Chương 4 : HẸN HÒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau trời vừa hừng sáng Pooh đã phải thức dậy để chuẩn bị đến trường. Sau khi rửa mặt thay đồ xong đi ra thì mèo con của cậu vẫn còn ngủ vùi trong chăn, không có chút dấu hiệu tỉnh nào.

Khi cậu đi đến bên giường nói khẽ vào tai anh mình đi học trước thì anh mới hé mắt ra, chu môi đòi hôn một cái rồi mới chịu ngủ tiếp.

Xem đi, nũng nịu thế này mà đòi làm chồng á? Không có cơ hội đâu! - Pooh thầm nghĩ.

Dù đến trường nhưng cậu vẫn tranh thủ lúc rảnh gọi điện về cho anh người yêu, sợ rằng anh lại bỏ bữa vì mê ngủ, nhưng Pavel nào có chịu nghe, ừ ừ cho có rồi cứ thế ngủ quên mất đến giữa trưa.

Lúc Pooh trở về nhà bỗng thấy im ắng đến lạ thường, nếu anh dậy rồi thì phải có tiếng động như xem TV hay điên thoại gì chứ. Và đúng như cậu nghĩ, mở cửa phòng ngủ ra thì y như rằng chú mèo con vẫn còn nằm im trên giường.

Dặn lòng là chỉ vừa mới yêu nhau nên không được tức giận với Pavel, nhưng cũng hơi khó, bởi vì cậu lo cho sức khỏe của chú mèo này, được cái đô con chứ đề kháng thì yếu xìu, cứ bệnh này bệnh kia mãi thôi.

Pooh đi đến giường lay lay anh dậy, khi Pavel mơ màng mở mắt ra thì hơi kinh ngạc, tên cún con kia bảo đi học mà sao lại đứng đây được? Nhưng khi nhìn kỹ lại khuôn mặt rõ ràng đang cười nhưng đôi mắt đầy lửa giận kia thì anh hiểu ra mình xong đời rồi! Sao lại ngủ quên vậy chứ, đã dặn lòng phải bò dậy trước khi Pooh về rồi mà, chuyến này anh xong thật rồi!

"Sao thế, ngủ ngon không? Ăn được gì trong giấc mơ rồi?"

"Thôi màaaaaa, anh chỉ lỡ ngủ quên chút thôi, hôm qua chúng ta cũng ngủ đến trưa còn gì, bỏ thêm một bữa không có chết được."

"Anh không chết nhưng nếu anh có bệnh gì thì em là người đau lòng đến chết đây này, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải để em lo lắng như thế hả? Ngay cả ăn uống cũng phải để em canh hay sao?"

"Một lần, chỉ một lần này nữa thôi, anh biết sai rồi, bỏ qua cho anh đi~, một chút nữa anh sẽ ăn bù lại được hong? Đừng có làm vẻ mặt hung dữ đó nữa."

Pavel biết tên nhóc này chịu ngọt, dỗ dành vài câu là được thôi, huống chi anh là sai thật, không nghe lời chăm sóc cho bản thân thật tốt. Từ khi mới quen biết nhau anh đã nghe câu ấy từ Pooh rất nhiều lần, lúc nào cậu cũng bảo anh phải biết chăm sóc cho bản thân thật tốt, anh có chuyện gì thì chính những người xung quanh hay fans sẽ là người lo lắng, đau lòng, hôm nay là do anh lại không nghe lời rồi.

Nghe anh nhõng nhẽo như thế thì Pooh nào còn có sức kháng cự mà giận dỗi, chỉ hơi liếc nhẹ anh một cái.

"Đứng dậy nhanh, em cho anh 10 phút đi đánh răng thay đồ, sau đó ra ngoài ngoan ngoãn ăn uống cho em."

"Được được, làm ngay, anh biết em thương anh mà~"

Chưa đến 10 phút sau Pavel đã xuất hiện ở phòng ăn, anh đã đùng hết tốc lực của mình để không chọc giận tên cún con kia nữa.

Pooh lúc này đã bày thức ăn ra xong xuôi, đây là tan học xong trên đường về cậu sẵn tiện ghé mua để mang về ăn cùng anh, nhưng hay rồi, bữa ăn đầu tiên trong ngày của người kia vào lúc 2h chiều cơ đấy.

