài tìm nước lạnh uống. Pond nghĩ mình cần một cái gì đó để hạ hỏa.

Mà phía bên trong này, Phuwin chậm rãi ngồi dậy. Cậu với lấy cái khắn tắm tiếp tục lau tóc cố trấn áp lồng ngực đang loạn lên.

.

.

.

Bầu trời phía Đông loang lỗ những cụm mây cam đỏ tía. Mặt trời đã sắp chạm đến đường chân trời, bên ngoài phòng, ánh sáng vẫn nhởn nhơ chưa muốn kéo tới. Không gian bên trong bức tường rề rà chuyển mình. Sự thay đổi của thời gian bỗng nhiên trở nên dễ nhận biết hơn bao giờ hết.

Mở mắt ra, phòng ngủ được nhuộm một màu tím ngả cam. Đồng hồ sinh học của Phuwin bắt đầu hoạt động từ tầm bốn rưỡi đến năm giờ sáng, cậu cần dậy trước khi các vị khách bắt đầu rời phòng.

Nằm một hồi, khi đã tỉnh táo hơn đôi chút, Phuwin nhận thấy eo mình được ôm từ phía sau và bàn tay của mình nằm gọn lỏn trong tay của người nào đó. Ngày hôm qua như một thước phim tua nhanh trong đầu Phuwin. Cậu nhớ lại từ khi Pond chỉ là một điều bí ẩn trong tiềm thức cho đến hiện tại, người này đã xuất hiện và thậm chí bọn họ còn đang hẹn hò. Nhẹ nhàng xoay người lại, Phuwin nhìn thấy Pond vẫn đang thở đều đều, miệng anh hơi hé ra nom có vẻ đang ngon giấc lắm.

Sẽ không phải là những buổi sáng lén lút nắm tay anh nữa, Pond bây giờ đã là người yêu cậu. Cảm giác này thật sự khá lạ lẫm đối với Phuwin. Cậu đưa ngón tay miết lên môi Pond, nhìn anh một lúc rồi ngồi dậy chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân.

Nhưng vừa mới đi được vài ba bước, Phuwin dừng lại như ngẫm nghĩ một điều gì đó. Sau đó cậu quay phắt lại, nhanh chóng cúi xuống hôn chụt một cái lên môi Pond rồi mới vui vẻ rời đi.

Người yêu mình, ngại gì mà không hôn?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net