3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin mở cửa xe ngồi lên, cậu thắc dây an toàn rồi im lặng ngồi nhìn ra phía cửa sổ. Buổi tối khi tất cả ánh đèn đường bật sáng, khi bảng hiệu to tướng đủ màu sắc của các cửa hàng, các quán ăn và các nơi tụ tập ăn chơi thả mình bay nhảy sáng đèn cũng là lúc một thiếu niên như cậu thu mình lại nhớ đến anh. Không khi nào cậu ngăn không cho mình được nhớ đến anh vì cậu làm không được. Anh ấm áp, anh yêu thương cậu rất nhiều, cả đời này do dù có đi đâu về đâu gặp qua vô số người thì tận sâu trong tìm thức và trái tim của Phuwin, không ai thay thế được Pond.

Dunk nhìn em trai mình sau khi đi gặp bên đối tác về thì có vẻ buồn, nỗi buồn mà dù có cố che đậy cũng không thể, Dunk lên tiếng cố gắng lôi em ra khỏi mớ suy nghĩ tiêu cực đó, Dunk rất thương em trai của mình! từ khi chia tay người ấy, em trai Dunk chưa một ngày thật sự vui vẻ, nụ cười tươi hồn nhiên của em đã biến mất thay vào đó là chiếc mặt nạ gượng gạo rằng em vẫn ổn, ngày nào cũng chứng kiến em khóc đến nghẹn giọng vì nhớ Pond làm Dunk không chịu nổi, có đôi khi vì quá xót em Dunk còn vô thức khóc theo em.

- Hôm nay của em suôn sẻ chứ Phuwin?

Phuwin không đáp, em đang chìm trong nổi nhớ suốt 4 năm qua, hôm nay tuy em được gặp lại người ấy nhưng mà sao em lại đau lòng đến thế, người em yêu hận em, anh ấy tỏ ra xa cách với em, ánh mắt luôn yêu chiều em đã biến mất. Mắt Phuwin phiếm hồng, một giọt nước không thể bám trụ mà rơi xuống, sợ anh lo em vội cuối gầm mặt ôm lấy đầu gối bảo em mệt em muốn nghỉ ngơi. Dunk sao lại không nhìn ra được rằng em trai nhỏ đang khóc chứ? Vội tấp xe vào lề đường sau đó mở cửa đi vòng qua phía Phuwin. Dunk cố nâng mặt em lên, em khóc rất nhiều, hai bên vai của em run rẫy theo từng tiếng khóc nức nở, em ôm chầm lấy Dunk nói trong làn nước mắt.

- Anh ơi...hức...anh ơi em phải làm sao đây anh ơi.

- Phuwin bình tĩnh lại đi em, bình tĩnh nói anh nghe có chuyện gì xảy ra với em được không? Em lại nhớ đến Pond sao?

Phuwin gật đầu.

- Hôm nay em gặp lại anh ấy, hức, Pond rất căm ghét em, em nhớ anh ấy, em muốn ôm lấy anh để nói cho anh nghe tất cả nổi nhớ của em suốt ngần ấy năm....hức....em muốn được Pond ôm vào lòng như lúc trước, anh ấy hứa sẽ không để em phải khóc phải cô đơn một mình nhưng sao em đã khóc một mình mỗi đêm khi nhớ anh mà anh không xuất hiện bên cạnh em vậy Dunk? Khi nhỏ anh nói với em rằng nếu em không ngoan sẽ có người đến bắt em đi đúng không ạ? Hiện tại em đã là đứa trẻ hư suốt 4 năm rồi tại sao Pond chưa đến bắt em vậy anh ơi.

Dunk rơi nước mắt khi nghe em bộc bạch tâm tư của mình. Dunk không biết phải nói gì cho em nín khóc vì anh biết hiện tại thứ em cần là Pond chứ không phải bất cứ lời dỗ ngọt nào. Dunk ôm em cho đến khi em dần nguôi ngoai, đưa tay quẹt nước mắt hai bên mí mắt xưng húp của em,Dunk hôn nhẹ lên nó. Sau đó đưa em về nhà nhưng Phuwin lại không muốn về, cậu muốn đến bar để uống rượu, chẳng phải người say sẽ quên hết tất cả sao? Vậy hãy để cậu uống đi hãy cho cậu uống thật nhiều để cậu quên đi tất cả, quên những nỗi nhớ, quên những kỉ niệm về Pond và....quên cả Pond nữa. Dunk lúc đầu không đồng ý, Dunk bảo em vừa khóc xong một trận lớn cơ thể kiệt sức mà nhứt đầu nếu tiếp xúc với cồn em chắc chắn không chịu nổi. Nhưng Phuwin một mực muốn đi, em năn nỉ Dunk rất nhiều nên Dunk đã chiều theo ý cậu. Dunk sẽ chỉ cho cậu uống ít thôi.

Khi đến bar, Phuwin thật sự đã uống rất nhiều Dunk cản em nhiều lần mà không cản được, tửu lượng em rất thấp bình thường Dunk sẽ không cho em động tới nó nhưng hôm nay em xin Dunk cho em thả một lần để em quên đi tất cả quên đi một người em từng buông tay. Ngồi được 1 tiếng thì Dunk cần đi vệ sinh, căn dặn kĩ Phuwin phải ngồi chờ mình còn cẩn thận dặn phục vụ canh hộ không cho cậu đi đâu một mình xong Dunk mới lo lắng bước đi, Dunk phải đi thật mau, 10' sau cậu quay lại ấy vậy mà không còn thấy em ngồi ở đó nữa. Dunk hốt hoảng đi tìm em khắp nơi đều không thấy tìm người phục vụ ban nãy để hỏi thì được biết người này đã tan ca làm, Dunk bấm một dãy số gọi điện cho người yêu để hắn đến tìm cùng với mình.