Pavel ngoan ngoãn ngồi xuống ăn trước ánh nhìn chăm chú của Pooh, còn ăn nhiều hơn lúc bình thường để lấy lòng. Không hiểu sao anh lại rất sợ Pooh nổi giận với mình, dù điều đó chưa từng xảy ra, đôi khi có lẽ có nhưng cậu đã kiềm chế giấu đi phần nào rồi nên anh cũng không thấy rõ ràng. Nhưng khỏi phải nói, nhìn cặp mắt kia đi, khi tập trung gì đó không cười đã thấy hơi sợ rồi, nếu giận dữ lên chắc anh sợ chết khiếp.

Hai người tranh thủ 'đánh nhanh thắng nhanh' để còn kịp chạy đến chỗ makeup cho sự kiện chiều nay nên gần như cả buổi ăn cũng không nói gì nhiều.

Trong khi hai người đang sửa soạn thay quần áo thì nghe tiếng chuông cửa, là quản lý tên May của Pavel đến rồi. Anh đi ra mở cửa cho chị ấy vào, khi chị May nhìn thấy Pooh đi ra thì cũng hơi ngạc nhiên.

"Sao em lại ở đây? Vừa qua để đi chung xe với Pavel cho tiện à?"

"Dạ không ạ, em ở nhà anh ấy mấy hôm rồi."

"Tên nhóc này, thường chị vào một lát mày đã đuổi chị về, bây giờ lại nuôi trai trẻ luôn cơ đấy, hai đứa bây có giấu chị chuyện gì không đấy." Chị quản lý với vẻ mặt ai oán nói.

"Có ạ" "Không ạ" đồng thanh vang lên.

Có là của Pavel, không là của Pooh.

May thấy thế thì hoang mang nhìn hai người.

"Gì đây? Là có hay không? Gì mà mờ ám đến mức đứa có đứa không thế này?"

"Một lát lên xe đi em nói cho chị nghe, bây giờ nói ở đây thì không kịp mất." Pavel nói xong thì kéo tay Pooh đi ra xe trước, May cũng đi nhanh theo rồi lên xe.

May nhìn hai người con trai ngồi cùng nhau rồi lên tiếng.

"Làm sao? Có chuyện gì? Ai nói trước?"

"Dạ không có chuyện gì đâu ạ, P'Pavel chỉ đùa chị thôi, chị cũng biết bình thường ảnh hay đùa mà." Pooh vừa nói vừa cười ngờ nghệch.

"Poohhh!" Pavel khẽ gằn giọng gọi tên cậu.

"Sao thế anh? Em nói sai gì sao?"

"Chị May chờ bọn em một chút nhé, một lát nữa em sẽ nói chuyện với chị rõ ràng."

Vì xe chở nghệ sĩ cũng khá nhiều chỗ, sau khi thấy May gật đầu thì Pavel kéo tay Pooh thẳng đến hàng ghế cuối.

"Em sao thế? Sao lại không muốn nói chuyện của bọn mình cho chị May biết?"

"Em tưởng rằng anh sẽ muốn thế, anh cũng nói một người nổi tiếng thì chuyện tình cảm sẽ làm ảnh hưởng khá nhiều mà, em không muốn vì chuyện của chúng ta mà gây hại đến sự nghiệp của anh. Nếu công khai cho chị May biết thì công ty sẽ biết, công việc trong tương lai của anh sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều đấy, em không muốn đâu."

"Vậy em muốn chúng ta cứ lén lút yêu nhau thế à? Hay em chưa từng nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta sẽ đi lâu dài cùng nhau?"

"Anh biết em không có ý đó mà, em chỉ là muốn tốt cho anh thôi, em không muốn công ty vì chuyện hẹn hò của chúng ta mà hạn chế công việc của anh, họ đâu thể cứ cho chúng ta làm việc cùng nhau mãi, anh sẽ còn thử thách với nhiều vai diễn mới cùng nhiều người khác nữa, công khai chuyện chúng ta thì anh sẽ thiệt thòi lắm."

"Nhưng anh không nghĩ thế, trước khi yêu nhau thì sao cũng được, nhưng yêu nhau rồi thì phải cố gắng cùng nhau chứ, chúng ta yêu nhau chứ đâu phải làm chuyện gì sai trái, chỉ cần thuyết phục họ bằng cách sẽ phân chuyện công ra chuyện công, chuyện tư ra chuyện tư là được rồi."

