Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À Uri còn lại mấy tờ quảng cáo đó cậu để tôi làm nốt cho, mọi người sắp mua đồ xong rồi. Tranh thủ về quán trả đồ đi ha?" Gemini thấy bản thân đứng đây thì như cái bóng đèn vậy, đành nhận lấy công việc này.

Phuwin cũng không nghĩ nhiều, thế nào cũng sắp đến giờ rồi nên đưa lại cho Gemini. Anh ta nhận lấy sau đó thì chạy đi mất.

Lần đầu được phát tờ rơi, vui đến vậy?

Không để Phuwin nghĩ nhiều thì Pond đã lên tiếng: "Sao lại thang thang một mình ở đây? Ban nãy không phải đi với mấy người còn lại sao?" giọng điệu anh trông có vẻ tức giận, mất kiên nhẫn nhưng vào tai Phuwin thì có lẽ nhu hoà hơn.

Không biết bản thân có bị ảo tưởng không nữa.

Thật sự cậu sắp quên vụ việc đêm đó rồi, tránh né bao nhiêu thì bây giờ đỗ vỡ hết.

Phuwin: 'Sao lúc đó lại muốn hôn mình cơ chứ.. Cốt truyện có lẽ đi xa quá rồi.'

Thấy cậu vẫn ngẩn ra mân mê cái chuông cổ trên người mình không nói gì, hẳn là bị kéo vào mạch suy nghĩ của mình nên không biết bản thân chưa đáp lại anh câu nào.

Tiếng leng keng cứ vang mãi bên tai làm anh có chút ngứa ngáy, cất giọng một lần nữa: "Phuwin." nhẹ đi rất nhiều, giống như bất đắc dĩ.

"A.. ban nãy không hứng thú mấy nên đi dạo, vô tình giúp quảng cáo một chút. Em không biết phải ăn mặc thế này." nhận ra mình bơ anh nên nhanh chóng bù lại, còn bù rất đầy đủ quá trình.

Nói xong cậu còn chớp chớp mắt mong chờ phản ứng của anh nhưng cậu chẳng những không được đáp lại mà còn bị bế đi.

"... .."

Cậu cũng quên mất ban nãy mình đâm vào lồng ngực người ta rồi nhõng nhẽo dính chặt không buông nữa.

Bây giờ lại bị bế đi, còn là bế theo kiểu công chúa. Nhất thời có chút khó xử. Hai cái tay nhỏ luống cuống không biết đặt ở đâu mới đúng.

Anh thấy nhưng cũng không nói gì, cố tình doạ cho cậu hoảng, có lẽ như đã thành công.

Cậu cho rằng ban nãy mình sắp tí rớt ra khỏi vòng tay anh rồi, hốt hoảng ôm chặt cổ người này.

Tất nhiên là cũng chẳng nghi ngờ gì anh, chắc là bản thân nặng hơn so với tưởng tượng nên anh bế mình có bị lỗi kĩ thuật.

Lại không biết Pond đang thầm mắng mình sao lại nhẹ thế.

Nhưng cả bản thân cậu bị bế đi cũng không phản kháng, chuyện anh muốn hôn mình không ai nói thì cũng không ai nhắc lại.

Cậu lạc quan nghĩ anh đã quên, hẳn là nhất thời không suy nghĩ lầm lỡ nói ra, nhỡ đâu chỉ là giỡn chơi thì sao?

Bản thân hoảng thế làm gì?

Nhưng cậu đâu biết tối hôm được Pond đưa về nhà anh đã nhân cơ hôi thơm thơm môi cậu, lại còn thơm thơm má nữa.

Bản thân bị chuốc say ngủ rất ngoan cơ, mặc cho anh hôn mình cũng không phản ứng. Pond được đà lấn tới cứ thế ngồi ở mém giường ngắm nghía một lúc lại vươn tới một một chút.

Nhưng nói hôn thì cũng chưa phải, chỉ là chạm vào, nếu môi lưỡi cứ thế quấn quýt thì sẽ đánh thức cậu cho xem.

Đêm đó chỉ có Phuwin không biết chuyện gì đã xảy ra thôi.

Lại không biết anh nghĩ gì, cầm lấy cái đuôi đang đung đưa ở dưới thân cậu vắt lên hông cậu.

Phuwin nhìn nhìn anh lại nhìn nhìn đuôi của mình, sau đó vươn tay tới cầm lên xoa xoa.

Đúng là mềm thật.

Nhưng mà cậu không biết, cậu bị ôm thế này đến quen, mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng chỉ biết bất lực thì thầm.

"Bọn trẻ bây giờ tinh lực dồi dào quá ha?"

