Chương 14: Chuyến đi hẹn hò trong mơ của Phuwintang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cãi nhau xong một trận, mọi chuyện cũng đã dần quay lại như lúc đầu.

Naravit mới hôm qua còn nhẹ giọng xin lỗi cậu, sang đến hôm nay lập tức quay về vẻ mặt đáng ghét mọi hôm.

Lúc sáng tỉnh dậy, cậu còn chưa kịp lợi dụng cơ hội làm nũng mấy cái, hắn đã mang cái giọng điệu lạnh lùng ra sai khiến cậu làm cái này cái kia.

Phuwin chợt nhận ra khung cảnh này thật quen thuộc, như vậy cũng thật tốt, mọi thứ dường như đã trở lại như lúc ban đầu, Naravit một bên lạnh lùng trêu chọc cậu, cậu dùng sự ồn ào của mình đáp lại hắn. Mỗi người một câu, bỗng nhiên cả hai chợt dừng lại, nhìn nhau một lúc rồi bật cười.

.

Naravit buổi chiều ra ngoài đánh bóng rổ, lúc trở về đã tới giờ cơm tối. Hai người cùng nhau ăn tối, Phuwin vừa ăn vừa xem điện thoại, chăm chú tới mức khiến Naravit ngứa mắt: "Em cách xa điện thoại một chút cho anh"

"Tại sao, tại sao, anh nói đi tại sao?"

"Trong lúc ăn cơm không được xem điện thoại" lạnh nhạt 

"Tại sao, tại sao, anh nói đi tại sao?" ồn ào

Cậu ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Naravit đang phóng về phía mình, bất giác rụt cổ, không dám lên tiếng, lại đem cái mặt đó ra hâm dọa cậu, nghĩ cậu sợ chắc.

Nghĩ như thế, nhưng tay lập tức tắt điện thoại, để ra một góc ngay ngắn trên bàn. Tiếp tục tập trung ăn uống, một lát sau, cậu thấy Naravit nhìn mình, rồi lại nhìn sang hướng khác, muốn nói gì đó lại thôi. Phuwin sợ hãi nhìn hắn, có tật giật mình nói: 

"Nara~ anh đừng nhìn em như thế, tiền trong ví anh là do em lấy, em thừa nhận, tuần trước không phải chúng ta cãi nhau hay sao, anh còn chưa cho em tiền tiêu vặt đó, anh nhớ không?"

Naravit đen mặt nhìn người trước mặt không đánh mà khai, kiềm chế cảm xúc muốn giáo huấn tên nhóc này, hắn đáp: "Bỏ qua cho em"

"Anh làm em sợ chết" thở phào

Naravit bỏ qua hành động ngốc nghếch kia của cậu: "Từ ngày yêu nhau đến giờ anh chưa từng cùng em đi du lịch đúng không?" 

"Hmmm...Lần sinh nhật của em có được tính không?" cậu suy nghĩ một hồi, quả thật không nhớ nổi lần nào ngoại trừ lần ấy

"Em hỏi ngốc cái gì đấy?"

"Thế thì đúng là chưa từng, anh nhắc đến chuyện này chẳng khác nào xát muối lên vết thương lòng của em, một người vợ quá tuổi bị chồng mình lạnh nhạt" lại sắp bắt đầu đến giờ phát bệnh

"Lạnh nhạt cái mông em!!" hắn tiếp tục việc ăn cơm dang dở

"Cái mông em cũng có giá trị ảnh hưởng rất lớn đến anh đấy nhé" cậu bĩu môi nhìn hắn 

"Lời hạ lưu như vậy mà em cũng dám nói" 

"Cái đồ mất trinh từ sớm như anh mà cũng có quyền nói em hạ lưu sao hả??" chuyện lần trước cậu vẫn còn chưa quên, thỉnh thoảng có cơ hội liền đem vấn đề này ra ồn ào bên tai hắn

Naravit đoán ra cậu lại sắp bắt đầu cằn nhằn, lập tức tìm cho mình một con đường lui: "Được rồi, chịu thua em đó" 

Phuwin cười một tiếng đắc ý, đưa tay cầm lấy bát của hắn múc một ít canh, lại đứng lên lấy thêm cái muỗng đặt trước mặt Naravit: "Lúc nãy anh hỏi em chuyện đó làm gì?"