"Anh thật sự muốn công khai ạ? Không sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp sao? Bây giờ anh cũng được xem như là ngôi sao đang lên của giới giải trí đấy?"

"Không có sao, anh tin là công ty sẽ hiểu thôi, chẳng phải do họ nhìn trúng sự phù hợp giữa hai chúng ta nên mới cho chúng ta vào vai CharlieBabe sao. Anh còn có niềm tin là dù chúng ta công khai họ cũng chẳng bất ngờ nữa là."

"Nếu anh đã nghĩ thế thì em cũng không ý kiến nữa ạ, em chỉ là lo lắng cho anh thôi."

"Cún con của anh nghĩ quá nhiều rồi, ai đã nói là phải nhìn vào hiện tại, bây giờ lại bắt đầu lo trước lo sau cơ."

"Em xin lỗi."

Pavel khẽ mỉm cười rồi đưa tay vuốt tóc Pooh, một lúc sau thì cả hai nắm tay nhau trở về ngồi đối diện với May.

"Bọn em có chuyện muốn nói ạ!"

"Ừ?"

"Em với Pooh đang hẹn hò với nhau."

"Bao lâu rồi?"

"Hai ngày ạ."

"Ồ, chị còn tưởng hai đứa đã làm chuyện phi pháp trái pháp luật gì nên cũng căng thẳng theo, chuyện chỉ có thế thôi á?"

"Dạ?????" Hai gương mặt cún con và mèo con ngờ nghệch hiện trên mặt Pooh và Pavel đúng nghĩa.

"Chị còn tưởng hai đứa bây yêu nhau từ lâu rồi cơ, cứ kè kè dính chặt bên nhau mọi lúc mọi nơi, chăm sóc nhau còn hơn người yêu, ai nhìn vào mà chả biết hai đứa có tình ý với đối phương. Hay thật, cũng nhịn được tới tận bây giờ mới yêu nhau, hẳn là hai ngày, nói yêu nhau 2 năm chị cũng tin nhé."

"Ơ, em cứ tưởng bọn em đã giấu kỹ lắm chứ." Pavel ngại ngùng trả lời.

"Giấu kỹ ghê cơ, bây giờ thử đi nói với staff hay 10 người còn lại trong PitBabe chuyện hai đứa yêu nhau xem có ai bất ngờ không, như chị thì chị thấy không rồi đó."

Pooh lại nở nụ cười cún con, Pavel cũng không biết nên cãi lại thế nào được, bởi anh cũng cảm thấy có vẻ như thế.

"Chị không phản đối chuyện hai đứa hẹn hò, chị tin công ty cũng sẽ không ngăn cản, nhưng mà với fans hay giới truyền thông thì bây giờ có vẻ chưa phải lúc công khai đâu, họ sẽ bảo bọn em bán hủ để tạo nhiệt cho bản thân thôi, nên trước mắt cứ im lặng đã."

"Em biết, lúc trước thế nào thì bây giờ bọn em vẫn sẽ thế, sẽ không để chị và công ty khó xử."

"Được thôi, chị tin tưởng bọn em, nhất là Pavel, chị tin em đã trưởng thành hơn Pooh nên chắc chắn mỗi quyết định đều đã có suy nghĩ rõ ràng trước sau. Nói tóm lại là chúc mừng hai đứa hẹn hò nhé."

"Bọn em cảm ơn ạ." Pooh và Pavel đồng thanh hô lên, đôi bàn tay vẫn cứ nắm chặt chưa từng buông ra từ lúc nói chuyện đến giờ.

Sau đó hai người quay qua nhìn vào mắt nhau rồi nở nụ cười.

"Anh bảo rồi mà, chị May đáng yêu như vậy thì sao phải giấu."

"Là do em suy nghĩ nhiều, nhưng mà trong mắt em anh mới là đáng yêu nhất."

"Ôi còn người sống ngồi đây này, lúc trước chưa yêu nhau còn 'cơm chóa' liên tục, bây giờ yêu nhau rồi thì sau này chắc người xung quanh ăn 'cơm chóa' thay cơm mất." Chị May vẻ mặt ghét bỏ nhìn hai người.

Sau đó không gian trong xe ngập tràn tiếng cười, thì ra mọi chuyện không khó khăn đến vậy, cả hai dường như đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

End chap 4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net