Chương 6: Naravit cũng biết lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin bật dậy từ trên giường một cách vội vã trên người cậu mặc một bộ đồ đen, chân mang dép lào, thật ra cả người cậu đều đã chuẩn bị sẵn sàng để phi ra ngoài. Lý do dẫn đến sự việc này chỉ có thể là Naravit - ông chồng già khó tính của cậu. 

Dạo gần đây cậu cảm thấy Naravit có chút thay đổi, hắn hay ra ngoài vào những giờ nghỉ, lúc quay về thì trời đã tối. Giữa khuya giật mình tỉnh dậy thì đã thấy Naravit âm thầm ra ban công nghe điện thoại từ bao giờ. Cứ mờ mờ ám ám, xem Phuwin cậu là ai chứ! chỉ cần nhìn sơ cậu liền biết chắc chắn hắn đang có điều gì giấu không muốn cho cậu biết. Được thôi, đừng để cậu phát hiện hắn có người mới bên ngoài, nếu không nhất định cậu sẽ quậy tung cái nhà này lên.

Phuwin quyết định hôm nay phải bám theo xem sắp tới Naravit định làm chuyện mờ ám gì. Với kinh nghiệm cày phim của mình, cậu tin tưởng bản thân sẽ theo dõi được Naravit một cách chuyên nghiệp nhất. 

Lúc đang quan sát hắn ở cửa hiệu sách bỗng nhiên Naravit chuyển hướng đi về phía của cậu, Phuwin ngay lập tức ngồi xuống bắt chước hành động của nhân vật chính trong phim trinh thám mới xem một tuần trước mà lộn nhào hai vòng trên mặt đất. Nhưng cuộc đời không như cậu nghĩ, đang loay hoay thì đầu va phải chân cô gái đang đứng lựa sách gần đó, cô gái hoảng hốt nhìn cậu la lên một tiếng:

"Đồ biến thái" 

"Suỵtt" Cậu giữ lấy cô gái, ngón tay trỏ đưa lên môi làm hành động mau im lặng. Đến khi thấy Naravit dừng lại ở nơi thanh toán mới thở phào nhẹ nhõm. Phuwin cảm thấy mình quá mức chuyên nghiệp, trong tình huống cấp bách như vậy mà có thể trốn thoát một cách hoàn hảo. Sau này nếu như Naravit có đá cậu, không chừng cậu sẽ làm cascadeur để kiếm sống.

.

Hôm nay Naravit thức dậy sớm rồi ra ngoài. Đi đến cửa hiệu sách cũng vừa đúng 8 giờ sáng, đang trong lúc lựa sách bất giác có cảm giác kỳ lạ, nhìn vào cái gương nhỏ trên tường, khẽ bật cười, tên ngốc kia đang ngồi xổm dưới kệ sách theo dõi hắn.

Naravit có chút bất lực nhìn người kia không biết xấu hổ lăn qua nhào lại mấy vòng trên đất. Thanh toán xong hắn nhắm mắt làm ngơ lướt qua cậu xem như chưa thấy gì. Naravit nhìn quả mặt đắc ý của người nọ, đột nhiên bị chọc cho bật cười một tiếng. 

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy cùng nhau trên giường, Phuwin chưa kịp tỉnh táo đã thấy mặt hắn áp tới gần hôn một cái vào môi cậu: “Cục cưng, chào buổi sáng"

Cậu cả kinh mở to mắt nhìn hắn da gà bỗng dưng nổi lên: "Anh bị sao đấy?"

"Đoán xem hôm nay anh sẽ cho em bất ngờ gì?" 

Sao nghe kiểu gì cũng thấy lời thoại này có chút quen thuộc, nhưng có một sự thật đau lòng rằng, những lời ngọt ngào này phát ra từ người đàn ông trước mặt làm cậu hơi cảnh giác, có phải đây là lời cảnh cáo dịu dàng trước giông bão hay không, ba ngày trước trong lúc ủi đồ cho hắn, cậu lỡ tay làm cháy cái áo hắn yêu thích nhất, không phải Naravit đã phát hiện ra rồi đó chứ. Phuwin có hơi chột dạ, vừa nói vừa quan sát nét mặt người đối diện: 

"Anh đừng dùng giọng điệu ngọt ngào xa cách này đáp lại em, em biết lỗi rồi, xin anh đừng nhìn em như vậy, cái áo yêu thích của anh là do em làm cháy, em sai rồi Naravit, em giấu nó ở dưới nệm của chúng ta"

