2: 镇静剂 (thuốc an thần)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên gặp em, Naravit phải thốt lên rằng, em thật nguy hiểm. Đối với anh, Phuwin dịu dàng, nhưng chứa đầy cạm bẫy, rằng với anh cậu là một loài hoa đỏ nở rộ giữa đêm đen, nhưng lại quấn đầy gai nhọn.

Nhưng thứ nguy hiểm nhất không phải ngoại hình quá đỗi xinh đẹp của em, mà là đôi môi ngọt ngào cùng chiếc lưỡi điêu luyện trong từng lời dối gian. Naravit tự nhủ với bản thân hàng vạn lần rằng, những lời Phuwin thốt ra chỉ là những mật ngọt mà ít nhất gã đàn ông nào cạnh em sẽ đều được nghe một lần trong đời.

Với một kẻ kém cõi trong tình yêu như anh, Naravit cảm thấy thật tồi tệ khi rơi vào lưới tình của chàng ca sĩ quán bar hàng tá người yêu kia. Lý trí mách bảo anh rằng hãy chạy ngay đi, nhưng linh hồn anh thì không, nó như hoá đá, trở thành hoá thạch đợi chờ những lời hỏi thăm hay những câu ái ân của Phuwin dành cho anh.

Và bất cứ khi nào, giống như lúc này đây, khi tiếng giày boot cao gót càng lúc càng tiến lại gần anh, mỗi khi Phuwin xuất hiện với bộ dạng lả lướt trong chiếc áo khoác da cùng chiếc quần jean dài che đi đôi chân thẳng tắp của em, cũng đủ khiến Naravit anh quỳ xuống, van nài những lời yêu từ em.

"Anh lại nhịn ăn tối à?" , Phuwin nhăn mặt nhìn Naravit khi vừa kịp thả một hơi thuốc ra ngoài đôi môi mình.

"Không có thời gian", Naravit ậm ừ tìm đại cho mình một lý do trong khi bụng anh thì cồn cào kêu réo từng cơn. Chẳng qua Naravit cố tình như thế, cố tình nhịn ăn trước khi gặp Phuwin, bởi thế anh sẽ gạ gẫm được cậu sờ lấy bụng mình, hoặc ít nhất được ban phát cho sự quan tâm dối gian kia (anh không biết nữa).

"Nếu anh không yêu mình, thì hãy nhớ rằng, em yêu anh, cho nên em sẽ xót nếu anh cứ bỏ đói mình như thế, tình yêu à", em vừa nói, vừa dùng đôi tay thon dài của mình vuốt ve gương mặt ngốc nghếch của Naravit.

em nói em yêu tôi, ôi, lời yêu dối gian...

Nhưng anh chẳng thể nào ghét Phuwin được, dù biết rằng lời yêu em trao không phải chỉ riêng mỗi mình Naravit anh đây. đúng là một đoá hồng đầy gai nhọn, người ghét người thương...

"Thế em cũng yêu những gã đàn ông mà em gặp hàng đêm sao?", Naravit vặn vẹo hỏi lại em, cũng chẳng biết để làm gì, cũng chỉ khiến bản thân trở nên nhỏ nhen trong mắt Phuwin mà thôi.

"Anh biết không, đàn ông có nhiều kiểu, mỗi người sẽ có một mùi hương riêng, có gã mang mùi tiền, lại có gã có mùi như đồ ăn đầy dầu mỡ, lại có gã cay nồng như bột ớt mì tôm, sang trọng hơn thì là những mùi hương gỗ trầm hàng hiếm, nhưng chung quy bọn họ đều trở nên phiền phức nếu không được nghe lời "yêu" từ đôi môi này. Nhưng anh thì khác, anh như thuốc an thần cứu lấy não bộ em mỗi khi em phải hít quá nhiều mùi vị trong một khoảng thời gian."

những lời nói dối ngọt ngào mà em trao, tiếc thay tôi lại yêu nó...

"Dùng nhiều thuốc an thần không tốt đâu, đến một lúc nào đó em cũng sẽ bị lờn thuốc, và đá phăng tôi ra khỏi đời mình, gộp tôi với mùi hương của những gã đàn ông đã đi qua đời em, đúng nhỉ?"

"Hôm nay anh sao thế, em yêu anh mà, anh cảm nhận được đúng không?", em ngước mắt nhìn với hàng mi dài rung rinh mà Naravit luôn hôn lên nó.

biết là dối trá, nhưng tôi vẫn tin.

Cứ thế đều đặn mỗi tối thứ 3 và thứ 5, Naravit và Phuwin sẽ gặp nhau, sánh vai bên nhau như đôi tình nhân nhỏ chốn mộng mơ. Phuwin sẽ ngã đầu lên chân anh, tìm kiếm và đếm những vì sao mà em cho là sáng nhất, đẹp nhất. Naravit sẽ xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh của em, đọc cho em nghe một bài thơ, hay hát cho em nghe một bản nhạc không tên anh vừa sáng tác hôm trước.

Tôi đã yêu em: tình yêu hãy còn, có lẽ là
Trong lòng tôi (nó) đã không tắt hẳn;
Nhưng thôi, hãy để nó chẳng quấy rầy em thêm nữa.

Tôi không muốn làm phiền muộn em bởi bất cứ điều gì.

"Anh sến thật ý, nhưng đúng là gu của em, anh khác hẳn những gã đàn ông mang nặng mùi vị ngoài kia, chí ít những khi bên cạnh anh, cơn buồn nôn vì mùi tiền hay rằng mùi cỏ cháy của gã đàn ông 30 luôn tìm cách đụng chạm những ngón tay dơ bẩn của gã lên người em đều biến mất"

"Phuwin...em có yêu anh không?"