"Anh định cuối tuần này tranh thủ lúc nghỉ hè, dẫn tên ngốc như em đi chơi vài bữa"

Cậu tròn mắt nhìn Naravit không tin nổi, người lười biếng như hắn mà lại chịu cùng cậu ra ngoài đi chơi: “Pond~ Thật sao? Anh nói thật đó hả, em cùng anh đi hẹn hò, sau đó buổi tối chúng ta cùng ôm nhau ngủ trên một chiếc giường, thật là lãng mạn quá đi mất"

Naravit bị bộ dạng vui mừng đến mức hai khóe mắt cong lên của Phuwin làm cho bật cười một tiếng.

.

Đêm khuya trước ngày đi chơi, Phuwin lăn lộn trên giường mấy vòng cũng không tài nào ngủ được, cậu quay sang nhìn Naravit đang yên tĩnh nhắm mắt, thì thầm vào tai hắn: "Nara, anh đã ngủ chưa"

Naravit nhíu mày một cái liền trở mình sang hướng khác: "Em để yên cho ông đây ngủ" nói xong còn không quên kéo chăn trùm lên cả đầu

"Nhưng mà em ngủ không được, em cứ mãi nghĩ đến chuyến đi ngày mai của chúng ta thôi" thì thào

"Nara, anh nghĩ em có quên mất chưa mang theo thứ gì không?"

"Nara, anh có cảm thấy chúng bây giờ thật sự giống như một cặp vợ chồng trẻ chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật không?"

"Nara"

"Nara"

"Em ngay lập tức cút xuống giường cho anh" 

.

Buổi sáng tỉnh dậy, hai con mắt của Phuwin đã biến thành con gấu trúc, cả đêm cậu hưng phấn chờ đợi chuyến đi hẹn hò lãng mạn này tới mức không ngủ được, đến sáng thức dậy Naravit đã thấy cậu mở to mắt thao tháo nhìn hắn, không khỏi bị hù cho giật mình. 

Đến khi mọi thứ chuẩn bị hoàn tất, vừa bước ra cửa đã thấy một đám người ăn mặc quần áo mùa hè, xách theo vali hành lý đứng trước cửa chờ đợi.

"Các người đến đây làm gì?" cậu đen mặt hỏi

"Còn làm gì nữa, tất nhiên là bọn này được mời đến đây để đi dã ngoại cùng với mày rồi" Gemini vui vẻ cười đến không biết ngượng ngùng

"Được chính ngài Naravit đây mời đi chơi, bọn tao làm sao dám từ chối" Fourth tiếp lời, hất cằm sang phía hắn

Ngoài hai người ra Prim và Dunk cũng có mặt, đặc biệt có thêm Neo và Joong hai người bạn khó hiểu của Naravit, cậu lập tức phát hỏa quay sang nhìn hắn, chuyến đi hưởng tuần trăng mật lãng mạn của cậu con mẹ nó tại sao lại thành ra thế này. 

Một tay Phuwin giữ vali, kéo hắn ra một bên, nhỏ giọng nói: "Anh tại sao lại để bọn họ đi cùng chúng ta"

Không để tâm vẻ mặt cậu đang chuyển sang gầm gừ, Naravit lười biếng nói: "Anh cũng đâu có nói với em là chỉ có riêng hai chúng ta, em hưng phấn suốt cả đêm qua làm cái gì?" 

"Tôi nghe hết rồi đấy nhé" Joong từ đâu chen vào giữa hai người

"Phuwin, không ngờ mày là người nhỏ mọn như vậy đó" Neo nói xong còn không quên chậc lưỡi mấy tiếng, bày ra vẻ mặt đầy thất vọng lắc đầu nhìn cậu

"Không không không, các người nghe nhầm rồi, là Naravit hắn khó chịu đó, tao đang dỗ dành hắn đây này" cậu trở mặt cười thương mại một tiếng, bỗng chốc biến thành kẻ hạ lưu trong mắt mọi người.

"Rốt cuộc các người có muốn đi không đây?" Naravit không biết từ bao giờ đã trèo lên xe, từ trên cửa sổ xe nhìn xuống hỏi

Kỳ thực hắn vốn không có dự tính trước cho chuyến đi này, sau lần cãi nhau hôm trước, hắn muốn làm điều gì đó khiến Phuwin vui vẻ, dành chút thời gian đưa cậu ra ngoài chơi, Naravit dẫn theo đám bạn của Phuwin, cùng hai đứa bạn của mình để tìm người chơi cùng cậu, nếu một mình hắn chắc chắn sẽ bị Phuwin làm phiền đến phát điên, nhưng hắn không ngờ tới trường hợp cái đám giặc này đi cùng với nhau liền tạo ra một tổ hợp hết sức ồn ào.

Mẹ nó! Hắn bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net