Chương 2: Hứng thú?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhóc cứng miệng, có đôi chút lúng túng.

- Em..em muốn có chút thời gian riêng với anh Pavel!

- Cậu muốn gì từ tôi??

Anh từ từ tiến về phía cậu, liên tục dồn ép Pooh vào tường. Ánh mắt Pavel trở nên hung dữ, đôi lông mày nhíu lại gần nhau, nhìn Pooh một cách hoài nghi.

Cậu lúng túng, lắp bắp mãi không nói nên lời, ánh mắt trở nên lảng tránh.

Mãi mà cậu chẳng trả lời làm anh mất kiên nhẫn, Pavel lấy tay víu chặt vào vai Pooh đẩy mạnh vào tường.

Móng tay anh víu vào thịt cậu khiến Pooh nhăn mặt. Cậu nhóc lo lắng bất giác đổ mồ hôi, ánh mắt sợ hãi liếc lên nhìn Pavel.

- Em..em muốn chúng ta..tr-trở nên thân thiết hơn.

Nghe lời này thốt lên, tự nhiên anh lại cảm thấy buồn cười. Từ trước tới giờ chẳng có ai đề nghị với anh điều này cả, hầu như đều là muốn anh giúp họ giải toả. Huống chi nó lại được thốt lên bởi một cậu thanh niên với vẻ mặt non nớt. Pavel thầm nghĩ chắc là muốn anh giúp cậu giải toả nhỉ?

- Haha, đừng cố gắng tế nhị như vậy, chỉ cần nói là muốn tôi giải toả giúp cậu, tôi sẽ giúp!

Anh nhếch mép cười, tiến sát gần người cậu, dùng đôi bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt đang sợ hãi lo lắng của Pooh rồi nhẹ nhàng đặt tay lên má cậu.

Pavel cúi xuống, ghé sát gần mặt Pooh, đôi tay trượt xuống cổ, túm lấy và kéo gần lại. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại định hôn cậu.

Thế nhưng lại bị Pooh tránh né và đẩy ra, cậu nói rằng anh đã hiểu lầm và cậu không hề có ý như vậy.

- Anh Pavel hiểu lầm rồi ạ, ý em không phải như vậy!

Pavel liền trở nên khó hiểu, không phải giải toả vậy là muốn trở nên thân thiết với anh thật à. Pavel bất ngờ với chàng trai trước mặt, có lẽ đây là người khác biệt và cũng là người đặc biệt nhất từ trước tới giờ mà anh tiếp xúc.

Bỏ qua vẻ bất ngờ, anh lại cảm thấy cậu chàng này có chút thú vị. Dường như anh đã nhìn cậu bằng ánh mắt hoàn toàn khác.

Pooh để lại cho Pavel số điện thoại của mình rằng muốn 2 người có thể giữ liên lạc với nhau.

Cậu chào tạm biệt Pavel rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ấy rời đi. Pavel ngẩn người ra đôi chút, chăm chú nhìn về hướng Pooh. Bỗng anh bất giác nở nụ cười rồi lấy tay sờ lên môi mình. Có vẻ trong đầu Pavel đã loé lên một ý nghĩ gì đó.

Sáng hôm sau tại nhà của Pooh, lúc này cậu đang dùng bữa sáng trong nhà cùng với gia đình của mình. Hôm nay cậu cần phải lên lớp sớm vì có một bài thi định kỳ.

Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu cầm lên xem thì thấy đó là một số lạ, nhưng cậu vẫn bắt máy. Giọng nói từ đầu bên kia liền cất lên:

- Chào buổi sáng!

Là giọng nói quen thuộc đó, là giọng nói của người đàn ông trong quán bar hôm qua. Pooh bất ngờ khi Pavel gọi đến vào giờ này, cậu tự hỏi liệu anh đang định làm gì.

- Ra ngoài đi!

Pooh khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời anh nói, cậu bước ra và nhìn thấy trước cửa nhà mình là một chiếc siêu xe hàng hiệu màu đen bóng đắt tiền. Và người lái nó không ai khác chính là Pavel.

Tay anh vẫn đang đặt trên vô lăng, khuôn mặt thì nhìn về phía Pooh và dùng ánh mắt ra hiệu mời cậu lên xe.

Pooh ngẩn người bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lên xe với Pavel.

Cậu sững sờ khi đây là lần đầu tiên cậu được chở trên một chiếc siêu xe hàng hiệu và sang chảnh đến như vậy.

Pooh thích thú nhìn quanh, nội thất là loại đắt tiền và tốt nhất, cậu tò mò sờ soạn rồi mỉm cười vui vẻ.

Thấy cậu vui vẻ vậy, Pavel cũng mỉm cười theo, anh nhìn cậu đang vui tươi như một đứa trẻ thơ lạ lẫm với những thứ mới lạ.

Để ý thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, Pooh cũng biết ý mà ngồi im. Cậu hỏi anh, tại sao lại biết nhà cậu mà đến và tại sao lại muốn chở cậu đi.

- Chả phải cậu bảo muốn chúng ta trở nên thân thiết hơn sao? Tôi đang thực hiện nó đây!

Thấy anh vẫn nhớ đến lời nói của mình, Pooh vui lắm trên mặt cậu lộ rõ vẻ vui mừng. Và cứ thế, Pavel chở Pooh đến trường bằng con xe đắt đỏ băng băng trên đường một cách ngầu lòi.

Đến cổng trường, ai nấy đều ngước mắt nhìn về phía siêu xe của Pavel, mọi người tròn mắt ngạc nhiên và dần dần bu lại gần.

Sau khi thấy Pooh xuống xe, ai cũng bất ngờ hơn nữa vì mọi người đều biết rằng gia đình cậu không giàu có làm sao có thể mua được một chiếc xe giá cắt cổ như vậy.

Trong đám người, có người nhận ra đó là xe của Pavel, cậu ấm nhà tài phiệt với tài năng là tiêu xài tiền phung phí và không tiếc bất cứ đồng bạc lẻ nào.

Pavel vội nắm lấy tay cậu kéo lại, dặn cậu rằng nếu học xong có thể gọi cho anh, anh sẽ chạy qua đón cậu. Pooh đồng ý rồi sau đó Pavel cũng rời đi.

Anh rồ ga phóng đi, khói từ ống xe tuôn ra ào ạt cùng với tia lửa bén lên từ bánh xe.

Một cậu bạn chạy về phía Pooh, gặng hỏi mối quan hệ giữa cậu và anh, cậu trả lời rằng cả 2 chỉ là bạn rồi sau đó lên lớp.

END CHAP 2





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net