Naravit liếc mắt nhìn cậu một cái, nhẫn nhịn mím môi nói: "Không sao, anh sẽ mua cái mới"

"Nara~ cho dù anh có mắng em, đánh em, dày vò em, em cũng nguyện lấy thân này ra để đền đáp" 

Naravit nhìn cậu đến cạn lời, đứng dậy bước ra khỏi phòng: "Mau rửa mặt đi, anh làm đồ ăn sáng cho em"

Cậu bỗng nhận ra cho dù hôm nay Naravit có thay đổi khác lạ như thế nào thì cũng quá là ngọt ngào đi. Mặc kệ sự thay đổi này có chút đáng sợ, trước mắt cứ tận hưởng cảm giác lãng mạn này được bao lâu cậu sẽ tranh thủ cho tới phút cuối cùng.

Mãi cho đến tối lúc Phuwin từ trường trở về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Naravit ngồi ở sofa đưa mắt nhìn cậu

"Đi thôi nào" hắn nói

"Đi đâu cơ?"

"Đoán xem hôm nay anh sẽ cho em bất ngờ gì?" 

"...." Phuwin cảm thấy không chừng hắn tập nói câu này đến mức thuộc lòng luôn rồi

.

Bước xuống xe, trước mặt cậu là một nhà hàng theo phong cách châu âu nổi tiếng, Naravit đưa chìa khóa cho nhân viên gần đấy, rồi đi thẳng vào trong, người nhân viên trước cửa dẫn cậu và hắn vào căn phòng ở tầng cao nhất, trên bàn ăn đã được chuẩn bị từ trước, có rượu, có hoa, có nến, khắp căn phòng trải đầy hoa hồng.

Phuwin vẫn chưa hiểu vấn đề gì đang xảy ra thì Naravit đã đặt lên tay cậu một đóa hoa hồng cam thật lớn, hắn nhẹ nhàng cầm tay cậu đưa lên môi hôn khẽ một cái, trái tim cậu bỗng chốc đập nhanh, cảm giác một Naravit như thế này thật khác, ngọt ngào, dịu dàng, lãng mạn.

"Đoán xem hôm nay anh sẽ cho em bất ngờ gì?" tắt con mẹ nó hết cảm xúc, rốt cuộc anh định dùng cái văn mẫu này đến khi nào.

Không đợi cậu kịp trả lời tiếng đàn từ đâu vang lên, giọng hát của Naravit nhẹ nhàng cất lên bên tai cậu

I just wanna live in this moment forever

Cause I'm afraid that living couldn't get any better

Started giving up on the world forever

Until you give up heaven so we could be together

You're my angel, angel baby

Angel, you're my angel baby

Baby, you're my angel, angel baby

"Chúc mừng sinh nhật, người yêu của anh. Anh biết em thích lời ngọt ngào, anh biết em thích được tặng hoa, anh biết em thích được ăn tối dưới nến. Tất cả điều em thích anh đều thấu hiểu. Phuwin, anh muốn ngày hôm nay là ngày em được hạnh phúc nhất" giọng Naravit trầm ấm khẽ cất lên. Không thể cho cậu biết được rằng, hắn đã tập nói câu này suốt cả tuần nay rồi.

Phuwin ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, chợt mỉm cười, cậu đã hiểu rồi, hôm nay chính là sinh nhật cậu, người này những ngày qua lén lút mờ ám là để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Cậu vốn đã từ lâu rồi không còn bận tâm đến ngày sinh nhật nữa, sự dịu dàng ngày hôm của hắn là vì cậu. Làm sao đây, cậu thật sự đã quá yêu người này.

Naravit nhìn gương mặt Phuwin đang liên tục thay đổi biểu cảm, hắn có chút muốn cười, tìm kiếm món quà đã chuẩn bị từ trước, là một quyển sách còn chưa bóc tem.

"Đây...quà của em"

"Học cách làm vợ??" lựa sách kiểu gì cho cậu thế

"Rất tiếc phải nói với em rằng, đồ ăn em nấu thật dở tệ, em nên học lại cách làm một người vợ nhỏ đảm đang đi" lạnh nhạt nói ra sự thật

"Thế sao anh còn ăn làm cái mẹ gì??"

Lúc hắn nói ra lời này, cậu nhìn thời gian đã là 00:05 rồi. Đồ chết tiệt! anh quả thật không thể dịu dàng với em quá một ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net