2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng một buổi tối nọ, em nhắn Line bảo muốn đi ăn khuya.

Đó là một điều bình thường với chúng tôi, vừa là "cặp đôi", cũng vừa là "bạn bè", cũng một khoảng thời gian tôi không gặp mặt Phuwin vì cả hai đang có lịch trình riêng.

Đến quán ăn, đương nhiên là đặt một phòng riêng để không bị ai dòm ngó, vừa mở cửa tôi đã thấy người kia với khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt lim dim, tay vẫn cầm chắc chai rượu nhập. Nghe thấy tiếng động, em quay sang cố gắng nhận diện người vừa tới.

"Sao rủ anh đi ăn mà chưa gì đã uống một mình rồi?"

Tôi đóng cửa, ngồi xuống trước mặt em.

"À... P'Pond." Giọng hơi kéo dài. "Thi xong rồi, em muốn ăn mừng thôi."

Tôi nhướn mày, biết rằng có chuyện gì đó kỳ lạ. Phuwin là người thích ăn mừng bằng việc đi hát karaoke hơn là tụ tập nhậu nhẹt.

"Có rủ ai nữa không? Ai'Dunk hay Ai'Joong?"

Người trước mặt khẽ lắc đầu, hình như men đã bắt đầu ngấm vào não, ngồi cũng không thẳng lưng mà đặt cằm xuống bàn nằm dài ra, mặc tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tôi không định hỏi nhiều, đây cũng là một thói quen, khi Phuwin trầm lặng, hoặc là em ấy muốn ở một mình, hoặc là sẽ tìm kiếm hơi người, hôm nay là trường hợp thứ hai. Trong khi Phuwin hướng mắt về nơi xa xăm, tôi chỉ biết ngồi nhìn khuôn mặt ngơ ngác ấy, bây giờ mà ăn thật thì cũng không nuốt nổi trong cái bầu không khí tĩnh lặng này.

Bỗng có tiếng ting ting báo tin nhắn đến, màn hình điện thoại của Phuwin loé sáng bị bỏ ở tít đầu bàn. Người mỗi khi ở trong không gian riêng lại ôm chặt lấy điện thoại như em mà nay lại đặt nó ở chỗ xa như vậy, đúng là rất kỳ lạ.

Phuwin hơi ngẩng mặt nhìn qua đó một chút, không biết còn chút ý thức nào không, nâng tay chỉ chỉ về phía nó.

"P'Pond xem hộ em đi."

Tôi hơi ngạc nhiên, thời gian gần đây Phuwin gần như không bao giờ để lộ màn hình điện thoại mình cho ai nhìn cả, và tôi cũng không cố gắng nhìn trộm làm gì. Nhưng mỗi khi có người đi ngang sau lưng trong lúc cầm điện thoại, em liền gồng người lên che chắn, chính là tư thế che giấu.

Em ấy đã bảo vậy, tôi không nghĩ nhiều, lật đật đến đầu bàn, màn hình cảm ứng vừa nhận diện mặt người liền sáng lên, nhưng không mở khoá.

Hơi ngờ vực, tôi nhớ rằng Phuwin từng cho tôi quét Face ID trên điện thoại của em ấy, vậy mà xoá mất rồi sao?

"Nó khoá rồi."

"Ơ, không phải anh có Face ID sao?"

Người kia uống vào chắc là quên hết trời trăng mây nước rồi. Em lẩm bẩm mật khẩu để tôi mở khoá, vừa kéo thanh thông báo, tin nhắn mới nhất liền hiện ngay trước mắt.

"Phuwin, đừng gọi cho tôi nữa, chúng ta kết thúc rồi!"

Đọc nó, tôi không ngăn nổi bản thân lướt lên phía trên, mỗi dòng chữ như đang tái hiện một câu chuyện, về một người nổi tiếng âm thầm có quan hệ với người ngoài giới, không những vậy điều này đã kéo dài một thời gian rồi.

Dòng tin nhắn chia tay chỉ cách cuối đoạn chat vài hàng, tôi chuyển mắt về phía người đã gục mặt xuống bàn chìm vào hơi men mà ngủ mất, chưa biết nên phản ứng thế nào với thông tin này.

Thế giới vẫn luôn tồi tệ, nhất là trong ngành giải trí, một người là của mọi người, không những vậy, khi đã mang danh là "một đôi" với người nào đó, việc này sẽ bị xem chẳng khác gì ngoại tình cả.

Tôi đã quen biết em hơn ba năm, người con trai ấy đã mười chín sắp hai mươi. Đều là con người, không chỉ vậy còn luôn bị nhấn chìm trong áp lực, có lẽ tình yêu là liều thuốc tinh thần đối với em, không phải hành động em làm vì mong muốn của người khác, mà là một cuộc tình chỉ của riêng em, cảm xúc chân thật mà chính em cảm nhận và kiên quyết giữ nó tránh xa khỏi "ống kính".

Tôi không khỏi đau lòng đưa tay xoa lên mái tóc mềm mại, em đang ngủ nhưng dường như chưa bao giờ là thật sự nghỉ ngơi, vì có dòng nước mắt đã lăn dài trên gò má.

Phuwin mà tôi biết sẽ không bao giờ để người khác thấy cảnh này.

Ngồi xuống cạnh em, tôi nhấc em dậy để em tựa đầu lên vai mình, vì nằm sấp sẽ không tốt cho xương sống. Sau đó, ngón tay tiếp tục lướt trên màn hình.

Tôi thấy cuộc chuyện trò vui vẻ về những khoảnh khắc đời thường, những chia sẻ về công việc, những cảm xúc vui buồn muốn truyền tải cho đối phương, và những tin nhắn gần nhất chứa đầy sự bất lực mà "đối tượng chữa lành" của em gửi đến.

Mình không thể gặp nhau sao?

Tại sao cười như thế?

Tại sao lại nói yêu với người khác?

Tại sao nhìn người đó với ánh mắt như vậy?

Có còn yêu nhau không?

Tất cả đều là giả dối!

Ta chia tay đi.

Đã kéo đến tận cùng, tôi không biết gọi tên cảm xúc mình đang mang trong lòng, giống như mọi chuyện không hẳn là không liên can đến tôi, nhưng tôi vẫn chẳng đóng vai trò gì trong mối quan hệ của họ.

Tôi biết Phuwin là người rạch ròi, đối với em ấy công việc sẽ luôn chỉ là công việc, nhưng mấy ai có thể hiểu mà thông cảm cho em, kể cả người em muốn đặt lên hàng đầu mà nâng niu, săn sóc.

Đặt chiếc điện thoại vào túi áo khoác, tôi vòng cánh tay em qua vai nhấc dậy, đi về thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net