Nhưng cũng có người không nhịn được nhìn nhiều hơn, còn lấy cả điện thoại ra chụp.

Pond không để ý, Phuwin thì không biết cứ thế để anh bế mình về đến quán.

Vừa nhìn vào trong thì cô nàng ban nãy cho cậu đồ đi tới, mồm cô sắp chạm đất rồi: "Hai..hai em.."

Sao con mèo này đi phát tờ rơi cũng nhặt được chủ nhân của nó thế này.

Thấy cô ngơ ngác như thế cậu mới bắt đầu phản ứng vỗ vỗ ngực anh, ý muốn anh thả mình xuống.

Phuwin vừa đi xuống thì liền cười hì hì với cô, giải thích: "Chị, không như chị nghĩ đâu. Quan hệ của bọn em trong sáng, thuần khiết vô cùng."

Nhưng hình như lời cậu nói cô nàng không nghe lọt tai, nụ cười trên môi lại là  trông đê tiện thế nào ấy. Không nỡ nhìn.

Phuwin đỡ chán không thể giải thích thêm, thế mà cái người ôm ôm bế bế cậu chẳng lên tiếng thanh minh.

Lại khiến cô nàng hiểu lầm rằng anh đang thừa nhận quan hệ. Mà đám học sinh lúc nãy cậu gặp cũng đã ngồi trong quán được một lúc rồi.

Bàn của bọn chúng khá gần so với bàn Joong đang ngồi. Anh ta cầm ly cà phê uống, biểu cảm muốn đi đầu thai.

Ban nãy vào quán định đổi món mà không biết bản thân nghĩ gì lại gọi đen đá không đường. Giờ uống như sắp muốn nôn ra đến nơi mà cũng không nỡ nôn, miễn cưỡng bản thân uống hết.

Ai kêu ngựa.

Thấy cảnh Pond ôm Phuwin vào quán mém thì nôn ra hết thật, đám học sinh nhìn Joong thật là trao cho anh ta ánh mắt người ngoài hành tinh.

Phuwin liếc mắt đã thấy Joong, lại không để ý đám học sinh kia là mấy. Bởi cái mặt nổi bật và thường gặp nhất trong khu đó chỉ có Joong

Phuwin quay đầu, không nghĩ gì kéo tay áo Pond đi qua. Muốn cười nhưng chỉ dám nhịn cười nói khẽ: "Đến uống thật?"

Joong gật gật đầu, không mở miệng ra. Pond đứng sau Phuwin khẽ cười, dù tiếng động hơi nhỏ nhưng vẫn nghe được.

Bất giác làm Phuwin lẫn Joong nổi cả một mảng da gà.

"Mày cười cái gì." Joong cuối cùng nén vào, cất giọng nói.

Pond lại đến vỗ vỗ lưng Joong nói thêm: "Xong việc rồi về thôi, uống có được đâu. Đừng miễn cưỡng."

"Gì cớ? Ai miễn cưỡng, đắng hiền từ, đắng đáng yêu thế này là tao cảm thấy hương vị tuyệt quá nên khích động thôi."

"À thế à?" giọng của Dunk lại phát ra từ đằng sau. Phuwin quay lại nhìn, phút chốc bị làm cho hoảng.

Bảo hẹn ở sảnh mà mọi người đã kéo nhau đến đây hết rồi. Phuwin nhanh chóng chạy tới bên quầy tháo đồ của mình xuống. Cô nàng trong quán cũng bị làm cho hoảng hốt.

"Em trai, em đã đẹp rồi còn chơi với một đám đẹp thế này.."

"Ài chị ơi người ta toàn một cặp một cặp đó." Phuwin tháo tai mèo của mình ra.

Chắc là do vội vàng quá mà lúc vòng tay qua định tháo đuôi xuống lại vô tình làm cho vạt áo bị vén lên, làm lộ cả một phần da trắng lớn.

Chưa để cậu kịp hoảng loạn thì một bàn tay ban nãy doạ cậu lại xuất hiện, còn tốt bụng tháo ra giúp cậu. Tiện tay kéo áo xuống cho cậu nữa.

Là nam sinh ban nãy, cậu định lên tiếng cảm ơn thì thấy mọi người xung quanh nhất là ba đứa bạn mình cùng với Pond cũng đang hoảng, hình như định giúp cậu mà bị nam sinh này dành mất.

Mọi người: "..."

Phuwin: "..."

Cậu cũng nhanh chóng kéo mọi người ra khỏi bầu không khí quỷ dị này: "C-cảm ơn em.. A đây của chị, em xong rồi trả cho chị nhé." cảm ơn xong liền đưa đồ lại cho cô nàng.