Trong căn phòng tối, Phuwin nằm khó nhọc uốn éo cơ thể trên giường, hai tay cậu bị cố định bởi thắc lưng treo trên đầu giường, mắt Phuwin mờ hơi nước nhìn tới nhìn lui đến khi thấy ngồi dưới chân giường là một cái bóng đen cậu mới hốt hoảng mở to mắt. Cơn say trong cậu vơi đi một chút, cố nheo mắt nhìn thật kĩ dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt cậu nhận ra đó là Pond, trên tay cầm ly rượu xoay tròn đều ly sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm rồi cất tiếng hỏi.

- Tỉnh táo lại rồi à? Có nhận ra tôi là ai không?

- Anh....sao anh lại ở đây? Còn nữa tại sao tôi lại bị trói ở đây hả? Mau thả tôi ra.

- Suỵt, cái miệng nhỏ của em vẫn hư như vậy như cái ngày mà em bỏ rơi tôi.

Phuwin trong vô thức im lặng làm Pond thích thú cười phá lên một tràn lớn, đi lại nâng cầm cậu lên bóp mạnh khiến cậu đau đớn a lên một tiếng. Đem rượu còn một ít trong ly đổ vào miệng cậu. Là rượu loại mạnh nhất, nó cay nồng khiến cậu khó chịu muốn sặc, cậu cố vùng vẫy thoát khỏi anh thì Pond với tay lấy từ đâu 2 cọng dây thừng trói hai chân cậu lại, đem chai rượu đổ đều lên cơ thể cậu. Cuối xuống hít hà nơi vùng cổ sau đó cắn mạnh lên nó khiến cậu hét lên đau đến tái mặt. Anh chuyển sang đôi môi của cậu mà hôn, được một lát vì khó thở mà cậu lắc đầu muốn né tránh, cậu cắn lên chiếc lưỡi của anh khiến Pond đau đớn giật lùi ra sau, anh tức giận bóp lấy má cậu sau đó cắn lên môi dưới của cậu thật mạnh khiến nó chảy máu, lại như có chuẩn bị sẵn anh lôi ra một chiếc roi da mà quật liên tục lên cơ thể trắng nõn thấy, cậu đau đớn thét lên thảm thiết nhưng tuyệt nhiên không mở miệng van xin anh dù chỉ một câu, thấy cậu cứng đầu chống đối Pond càng thêm tức giận mà quất mạnh hơn, tiếng roi da vun vút như muốn xé toạt không khí vang lên cùng tiếng kêu la thấu tận trời xanh của cậu khiến người ta nghe cũng phải khiếp sợ.

Pond buông roi da trên tay đi đến xé toạt chiếc áo rách tươm thấm đẫm máu tươi của cậu ra sau đó cởi tiếp đến quần của cậu, từ mặt đến chân cậu hiện tại đều là vết thương hở chi chít rớm máu, Pond thoát y cho mình sau đó mặc kệ cậu yếu ớt vùng vẫy mà không dạo đầu không bôi trơn trực tiếp banh chân cậu ra đút thẳng vào trong, Phuwin cắt chặt môi cả gương mặt trắng bệt đều là mồ hôi, máu và nước mắt. Pond không để ý cậu dưới thân như thế nào chỉ châm châm vào chà đạp cậu, anh mạnh bạo hung hăn gặm cắn cậu, mặc kệ phía dưới ươn ướt anh vẫn ra vào liên tục, Phuwin không thể chịu thêm được nữa cậu tự mình cắn mạnh vào lưỡi, Pond cảm thấy cậu không còn chút động tĩnh nào thì ngừng lại, lúc này anh mới nhìn đến cậu, khóe miệng Phuwin chảy ra 1 vệt máu làm anh hốt hoảng ngồi bật dậy. Phuwin lúc này đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn mà ngất đi, ngất trong vòng tay người cậu yêu nhất.

Mắt Phuwin giao động rối từ từ mở ra, trước mắt cậu là trần nhà trắng toát lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng sộc vào trong mũi khiến cậu đau đầu, cố ngồi dậy vương tay lấy ly nước thì một giọng nói cất lên làm cậu giật mình buông tay cho chiếc ly rơi xuống vỡ toan.

- Tỉnh rồi à?

Phuwin không đáp cũng không thèm nhìn, Pond đi đến bóp lấy cằm cậu bắt cậu phải nhìn vào mắt anh.

- Cậu dám lơ lời nói của tôi?

- Anh làm vậy để làm gì? Tôi và anh đã chia tay không còn liên quan gì đến nhau nữa, chúng ta kết thúc 4 năm rồi.

- Haha, đúng vậy, chúng ta kết thúc 4 năm rồi và trong 4 năm đó tôi luôn thề sẽ không buông tha cho cậu nếu cậu dám xuất hiện trước mặt tôi, ông trời thật bạc đãi cậu để cậu gặp lại tôi rồi. Đừng mơ sẽ thoát khỏi tôi, không là của tôi thì cũng không thể là của ai.

Nói sau Pond buông mạnh cằm của Phuwin đi đến chỗ làm giấy xuất viện cho cậu. Anh sẽ đưa cậu về trói buộc cậu ở bên anh sau đó từ từ hành hạ cậu. Khiến cậu phải sống dở chết dở. Chết thì không được mà sống cũng không xong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net