"Em yêu anh mà, anh phải tin em chứ?", Phuwin mỉm cười và trao cho Naravit nụ hôn thứ ba trong buổi tối ngày hôm nay. Ôi đôi môi củ ấu hồng mềm mại với đôi lời dối trá đường mật, nhưng đủ khiến anh lao đầu hằng tin.

"Anh không muốn em đến gần những gã trai khác, được chứ...?", Naravit cố sức rặn ra những lời mà anh đã nghĩ ngợi được một khoảng thời gian, kể từ khi anh và Phuwin lần đầu gặp gỡ, đến khi mối quan hệ của cả hai trở nên mập mờ không tên. Bạn bè hay trêu chọc bảo rằng anh và em là đôi chim cúc cu nhỏ, luôn ríu rít cạnh nhau, nhưng Naravit biết, anh và Phuwin chẳng là gì cả, bạn bè cũng không bằng. Bởi lẽ bạn bè thì phải hiểu về nhau, nhưng anh chẳng biết gì về em cả, trừ việc em là một loài hoa nguy hiểm với cái lưỡi dối gian nhất thế giới này.

"Naravit...anh trở nên ngu xuẩn từ khi nào thế? anh không ngoan rồi, bé iu...", em tỏ vẻ không vui trước câu nói của Naravit. Phuwin bỏ về ngay sau đó, để lại anh với trái tim rạn nứt và gương mặt thẫn thờ trên nền cỏ dại cạnh bờ hồ. Trăng đêm năng sáng thật, nhưng chẳng thể soi rõ tâm tư của anh, của em.

Và rồi hình phạt đã đến, Naravit ngồi trong khung sắt bị tuyên án chẳng thể gặp gỡ Phuwin vào mỗi thứ 3 thứ 5 hàng tuần nữa. Anh ước giá mà có một liều thuốc ngủ ở đây, để anh có thể ngủ mà không nghĩ đến bờ mông căng tròn cùng cái miệng nhỏ xinh của Phuwin mỗi lúc nữa. Một tuần sau đó, Naravit vùi đầu vào đống thơ văn, hay những bài nhạc lưng chừng đứt đoạn mà anh chẳng tài nào viết tiếp được, đôi khi anh nhìn thấy dường như Phuwin đang ngồi trước anh, trên mặt bàn này, dùng tay vò vụn những mẩu giấy phác thảo mà anh đang vẽ vời dang dở, để rồi anh nhận ra, tất cả những đường nét mà anh vẽ nên đều là cậu, là đoá hoa đầy gai nhọn mà anh bị đâm hết lần này đến lần khác.

Nhưng may thay bản án của Naravit đã kết thúc sớm, bằng việc Phuwin chủ động đến kí túc xá tìm và trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

"Em yêu anh đúng không, Phuwin...?", Naravit không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu anh van nài lời yêu dối gian của em, dù biết rằng những lời đường mật đó há phải mỗi anh nghe.

"Em yêu anh, nhưng yêu khi anh ngoan ngoãn và thông minh. Em yêu anh, nhưng cuộc sống của em và tình yêu dành cho anh là hai mảnh riêng biệt, anh hiểu ý em chứ?", em khẽ cười, đôi môi củ ấu lại chúm chím trêu chọc trái tim anh hết lần này đến lần khác. Chỉ trách Naravit dại khờ, rơi vào tay một thợ săn lão làng là em.

thế nhưng anh nguyện làm con cừu nhỏ, được chú sư tử sủng ái một cách ngây ngô.

Đến rồi, đến lúc thuốc an thần bị lờn rồi. Tần suất Phuwin tiệc tùng qua đêm ở quán bar, tiếp đãi những mùi cỏ, mùi tiền ngày càng dày đặc, và thuốc an thần Naravit đây, dường như mất đi công dụng của mình.

Thứ hai em đi với tiền, thứ ba với mùi cỏ cháy, thứ tư với hương bột ớt mà em hay bảo là hàng chợ rẻ tiền, thứ năm thay vì ở cạnh thuốc an thần là Naravit đây, em lần này lại tay trong tay với một gã điển trai khác, một gã trai mang mùi gỗ trầm quý hiếm mà đôi lần em tấm tắc khen.

"Nhớ em không, em nhớ anh lắm, dạo này trông anh gầy quá", em lại chủ động đến tìm anh, chắc là dạo này hít phải nhiều mùi quá, chứng đau đầu và buồn nôn của em lại nặng thêm nhỉ, nên mới cần thuốc an thần là Naravit đây.

"Em chán anh rồi đúng không, Phuwin...?"

"Dùng nhiều thuốc an thần quá, không tốt cho sức khoẻ đâu anh nhỉ?"

"Anh đọc thơ cho em nghe nhé?"

Tôi đã yêu em lặng thầm, không hy vọng,
Bị giày vò khi thì bởi sự rụt rè, khi thì bởi nỗi hờn ghen.
Tôi đã yêu em chân thành đến thế, dịu dàng đến thế,
Cầu Chúa cho em vẫn là người được yêu dấu như thế bởi người khác.

"Naravit, em yêu anh", như thường lệ, anh và em vẫn gặp nhau vào thứ 3 và thứ 5 hàng tuần những ngày sau đó (đến một khi em chán).

và rồi tôi vẫn thế, vẫn hôn lên đôi môi hồng xinh xắn, vẫn liếm láp chiếc lưỡi với đầy lời dối trá mà em trao. Tôi vẫn cứ thế, vẫn như một tín đồ cuồng tín, tin mãi những đường mật ái ân từ em.

tôi yêu em, dù em yêu tôi và yêu nhiều gã khác.

tôi yêu em, yêu đến khi lìa đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net