Cô nàng mơ mơ màng màng nhận lấy, miệng lẩm bẩm: "Này gay quá, cảnh này mang ra làm được cả phim truyền hình rồi."

Nam sinh kia cười cười lại không biết cố ý hay chỉ vô tình nhìn qua Pond. Ánh mắt vô cùng khiêu khích.

Pond với hào quang nam chính chắc chắn sẽ không thua một nhân vật không được nhắc đến trong tiểu thuyết này.

Pond đến bên cạnh Phuwin nắm lấy tay cậu nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Phuwin để Pond nắm lấy tay mình kéo đi, nhìn nhìn nam sinh kia rồi lại nhìn nhìn tay mình.

Cả đám bạn ban nãy kéo đến quán cũng hốt hoảng đi sau cậu. Nam sinh kia không có biểu cảm gì, nhíu mày nhìn cả đám tám người kia buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra.

"Mày làm sao đấy?"

"Không sao."

"A.. chúng ta về thôi. Chiều còn tiết nữa."

Nói rồi cả đám học sinh này cũng nườm nượp kéo nhau đi hướng ngược lại.

Cô nàng trong quán cầm cầm mấy phụ kiện ban nãy còn đứng ngơ ra nhìn hết đám này lôi lôi kéo kéo nhau đi rồi lại nhìn một đám học sinh cũng lần lượt đi.

"Vụ gì đây?"

...

Diễn đàn: [Đờ mờ cái cảnh này tui làm phim truyền hình được luôn rồi.] kèm hai ảnh Pond bế cậu đang mặc đồ mèo con đi khắp trung tâm.

Lầu một: Chà..

Lầu hai: Mọi người còn nhớ hồi trước chúng ta không có khái niệm đu cặp này không thế?

Lầu ba: Hình như từ lúc Uri ra khỏi bệnh viện thì nhiều chuyện khác đi nhỉ?

Lầu bốn: Kiểu.. a a a tui không biết nói gì thêm. Đẹp đôi quá huhu.

...

"Anh.. anh ơi.." Phuwin bị kéo đi đằng sau, bước chân không đủ dài đều phải chạy mới theo kịp Pond.

Pond lúc này mới nhận ra, liền đi châm bước chân lại chờ cậu, không biết nghĩ gì. Bàn tay đang nắm lấy cậu cũng dịu đi.

Phuwin nhìn mình đã có thể sánh vai đi cùng với Pond mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt tay nhỏ của mình không nói gì.

Cả đám cười cười nói nói đằng sau không để ý hai người đi phía trước. Cũng không muốn lấn vào chuyện của cả hai.

"Xin lỗi." Pond bỗng nhiên lên tiếng làm bầu không khí quỷ dị cũng vơi đi vài phần.

"Sao anh lại xin lỗi em?" Phuwin ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn vào đôi mắt không đáy của anh.

Pond mấp máy môi nhưng lại chẳng thốt ra lời nào, ánh mắt lạnh lẽo ban nãy cũng dịu dàng đi.

Phuwin nhìn anh rồi bất giác cười nhẹ, ánh mắt cậu cong cong khiến anh có hơi khựng lại.

Đôi mắt to ấy biết cười, vậy mà anh chưa từng quan sát kĩ càng. Mang trong mình một phần trong trẻo, không nhiễm bụi trần.

Nhưng cả hai chỉ nhìn nhau thế thôi chẳng ai nói lời nào cả. Pond không tự nhiên rời mắt, chẳng biết bị làm sao.

Lại muốn hôn cậu rồi.

Bàn tay anh đang nắm chặt ấy bỗng nhiên dùng ngón tay vuốt ve nhẹ lên mu bàn tay cậu.

Phuwin không nói gì càng thả lỏng hơn như chấp nhận hành động này của anh. Ánh mắt vẫn chưa vơi được sự vui vẻ.

Được nắm bàn tay này, cậu cảm giác mình đang được bao bọc bảo vệ vậy.

An toàn lại ấm áp vô cùng.

Mấy người đằng sau nhìn nhìn nhau lại nhìn nhìn vào hai bàn tay đang đan chặt phía trước mí mắt cũng giật giật.

Fourth: "Quan hệ cũng tốt ghê."

Neo: "Ha..ha.."

Louis: "Vậy là tốt rồi."

Gemini: "Ặc.."

Joong: "Kẹo cũng không ngọt bằng."

Dunk chỉ im lặng nhìn Pond và Phuwin rồi lén nhìn Joong đang trêu ngươi kia. Tay bất giác thu vào trong túi áo, cúi đầu.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net